Hắn đã chờ đợi rất rất lâu.
Hắn nghĩ nếu Diệp Bạch Tư không muốn cho hắn ôm thì cũng không sao, ít nhất đối phương đã đồng ý cho hắn theo đuổi rồi, đây đã là một thứ cầu còn không được.
Làm người đừng quá tham lam.
Nhưng mà... trong lòng hắn vẫn ôm một chút hi vọng.
Hắn thề là chỉ có một chút thôi.
Nếu bị từ chối cũng không sao hết...
"Không thể."
Thế nhưng khi Diệp Bạch Tư thật sự từ chối, trong lòng hắn vẫn tràn ngập sự thất vọng vô bờ, như thể đột nhiên cả người đều sụp đổ.
Rõ ràng hắn đã nghĩ mình chỉ có một chút chờ mong, vậy mà khi bị từ chối mới phát hiện bản thân mình kỳ vọng được ôm anh đến nhường nào.
Song hắn điều chỉnh lại cảm xúc rất nhanh chóng, "Em có đói bụng không? Tôi đưa em đi ăn chút gì nhé?"
Hắn không nhắc đến thì thôi, vừa nói thì Diệp Bạch Tư lập tức cảm nhận được sự biểu tình của bụng dạ. Anh gật đầu, được Đoàn Sâm đưa đến nhà hàng.
"Có rất nhiều món ăn từ các quốc gia khác nhau trên đảo, biết em không quen ăn những thứ khác nên chúng ta đến thẳng nhà hàng Trung Hoa đi, ở đó không có nhiều người lắm."
Đèn đường đã được bật sáng, hòn đảo về đêm lại càng thêm thơ mộng. Diệp Bạch Tư sánh bước bên hắn, có lẽ là do trên đảo ít người quá nên dọc đường bọn họ cũng chẳng gặp được vị khách nào. Khi đi ngang qua ngôi đền, Diệp Bạch Tư nghĩ đến những bức bích họa bên trong, anh không khỏi có chút cảm khái: "Tôi còn tưởng anh đã quên hết rồi chứ."
"Sau này tôi kiểm tra lại những chiếc điện thoại cũ thì tìm thấy rất nhiều ảnh ở bên trong... Thật ra thì tôi chưa từng quên chúng, chỉ là do quá hạnh phúc nên mới xem nhẹ như vậy."
Trong mấy năm nay, Đoàn Sâm đã sắp xếp lại ký ức của mình một lần nữa. Nếu phải so sánh thì bộ não của hắn giống như một cái ổ cứng, toàn bộ những ký ức không cần thiết sẽ được giấu đi, đến khi hắn bắt đầu chú ý thì mọi thứ sẽ xuất hiện trở lại.
Thế nhưng cũng nhờ sắp xếp mà hắn có thể rõ ràng nhận ra mình thật sự khốn nạn đến cỡ nào.
Cả hai cùng đến nhà hàng Trung Hoa, Đoàn Sâm chọn một phòng có tầm nhìn rất đẹp, có thể ngắm nhìn bao quát toàn bộ cảnh đẹp trên đảo.
Hiện giờ hắn thật sự biểu hiện rất tốt, vừa bước vào đã chủ động kéo ghế cho Diệp Bạch Tư, đợi anh ngồi xuống rồi mới đi về phía đối diện, cầm thực đơn lên nói: "Tôi nhớ là buổi tối em thích ăn đồ chay, tuy thích ăn cay nhưng cũng không ăn nhiều... Ừm, em xem thử mấy món này có hợp khẩu vị của mình không?"
Đoàn Sâm lại đẩy thực đơn qua.
Năm đó bị dị ứng hải sản ở nhà hàng Nhật, hình ảnh Diệp Bạch Tư vô cảm nhìn hắn hít thở khó khăn vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt. Sau lần đó, Đoàn Sâm thật sự thuộc nằm lòng, không bao giờ ăn bất kỳ món hải sản nào nữa.
