Anh có một người bạn rất đáng tin cậy ở Kim Dược, hiện tại còn đào được một Kế Sách từ Đoàn Sâm, cơ bản là anh không cần quá lo lắng về chuyện trong công ty nữa.
Bọn họ còn mua thêm một bộ dụng cụ hỗ trợ phục hồi chức năng cho Diệp Bạch Ngọc, bình thường là Diệp Bạch Ngọc sẽ ở nhà với hai người bảo mẫu, bây giờ Diệp Bạch Tư cuối cùng cũng có thời gian nên anh quyết định sẽ cùng cậu luyện tập nhiều hơn một chút.
Chân của Diệp Bạch Ngọc đã bị như vậy gần mười năm, thật ra cấu trúc đã sớm phát triển gần như người bình thường, thế nhưng vài năm trước tâm lý của cậu có chút vấn đề nên việc phục hồi chức năng mới bị trì hoãn.
Vừa được một lúc, hai tay của Diệp Bạch Ngọc chống trên khung dụng cụ phục hồi đã đổ đầy mồ hôi, Diệp Bạch Tư ngồi ở bên cạnh thường xuyên đưa tay đỡ lấy cậu, không bảo cậu nghỉ ngơi cũng không động viên cậu cố gắng kiên trì.
Bởi vì anh sợ rằng mình sẽ nói gì đó sai, sẽ khiến cho cậu nhớ đến những chuyện không tốt.
Ngay từ đầu anh chỉ có thể làm bạn với Diệp Bạch Ngọc, sau này ngay cả thời gian làm bạn cũng ít đi rất nhiều. May mắn thay, Diệp Bạch Ngọc là một đứa trẻ hiểu chuyện, cậu cũng không ầm ĩ trong những năm anh không ở bên cạnh này. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là bây giờ anh đã trở lại, hơn hết là sẽ không bao giờ rời đi nữa.
"Anh hai, em muốn nghỉ ngơi xíu có được không." Diệp Bạch Ngọc thở hồng hộc nhìn anh, ánh mắt đáng thương vô cùng, tuy rằng tính tình Diệp Bạch Tư rất tốt nhưng Diệp Bạch Ngọc vẫn luôn rất tôn trọng anh, chỉ cần có anh ở đó thì cậu sẽ luôn lên tiếng hỏi, mặc dù Diệp Bạch Tư chưa từng từ chối cậu chuyện gì.
Diệp Bạch Tư lập tức đẩy xe lăn đến, đỡ cậu ngồi xuống, sau đó lấy khăn cho cậu lau mặt.
Diệp Bạch Ngọc nhận lấy, Diệp Bạch Tư lại ngồi xổm xuống giúp cậu ấn ấn chân, nhẹ nhàng hỏi: "Tối nay em muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn..."
"Thịt kho tàu." Đoàn Sâm mở miệng, bà Lưu nhanh chóng ghi nhớ thật kỹ. Lúc này Đoàn Sâm mới về đến nhà, chỉ nhìn vẻ mặt của hắn thì rất khó đoán được tâm tình tốt xấu, thế nhưng mắt thấy chân hắn không ngừng đi thẳng lên lầu, bà Lưu thầm suy đoán rằng tâm trạng của hắn không được tốt.
Bà hỏi Tạ Ninh, người đã đưa Đoàn Sâm về: "Hôm nay chỗ khai trương nhà máy rượu vang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có gì ạ." Tạ Ninh nở nụ cười, y thầm nghĩ: chỉ là trang phục của Đoàn tổng bị bạn bè chất vấn mà thôi.
Hôm nay ra ngoài cũng coi như tích lũy được không ít kiến thức, hóa ra một thân kia của Đoàn tổng hôm nay lại có thể gọi là bủn xỉn, y cảm thấy mình cần phải bù đắp lại kiến thức thời trang một chút mới được.
Ôi, làm việc cho giới thượng lưu thật là mệt mỏi quá đi mất.
Song, điều khiến y bất ngờ nhất hôm nay chính là Diệp Bạch Tư không quá mức tiện, mặc dù y cảm thấy đối phương có lẽ sẽ không trụ được bao lâu, thế nhưng tinh thần phản kháng thế này vẫn rất đáng được khen ngợi.
Buổi tối, hai đĩa thịt kho tàu với màu sắc đẹp mắt được đặt trên hai chiếc bàn khác nhau, Diệp Bạch Ngọc ở bên này ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ, Đoàn Sâm ở bên kia lại nhìn chòng chọc cả buổi trời không nhúc nhích.
Bà Lưu có thể được cử đến chăm sóc Đoàn Sâm thì đương nhiên tay nghề cũng đã được chứng nhận. Một đĩa thịt ba chỉ kho tàu dường như không có gì để tranh cãi, nước sốt trong suốt óng ánh như tinh thể, dùng đũa chọc nhẹ một cái còn có thể nhìn thấy nước sốt chậm rãi chảy xuống từ khe hở giữa những miếng thịt xếp chồng lên nhau.
