Y thẹn quá thành giận nhìn chung quanh một vòng, nhìn đến khi bọn thị vệ chột dạ cúi đầu, mới chịu thu hồi ánh mắt, một tiếng cười phát ra từ trong cổ họng, nghiến răng nghiến lợi: “Ta thấy hôm nay cũng không hỏi ra cái gì, người đâu, giải ba tên tặc tử tác loạn phạm thượng này đi, giam trước điều tra tiếp sau.”
••• nói thật ta vẫn rất đồng tình với Ngụy Vương. Một người não tàn thật ra cũng không phải rất thảm, thảm hơn là xung quanh bên cạnh hắn toàn là một đám bệnh thần kinh IQ cao nhân cách phản xã hội. Thế giới này quá lạnh lẽo, đám người bệnh thần kinh IQ cao nhân cách phản xã hội đều phải đập một hai tên ngốc bức để sưởi ấm cho mình.
Người bệnh tâm thần suy nghĩ rất rộng, đám cơ hữu (gay) quỷ súc vốn chưa bào giờ hành xử theo lẽ thường, điều này làm cho Ngụy Bàn tử sống giữa các loại âm mưu dương mưu cung đấu trạch đấu làm sao chịu nổi?
Chắc chắn không thể tốt a.
Vì thế đối mặt với nhân sinh hung tàn, Ngụy Vương cũng chỉ đành đánh trận nào thua trận đó, khi bại khi thắng, nghịch lưu mà lên, tích cực tiến thủ, mỗi ngày cố gắng đối nghịch với Tấn Vương, chỉ vì sống để trở thành một người, tranh thủ để cho cả thế giới này nhìn xem —— như thế nào mới là tên ngốc bức chân chính.
Nếu không phải xung quanh hoàng cung không có “bác hàng xóm” (*), ta quả thực rất muốn hoài nghi hai người bọn họ là thân huynh đệ thật sao. Đều là cùng một người cha sinh, khác biệt lớn như vậy cũng được sao?
(*) nguyên văn là “lão Vương hàng xóm”, nghĩa là “ông vua hàng xóm” =)))) mọi người đều biết trong Hoàng cung chỉ có duy nhất đương kim Hoàng thượng là người ĐÀN ÔNG thật sự (ngoài ra chỉ có thái giám, cung nữ, cung tần phi tử; cho nên mấy bà nương nương có ngoại tình hay không Hoàng Thượng là người biết rõ nhất) và từ “hàng xóm” để trong ngoặc kép thường để chỉ chuyện “ngoại tình” ;”>
Hắn nói xong câu kia, Tấn Vương cùng Lương Văn Hạo ngược lại không có phản ứng gì, ba người quỳ gối bên dưới lại rất sốt ruột.
Lão nhân bất chấp lễ nghi cấm kỵ, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu đầy vẻ cầu khẩn, nhìn thẳng về phía Ngụy Vương: “Van cầu đại nhân, hôm nay cứ hỏi đi, tiểu lão đầu cái gì cũng sẽ nói! Lũ lụt dọa người a, các hương thân không sống nổi nửa ngày nữa, khi ta tới, hài tử trong nhà đã đói bụng đến từng căn xương cốt đều thấy rõ, chờ không nổi a, chờ không nổi a đại nhân, còn chờ thêm nữa đoàn người đều sẽ chết đói mất, đều là mạng người a •••••• “
Ngụy Vương đang nổi nóng, bị nước mũi nước mắt của ông khiến cho vô cùng không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Ta nói cái gì thì chính là cái đó. Người đâu •••••• “
Thân thể lão nhân run lên, còn muốn gọi nữa, lại bị phụ nhân bên cạnh giữ chặt.
Phụ nhân kia nắm chặt nắm tay, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Chúng ta đói thành cái dạng gì, người giống như hắn sao có thể hiểu được? Bản thân hắn chính là đã béo đến như vậy.”
Một mũi tên đâm thẳng vào tim Ngụy Vương.
Lão nhân kia biết lợi hại, nhưng cũng giật mình, một tay che miệng phụ nhân, hoảng sợ liếc Ngụy Vương một cái, vội vội vàng vàng nói: “Đàn bà các ngươi đừng nói lung tung, đại nhân đó gọi là phúc hậu.” Nói xong lại lấy lòng mà nhìn về phía Ngụy Vương: “Hơn nữa, một béo che trăm xấu, béo là chuyện tốt, đại nhân phúc hậu như vậy, sẽ không có mấy ai để tâm bộ dáng ngài như thế nào đâu?”
Ngụy Vương phẫn nộ nheo mắt lại, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo: “Ta đây bộ dáng như thế nào?”
Lão nhân nghẹn khuất, mới phát hiện dưới tình thế cấp bách mình lại nói sai rồi, khuôn mặt già nua nháy mắt trắng bệch, nghẹn trong bụng nửa ngày, mới mở miệng nói: “Rất, rất đẹp.”
