(*) Mồng 8 tháng chạp còn gọi là Tiết Lạp Bát (腊八), đúng vào ngày mồng Tám tháng Chạp hàng năm, có ý nghĩa là cúng tổ tiên và các vị thần linh, cầu nguyện mùa màng thu hoạch tốt, may mắn và xua đuổi ma quỷ. Ngày này người TQ có tập tục ăn cháo Lạp Bát là loại cháo dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen…nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ.
Từ ngày đó đến nay Khánh đế có vẻ như đã quên mất Tấn Vương, bỏ mặc hắn ở đây chẳng quan tâm, bất giác đã tới mùa đông. Đêm qua trời còn có tuyết rơi, từng bông tuyết trắng lất phất nhẹ bay như những đám mây, tuyết rơi khá dày, không bao lâu Vương phủ to như vậy đã tích đầy tuyết trắng, cả vườn hiu quạnh, đứng trước cửa sổ, cơn lạnh dần thấm vào.
Tấn Vương khép chặt tay áo dài rộng dựa bên song cửa, buồn chán nhìn tuyết đang rơi lác đác bên ngoài. Tiếng người nói cười trên đường phố náo nhiệt đứt quãng trong gió lạnh, mơ hồ nghe không rõ. Thế gian như bị ngăn cách bên ngoài một bức tường, sắc vàng của ngọn đèn dầu chiếu rọi đám người nhốn nháo rộn ràng kia, đèn hoa rực rỡ, nhưng lại giống như một bộ phim câm lặng lẽ điểm xuyết cẩm đai thúy tụ*.
(*) cẩm: gấm vóc quý giá; đai: dây lưng, đai; thúy: một loại ngọc quý (phỉ thúy), cũng chỉ màu xanh biếc; tụ: tay áo
Hắn hững hờ nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng nói: “Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp?”
Ta ngồi ở bên cạnh, lột cho hắn quả quýt, nghe vậy sững sờ một chút, chỉ gật gật đầu.
Hôm nay đúng là ngày tám tháng chạp. Chúng ta tuy rằng bị giam cầm, nhưng cũng không tới mức bị cắt lương thực. Buổi sáng nay còn có người bưng cháo Lạp Bát trình lên, có điều Tấn Vương chỉ ăn một ngụm đã thấy chán liền kêu người bưng xuống.
Tấn Vương nhận quýt từ tay ta, bẻ một nửa đưa ta, để lại một nửa cho mình, cũng không ăn, chỉ tùy tiện cầm chơi trên tay.
Vẻ mặt này, theo ta thấy giống y như đúc tên tiểu quỷ hàng xóm nhà ta lúc lôi người khác ra trêu ghẹo. Ta bỗng thấy, hắn có chút cô đơn. Mấy ngày nay chúng ta bị nhốt ở đây, cũng không thể làm chuyện gì khác ngoài ăn cơm, đi ngủ, tra xét bô hoặc là đi ngủ, ăn cơm, tra xét bô, có đôi khi thì cũng vẫn là ăn cơm, kiểm tra bô và đi ngủ. Tấn Vương vẫn đang chờ đợi tin tức, rồi lại như không muốn nghe thấy tin báo, ngày càng trầm lặng, đến cả ngày lễ, trên mặt cũng không có chút gì vui mừng.
Kỳ thật bản thân ta cũng chưa một lần hưởng trọn vẹn ngày lễ mồng tám tháng chạp, kiếp trước là do quá lười, kiếp này cũng do không có nhiều cơ hội, chỉ biết là ngày này mọi người đều ăn cháo Lạp Bát, còn những thứ khác thì không rõ. Chứng ta làm ảnh vệ, cũng chẳng khác gì nhau chỉ chờ đến dịp năm mới mới có thể cùng ngồi tề tụ ăn một bữa, tự chúc nhau sống thêm một năm nữa. Ngẫm lại thật sự chua xót, tìm đâu ra nguồn lao động giá rẻ lại chăm chỉ dũng cảm như bọn ta thế này? Lại còn CMN không được hưởng luật bảo hộ lao động…
Nói đi thì nói lại, bản thân Tấn Vương cũng không sung sướng gì, ngày mồng tám tháng chạp là đi hiến tế bái Phật, hàng năm hắn đều phải trải qua cả ngày này cùng đám người hư dữ ủy xà(*) muốn hình vạn trạng, thật ra ngay cả đến bát cháo cũng không thể an tâm làm một miếng. So với hiện tại, chẳng mấy khi có được thanh nhàn.
(*) hư tình giả ý, xã giao có lệ, trong ngoài bất nhất.
Trí óc ta đang bay bổng, Tấn Vương hơi nhướng mày, cầm quả quýt trên bàn ném cho ta, mở miệng nói: “Bóc tiếp.”