Hắn phải thừa nhận rằng cuộc sống của mình trong ba mươi năm đầu thật sự rất tốt, dường như hắn chỉ cần làm những chuyện mình thích mà thôi, còn chuyện của người khác thì cứ xem như không thấy, ngay cả những thứ như dị ứng cũng sẽ có người nhắc nhở.
Đoàn Sâm vẫn còn nhớ rõ ánh mắt giễu cợt của Diệp Bạch Tư khi hắn không biết ăn món gì, vì vậy bây giờ hắn không dám trực tiếp đẩy thực đơn qua cho anh, sợ anh sẽ nói mình không có chủ kiến, thế nhưng nếu hắn tự quyết định mọi thứ thì lại có vẻ như không xem trọng anh.
Chỉ vì một bữa cơm mà trong đầu hắn quanh đi quẩn lại hơn tám mươi lần, cuối cùng hắn gọi vài món mà Diệp Bạch Tư thích ăn trước, sau đó cẩn thận trưng cầu ý kiến của anh, mời anh đưa ra quyết định cuối cùng.
Diệp Bạch Tư rất kinh ngạc.
Đoàn Sâm... Làm sao hắn có thể nhớ rõ thói quen của anh đến như thế? Bọn họ đã xa nhau năm năm rồi, đừng nói là trước kia không nhớ nhưng sau này lại nhớ, ngay cả khi có mục lục ảnh cho những kỷ niệm với nhau đi nữa, thói quen vẫn không thể tóm tắt chỉ bằng những bức ảnh như vậy.
Hơn nữa, tuy Diệp Bạch Tư vẫn giữ nguyên rất nhiều thói quen, thế nhưng việc không ăn cay vào buổi tối chỉ mới được hình thành từ vài năm trước khi anh phải uống rượu nhiều, làm sao Đoàn Sâm biết được?
Trong lòng có chút kỳ quặc, anh cúi đầu nhìn thực đơn, lại phát hiện trên đó toàn những món mà mình thích. Diệp Bạch Tư càng thêm mờ mịt, anh chợt nhớ đến bữa tối mà Đoàn Sâm đích thân làm ở khách sạn mấy hôm trước, nhắc mới nhớ, trùng hợp đến mức toàn bộ đều là những món anh thích ăn... Ngoại trừ một số món ăn mặn vốn không nên xuất hiện trong bữa tối.
Nghi ngờ của Diệp Bạch Tư càng sâu, thế nhưng nhất thời anh không nghĩ ra manh mối nào, bèn nói: "Vậy thì thêm một phần tôm hùm đi."
Lúc đẩy thực đơn qua một lần nữa, anh lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, mở miệng trêu chọc: "Anh ăn chung không?"
Đoàn Sâm gọi phục vụ đến lấy thực đơn đi, hắn nói: "Không được, tôi bị dị ứng hải sản."
"Xem ra biện pháp kia của tôi không tệ, đúng là khiến cho anh nhớ kỹ thật."
"... Ừm, cảm ơn Diệp Diệp."
Diệp Bạch Tư phì cười.
Anh vốn dĩ không thể ngừng so sánh Đoàn Sâm của bây giờ với thiên chi kiêu tử trước đây, thầm nghĩ bộ dạng hiện giờ của hắn thật sự khiến cho người ta có thiện cảm. Thế nhưng kể từ khi anh kéo hành lý rời khỏi khách sạn, sau khi nước mắt của Đoàn Sâm rơi lên tay, anh sẽ thường xuyên nhớ đến hình ảnh đó.
Hóa ra lúc Đoàn Anh Anh khóc lại đáng yêu như vậy.
Anh chống má nhìn Đoàn Sâm.
