Thẩm Tri Ý bỏ đồ ăn trong bình giữ nhiệt ra, tách đôi đũa dùng một lần ra cho Tống Thời Việt.
“Mau ăn cơm, không lát nữa nguội mất.”
Tống Thời Việt không nói lời nào, chỉ khẽ nâng mặt lên, đôi mắt hẹp dài không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.
Mấy ngày nay tóc anh lại dài ra, hơn nữa khuôn mặt lại nhỏ, nhìn qua cả người chợt có cảm giác u ám.
Thẩm Tri Ý bị anh nhìn thì trong lòng cảm thấy căng thẳng: “Sao... Sao cậu nhìn tôi như vậy?”
Tống Thời Việt không trả lời vấn đề của cô, quay mặt đi nhìn về chỗ đồ ăn cô vừa lấy ra. Chỉ đơn giản ba món mặn một canh nhưng đối với anh bây giờ đã là phong phú đến không thể phong phú hơn.
“Ở đâu ra?” Anh hỏi Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý lắp bắp nói: “Không phải là tôi đi chơi cùng với bạn học sao? Đây là bọn họ mua cho cậu?”
Thực ra là bố mẹ Tống Thời Việt mua, nếu không phải cô cực lực khuyên can, chắc bọn họ đã chuyển toàn bộ quốc yến đến đây cho anh.
"Thật sự?" Tống Thời Việt ngờ vực nhìn cô.
Thẩm Tri Ý cuống lên: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ lại là giả à? Trong lòng cậu tôi là người tùy tiện lừa dối người khác sao?”
“Được lắm Tống Thời Việt! Không ngờ trong lòng cậu nghĩ tôi là người như thế? Uổng cho tôi còn đối xử với cậu tốt như vậy! Không phải là trở về muộn một chút thôi sao? Thế mà cậu nói tôi như vậy?”
Tống Thời Việt chưa kịp nói gì đã bị mắng: “...”
Thẩm Tri Ý có tật giật mình đưa cơm tới trước mặt anh: “Cậu mau mau ăn đi, sau này không có cơ hội ăn những thứ này đâu.”
Sau này đều phải ăn nhân sâm, bào ngư, đâu có ăn mấy thứ đạm bạc thế này nữa.
Tống Thời Việt nhận lấy cơm trong tay cô, không ăn vội mà cụp mắt nhìn mảnh khăn giấy bị ném vào trong thùng rác, trên đó vẫn còn một vết máu nhỏ.
“Cái này là có chuyện gì xảy ra vậy? Cậu bị chảy máu mũi?”
Thẩm Tri Ý nhìn theo ánh mắt của anh, cảm giác đội quần quen thuộc lại xa lạ bỗng nhiên tràn đầy đầu óc cô. Thậm chí cô có thể hồi tưởng lại vẻ mặt lúc Lê Sân hoảng hốt, sợ hãi, ngay cả Tống Lẫm nhìn như tổng tài bá đạo cũng có chút hoảng hốt hiếm khi thấy được.
Trong tay của ông cầm điện thoại, suýt chút nữa đã gọi 120, nếu không phải lúc mấu chốt cô dựa vào nghị lực ngoan cường của mình chặn ông lại thì hôm nay có thể mặt mũi cô đã mất sạch ở bệnh viện.
Lần đầu tiên gặp mẹ người ta, bởi vì dán sát vào đại mỹ nhân mà dẫn tới chảy máu mũi, cả thế giới này ngoài Thẩm Tri Ý cô thì chắc không tìm được người thứ hai.
Thẩm Tri Ý đá thùng rác vào gầm giường bệnh: “Trời... Trời nóng quá, trên đường về hơi bị nóng trong người nên chảy máu mũi, không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Cậu cứ suốt ngày nói tôi làm cái gì, có thời gian không bằng tự quan tâm tới cậu đi! Cậu xem mấy đứa trẻ nghịch ngợm kia sắp bò lên trên người cậu rồi, vẻ mạnh mẽ dứt khoát thường ngày cậu dành cho tôi đâu rồi? Không phải vẫn luôn là dáng vẻ ông đây à? Sao ngay cả đám trẻ con nghịch ngợm này cũng không trị được?”
Tống Thời Việt: “...”
