Tấn Vương thu lại biểu cảm, nhìn ta như có điều suy nghĩ, không nói gì thêm. Mấy người đều im lặng, ai cũng ôm tư tâm, đều không nói chuyện. Chờ đến lúc tới hoàng cung, vẫn là tới nơi ban đầu ấy, gặp một người, nhưng sắc mặt và tinh thần người ấy đã không còn tươi tắn như lúc trước, hai gò má hõm sâu, nằm ở trên giường hít thở khó khăn, trên mặt hiện ra tử khí, nhưng lại kiên cường chống đỡ, chờ đợi để nhìn thấy đứa con độc nhất của mình một lần.
Mạnh công công vẫn đứng bên cạnh, không thúc giục Tấn Vương tiến lên. Tấn Vương đứng yên một chỗ, mặt lạnh nhìn lão nhân gần đất xa trời, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, các đốt ngón tay vì nắm quá chặt mà trắng bệch.
Khánh Đế nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu sang bên này, kêu: “Là Chính Hàm đến sao?”
Tấn Vương rũ mi mắt, còn cười khẽ một tiếng, mới đi qua ngồi vào trên mép giường, nắm lấy cánh tay đang vươn ra của Khánh Đế.
Khánh Đế nheo đôi mắt đục màu, cố gắng thông qua ánh đèn dầu để nhìn mặt người bên cạnh: “Chính Hàm, chuyện Trần Thương, ngươi cũng biết rồi chứ?”
Tấn Vương thản nhiên trả lời: “Trên đường tới đây Mạnh công công đã báo qua một ít.”
Khánh Đế như là nhớ tới điều gì, có chút mệt mỏi mở miệng: “Ngươi không cần phải giả bộ với ta nữa, ta sắp chết rồi. Mạnh Hoa Nhiễm là người của ngươi.”
Thân mình Mạnh công công bên cạnh đột nhiên run lên, Tấn Vương lại bất động như núi nói: “Phụ hoàng quá lo lắng.”
“Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ.” Khánh Đế nặng nề ho khan vài tiếng, gần như sắp ho ra cả tâm can tỳ phế, mồm miệng há to thở hổn hển trong chốc lát mới dừng được, hai mắt vô thần nhìn màn trướng phía trên: “Nằm đây đã lâu, nhiều chuyện cũng đã hiểu thông. Sợ là ngươi đã sớm muốn bức vua thoái vị rồi.”
Tấn Vương trầm mặc phút chốc, mở miệng nói: “Phụ hoàng sớm đã dự tính truyền ngôi cho Vân Nghị.”
Trên mặt Khánh Đế hiện lên nụ cười lạnh lẽo: “Đúng thế, dù việc của Chính Ung không phải do ngươi làm, ta cũng sẽ không giao cái ghế này cho ngươi… Ngươi cùng với mẫu hậu mình quả thật giống nhau y như đúc, đều là lòng dạ hiểm ác, là loại lòng lang dạ sói.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Tấn Vương biến sắc, lại ngửa đầu cười ha ha: “Tiếc thay, bây giờ người lại sắp chết, giang sơn Đại Khánh này, không thể không dựa vào ta.”
Khánh Đế hung tợn nhìn hắn, trong mắt như sắp dấy lên lửa giận, lại không thể đè nén, tê tâm liệt phế ho khan, nắm tay che miệng, chờ ho xong lại lặng lẽ che đi sắc đỏ trong lòng bàn tay, lần nữa bình tĩnh nói chuyện: “Phải, nhân vật chính bây giờ, chỉ còn lại mình ngươi.”
Đôi mắt Tấn Vương đầy thách thức, khóe môi cong lên: “Chính các ngươi tự tạo ra lồng sắt, rồi lại muốn ta cùng chui vào, thật sự là nực cười. Nếu như, ta lại không muốn ngôi vị hoàng đế này nữa thì sao đây?”
Khánh Đế gian nan lắc đầu: “Ngươi oán hận quyền thế, nhưng chung quy nó theo ngươi suốt đời, cả đời được quyền thế bảo hộ, chẳng qua là ngươi không biết rằng mình vốn đã ở trong lồng rồi. Ngươi biết không, lúc mẫu hậu ngươi chết, ta kỳ thật là đang đứng ở ngoài cửa.”