Ta tiếp nhận mệnh lệnh, ngửi mùi quýt thơm ngát, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, ném nó qua một bên, kéo Tấn Vưng đứng lên nói: “Ta dẫn ngươi đi ăn thứ này.”
Vẻ mặt Tấn Vương đầy kinh ngạc khi bị ta kéo vào trong viện, ngây ngốc đứng một bên, nhìn ta tìm ra cái sàng, chày gỗ và dây thừng, dùng dây thừng quấn quanh chày gỗ, rồi lại lấy chày gỗ chống dưới sàng, bên dưới rắc một ít gạo.
“Làm cái gì vậy?”
Ta phủi sạch tuyết bám trên tay, đưa dây thừng cho hắn, lời ít ý nhiều nói: “Bắt chim sẻ rồi nướng lên ăn.”
Tấn Vương trầm mặc một lúc, ánh mắt lướt qua cái bẫy bằng sàng, cũng hiểu sơ sơ được cách dùng mấy cái này, nhẹ nhàng cười, vươn tay nói với ta: “Cho ta ít gạo.”
Ta cho rằng hắn muốn tự tay mình rắc gạo, liền chia cho hắn một ít, lại không ngờ Tấn Vương nhận lấy, nhặt lên một hạt nhìn, chợt dùng nội kình phóng ra. Phía xa xa có một con chim sẻ xui xẻo theo đó rơi xuống, những con may mắn sống sót thì tản ra khắp bốn phía, nháo nhác tung cánh hòa vào bầu trời xám mờ mịt.
Ta im lặng nhìn hắn không nói gì.
“Không phải muốn nướng lên ăn sao? Bắt như vậy nhanh hơn nhiều.” Tấn Vương đúng lý hợp tình nhìn qua đây, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Đi nhặt lại đây.”
Ta: …
Vì thế cơ hội tú ân tú ái hữu tình hữu ý đang êm đẹp bị Tấn Vương hung tàn biến thành cuộc săn thú tả khiên hoàng, hữu cầm thương (*), ờm, ta có lẽ chính là hoàng và thương kia….. Chờ khi gom đủ bảy con chim sẻ rồi, cuối cùng ta cũng có thể triệu hồi thần long, à không đúng, là nướng lên ăn. Làm theo cách thông thường, không cần vặt lông, bôi bùn ở bên ngoài, cứ thế ném vào đống lửa. Tuy rằng đây là lần đầu tiên ta làm món này, nhưng chim sẻ khá nhỏ, nướng chắc cũng không khó.
(*) tả khiên hoàng, hữu cầm thương (左牵黄, 右擒苍): xuất từ bài “Giang thành tử – Mật châu xuất liệp” <江城子-密州出獵> nghĩa là “Giang thành tử – Đi săn ở Mật châu” của Tô Thức thời Bắc Tống. Nghĩa hai câu này là chỉ hình ảnh phóng khoáng khi trở về của một người đi săn, tay trái dắt chó vàng (Hoàng cẩu), tay phải xách chim ưng xanh (Kình thương), đây là một cuộc đi săn rất thành công khiến người ta hài lòng. (xem chi tiết cuối bài.)
Tấn Vương ngồi ở trên thềm đá bên cạnh, cứ như đại gia chỉ chờ ăn, thỉnh thoảng lại tự hạ thấp địa vị đưa qua một cây củi lửa, cười tủm tỉm nhìn ta tẩn mẩn cuộc thành mấy quả cầu bùn.
Nhìn một hồi, hắn bỗng nhiên thở dài, cảm khái nói: “Đây là ần đầu tiên ta thấy ngươi làm những việc này, không nghĩ rằng A Huyền ngươi lại đức hạnh như thế.”
Ta đắc ý liếc hắn một cái, trong lòng nghĩ: Ta vẫn luôn rất đức hạnh đó chứ, là trước kia ngươi không cho ta cơ hội thể hiện thôi.
Tấn Vương lại nói: “Nhưng mà ta không hiểu, vào ngày lễ như hôm nay, sao ngươi lại không nấu cháo mồng tám tháng chạp cho ta ăn?”
Khóe mắt ta giật một chút, quay đầu, chột dạ nói: “… Không đâu.”
“Đúng rồi.” Tấn Vương như có điều suy nghĩ gật gật đầu, cười híp mắt cầm lấy đống gạo đã tiêu diệt rất nhiều chim sẻ ném ta, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Ngươi đêm nay làm cho ta ăn.”
Ta không còn gì để nói nghiêng người, nói: “Sẽ rẩt khó ăn đấy.”
“Không sao, khó ăn hơn nữa ta cũng đã ăn rồi.” Tấn Vương ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua cành khô đá lởm chởm, như là đang nhìn gì đó, rồi lại như không nhìn gì cả: “Lúc mẫu hậu ta còn sống, cũng luôn muốn thử làm đồ ăn cho ta, bắt đầu từ việc nấu cháo, nhưng đáng tiếc trời không chiều lòng người, cháo chưa chín kỹ, làm mãi cũng không được. Bởi vì sợ sẽ xấu hổ nên không muốn cho ta biết, kêu ma ma lén đổ đi.”
