Mộ Dung Cẩu Đản cũng liếc mắt xem thường, không thèm để ý tới y, quay sang cười cười với ta: “Hai người bọn ta ở nơi này rất tốt, Chiến Huyền đại nhân không cần bận tâm đâu. Đúng rồi, sao ngài lại đi một mình thế này, chuẩn bị đi đâu sao?”
Ta hơi hơi do dự một chút, vẫn đáp: “Đi thăm Mộc Phàm một chút.”
Đây mới là mục đích thật sự ta tới đây, mọi chuyện trở nên như như vậy, dù thế nào ta cũng phải đi nhìn y lần cuối.
“Y sao.” Mộ Dung Cẩu Đản bĩu môi khinh thường nói: “Y vẫn tốt mà, vị nhà họ Lương kia đã nói chuyện rất lâu với y, sau đó cơm cũng có thể ăn được rồi, ngủ cũng có thể ngủ, ngoại trừ việc cả ngày ngơ ngác không nói lời nào, mọi cái khác đều ổn. Chỉ có vậy thôi, trên đời sao tránh khỏi chuyện này.”
Lê Sơ ngồi một bên vểnh tai im lặng lắng nghe, bỗng nhiên lúc này chen miệng vô nói:” Mộc Phàm, có phải là người mà Hạnh Ngư thích đúng không?”
Ta nhìn y, gật gật đầu.
Lê Sơ bỗng nhiên đứng lên: “Ta cũng đi cùng. Chiến Huyền đại nhân, trước đó ngài không đáp ứng ta, việc này cũng không nên như thế.”
Trên người y không hiểu sao lại luôn có sức mạnh bưu hãn đến liều lĩnh bất kể hậu quả, dùng ba chữ đơn giản dể hình dung, chính là hùng hài tử (thằng nhóc quậy phá, nghịch gợm, ngang bướng..), nói chiều một chút, y CMN chính là hùng hài tử chết tiệt…
Ta đỡ trán nhịn cơn xúc động, đang nghĩ muốn cự tuyệt, Mộ Dung Cẩu Đản lại chặn lời ta: ”Được thôi, nhưng mà ngươi phải nói cho ta biết, vì sao ngươi lại muốn đi theo.”
Lê Sơ nhíu mày, có chút không vui quét mắt nhìn hắn, nhưng vẫn trả lời: “Trước kia trong lúc vô ý y đã từng nhắc tới một người như thế, ta cùng với Hạnh Ngư dù sao cũng là chỗ quen biết, thay y đi thăm người ta một lần, thì làm sao chứ.”
“A ——” Mộ Dung Cẩu Đản kéo dài ngữ điệu, đuôi lông mày nhướn lên, chớp chớp mắt nói: “Không nghĩ tới ngươi lại là người có tình có nghĩa như vậy, được, ta giúp ngươi thỉnh cầu Chiến Huyền đại nhân chuyện này.”
Nói xong liền kéo ta đi ra chỗ vắng vẻ khác.
Ta còn đang không hiểu chuyện gì diễn ra, chỉ theo hắn đưa ta đến sau gốc cây, thấy hắn rất bình tĩnh nhìn về chỗ Lê Sơ, sau đấy vẻ mặt thay đổi, vô cùng nghiêm túc nói rằng: “Chiến Huyền đại nhân, tên Lê Sơ này có chút vấn đề, y cũng là mật thám do Mãn Nguyệt Lâu phái tới.”
Ta: …
Loại cảm giác này vô cùng vi diệu, giống như là bỗng nhiên có người nói cho ta biết bác gái bán kem que dưới lầu thực ra là một lính biệt động cơ bụng tám múi vô cùng đáng sợ do quốc gia bí mật phái tới. Lê Sơ lên sàn diễn tính ra cũng không nhiều, chỉ đóng vai phụ mà trên lưng lại mang bí mật như vậy, cho y bán bắp cải kiếm tiền nhưng thực ra là bán heroin, lương tâm các ngươi đi đâu rồi!
Nói gì thì nói, mật thám của Mãn Nguyệt Lâu là loại tiêu chuẩn này sao… Như vậy xem ra, không chừng bác gái bán hàng tầng dưới nhà ta kia thật sự là lính biệt động?
“Trước đấy có một người tên là Lâm Ưu giả trang thành ngài trà trộn vào phủ, bị chủ tử phát hiện, khai ra rất nhiều thông tin. Chủ tử ngay sau đó làm một cuộc đại càn quét trong phủ. Phần lớn mật thám trong phủ đều bị thanh trừ, chỉ để lại vào bọn tép riu, có bắt cũng không ích gì, không bằng thả dây dài câu các lớn, Lê Sơ là một trong số đó, ta phụ trách theo dõi y.”