Có lẽ giống như năm đó mình được gọi là hàng định chế hoàn hảo, anh đột nhiên cảm thấy Đoàn Sâm cũng có thể xứng với cụm từ này. Vẻ ngoài của người đàn ông trước mặt thật sự rất phù hợp với thẩm mỹ của anh, vai rộng, eo thon, mặt mày anh tuấn, đôi mắt màu xám tro, lúc lạnh lùng thì thật sự cao ngạo không thể với tới, thế nhưng khi chúng ướt đẫm nhìn mình thì cũng phải gọi là có chút đặc biệt.
Tâm trạng của Đoàn Sâm trở nên phức tạp, hắn cảm thấy ánh mắt Diệp Bạch Tư nhìn mình như thể vừa đánh giá vừa suy nghĩ, giống như anh đang xem xét một sản phẩm và ước tính giá trị, thế nhưng mua hay không mua thì lại vô cùng tùy ý.
Hắn vô thức sờ sờ mặt mình, mất tự nhiên hỏi: "... Trên mặt tôi dính gì sao?"
Diệp Bạch Tư lắc đầu nói: "Tôi chỉ đang nghĩ, lúc anh nhìn tôi hồi đó, có phải anh cũng có cùng tâm tư với tôi như bây giờ không? Có phải anh cảm thấy là... người này thật sự rất thú vị, giống như có thể dễ dàng để cho mình chi phối vậy."
Lông mi của Đoàn Sâm lóe lên.
Hắn nhìn đôi mắt ngậm cười của Diệp Bạch Tư, trong phút chốc, hắn không thể cảm nhận được một chút tình yêu nào trong đó.
Hóa ra... Đây là loại cảm giác hắn dành cho anh vào năm đó sao? Một món hàng, một món đồ chơi.
Những món ăn đã gọi nhanh chóng được bưng lên, một đĩa tôm hùm đỏ rực toát lên mùi vị hấp dẫn. Diệp Bạch Tư vừa định lấy bao tay thì Đoàn Sâm đã cầm lấy trước: "Em ăn món khác trước đi, tôi bóc tôm giúp em."
"Anh không cần phải..." Diệp Bạch Tư cố gắng tìm một cụm từ thích hợp: "Ra sức biểu hiện như vậy đâu."
"Không phải biểu hiện." Đoàn Sâm rầu rĩ sửa lại: "Tôi thật sự muốn đối xử tốt với em mà."
Diệp Bạch Tư nắm chặt đôi đũa, thật ra anh có chút nghi ngờ không biết Đoàn Sâm có bóc tôm được hay không.
Bởi vì Đoàn Sâm không ăn hải sản được, đồng thời Diệp Bạch Tư chắn chắn rằng hắn sẽ không hầu hạ người khác ăn tôm, cho nên mới đưa ra kết luận là Đoàn Sâm sẽ không biết bóc tôm.
Thế nhưng phải nói rằng Đoàn Sâm của năm năm sau so với trước đây thật sự rất khác, hắn không chỉ biết bóc mà còn bóc rất nhanh và rất đẹp.
Diệp Bạch Tư ăn con tôm đã được bóc vỏ trắng muốt, nhân tiện chấm vào nước lèo, công nhận là ăn tôm không phải tự bóc vỏ thật sự vô cùng ngon.
Anh nhấp một ngụm trà, nhìn người đàn ông yên tĩnh phía đối diện, mơ hồ nhận ra Đoàn Anh Anh đã... trưởng thành thật rồi.
Hóa ra hắn cũng sẽ biết chăm sóc cho người khác.
Diệp Bạch Tư biết suy nghĩ của mình rất buồn cười, thế nhưng Đoàn Sâm ở trong mắt anh chẳng khác nào một đứa trẻ. Nếu hắn là con của mình thì Diệp Bạch Tư đã sớm dạy hắn làm người, đáng tiếc hắn không phải, hơn nữa, địa vị giữa hai người chênh lệch nhau quá lớn. Lúc Diệp Bạch Tư yêu hắn thì anh không thể chỉnh sửa được vị trí để nổi giận với người nọ, khi không còn yêu nữa thì anh lại càng không thèm để ý đến hắn.