Tống Thời Việt không dám nói lời nào, cúi đầm yên lặng ăn cơm.
Thấy anh không truy hỏi nữa, đáy lòng Thẩm Tri Ý lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Người thân đến thăm giường bên cạnh không biết đã đi hết từ bao giờ, phòng bệnh lại rơi vào bầu không khí yên tĩnh.
Dưới ánh đèn của phòng bệnh lạnh lẽo, Thẩm Tri Ý lặng yên đánh giá thiếu niên trước mặt.
Không có gì để nghi ngờ, đúng là khuôn mặt anh rất đẹp, gần như hoàn toàn kế thừa hết ưu điểm của Lê Sân và Tống Lẫm. Chỉ là thiếu niên sống nhiều năm không đầy đủ chất dinh dưỡng nên nhìn anh có chút gầy yếu, cả khuôn mặt trắng xanh suy nhược, không đủ khí khái, lại thêm mấy phần tối tăm.
Động tác ăn cơm của anh cực kỳ lịch sự, dù cho lớn lên ở nơi bần cùng nhưng vẻ ung dung, tao nhã kia dường như phát ra từ tận xương tủy.
Thật giống như...
Trời sinh anh và cô đã là người ở hai thế giới.
Trong lòng Thẩm Tri Ý thầm mắng mình ngốc muốn chết.
Đây là tiểu thuyết, trong tiểu thuyết có rất nhiều đoạn không hợp lẽ thường, quý tử nhà quyền quý lưu lạc bên ngoài là những cảnh thường thấy nhất, đừng nói đến việc cuối cùng anh còn trở thành tổng giám đốc tiếng tăm lừng lẫy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngay cả nhân vật nữ chính nhìn như bần cùng cũng là cô chủ nhà giàu bị nhầm lẫn, có điều đó là chuyện sau khi thi đại học. .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Trong khoảnh khắc cô suy nghĩ đến ngây người, bỗng nhiên có món gì đó để đến bên miệng, mùi thơm mê người không gì cản được xộc tới mũi cô.
Thẩm Tri Ý vô thức há miệng cắn thứ đang ở trên miệng, vừa ngước mắt lên đã thấy Tống Thời Việt cầm đũa nhìn cô.
Đôi mắt hẹp dài của thiếu niên nổi lên gợn sóng dịu dàng, anh cong cong khóe miệng, hỏi cô: “Ăn ngon không?”
Trong miệng cô là một miếng sườn được hầm nhừ, nước sốt sánh mịn lấp lánh quấn quanh miếng sườn, chỉ hơi dùng sức một chút thì miếng sườn đã tan ra trong miệng, ăn ngon đến mức cô hận không thể nuốt luôn cả lưỡi xuống.
Cái này có thể không ngon sao?
Mặc dù nhìn như một miếng ớt xanh xào thịt đơn giản thì cũng là tác phẩm của nhà hàng năm sao. Chẳng qua, chỉ riêng giá của một món ăn cũng bằng tiền ăn căng tin một tuần của Thẩm Tri Ý.
“Cũng được...” Cô có chút rụt rè đáp lại.
Trả lời cô chính là một miếng sườn nữa được đưa tới tận miệng của cô.
Thẩm Tri Ý ngả đầu ra đằng sau: “Cậu làm gì thế? Đây là đặc biệt mua cho cậu ăn.”
Tống Thời Việt nhét miếng sườn vào trong miệng cô: “Tôi đau đầu chóng mặt, ăn không hết đồ ăn mặn, làm phiền Tuế Tuế giúp tôi giải quyết.”
Trong miệng Thẩm Tri Ý nhét đồ ăn không thể nói ra được gì, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm anh.
Tống Thời Việt nhìn mà có chút ngứa ngáy, không nhịn được nhéo nhéo gò má của cô: “Cho cậu ăn thịt cậu còn không vui.”
Thẩm Tri Ý phun xương ra ngoài, gạt tay anh ra: “Đó là để cho cậu bồi bổ sức khỏe, cậu xem lại cậu một chút đi, sắp gầy thành con khỉ rồi. Hơn nữa, đũa cậu đã ăn qua rồi, tại sao còn đút cho tôi ăn?”
Cốp...