Vẻ mặt Đoàn Sâm không thay đổi cắn một miếng.
Thật lòng mà nói, nó không hề tệ.
Thế nhưng hương vị không đúng, cũng không biết là không đúng chỗ nào. Hơn nữa cộng thêm những uất nghẹn mấy ngày nay, Đoàn Sâm vẫn là không ăn được mấy miếng đã lên lầu.
Nước tắm vẫn không có ai đổ vào, Đoàn Sâm đi vào phòng tắm, sau khi nhìn chằm chằm bồn tắm lớn một lúc lâu thì không thể không với tay gạt một bên vòi nước xuống.
Loại thao tác này đương nhiên chẳng khó khăn gì đối với một người trưởng thành, thế nhưng có lẽ là do cả ngày hôm nay vốn không được như ý muốn, lúc nút chặn văng ra, sắc mặt của hắn lại càng trở nên âm trầm hơn.
Đây chỉ là bước đầu tiên, sau khi xả hết nước trữ qua đêm xong, bên trong để lại một tầng ngấn nước nhạt, tuy chế độ tự làm sạch của bồn tắm đã tự động kích hoạt nhiều lần nhưng vẫn không thể làm sạch ngấn nước kia.
Mí mắt Đoàn Sâm giật giật, lửa giận lại bốc lên một hồi.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn lộ vẻ căng thẳng, không thể không xắn tay áo lên, lấy bàn chải cán dài bên cạnh dùng sức khuấy một vòng, đồng thời kéo vòi hoa sen ra xả vào bồn tắm.
Lúc đặt vòi hoa sen về chỗ cũ, bởi vì sức lực quá lớn và không nhắm ngay vị trí, giây tiếp theo, vòi hoa sen bật lên phun thẳng vào mặt hắn. =)))))
"Shit!"
Đoàn Sâm mạnh mẽ tránh ra, nhìn chằm chằm cái vòi hoa sen không biết sống chết kia, thở gấp trợn to mắt.
Chết tiệt, tại sao hắn lại phải làm chuyện này cơ chứ?!
Lúc này rõ ràng là hắn phải đang ở trong phòng làm việc xem tin tức hôm nay, phân tích xu hướng cổ phiếu, xử lý tài liệu mà Tạ Ninh mang đến, hoặc là hắn có thể đến phòng của Diệp Bạch Tư, ôm anh ngã vào chiếc giường êm ái... Tóm lại, hắn hoàn toàn, hoàn toàn không nên ở trong này và bị phun nước đầy mặt!!
Hắn phẫn nộ tắt vòi nước, nhanh chóng bước về phía phòng của Diệp Bạch Tư.
Diệp Bạch Tư bên này cũng có phòng tắm riêng rất lớn, hắn bước vào đổ đầy nước, lúc ngồi cạnh bồn tắm, đột nhiên hắn nghĩ đến lời nói của Thích Trực: "Tôi cảm thấy cậu mới chính là người bị nuôi phế..."
Đoàn Sâm ngâm mình vào bồn tắm.
Không thể nào.
Diệp Bạch Tư không biết gì cả, anh căn bản sẽ không biết đối nhân xử thế ra sao, người khác chỉ cần hơi lớn tiếng một chút anh đã không biết phải làm gì, chỉ biết mở miệng xin lỗi, thế nhưng sau khi xin lỗi xong, thậm chí anh còn không có can đảm để xin người khác tha thứ.
Một khi anh đã rời khỏi hắn, anh sẽ hiểu xã hội này khủng khiếp như thế nào, nói không chừng còn trốn vào chỗ nào đó lén lút khóc...
Sao lại cứng đầu như thế chứ?!
Đoàn Sâm ngâm không nổi nữa. Diệp Bạch Tư là của hắn, anh chỉ có thể xin lỗi hắn, cũng chỉ có thể bị hắn ức hiếp. Ai dám bắt nạt Diệp Bạch Tư sau lưng hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để cho người đó sống yên ổn.
Hắn mặc áo choàng tắm vào, một tay cầm khăn choàng lên đầu, mặc kệ những sợi tóc vẫn còn đang nhỏ nước, trở về phòng tìm một chiếc điện thoại hơi cũ.
Diệp Bạch Tư rất xinh đẹp, chỉ cần anh bước ra ngoài sẽ có người đến tiếp cận, anh cũng sẽ không từ chối người ta, vì thế Đoàn Sâm đã tịch thu điện thoại của anh, lâu nhất cũng phải là một tháng, Diệp Bạch Tư không liên lạc với bất kỳ ai khác ngoài cái nhà này.
Diệp Bạch Tư block hắn, nhưng dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không block số điện thoại mà anh đã từng dùng.