Cho nên ngay cả khi anh biết Đoàn Sâm có vô số khuyết điểm, anh vẫn chưa từng mở lời uốn nắn Đoàn Sâm.
"Đoàn Anh Anh." Diệp Bạch Tư mở miệng nói: "Anh thật sự đã trở thành người lớn rồi."
Đoàn Sâm sửng sốt.
Giây tiếp theo, toàn bộ khuôn mặt của hắn đột nhiên đỏ bừng.
Ngại ngùng, bối rối, xấu hổ... Sau khi được khen ngợi thì hắn cũng chẳng vui vẻ gì mấy, cảm xúc đan xen trong mắt hắn lần lượt trở thành một sự ảm đạm phức tạp.
"... Diệp Diệp." Hắn nặng nề khẩn cầu: "Đừng nói móc tôi nữa."
"Hóa ra anh lại nghe thành nói móc à." Diệp Bạch Tư cười, anh ngậm lấy con tôm, nói: "Được rồi, đừng bóc nữa, anh cũng ăn đi."
Đoàn Sâm ngoan ngoãn tháo bao tay ra, cầm đũa lên. Diệp Bạch Tư thở dài nói: "Nhưng thật sự anh đã trưởng thành hơn rất nhiều đó, thoạt nhìn thì thoải mái hơn lúc trước nhiều."
Đoàn Sâm không biết hắn có nên nhận lấy lời khen của anh không. Không hiểu sao hắn cứ cảm thấy dường như Diệp Bạch Tư đã trở nên xấu xa, như thể anh... cố ý bắt nạt mình vậy.
Nhưng đây nhất định chỉ là ảo giác thôi, nhất định là do bản thân mình suy nghĩ hẹp hòi, dù sao Diệp Diệp vẫn luôn là một người dịu dàng mà.
Diệp Bạch Tư không ăn nhiều vào buổi tối lắm, sau khi ăn xong, hai người rời khỏi nhà hàng, Đoàn Sâm dẫn anh đến một biệt thự gia đình bên bờ biển.
"Đêm nay em ngủ ở đây đi, ban đầu hòn đảo này không được mở công khai đâu, tôi nghĩ sau này về già chúng ta sẽ sống ở đây những tháng ngày như thần tiên đó... Cơ mà trời xui đất khiến, tôi đã phát hành một số thẻ cập bến đảo để hy vọng một ngày nó sẽ đến tay em."
"Vậy là hiện tại hòn đảo này thuộc về tôi hả?"
"Ừm." Đoàn Sâm nói: "Ngày mai sẽ có người đến xử lý việc chuyển nhượng quyền sở hữu tài sản, từ nay về sau, mọi thứ ở đây đều do em quyết định."
"Trưa mai tôi phải đi rồi." Diệp Bạch Tư nói: "Hơn nữa, hòn đảo này... thật ra cũng rất bình thường, tôi cũng chẳng thiết tha gì mấy."
Đoàn Sâm không biết nên nói cái gì, hắn liếm liếm môi: "Diệp Diệp..."
"Một thứ không thể khiến tôi rung động thì dù có tốt đến đâu cũng không có ý nghĩa gì đối với tôi cả." Diệp Bạch Tư bước vào biệt thự, anh nói: "Quyền tài sản cứ để sau đi."
Đoàn Sâm chỉ có thể gật đầu.
Hắn đi theo Diệp Bạch Tư, hỏi: "Em có muốn tắm không?"
"Được, bồn tắm có đủ lớn không?"
"Lớn!" Đoàn Sâm nói: "Tôi mở nước cho em, em nghỉ ngơi một lát đi."
Diệp Bạch Tư chưa kịp ngăn cản thì người đàn ông nọ đã đẩy cửa phòng tắm.
Anh kéo quần áo lên ngửi thử, tôm hùm cay hơi nặng mùi, anh cần phải giặt đồ nữa.