Ta lắng nghe, đưa cho hắn một chim sẻ đã nướng chín, nhìn hắn khép mắt, khóe mắt đuôi lông mày lại lộ ra ý cười, nhẹ giọng nói tiếp: “Ta khi đó còn nhỏ, thời gian lâu dần, còn tưởng rằng tất cả các loại cháo đều có tên là ‘Không ăn được mau đổ đi’. Nhưng mà nàng không biết rằng, mỗi lần ta đều trộm ăn một ngụm…”
Nụ cười của hắn rất nhạt, không phải là nụ cười ngoài cười mà trong không cười thường ngày, mà là ba phần thẫn thờ, bảy phần hoài niệm, ta liền nhịn không được tiếp lời: “Ăn ngon không?”
“So với việc ngươi nướng chim sẻ cũng chẳng khác là bao.” Tấn Vương chậm rãi cười rộ lên, mở miệng nói: “Đều khó ăn… A Huyền, ngươi không phải là quên cho muối đấy chứ?”
Ta: …
“Nhanh thôi.” Tấn Vương đứng lên, nhìn chằm chằm ta, cứ như có thể nhìn ra nụ hoa nở: “A Huyền, chờ khi được ra ngoài, ta làm cho ngươi ăn xả láng.”
Ta: …
Ta cảm thấy lúc này nên phải vì hắn mà cảm động một chút, nhưng lại vẫn cảm thấy hơi uất ức. Lại là cháo, chúng ta có thể đổi cho muốn khác được không!
Ta đang rối rắm, chợt nghe xa xa có tiếng bước chân truyền đến. Thị vệ ở đây đứng mỗi góc một người y như cột nhà, không có việc gì thì sẽ không lung lay. Ta kinh ngạc đứng dậy, cùng Tấn Vương nhìn nhau, thấy Mạnh công công chậm rãi đến gần, hành lễ với Tấn Vương, vô cùng cung kính cong lưng nói: “Điện hạ, Thánh thượng triệu ngài vào cung một chuyến.”
Sự xuất hiện của y đến khiến cho người ta không nghĩ tới, Tấn Vương bất động thanh sắc nhìn y, một lúc lâu nói: “Chuyện gì?”
Trên mặt Mạnh công công không có biểu cảm gì, chỉ rủ mí mắt đáp lời: “Việc này không thể nói, nhưng vô cùng quan trọng. Xin điện hạ không cần lo lắng, đi, sẽ biết. Ngoài phủ đã chuẩn bị xe ngựa. Thánh Thượng phân phó, cũng muốn gặp vị Chiến Huyền đại nhân bên người điện hạ.”
Nói xong liền có tiểu thái giám tiến lên, choàng áo choàng da chồn cho Tấn Vương. Tấn Vương không nói, để bọng chúng tùy ý làm việc, đợi khi ngồi mã xa, chỉ còn lại ba người có ta, hắn cùng Mạnh công công, mới lộ ra nụ cười không rõ ý, lạnh lùng nói: “Quá sớm rồi.”
Mạnh công công mắt xem mũi, mũi nhìn tim cúi đầu nói: “Biên cương Tây Bắc truyền chiến báo, Thánh Thượng nhất thời cấp hỏa công tâm, dược hiệu phát tác sớm, hiện giờ chỉ trông vào dược vật để cầm hơi, cũng đã được một hai ngày rồi.”
Ngón tay Tấn Vương khó nhận ra đang giật.
“Ông ấy… Chiến báo gì?”
Mạnh công công hít vào một hơi, đè thấp thanh âm, lại không che được sự sợ hãi: “Trần Thương bị Nhung địch vây thành!”
Trong đầu ta oanh một tiếng.
Nhung địch đã đến Trần Thương, điều này nói rõ bọn chúng đã phá được hai trạm kiểm soát lớn là Bộc Dương và Ô Sào. Mà Trần Thương, lại đúng lúc nằm ở ngã tư, thông xuyên nam bắc, là chỗ liên thông hàng hóa, mặc dù gần biên cương nhưng cũng là vị trí hiểm yếu của Đại Khánh. Từ Trần Thương sang phía đông, buôn bán nông nghiệp, đồng bằng màu mỡ, mà sang phía nam, là có thể cắt đứt liên lạc giữa kho lúa Giang Nam và thành Ninh An, khống chế huyết mạch kinh tế, sang phía bắc, qua sông Duyên Hán, là có thể dễ dàng mà tiến vào sâu Trung Nguyên.
Trần Thương sụp đổ, Đại Khánh nguy cơ trùng trùng, chỉ có tử chiến đến cùng.
Mà Chiến Bạch và Chiến Thanh, giờ phút này đang ở Trần Thương.
Hết chương 75.