Tấn Vương nhíu mày.
Khánh Đế nhìn sâu sa thẳng vào mắt của hắn, nói tiếp: “Lúc nàng sắp chết, từng câu từng chữ nói không ngừng với ngươi, ngươi còn nhớ rõ không? Nàng nói —— con ta là chân long thiên tử của Đại Khánh, chắc chắn sáng lập Đại Khánh thiên thu muôn đời thịnh thế giang sơn. Ngươi trốn không thoát đâu, Chính Hàm, ngươi chính là Đại Khánh hoàng tộc.”
Sinh ra được hưởng thụ trong vinh hoa phú quý, thì phải chấp nhận có trách nhiệm với việc đó, ngay cả thiên hoàng hậu duệ quý tộc, long tử hoàng tôn, cũng càng phải biết rõ đạo lý này, mọi chuyện trên thế gian này thật ra rất công bằng, cho dù ngươi là ai, đều có lần thân bất do kỉ (*), có lần không thể tránh được, không đủ năng lực.
(*) vì hoàn cảnh mà không thể làm theo mong muốn của bản thân.
Nói xong những lời này, Khánh Đế như là đã tiêu hết khí lực có được, cả người đổ sập xuống, hô hấp cạn dần, sắc mặt u ám càng làm nổi bật lên tóc mai bạc trắng, chính là đèn dầu sắp tắt.
Tấn Vương không nói gì nhìn ông, một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Mẫu hậu là ngươi sai người giết?”
Khánh Đế khụ một tiếng nói: “Phải.”
Tấn Vương hỏi: “Vì sao?”
Khánh Đế trả lời: “Hậu vị không thể để cho người của Lương gia.”
“Nàng sắp chết vẫn còn nhớ tới ngươi.”
Trên mặt Khánh Đế lộ ra một nụ cười không rõ ý, gắng gượng chống đỡ tinh thần đáp: “Nàng nhớ kỹ không phải là ta, mà là quốc gia thiên hạ. Rõ ràng thích Quân Mặc Thanh, lại miễn cưỡng bản thân gả cho ta, không phải đồ ngốc sao? Thôi bỏ đi, cũng là cầu người được người.”
Tấn Vương đứng dậy, lạnh lùng nhìn ông: “Giang sơn này ta tiếp nhận, ngươi sao vẫn còn chưa chết?”
Khánh Đế hít vào một hơi, nhắm mắt lại lần nữa mở ra, cũng không để ý tới Tấn Vương khiêu khích, chỉ nói: “Ta biết ngươi thích ảnh vệ bên cạnh kia.”
Trên người Tấn Vương trong nháy mắt phát ra sát khí.
Khánh Đế lại lẩm bẩm: “Ngươi thích nam nhân, việc này cũng không sao, ngươi nếu không có hậu tự, hãy nuôi nấng Vân Nghị như con ruột đi, điều này tốt cho tất cả.”
Tấn Vương cười lạnh nói: “Ngươi vì nó mà tính toán ngược xuôi, có thể thấy thực lòng thật tâm thích tiện nhân Mục Nghi kia.”
Khánh Đế vươn tay, nhoài nửa người ra nắm chặt lấy góc áo hắn, trong ánh mắt lóe ra tia sáng làm cho người khác sợ hãi: “Ngươi không đáp ứng, đến lúc chết, chết cũng không được ngồi trên ngai vị. Chung quy cũng sẽ rơi vào tay ngoại nhân, chẳng bằng dứt khoát diệt vong đi.”
Tấn Vương cúi người, gỡ từng ngón từng ngón tay của ông trên người mình ra, từ trên cao nhìn xuống lộ ra nụ cười không chút tình cảm: “Ngươi thật sự đang cho mình có quyền để chọn lựa sao? Đừng lo lắng, Vân Nghị sao, rất nhanh sẽ đi theo ngươi thôi.”
Khánh Đế hít một hơi thật sâu, sặc đến ho khan, thắt lưng cong lại, đồng tử tan rã mở lớn, mềm nhũn nằm trở lại trên giường, miệng lại thì thào đọc ra một câu thơ không liên quan: “Hồng tô thủ, hoàng đằng tửu, mãn thành xuân sắc cung tường liễu; đông phong ác, hoan tình bạc, nhất hoài sầu tự, kỷ niên ly tác (*)…”
(*) đây là những câu thơ nằm trong bài ‘Thoa đầu phượng’《钗头凤》của tác giả Lục Du (陆游) thời Nam Tống; nội dung nói về hai người đã nên duyên vợ chồng, tâm đầu ý hợp nhưng rồi vì một số lý do mà buộc phải ly hôn, dù cả hai sau đó đã tái giá nhưng vẫn nhớ về nhau. Trong một lần vô tình gặp lại nhau tác giả đã đề lên tường bài thơ này, người con gái kia sau khi đọc được trong lòng rất đau khổ và cũng làm một bài từ đáp lại, sau đó nàng đau buồn quá lâm trọng bệnh qua đời.
Chi tiết: http://www.thivien.net/L%E1%BB%A5c-Du/T... QqsFyiyj2Q
Thanh âm ngày càng yếu, hắn có chút mê mang mà dừng lại, mở to hai mắt hỏi: “Phía sau, phía sau kia là ai đang tới?”
Không có người trả lời ông, Khánh Đế chậm rãi chuyển động con mắt, thần trí dĩ nhiên không rõ, chỉ có thể nôn nóng lại lo sợ nghi hoặc nhắc mãi: “Phía sau kia là gì, là gì? Là ai tới?”
Thanh âm của ông càng ngày càng nhẹ, cho đến sau cùng, hầu như nghe không rõ, mờ mịt lại đáng thương.
“Nàng đã chết.” đôi mắt Tấn Vương lạnh lùng sâu thẳm, tàn khốc mở miệng nói: “Mục Nghi chiếm vị trí của mẫu hậu ta, ngươi thật sự cho rằng ta không dám làm cái gì sao?”
“Chết rồi?” Khánh Đế lại lần nữa mất hồn, ánh mắt trống rỗng, trên mặt mang theo nỗi bi thương hoảng ngẩn ngơ thể nhìn rõ được, giọng nói mỏng manh: “Phải, Ôn Mộng không còn nữa, nàng sao lại không còn nữa rồi.”
Ôn Mộng, Lương Ôn Mộng…
Tấn Vương như bị sét đánh, đột nhiên cúi đầu nhìn ông, nhưng mà Khánh Đế đã nhắm hai mắt lại, cứ như vậy mà ngủ, trôi qua một lúc, không còn tiếng thở.
Mạnh công công quỳ mạnh xuống, dùng thanh âm lanh lảnh la lớn: “Thánh Thượng băng hà!”
Lập tức có một đống người từ bên ngoài lũ lượt kéo vào, cung nữ thái giám tê tâm liệt phế khóc than, cực kỳ bi ai như thể người chết là cha ruột mình. Mà Tấn Vương, người có thân phụ lại hờ hững đứng ở một bên, mặt không đổi sắc nhìn mặt người chết, con ngươi nhiều lần biến đổi, đáy mắt tích tụ lạnh lẽo. Hắn rốt cục dùng một bàn tay che mắt lại, hai vai co rúm, trong không gian đang khàn giọng kêu khóc thảm thiết, không coi ai ra gì tùy ý cười lớn ra.
Nhưng mà tiếng cười lẫn lộn trong tiếng khóc gào kia, lại như mang theo chút buồn thương.
Mạnh công công quỳ khuyên nhủ: “Điện hạ thỉnh nén bi thương.”
“Nén bi thương? A.” Bên môi Tấn Vương nở nụ cười không rõ ràng, thản nhiên nhìn qua Khánh Đế lần cuối cùng: “Phát tang đi.”
Mạnh công công đáp dạ, lại nói: “Điện hạ, tiên đế phân phó, có một người, ngài phải gặp một lần.”
Tấn Vương nghiêng đầu: “Hửm?”
Mạnh công công nói: “Là Chiến Bạch từ Trần Thương phá vây xông ra.”
Hết chương 76.