Anh bước vào phòng mở cửa tủ ra, nhìn thấy vài bộ quần áo được ủi thẳng tắp, có vẻ như cũng mới được giặt xong, còn có vài bộ đồ mặc nhà màu nhạt với chất liệu mềm mại.
Đoàn Sâm bước ra khỏi phòng tắm, hắn thấy thế thì nhân tiện bảo: "Sẽ có người thường xuyên đến dọn dẹp nơi này, quần áo mới hết đó, tôi mới đến ở vài hôm trước thôi, em đừng lo, cứ việc mặc tùy thích."
"Anh biết ủi đồ sao?"
"Ừm." Đoàn Sâm im lặng một lúc, hắn càng lúc càng cảm thấy bản thân mình trong mắt Diệp Bạch Tư không ra gì: "Nhưng mà tôi không làm những chuyện đó ở đây bởi vì tôi không đến thường xuyên, Phương Trình và Tiêu Sơn ở bên kia... đều là do tôi tự thu dọn, lần này về nước em có thể quay lại xem thử, ý tôi là nếu em muốn."
Diệp Bạch Tư lấy ra một bộ quần áo đặt lên giường, sau đó đi vào phòng tắm nhìn vòi nước tự động chảy: "Thật không thể tin được, anh còn có thể tự mình mở nước nữa."
"..." Vẻ mặt của Đoàn Sâm giống như kính vạn hoa, hận không thể chui vào cái lỗ nào đó trốn.
Diệp Bạch Tư liếc hắn một cái, anh vui vẻ cong môi hỏi: "Có khăn tắm trong đó chưa?"
"Ừm... Để tôi lấy cho em." Đoàn Sâm lại xốc lên tinh thần.
"Cảm ơn." Diệp Bạch Tư nhận lấy khăn tắm, anh nói: "Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Cửa kính được đẩy lên nhẹ nhàng.
Làm sao mà Đoàn Sâm nghỉ ngơi được.
Hắn đứng ngoài cửa, có thể rõ ràng nghe thấy âm thanh Diệp Bạch Tư xuống nước.
Đừng chặn cửa phòng tắm giống như một tên biến thái xem nào.
Hắn tự nhủ, sau đó vừa nhấc hai chân ra khỏi cửa thì đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đi vài bước xuống phòng tắm dưới lầu tắm nước nóng vội, lúc đi ra lần nữa thì Diệp Bạch Tư vẫn chưa tắm xong.
Đoàn Sâm lấy khăn lau tóc mấy lượt, sau đó lại lên lầu, ánh mắt vẫn không tự chủ được dán vào cửa phòng tắm.
Cuối cùng trong phòng tắm cũng có động tĩnh, Đoàn Sâm lập tức lùi về phía sau, bối rối hai giây rồi chạy vào phòng bếp pha một cốc sữa nóng, lúc lại đi lên thì đúng lúc bắt gặp Diệp Bạch Tư khoác áo choàng tắm bước ra khỏi cửa.
Chân của Diệp Bạch Tư thon dài trắng muốt, vẫn là bộ dạng trong ký ức khi xưa. Đoàn Sâm buộc mình phải dời tầm mắt, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của người nọ.
Hai gò má xinh đẹp bị hơi nóng hun hồng, trái tim Đoàn Sâm nhảy loạn cả lên, yết hầu lặng lẽ chuyển động, hắn khàn giọng nói: "Đây... sữa, giúp ngủ ngon."
"Cảm ơn anh." Diệp Bạch Tư khoác khăn tắm lên vai, anh bước đến nhận lấy sữa, sau đó chỉ vào căn phòng lúc nãy mình đi vào: "Tôi ở trong đó phải không?"
"Ừm... Cái đó là phòng có giường lớn." Đoàn Sâm chẳng biết mình đang nói cái giống gì: "Nhưng mà hai người ngủ chung được đó."