Ngụy Vương gần như tức cười: “Đẹp như thế nào?”
Lão nhân lau mồ hôi: “Đẹp tựa một đóa hoa.”
Phụ nhân cười lạnh: “Cắm bãi phân trâu.”
Lão nhân bổ sung: “Ánh trăng sáng trước giường.”
Phụ nhân chèn thêm: “Tựa vết bẩn dưới mặt đất.”
“••••••” lão nhân nổi giận nói: “Ngươi làm gì thế!”
Phụ nhân kia hung tợn trừng mắt nhìn Ngụy Vương, không quan tâm nói: “Ai kêu ông dùng những lời năm đó lừa gạt nương ta, để khen cái tên súc sinh tai to mặt lớn này.”
Ngụy Vương: •••••••
Đám quần chúng đứng xem không biết chân tướng: ••••••
Sắc mặt Ngụy Vương lúc này đã âm trầm đến độ có thể nhỏ ra nước, y không nói một lời nhìn bọn họ một lúc lâu, mới chầm chậm cười một cái, mở miệng nói: “Một khi đã như vậy, vậy thì thẩm án lại, người tới, lấy hình cụ.”
Tấn Vương nhíu mày, tựa hồ là muốn nói, nhưng liền ngừng lại, khóe miệng chậm rãi cong lên, nhìn về phía cửa điện mở rộng.
Chỉ thấy một đôi chân đi giày bó xanh ngọc không nhanh không chậm bước qua cánh cửa gỗ, giẫm trên tấm thảm dày hồng sắc thêu hoa chìm. Ngước mắt nhìn qua, hóa ra là một vị thái giám lớn tuổi, mắt trũng thật sâu, lông mày thưa thớt gần như nhìn không ra, hai má phù thũng, nhưng lại phối với hai nếp nhăn như đao khắc, khiến người khác cảm thấy quái dị mà khó thể tiếp cận.
“Mạnh công công?” Ngụy Vương kinh ngạc: “Ngươi đến nơi đây, vậy là phụ Vương có lời gì muốn phân phó sao?”
Mạnh Hoa cúi xuống hành lễ với mấy vị điện hạ ở đây, sau đó cười rất đúng mực với Ngụy Vương: “Bẩm Ngụy Vương điện hạ, ta đúng là thay Thánh Thượng đến truyền khẩu dụ.”
Nói xong lão chuyển hướng Lương Văn Hạo nói: “Tiểu Hầu gia, ngài mới hồi Ninh An, đi đường mệt nhọc vốn nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút, nhưng Thánh Thượng nghĩ ngài là người có thể đảm nhiệm việc lớn, nếu chỉ để đó không dùng sợ là không tốt, nên đã giao cho ngài một việc nhỏ —— làm một Ngự Sử giám sát, đi Phần Châu trừng trị những tên tham quan ô lại vô pháp vô thiên kia. Chờ ngày mai ngài hồi phủ, có lẽ thánh chỉ chính thức đã đến rồi.”
Phần Châu vốn là phạm vi thế lực của Lương gia, mấy chữ “tham quan ô lại vô pháp vô thiên ” hiển nhiên đã đánh vỡ sợi dây liên kết với Lương gia, Lương tiểu Hầu gia tuy rằng đã rất nhiều năm không quản gia sự, nhưng lợi hại trong đó bao nhiêu vẫn có chút hiểu được.
Bởi thế lời này vừa vào tai, Lương Văn Hạo không khỏi sửng sốt: “Ta đi?”
Mạnh Hoa cười cười: “Đúng vậy, ngài từ nhỏ lớn lên bên cạnh Thánh Thượng, Thánh Thượng cho tới bây giờ luôn tin tưởng ngài. Vị trí Ngự Sử giám sát này, người khác tranh đoạt sứt đầu mẻ trán, ngài vừa về, suy cho cùng vẫn là rơi xuống người ngài.”
Ngụy Vương sắc mặt phức tạp quét mắt nhìn Lương Văn Hạo, mở miệng nói: “Vậy án tử này bây giờ •••••• “
Mạnh Hoa vẫn cười như cũ, khóe mắt lại không có nếp nhăn trên mặt khi cười, bình bình đạm đạm nhìn không ra hỉ giận, chỉ lấy tay diễn tả một động tác nhẹ nhàng trên cổ.
Ngụy Vương liền đã hiểu. Y mặc không lên tiếng mà nhéo nhéo ấn đường, ngồi lại trên ghế, như có điều suy nghĩ nâng ly trà lên nhấp một ngụm.
Đình Úy vẫn luôn đứng sau mắt mở trừng trừng nhìn y bưng lên chén trà của mình, rồi lại không dám lên tiếng, ngũ quan vốn không làm sao để giãn ra nay cũng sắp xoắn xuýt lại, do dự mãi, đành phải trộm đem chén trà bên tay phải Ngụy Vương dời sang, đặt tới trước mặt mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, làm bộ không hề xảy ra chuyện gì, không hề biết cái gì mà căng khuôn mặt già của mình.
Ta: ••••••
Hiển nhiên đương kim Thánh Thượng Cao Quân Duệ đang hạ một ván cờ rất lớn, không cẩn thận đều khiến cho Ngụy Bàn tử và đồng bọn của y sợ ngây người ••••••
“Giết bọn họ?” Lương Văn Hạo cũng nhíu mày đi trước một bước ngăn ở trước mặt Mạnh Hoa: “Việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ, chẳng lẽ Thánh Thượng không định tra tiếp sao?”
“Văn Hạo.” Tấn Vương nâng mắt lên nhìn hắn, nửa người hắn ẩn trong bóng của cây cột cẩm thạch, nhìn không thấy vẻ mặt, đôi đồng tử đen kịt lại khiến lòng người rùng mình: “Không thể vô lễ với Mạnh công công.”
Lương Văn Hạo ngừng lại. Mạnh Hoa cung kính làm một cái vái chào với hắn, cười như không cười nói: “Ý của Thánh Thượng, không phải tiểu Hầu gia đã hiểu rồi sao? Còn xin tiểu Hầu gia chớ khó xử ta.”
Ánh mắt Lương Văn Hạo bỗng nhiên mở lớn, nhịn không được liếc sang lão nhân kia.
Ánh mắt này của hắn, mới khiến mấy người đang quỳ chân chân chính chính hiểu được động tác tay kia, rõ rõ ràng ràng biết được kết quả của mình.
Ai cũng sợ chết, lão nhân kia mờ mịt không lời gì để nói gật gật đầu, giống như mỏi mệt đến cực điểm, cả người nháy mắt suy sụp, trong ánh mắt lại lộ ra một cỗ ý tứ hàm xúc điên cuồng. Ông nhìn Lương Văn Hạo, thấp giọng hỏi: “Chúng ta sẽ chết sao?”
Cổ họng Lương Văn Hạo nghẹn lại, cắn răng quay đầu đi.
Lão nhân vẫn luôn quy quy củ củ lại đột nhiên giãy dụa đứng lên, lập tức bị thị vệ bên cạnh túm lấy, ngã thật mạnh xuống mặt đất, chỉ đành ngểnh cổ lên, dùng hết khí lực toàn thân vươn ra một bàn tay về phía Lương Văn Hạo, tê tâm liệt phế mà hô: “Đại nhân, đại nhân, ta cầu xin ngài •••••• “
Thanh âm kia thê lương vô cùng, giống như trong ngày tháng sáu lại rơi xuống một hồi tuyết trắng, khiến tất cả mọi người ở chỗ này lạnh lẽo cõi lòng.
Lương Văn Hạo nắm chặt tay, trong lòng lại trống rỗng, ngày thường là người luôn nói chêm chọc cười, linh nha lợi trảo, giờ phút này cái gì cũng nói không nên lời.
Vốn là như vậy, hắn có thể nói gì đâu?
Lương tiểu Hầu gia trầm ngâm một lúc lâu, mới ngây ngẩn nói: “Ngươi cầu ta, vô ích.”
Đương kim Thánh Thượng Cao Quân Duệ năm mươi bảy tuổi, sống an nhàn sung sướng nên nhìn chỉ ba mươi tuổi, nhưng mà cùng độ tuổi như vậy, trên gương mặt lão nhân kia ngang dọc đều là những nếp nhăn đao khắc rìu đục, mang thêm nước mắt nước mũi, lại càng xấu xí khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.
Ông lại ngửa khuôn mặt xấu kinh thiên động kia lên, thần sắc có chút tiều tụy dại ra, rồi đột nhiên lại tỉnh lại, nhìn chằm chằm Lương Văn Hạo không hề chớp mắt, há cái miệng thiếu mất một hàng răng, lộ ra một nụ cười có chút đờ đẫn: “Không, cầu xin ngài có tác dụng. Ta sớm biết mình sắp chết, vốn là lúc nhi tử chết, toàn gia chúng ta nên cùng đi. Ta chỉ cầu ngài, chỉ cầu ngài giúp chúng ta giết những tên tham quan đó, lấy lương thực, cho các hương thân ăn, chết đói, thật sự rất đau khổ.”
Ông nói xong, liền đụng đầu thật mạnh xuống đất, chỉ cho là dập đầu.
Phụ nhân bên cạnh đang kéo kéo lão thái thái mọi sự không biết kia, ngã bổ nhào về phía ông, bị thị vệ giữ chặt không thể động đậy, thật lâu, thật lâu sau, gào: “Cha •••••• “
Ta đứng một bên, lần đầu cảm nhận được sâu sắc như vậy —— chúng ta thật sự là thứ chẳng ra gì.