Nước từ ngọn tóc nhỏ xuống, người đàn ông thuận tay lấy khăn lau một chút, nhấn giữ nút nguồn ——
Không mở được. Lâu không sử dụng nên hết pin rồi.
Hắn nhắm mắt lại một lúc, hòa hoãn sốt ruột trong lòng, đi tìm bộ dây sạc.
Sau đó hắn phát hiện, điện thoại năm đó Diệp Bạch Tư dùng giờ lại không tìm được bộ dây sạc nào thích hợp trong nhà cả.
Những việc nhỏ nhặt như thế này liên tiếp khiêu chiến giới hạn của hắn. Trán Đoàn Sâm nhảy dựng lên, tận lực bình phục cảm xúc đang nhấp nhô không ngừng, gọi cho chú Ngô: "Bây giờ ngay lập tức, lập tức, đi mua một cái điện thoại mới cho tôi, tôi cho chú nửa tiếng."
Chú Ngô đần mặt.
Bây giờ mà ra ngoài rồi trở về thì chắc chắn sẽ không kịp, nhưng nếu Đoàn Sâm đã nói vậy, ông chỉ có thể cố gắng hết sức, nhớ đến cháu của mình đang sống trong thành phố thì vội vàng gọi điện qua.
Lúc này Đoàn Sâm dĩ nhiên không có tâm trạng bình tĩnh để làm việc, hắn nhớ đến bộ đồ mình mặc hôm nay vốn là bộ đồ của ngày mai, còn ngày mai mặc gì... vẫn chưa biết.
Ngồi một lúc, trong lúc chờ điện thoại về thì đến phòng thay quần áo vậy.
Quần áo trong phòng thật sự rất nhiều, có cái thì tự mình mua, cũng có cái là do những công ty hợp tác lâu dài thường xuyên gửi đến, nếu Diệp Bạch Tư ở đây, anh chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể chọn ra loại trang phục phù hợp nhất dựa theo nhu cầu của hắn.
Thế nhưng lúc Đoàn Sâm bước vào, nhìn cả buổi trời vẫn cảm thấy không đúng.
Hắn dần cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Từ khi nào hắn đã không cần phải để ý đến những thứ này vẫn luôn có thể dễ dàng nhận được những lời khen như 'mắt nhìn thật tốt'; 'gu thẩm mỹ của Đại công tử rất cao'; 'phong cách này đúng là không ai sánh bằng'... Bên cạnh những lời khen từ những người không quan trọng, bạn bè cũng sẽ đặc biệt gọi điện hỏi hắn: "Chiếc trâm cài áo cậu đeo hôm nay là ai thiết kế vậy?"
Hoặc là: "Đồ khoe khoang, một tên cuồng làm việc như cậu sao có thể vắt thời gian ra để ăn diện như thế?"
Đoàn Sâm cau mày.
Tất cả trang phục đều do một tay Diệp Bạch Tư chọn. Một số chiếc trâm cài áo sang trọng độc đáo được Diệp Bạch Tư thảo luận với nhà thiết kế mới làm ra, măng-sét cũng dựa theo yêu cầu của Diệp Bạch Tư để định chế, rất nhiều quần áo đều có sự tham gia ý tưởng của Diệp Bạch Tư.
Bằng một cách vô thanh vô tức, Diệp Bạch Tư đã chất chứa trong các khía cạnh cuộc sống của hắn tự bao giờ.
Cuộc sống của Đoàn Sâm trở nên thoải mái và viên mãn, hắn có thể làm toàn bộ những gì mình muốn làm, không cần lo nghĩ về điều gì ngoại trừ chuyện công ty... Hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc từ khi nào chất lượng cuộc sống của hắn càng ngày càng cao, tất cả những nhu cầu đều trở thành thói quen, thậm chí hắn còn không cần cố ý nhắc nhở.
Bởi vì đã có người sắp xếp rất tốt rồi.
Đoàn Sâm vò đầu bứt tóc.
Hắn không phải tên đần, hoàn toàn ngược lại, hắn còn rất thông minh.
Có một số việc vốn không cần suy nghĩ, thế nhưng một khi suy nghĩ rồi, mọi chuyện đúng như lời của Thích Trực... Hắn mới chính là người bị nuôi phế kia kìa.
Sự nhận thức này khiến khóe mắt Đoàn Sâm mạnh mẽ co rút hai lần.
Diệp Bạch Tư hiểu rõ chuyện này sao? Anh cố ý phải không? Đang đợi mình đi cầu xin anh à?
Nực cười.
Nếu đã nói như vậy, Đoàn Sâm tuyệt đối sẽ không để anh được toại nguyện. . ngôn tình sủng
Thế nhưng hắn vẫn nghiêng về khả năng Diệp Bạch Tư đang không vui, tuy rằng hắn không nghĩ ra lí do tại sao Diệp Bạch Tư lại khó chịu, song nếu dựa theo tính cách của Diệp Bạch Tư, anh tuyệt đối sẽ không cố ý chê cười hắn.