Trả lời cô chính là một gõ lên trán, Thẩm Tri Ý hít vào một hơi lạnh, giơ tay ôm chỗ trán vừa bị gõ, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên đang rút giấy ăn lau chiếc đũa ăn một lần của anh.
Lúc này cô mới phát hiện ra, Tống Thời Việt đút cho cô bằng đầu khác của đũa.
Phát hiện ra ánh mắt của cô, Tống Thời Việt ném giấy ăn đi, ngẩng mặt lên lạnh nhạt nhìn cô một cái.
“Cũng không biết là khi còn bé ai đi phía sau mông tôi khóc lóc muốn tôi cho cậu ấy ăn cơm? Còn nhất định phải dùng chung một đôi đũa với tôi, đổi đôi khác cũng không được.”
“Tống Thời Việt!” Mặt Thẩm Tri Ý đỏ lên: “Anh hùng không nói tới chuyện xưa có biết không?”
Mặc dù cô xuyên vào thai nhi nhưng mà dung lượng não của trẻ con cũng chỉ nhỏ như vậy, ăn uống ngủ nghỉ cũng không nhớ rõ được gì, hơn nữa lại bị ảnh hưởng từ thiên tính của trẻ con, khi còn bé ngoại trừ việc cô thận trọng hơn người khác một chút thì cũng chẳng khác gì so với những đứa trẻ bình thường.
Nhưng không giống như cô, dù Tống Thời Việt chỉ lớn hơn cô mấy tháng nhưng lại thận trọng hơn cô rất nhiều, hoàn toàn là dáng vẻ ông cụ non.
Khi đó nhà Tống Thời Việt ở ngay trước cổng nhà cô, là kiểu mà mở cửa cũng có thể nhìn thấy phòng khách nhà anh. Lúc bố mẹ cô đi làm sẽ ném cô ở nhà Tống Thời Việt cùng với anh. Điều này làm cho Thẩm Tri Ý từ khi còn bé đã cực kỳ dính lấy Tống Thời Việt, anh đi đâu cũng muốn đi theo.
Khi còn bé Tống Thời Việt cũng rất đẹp, là một trong những đứa trẻ ưa nhìn nhất mà cô gặp. Kết quả là Thẩm Tri Ý bám rất chặt, ăn cơm cũng phải là đối phương cho cô ăn, không cho ăn cô còn khóc.
Cô còn muốn hai người nhất định phải dùng chung một đôi đũa, nếu không thì sẽ cảm thấy Tống Thời Việt ghét bỏ cô.
Sau khi lớn lên, chỉ cần có cơ hội là mẹ lại lấy cái này cười nhạo cô, làm cho cô nghĩ điều cô mong muốn nhất chắc chắn chính là tiêu diệt lịch sử đen tối kia.
Thiếu niên bỏ một miếng rau xanh vào trong miệng, trong mắt thấm ra ý cười: “Có người lớn rồi nhưng da mặt lại trở nên mỏng hơn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Tri Ý: “...”
Bây giờ mà cô còn đòi dùng chung một đôi đũa với Tống Thời Việt, thế chẳng phải là một cô nàng lưu manh sao?
Có điều Thẩm Tri Ý không nói ra, cứ thế nhìn anh, ánh mắt thoáng giật mình.
Vào lúc này Tống Thời Việt trước mặt cô cười đến mức có chút đẹp trai, ngay cả sự âm u trên mặt đều tan đi rất nhiều. Giây phút hoảng hốt, cô có cảm giác như trở về quá khứ.
Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện. Cậu thiếu niên vào mỗi trưa hè đều đạp xe chở cô băng qua hàng long nhãn tươi tốt càng lúc càng xa, rõ ràng mới chỉ chưa đến hai tháng ngắn ngủi, đối với cô lại dường như đã qua rất lâu rồi.
Lâu đến mức thiếu niên sáng sủa trong trí nhớ của cô bỗng dưng biến thành một dáng vẻ tối tăm thế này.
Thẩm Tri Ý nhìn theo tóc mái hơi dài của anh, đột nhiên nói: “Tống Thời Việt, ngày mai tôi dẫn cậu đi cắt tóc nhé.”
Tống Thời Việt đưa tay vén tóc mái của mình: “Xấu à?”
Thẩm Tri Ý thành thật nói: “Có một chút.”
