Trăng lên cao.
Cao Chính Hàm rót rượu uống một mình, xung quanh chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc.
Chiến Huyền bưng một đĩa lạc đặt trước mặt hắn, Cao Chính Hàm vuốt nhè nhẹ theo miệng chén, cong môi nhìn y, hỏi: “Nghe đại phu nói, thương thế của ngươi đã khỏi hẳn rồi?”.
“Phải” Chiến Huyền thuận miệng trả lời, lại vươn tay đoạt lấy ly rượu của hắn khuyên nhủ: “Uống rượu hại thân.”
Cao Chính Hàm không để tâm lại rót cho mình một ly, khẽ cười nói: “Ngươi có biết vì sao ta muốn uống rượu không? Một là để chúc mừng ngươi khỏi bệnh......”.
Chiến Huyền: “Hai là?”.
Cao Chính Hàm nhìn y đầy sâu xa: “Để rượu say loạn tính.”.
Chiến Huyền:.......
*****
2.
Kêu gọi Tấn Vương và Chiến Huyền lên sàn~
Chuẩn bị ở lại Giang Nam khoảng một tháng. Thủ hạ khom người chờ nghe dặn dò.
Cao Chính Hàm nhàn nhạt mở lời: “Trong hai canh giờ phải lo liệu xong chỗ ở.” Ngừng một lúc, quay sang Chiến Huyền, cong môi: “A Huyền, ngươi có yêu cầu gì nữa không?”
Chiến Huyền ngồi ở bên cạnh, eo mỏi họng rát mặt không biểu cảm nhìn hắn một lúc lâu, sau đó nói: “… Cách âm tốt.”
*****
3.
Chiến Huyền lén lút rời nhà, một mình đến thăm Chiến Bạch và Lương Văn Hạo ——
Chiến Bạch: “A Huyền, ta tự tay nuôi một ổ gà đấy. Ngươi đợt chút, ta đi bắt một con tới hầm canh cho ngươi.”
Lương Văn Hạo trêu ghẹo: “A Bạch, bình thường ngươi coi ổ gà đó như bảo bối, giờ lại nỡ lấy ra sao?”
Chiến Bạch không hề nể nang đạp hắn một phát: “Ngươi có thể so được với A Huyền sao?”
Lúc Chiến Bạch ra khỏi phòng, Lương Văn Hạo không có mặt dày mày dạn như mọi khi lẽo đẽo theo sau lưng y mà đến khi người đi đã xa lắm rồi nụ cười của hắn chợt tắt ngúm, đứng dậy ôm lấy cổ Chiến Huyền, lụng lùng nói: “Xin lỗi, nhưng ngươi có thể cách xa lão bà của ta chút không?” (thèng này định dùng mỹ nam kế à =]]]]]]])
Vừa nói xong chợt cảm thấy cổ mình cũng lành lạnh.
Có người không chút động tĩnh đi tới sau lưng hắn, đặt đoản kiếm lên cổ hắn.
Cao Chính Hàm cười mỉm mà sát khí nổi lên bốn phía, liếc Lương Văn Hạo, không nhanh không chậm nói: “Có lỗi thật, ngươi có thể cách xa lão bà của ta chút không?”
*****
4.
Dành tặng cho Ngũ Hoa Nhục (*) thân ái~ Ba Lâm và mẹ Lâm. (Cha mẹ hiện đại của Chiến Huyền)
Nắm đất cuối cùng cũng đã được đắp lên, mọi người dần ra về. Ánh mặt trời lúc chiều tà chiếu xuống ấm áp, lá cây xào xạc, bóng cây rọi xuống xao động từng cơn.
Ba Lâm vuốt ve tấm bia một trơn nhẵn, thở dài: “Ngày tháng vẫn cứ trôi qua. Tiểu Đan chẳng phải đã nói rồi sao, nó muốn chúng ta sống thật vui vẻ.”
Mẹ Lâm vốn luôn tỏ ra mạnh mẽ, luôn ở bên cạnh cười đùa với Lâm Đan bệnh nặng bỗng che miệng ngã quỵ xuống, nước mắt lăn dài trên hai gò má.
Ba Lâm ngẩn người: “Bà đã nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, bây giờ Tiểu Đan cũng đã mồ yên mả đẹp, sao bà lạin không thể chịu đựng thêm được chút nữa?”
Mẹ Lâm nghẹn ngào nói: “Không sao, không sao đâu mà, bây giờ Tiểu Đan cũng đã không nhìn thấy nữa.”
(*) Ngũ Hoa Nhục (nghĩa là thịt ba chỉ haha) đây là nick một bạn trên Tấn Giang đã comment ở chương trước cho chị Phi rằng bạn ấy rất muốn tác giả viết một thiên hiện đại để có thể biết ba Lâm và mẹ Lâm ra sao.
*****
5.
Xuyên về hiện đại~ (Bởi vì không thật sự xuyên về hiện đại cho nên phần này cứ tạm coi như hai thế giới cùng tồn tại đi.)
Ngày thứ ba trở về hiện đại, Chiến Huyền cuối cùng đã lại một lần nữa thích ứng với cuộc sống này, và ba Lâm với mẹ Lâm cuối cùng cũng đã chấp nhận được y, coi như thằng con mình đi Hàm Quốc thẩm mỹ về.
Chỉ là cái người nào đó mà Chiến Huyền mang về cùng khiến ba Lâm và mẹ Lâm lo lắng không thôi.
Nhân lúc Cao Chính Hàm ra ngoài, mẹ Lâm kéo Chiến Huyền ra một góc, thấp giọng nói: “Nếu con thật sự định ở bên cậu ta cả đời, dù là nam hay nữ cũng không sao cả, có điều mẹ cảm thấy cậu ta không giống người tốt cho lắm. Hay là để mẹ giới thiệu cho con người khác nhé.”
Chiến Huyền: “Hình như con không tìm thấy lý do gì để cự tuyệt mẹ.”
Mẹ Lâm hớn hở ra mặt vỗ vỗ bả vai y.
Chiến Huyền tiếp tục không biểu cảm nói thêm một câu: “Cho nên, đợi khi nào con nghĩ ra lý do, sẽ cự tuyệt mẹ sau được không?”
Mẹ Lâm: …
*****
6.
Ba Lâm len lén đứng ngoài cửa nghe trộm, cửa phòng bỗng mở ra…
Cao Chính Hàm ở trần thân trên, từ trên cao nhìn xuống ông, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười như có như không: “Ngài có chuyện gì à?”
“À không à không.” Ba Lâm cười gượng vài tiếng, trộm nhìn vào lên trong vài cái, nói: “Bác vừa xuống siêu thị dưới nhà, muốn hỏi là…”
“Ta không ăn khoai thái lát.” Cao Chính Hàm cong môi ngắt lời ông, trong mắt hàn quang sắc bén: “Cũng không ăn ô mai, sô-cô-la, bánh quẩy, sữa đậu nành, táo, chuối, bánh quýt, đa tạ. Ngoài ra, đây đã là lần thứ hai mươi lăm ngài đi siêu thị trong ngày hôm nay rồi.”
Ba Lâm: …
*****
7.
Tiểu Hoàng đế tay cầm bút lông, nhìn cuốn sách dày cộp than phiền: “Làm hoàng thượng chẳng thú vị chút nào, cái gì cũng phải học.”
Chiến Xích nghiêm mặt nói: “Dù rất mệt, nhưng Hoàng thượng ngài nếu đã có tất cả những thứ ngài muốn có thì đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.”
Tiểu Hoàng đế ôm cổ Chiến Xích, thân thiết cọ cọ: “Ngươi cũng là của trẫm sao?”
Chiến Xích đổ mồ hôi: “… Đúng vậy.”
Quân sư phụ một tay xách tiểu Hoành đế lên, cười mỉm: “Không đúng, y là của ta rồi.”
Hết ngoại truyện 02.
TOÀN VĂN HOÀN.