Có lẽ cũng nhìn ra nghi vẫn của ta, Mộ Dung Cẩu Đản nghiêm túc giải thích: “ Chọn cuộc sống đầy c*t này, vừa không bị thu hút, lại có thể tự do ra vào Vương phủ, miễn là y có được thông tin hữu dụng, là có thể sẽ liên lạc với cấp trên. Ta thấy y dường như rất hăng hái muốn gặp Mộc Phàm, vậy cho y đi đi.”
Ta yên lặng vươn tay, kéo da mặt Mộ Dung Cẩu Đản.
Hắn ngao một tiếng sau đó nhảy dựng lên, bụm mặt hoảng sợ nhìn ta: “Ngươi làm gì vậy, ta chỉ thích cô nương mềm mại dịu dàng thôi!”
Ta: “… Ta chỉ là muốn nhìn xem ngươi có phải Mộ Dung Cẩu Đản thật hay không thôi.”
Cẩu Đản mà ta biết nào được cơ trí như vậy, tên này nhất định là giả mạo.
“Ta trước đây biểu hiện như vậy, chẳng qua là để chủ tử có cái cớ đuổi ta đến nơi này.” Mộ Dung Cẩu Đản căm giận nói: “Chẳng lẽ ta thực sự ngu như vậy sao?”
“Ngươi không ngu.” Ta gật đầu ra điều đã hiểu, mở miệng sửa cho đúng: “Ngươi nhị (*).”
Mộ Dung Cẩu Đản hỏi: “Nhị là có ý gì?”
Ta mặt không đổi sắc mà trả lời: “Khen ngươi lợi hại.”
“Không có không có, thật sự là quá khen.” Mộ Dung Cẩu Đản ngại ngùng gãi gãi cái gáy, cười ngây ngô nói: “Ta nào có nhị được bằng Chiến Huyền đại nhân.”
(*) “nhị” cũng có nghĩa là ngu ngốc nhưng là một từ của hiện đại, bạn Huyền dùng từ này quá thâm, rồi cũng bị bạn Cẩu “khen” ngược lại thâm chả kém =))))))
Ta: …
Không còn gì để nói, ta quyết định dừng câu chuyện tại đây, nhìn Lê Sơ đối diện chạy tới, đứng lại trước mặt ta, dẩu dẩu môi, có chút tủi thân nói: “Chiến Huyền đại nhân, ta chỉ có yêu cầu nho nhỏ như vậy, chẳng lẽ là ngươi cũng không chịu đáp ứng ta sao?”
Hắn vốn có bộ dạng vô cùng đẹp mắt, giờ phút này tuy rằng vải thô áo xám, tóc tai tán loạn, nhưng giương mắt hay nhíu mày tất cả đều có phong tình, khác với bộ dáng diềm đạm của Mộ Vân, khóe mắt đuôi lông mày Lê Sơ mang theo mị sắc (quyến rũ), đôi mắt màu hổ phách sắc bén như có móc câu, khiến người ta rơi vào là không thể thoát ra.
Trên người ta da gà da vịt thi nhau nổi lên, quay đầu nói với Mộ Dung Cẩu Đản: “Một khi đã như vậy, nể mặt ngươi, ta sẽ mang theo Lê Sơ. Ngươi có muốn đi cùng không?”
Mộ Dung Cẩu Đản lắc đầu, như là nhớ tới cái gì nói: “Người tên Lâm Ưu kia cũng có trong địa lao, mặt nạ da người còn chưa tháo xuống, ngài mà thấy không cần ngạc nhiên.”
Lâm Ưu sao?
Trong đầu ta hiện lên khuôn mặt mình.
“Còn nhớ trước khi Mãn Nguyệt Lâu bị tiêu diệt toàn bộ, bởi vì hắn có công chủ động cung cấp thông tin, vì sao lại vẫn ở địa lao?”
Mộ Dung Cẩu Đản sắc mặt cổ quái nói: “Là hắn tự nguyện, nghe nói cái gì cũng không muốn chủ tử ban cho, chỉ cầu trong địa lao trong ngây ngốc một thời gian, ai biết là vì cái gì.”
Ta có chút hiểu rõ.
Hành động này của Lâm Ưu, có lẽ là vì Mộc Phàm.
“Chiến Huyền đại nhân?” Thấy ta im lặng, Lê Sơ nhẹ giọng thúc giục.
Ta thu hồi suy nghĩ, lúc này mới mang theo y đi vào địa lao.
Cửa vào địa lao ở phía sau hòn giả sơn, có người chuyên trách canh gác, bên trong ngoại trừ cửa ra vào và mấy cái lỗ thông khí bé bằng bàn tay ra, thì không có gì thông với thế giới bên ngoài, chiếu sáng đều dùng cây đuốc, đường đi vào chỉ đủ để một người đi qua, có bậc cầu thang đi xuống, đi vào hơn mười mét, mới thấy lối rẽ, hai bên lối nhỏ u ám đều là phòng giam ẩm thấp.
Lê Sơ có lẽ chưa bao giờ tới nơi này, vừa vào đã dính sát vào ta, lại không muốn tỏ ra mình sợ hãi, cố gắng thẳng sống lưng, nhắm mắt theo đuôi đi cùng, cẩn thận quy củ nhìn loạn xung quanh.
Ta bị y kéo đến sắp đi không nổi, đành gạt tay y ra, tự mình cố gắng đi về phía trước vài bước, chợt nghe một tiếng hét kinh hãi phía sau, quay đầu nhìn đã thấy Lê Sơ bị rơm rạ ở đây quấn vào chân làm ngã, tứ chi chổng vó lên trời té lăn quay đến trước cửa một phòng giam.
“…” Ta chỉ đành im lặng đi vòng qua đó, nửa ngồi xổm, định kéo y đứng lên, lại nhìn thấy lan can bên trái xuất hiện một gương mặt, miệng vét thương kéo dài bắt đầu từ đuôi lông mày, chia khuôn mặt làm hai nửa, chỗ bị thương vẫn có máu rỉ ra, nhỏ xuống mặt đất, tí tách, tí tách.
“Quỷ a!” Lê Sơ vội vàng túm chặt quần áo của ta, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đứng lên, trốn phía sau ta, dùng âm thanh nức nở nói lên tiếng lòng của ta.
Ta yên lặng đối diện với khuôn mặt kia, sau đó chợt phát hiện, khuôn mặt này nhìn hơi quen mắt
… Ơ ơ, đây là khuôn mặt của ta mà, chả trách lại đẹp dzai như vậy… Hủy dung vẫn đẹp!
“Không hổ là ngươi, bất cứ lúc nào cũng bình tĩnh trấn định như thế.” Trên khuôn mặt kia lộ ra một nụ cười: “Chiến Huyền đại nhân, ta biết ngươi sẽ đến. Ngươi còn có nhớ rõ ta không, ta là Lâm Ưu.”
Ta lùi lại một khoảng, dùng cây đuốc chiếu sáng tình hình bên trong phòng giam, mới phát hiện Lâm Ưu đang thả lỏng ngồi dưới đất, một tay chống đầu, cười tủm tỉm nhìn ta qua lan can, trên người hắn từ trên xuống dưới đều hằn vết roi to nhỏ, đã kết vảy, chỉ có trên những vết thương trên mặt, trong đó có một vết thì vô cùng mới.
Ta cũng không cùng hắn so đo, xoay người định rời đi. Lâm Ưu lại thong thả mở miệng:” Ngươi tới thăm Mộc Phàm, cũng không cần phải đi vào tận đấy, ở đây cũng có thể nhìn được.”
Ta nghe vậy dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Ta chỉ là muốn giúp ngươi đỡ phải mất sức thôi. Ngươi có tới đấy, y cũng sẽ không nói chuyện với ngươi đâu.” Lâm Ưu thay đổi tư thế, ung dung tựa vào tường, chân phải gập lại, chân trái duỗi rộng ra, ôm cánh tay nhìn ta nói: “Cái gì nên nói thì vị đại nhân họ Lương kia đã nói hết rồi, còn lại thì cần bản thân y tự nghĩ thông suốt mà thôi. Nhưng mà nghĩ không thông cũng không sao, dù sao ngoài cái mạng, y cũng không còn lại bất kỳ cái gì nữa. “
Ta nhíu mày, thản nhiên nói: “Nêu như chỉ còn lại cái mạng, chẳng phải y càng phải quý trọng hơn hay sao? “
Lâm Ưu sửng sốt, sau đó gật đầu cười nói: “Ngươi nói cũng có lý, nhưng có một vài người như thế, sinh mạng bọn họ từ lúc sinh ra đã không đáng một xu, dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thay đổi được gì. Đơn giản mà nói chính là một thứ vô dụng, vậy thì việc gì phải quý trọng?
“Chẳng hạn như ngươi?”
“Không, ta phải trông coi Mộc Phàm, cho nên mạng của ta coi như là có ích.” Lâm Ưu nghiêng đầu, hướng về phía ta cười nói.
Trông coi Mộc Phàm?
Ta trầm mặc một lúc, nhìn về phía bóng dáng Mộc Phàm biến mất chỗ ngoặt tối thui, nhịn không được mà nói:” Ngươi ở chỗ này, y bên đó hoàn toàn nhìn không thấy.”
Có lẽ là vì ta chuyển đề tài quá nhanh, Lâm Ưu ngẩn người, sau đó như là nghe được điều gì rất thú vị liền cười ra, chậm rãi mở miệng: “Đa tạ lo lắng, nhưng ta trông coi là việc của ta, cho y biết để làm gì? Huống chi y nhìn thấy thì cũng chẳng ích gì, ngay cả tên thật, khuôn mặt thật của ta y cũng không biết … Vả lại, ta ngồi ngốc trong này, kỳ thật là không còn cách nào khác.”
Lâm Ưu sờ sờ mặt mình, bất đắc dĩ nói: “Tấn vương điện hạ nói, trước khi bóc được cái mặt nạ này ra, thì ta cứ ngồi ngốc trong này đi, mỗi ngày phái người đến rạch một đao. Aiz, hắn vẫn không tin mặt nạ này là hàng đặc chế, chưa đến lúc, ngay cả ta cũng không thể tháo xuống.”
Cho dù bóc được mặt nạ xuống, thì đến lúc đó phỏng chừng khuôn mặt của hắn cũng đã bị hủy cho tan tành.
Ta nhất thời có chút nghẹn lời, đứng tại chỗ không biết phải nói cái gì.
Lê Sơ lại xì một tiếng, xen mồm nói: “Đây là ngươi xứng đáng, ai kêu ngươi đối nghịch với điện hạ.”
“Uhm.” Lâm Ưu gật gật đầu, cười nói: “Ngươi nói rất có đạo lý. Trên đời này người phải nhận quả đắng, đại thể đều có thể bị gọi một tiếng xứng đáng.”
Ta chậm rãi nói: “Ngươi muốn đi ra ngoài, có thể dùng mặt nạ khác, che khuôn mặt hiện tại này đi.”
“Không được không được, ta không muốn thành một tên hai mặt?” Lâm Ưu mở miệng cười vô tư: “Ta lưu lại trong đây còn được ăn cơm trắng, nơi này kỳ thật không tồi, thật an tĩnh, so với Mãn Nguyệt Lâu thì còn tốt hơn nhiều, ít nhất là có thể giữ lại được tính mạng.”
Lòng ta nhớ ra gì đó, mở miệng hỏi: “Lâu chủ Mãn Nguyệt Lâu, là người như thế nào?”
Lâm Ưu ngừng lại động tác một lúc, nhìn ta từ chối cho ý kiến, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, lộ ra nụ tươi cười trên tức: “Hắn ấy, cho tới bây giờ luôn tự đánh giá bản thân rất cao, tự cho là đúng, cảm thấy trên đời này mình là người thông minh hạng nhất, nhưng kẻ khác lại không hiểu được, mỗi người đều coi thường hắn, cho nên hắn mới trăm phương nghìn kế tự mình chứng minh, đem tất cả của mình lôi ra đặt cược, kết quả là phát hiện ván cược này dù thắng hay thua, thì ngoài hắn ra không một ai buồn quan tâm, là một kẻ ngốc đến không thế ngốc hơn nữa—- Ta đoán vậy.”
Ta: …
“Ta không biết hắn. Hắn tròn méo ra sao, toàn bộ Mãn Nguyệt Lâu chưa có ai từng thấy thật sự nhìn thấy hắn, ta đương nhiên đành phải dựa vào sự phỏng đoán của bản thân.” Lâm Ưu thở dài nói: “Chiến Huyền đại nhân, ngươi vẫn nên trở về đi. Ta biết rồi, cũng đã nói với Tấn Vương điện hạ. Vị Tấn vương điện hạ kia…” Hắn bỗng nhiên cười, nhướn mày tiếp tục nói: “Hắn vừa nhìn thấy ta, đã nhận ra ngay ta là giả mạo. Người như vậy, ngươi cần phải thật quý trọng a, A Huyền——”
Hết chương 66.