Đôi mày mỏng khẽ nhướng lên, Diệp Bạch Tư đối diện với ánh mắt của hắn.
Vừa khao khát vừa sợ sệt, vừa sốt ruột vừa kiềm chế. Đoàn Sâm bị anh nhìn thì lập tức cúi đầu: "Muộn rồi, em ngủ ngon, tôi ngủ ở bên kia... Có chuyện gì thì em cứ bảo tôi lúc nào cũng được."
Trước khi Diệp Bạch Tư trả lời thì hắn đã chạy trối chết.
Đóng cửa phòng lại, dùng sức ném cả người mình lên giường.
Miệng đắng lưỡi khô chôn mặt vào trong chăn thở dốc.
Đoàn Sâm, mày nghĩ cái gì vậy... Diệp Bạch Tư bằng lòng cho mày theo đuổi đã là một chuyện quá sức tưởng tượng rồi, làm người đừng quá tham lam, được không hả.
Nhưng mà... Rất muốn ôm anh, thật sự rất muốn ôm anh một cái.
Kể cả khi chỉ đơn giản ôm một cái thôi cũng đủ rồi.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Đoàn Sâm bất chợt nhảy dựng lên, hắn buộc mình phải bình tĩnh trở lại, sau đó bước đến mở cửa phòng ra, ôn hòa nhìn người ngoài cửa: "Làm sao vậy?"
"Máy sấy treo tường." Diệp Bạch Tư cau mày: "Tôi không tìm thấy."
Xét về nghĩa nào đó thì Diệp Bạch Tư cũng đã bị chiều hư, từ khi có máy sấy treo tường thì anh chẳng bao giờ động tay vào việc sấy tóc nữa.
Sản phẩm này được Đoàn Sâm đặc biệt phát triển để thuận lợi chăm sóc mái tóc dài của anh, bởi vì cầm máy sấy tóc lâu sẽ khiến tay bị đau mỏi. Thứ này có thể hoàn hảo giải phóng đôi tay, về sau lại bán chạy hơn cả mong đợi, cũng khiến cho Diệp Bạch Tư hiểu rằng nhu cầu của những người lười biếng thật sự là một thị trường rất lớn.
Mục đích ban đầu của máy sấy tóc treo tường chính là để tiện cho cuộc sống của anh, nếu Đoàn Sâm nói hòn đảo này vốn dành cho anh thì anh cũng tin là biệt thự này sẽ trang bị một chiếc, song đi hết một vòng vẫn không thể tìm được.
Dứt lời, anh thăm dò nhìn vào phòng của Đoàn Sâm, tự hỏi không biết hắn có lắp đặt trong đây hay không, thế nhưng tròn mắt nhìn một hồi vẫn không thấy.
"Không có..." Rốt cuộc Đoàn Sâm cũng mở miệng, giọng điệu hơi chột dạ: "Chỗ này không có."
Diệp Bạch Tư khẽ mở to mắt, vì đã quen với cuộc sống xa hoa bên máy sấy tóc treo tường nên anh chậm rãi lộ ra một vẻ mặt bất lực, đành nói: "Được rồi, tôi đi tìm cái cầm tay vậy."
Cổ tay áo đột nhiên bị kéo một chút, Diệp Bạch Tư quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của Đoàn Sâm: "Để tôi sấy cho em."
Nói sao nhỉ, hắn đúng thật là một thằng ngu, trước đây rõ ràng có rất nhiều cơ hội chăm sóc cho Diệp Bạch Tư thì hắn lại chưa từng bắt lấy, còn làm cái gì mà... máy sấy tóc treo tường.
Đúng là bị mù mới gọi đó là sáng chế thông minh.
Bây giờ thì vội vàng hầu hạ cho người ta, vậy mà lúc nào cũng có thể bị từ chối.
"Em cứ xem tôi như máy sấy tóc treo tường là được rồi, được không?"