Đoàn Sâm rất nhanh đã nghĩ thông mọi chuyện, hắn ngồi trước máy sấy tóc treo tường, tùy ý để gió nóng thổi đầu tóc loạn xạ, rơi vào trầm tư.
Diệp Bạch Tư rất nghe lời, anh cũng rất giỏi dỗ dành, tượng đất còn có ba phần tức giận*, tám năm rồi Diệp Bạch Tư mới ầm ĩ với hắn như vậy, cho nên hắn sẽ rộng lượng một chút, bất kể lí do Diệp Bạch Tư nổi giận là gì, chuyện này cứ xem như quên đi, không cần anh nhận lỗi nữa.
* [泥人也有三分火气]: Bất kể loại người nào cũng có chút nóng nảy.
Chú Ngô nhanh chóng gõ cửa phòng, Đoàn Sâm đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cũng đã nghĩ ra cách giải quyết thật chu đáo.
Trong khi đó, Diệp Bạch Tư đang trao đổi với một đại lý đồ cổ trên mạng, đối phương họ Thẩm tên Dương, giọng điệu rất nghiêm túc, là một người không tệ, hai người cũng đã hợp tác nhiều lần.
Những ngón tay trắng thon dài của anh gõ trên bàn phím: "Ý anh là có người đang hỏi thăm Muse Red Treasure ư?"
"Tin tức là thật, mấy hôm trước còn hỏi tôi người này ở đâu, cũng không biết tại sao đối phương lại không lấy được."
Diệp Bạch Tư cũng bối rối, có điều anh biết rõ hiện tại mình có thể làm gì: "Bây giờ nó đang trong tay tôi, anh giúp tôi liên hệ xem đối phương ra giá bao nhiêu, nếu thích hợp thì tôi sẽ ra mặt."
Người đàn ông phía sau màn hình thở ra một hơi, sao hắn lại may mắn thế này, lại có thể gặp được một khách hàng bảo vật như ngài Diệp. Năm năm trước người này tung ra rất nhiều đồ cổ, tiếng tăm cũng đột nhiên nổi lên, hiện tại ai cũng nghĩ bảo bối gì anh cũng có thể tìm được, còn những người sưu tầm thì trốn không thoát lỗ tai của anh ta.
"Tốt lắm! Tôi nhất định sẽ rao giá tốt cho ngài!"
Diệp Bạch Tư khép máy tính lại chuẩn bị lên giường đi ngủ, điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Chẳng lẽ vừa rồi còn cái gì chưa nói rõ sao?
Diệp Bạch Tư nghi hoặc cầm điện thoại lên, là một dãy số lạ, anh kết nối đặt bên tai, "Alo?"
Đây chính là âm thanh mà Đoàn Sâm đã khá quen thuộc, mềm mại mà êm tai, trong lòng hắn hơi căng thẳng, giọng nói không chịu thua khàn khàn: "Là tôi."
Hai người đã ở chung nhiều năm như vậy, giống như cách hắn không thể quên được giọng của Diệp Bạch Tư, Diệp Bạch Tư nhất định cũng có thể nhận ra hắn.
Sau đó, Diệp Bạch Tư như thường lệ nhẹ nhàng gọi một tiếng: "A Đoàn hả?"
Hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Diệp Bạch Tư mê man một lát, anh khẽ hỏi: "Ai vậy?"
Đoàn Sâm: "..."
Hắn lạnh mặt: "Ngay cả giọng của tôi em cũng không nghe ra à?"
Đuôi lông mày Diệp Bạch Tư khẽ nhướng lên, lần này mới nghe ra, anh hỏi: "Làm sao thế?"
"Khi nào thì em trở về?"
"?" Diệp Bạch Tư không xác định nói: "Anh đang mộng du hả?"
"... Cái gì cơ?"
Diệp Bạch Tư nhất thời không nói nên lời, anh cảm thấy có lẽ đầu óc Đoàn Sâm có vấn đề, ngay cả nói cũng nghe không hiểu.
Nhưng đã đến giờ đi ngủ, anh không có nghĩa vụ, cũng không sẵn sàng lãng phí thời gian giải thích cho Đoàn Sâm.
Dù sao thì những gì nên nói anh đã nói đủ rõ ràng lúc rời đi rồi.
Anh buông điện thoại xuống cúp máy, cũng cho luôn số này vào sổ đen.
Đây là lần đầu tiên giữa hai người bọn họ, Diệp Bạch Tư đơn phương chấm dứt cuộc gọi.
===
Anh Anh:?????????
Diệp Diệp: *ngủ khò khò zzzz*