Nếu không phải nhờ vào khuôn mặt này, ai dám cắt một kiểu tóc như vậy thì Thẩm Tri Ý có thể cười hết cả đời.
Chủ yếu là anh còn phải gặp bố mẹ ruột, nếu như để một cái đầu “thách thức thẩm mỹ” như thế này, nghĩ tới đó, Thẩm Tri Ý đã muốn thay Tống Thời Việt xấu hổ đến chui đầu xuống đất.
Thiếu niên ăn rất nhanh, mới qua chốc lát anh đã càn quét sạch sẽ đồ ăn cô mang tới. Anh cẩn thận thu dọn hộp cơm, chậm rì rì nói: “Hay là cậu cắt cho tôi đi? Lãng phí tiền.”
Thẩm Tri Ý nhìn bình truyền dịch trên đầu anh, đứng dậy đổi bình khác, nghe vậy thì lườm anh một cái.
“Cậu cảm thấy tôi cắt được hả?”
Cô có làm được hay không thì Tống Thời Việt không biết, nhưng kỹ thuật của anh thì anh đã được thấy rồi.
“Tôi trả cho cậu, hơn nữa cắt cái đầu cũng không mất bao nhiêu tiền.”
“Đúng rồi...” Thẩm Tri Ý do dự mở miệng với anh.
“Nếu như... Tôi nói là nếu như bố mẹ cậu tìm đền cậu, cậu có đồng ý trở về với bọn họ không?”
Tống Thời Việt đang nằm xuống bỗng cứng đờ cả người, sau đó mắt có chút lạnh nhạt cụp xuống: “Không có nếu như.”
Thấy anh thờ ơ như vậy, Thẩm Tri Ý hơi sốt ruột, kéo cái ghế ngồi gần anh hơn một chút.
“Tại sao lại không có nếu như? Nếu như bố mẹ cậu không có ý vứt bỏ cậu, bọn họ đã tìm cậu mười mấy năm thì sao? Cậu xem trên ti vi có nhiều tin tức như vậy, có những người bố mẹ tìm con hai mươi năm mà vẫn tìm đấy thôi.”
"Thẩm Tri Ý..."
Tống Thời Việt nhìn cô: “Cậu muốn biểu đạt cái gì?”
Thẩm Tri Ý bỗng sững sờ tại chỗ, cười khan nói: “Xem cậu kìa, tôi có thể biểu đạt cái gì chứ? Tôi đã nói là nếu như... nếu như! Cậu không biết cái gì là nếu như à?”
Mặt thiếu niên đang tái nhợt bỗng nhiên hơi ửng hồng khác thường, anh lại bắt đầu lên cơn sốt nhẹ.
Tống Thời Việt hơi khụ một tiếng trầm thấp: “Tôi cũng đã nói không có nếu như, tôi đã xem tất cả tin tức liên quan tới việc thất lạc trẻ em, không có một cái nào liên quan đến tôi. Thẩm Tri Ý, nhiều năm qua tôi đã thấy rõ hiện thực rồi.”
“Ngộ nhỡ bọn họ ở nước ngoài thì sao?” Thẩm Tri Ý nói.
Tống Thời Việt không thảo luận theo cô về chuyện người ở nước ngoài bị lạc con cái ở trong nước rốt cuộc có thật hay không, chỉ cười yếu ớt.
“Bọn họ ở nước ngoài, chắc là rất giàu nhỉ?”
Thẩm Tri Ý gật đầu đồng ý.
Đâu chỉ là rất giàu, quả thực là giàu nứt đố đổ vách.
“Khá tốt.”
“Cái gì khá tốt?”
Tống Thời Việt không nói vì sao lại là khá tốt, chỉ nhàn nhạt hất mắt lên bình giữ nhiệt để trên ngăn tủ.
“Khoảng hai năm nữa tôi sẽ đủ tuổi trưởng thành, bọn họ có cuộc sống của bọn họ, tôi cũng có cuộc sống của chính mình.”
“Tôi không biết máu mủ tình thân là cảm giác gì, tôi chỉ biết người nuôi tôi khôn lớn là ông nội bà nội, ở trong lòng tôi, bọn họ mới là người nhà duy nhất của tôi.”
Danh Sách Chương: