Bên tay phải của ông đặt cái gạt tàn thuốc trên bàn trà, ngón tay thon dài của ông đặt lên gạt tàn thuốc, tàn thuốc màu đỏ rực như ẩn như hiện trên đầu ngón tay ông.
Nhìn thấy anh đi xuống, ông hít một hơi thuốc rồi bỏ một nửa điếu thuốc dở còn lại vào trong gạt tàn, nghiêng đầu nhìn anh.
"Tâm sự?"
Tống Thời Việt đi tới ngồi ở bên cạnh ông.
“Mẹ đâu rồi?”
“Sức khỏe của cô ấy không tốt lắm, đi ngủ trước rồi.”
Tống Lẫm bắt chéo chân, thưởng thức cái bật lửa trong tay. Âm thanh loẹt xoẹt vang lên trong phòng khách vắng lặng, ánh lửa vụt lên sau đó lại tắt ngấm trong tay ông.
“Con thích cô bé sao?”
Cả người thiếu niên bỗng nhiên cứng đờ, khuôn mặt không có biểu cảm gì nhìn ông, sau mấy giây mới gật đầu.
“Đúng, con thích cậu ấy.”
Tống Lẫm lại muốn châm thuốc nhưng ông ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người mình, nghĩ tới ánh mắt oán giận của vợ, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ suy nghĩ này.
“Nếu như con vẫn là con trước kia, bố sẽ không ngăn cản các con ở cùng nhau. Dù sao thân phận của các con trong cái hoàn cảnh đó, cũng miễn cưỡng được cho là môn đăng hộ đối.”
“Nhưng bây giờ không giống nữa, bố và A Sân chỉ có một người con là con, sau này cũng chỉ có một mình con. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, tất cả mọi thứ trong nhà chúng ta tương lai đều là của con, trong tương lai, con có thể có được vô vàn tiền tài và quyền thế, nhưng con bé chỉ là một cô gái bình thường.”
Tống Thời Việt cũng bắt chéo chân, trên mặt không biểu lộ gì.
“Nếu như mẹ cũng là một người bình thường, bố sẽ vứt bỏ bà ấy, sau đó cưới một người môn đăng hộ đối sao?”
Tống Lẫm xấu hổ trầm mặc.
Ông lại nói: “Sản nghiệp của nhà chúng ta đều ở nước ngoài, không thể nào để cho con cứ ở đây mãi.”
Tống Thời Việt cũng im lặng.
Trong bầu không khí trầm lắng chảy xuôi giữa hai người, tựa như một trận giằng co không có khói thuốc súng.
Cuối cùng, Tống Thời Việt mở miệng: “Con đồng ý với cậu ấy, con sẽ không đi.”
Tống Lẫm nói: “Con không phải đứa trẻ vài tuổi, con cũng biết có một số việc căn bản không phải con có thể làm chủ được.”
Thiếu niên lạnh lùng nhếch miệng: “Bây giờ ngay cả việc con sống ở đâu cũng không làm chủ được sao?”
Tống Lẫm đổi chân: “Có lẽ bây giờ nói mấy câu này đối với con có chút tàn nhẫn, nhưng sự thực là... nếu muốn hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt càng ưu việt hơn so với người khác, đương nhiên phải trả cái giá càng đau đớn thê thảm hơn người khác để đánh đổi.”
“Ồ...” Tống Thời Việt lạnh lùng nói: “Vậy bố ném con trở về thôi.”
Tống Lẫm: “...”
Ông hoàn toàn không nghĩ rằng anh sẽ lại khó chơi như vậy.
“Nếu như bố cứng rắn tách các con ra thì sao?”
Thiếu niên hơi cúi thấp đầu, lông mi mảnh dài in bóng xuống tạo thành một hình ảnh đẹp.
“Con không biết sau này như thế nào nhưng hiện tại đối với con, nếu bảo con rời khỏi cậu ấy...”
Anh dừng một chút, nói thêm.
“Con sẽ chết.”
Cái anh dùng là câu trần thuật, giọng nói vẫn lạnh nhạt. Dường như đang nói việc gì đó nhỏ bé không đáng kể mà không phải việc kinh thế hãi tục thế này.
Tay Tống Lẫm đang thưởng thức bật lửa ngừng lại, liếc mắt nhìn anh một chút.
Ông biết, điều anh nói là thật.
Bởi vì ông rời khỏi A Sân, ông cũng sẽ chết.
Người đàn ông có chút đau đầu xoa giữa mày, nghĩ lát nữa mình còn phải lên máy bay đi ra nước ngoài, đầu lại càng lúc càng đau.
Ông cười nhạo anh: “Một người đàn ông, chỉ vì một đứa con gái mà biến thành như vậy, đúng là buồn cười.”
Thiếu niên nghiêng mặc có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn ông, biển cảm trên mặt dường như đang nói:
Câu nói như thế này mà lại có thể nói ra từ trong miệng bố?
Tống Lẫm: “...”
Tống Lẫm nghiêm mặt nói: “Nếu như con không muốn rời đi cũng được, phải đồng ý với bố một yêu cầu.”
Tống Thời Việt hơi ngồi thẳng người: “Bố nói đi.”
Tống Lẫm nói: “Bố cần một người thừa kế, một người xuất sắc, đồng thời có thể nhanh chóng thành người thừa kế tiếp quản công ty.”
Ông thực sự không chịu được, ông vất vả lắm mới trở về từ nước ngoài, nằm trong chăn cùng với vợ còn chưa kịp ấm, ngày hôm sau lại không ngừng nghỉ lên máy bay bay ra nước ngoài.
Không chỉ một lần ông phàn nàn với vợ về hoàn cảnh khốn khó của mình nhưng chỉ nhận được sự khinh thường của vợ.
Trước đây A Sân của ông dịu dàng lương thiện, trong mắt ngoại trừ con trai còn chưa tìm được thì chỉ có mỗi ông, sau khi ông tan làm trở về còn rất quan tâm hỏi ông có mệt không?
Nhưng bây giờ thì sao? Tìm được con trai, ông cho rằng ông có thể nhận được toàn bộ sự chú ý của vợ. Nhưng bên người bà luôn không ngừng xuất hiện những người khác, bây giờ không những không ra nước ngoài cùng với ông mà sau khi nghe yêu cầu của ông thì còn lườm nguýt ông nữa.
Trước nay bà đều không lườm nguýt bao giờ! Chắc chắn là có người dạy hư cho bà!
Tống Lẫm biết Lê Sân không đi, có khả năng rất cao là vì Tống Thời Việt.
Vốn là ông muốn tìm Tống Thời Việt nói chuyện, kết quả vừa mới đi tới cửa đã nhìn thấy hai đứa nhỏ quấn quýt dựa vào một chỗ.
Nghĩ tới lịch trình của mình mà trợ lý gửi đến, tâm trạng của Tống Lẫm càng ngày càng ác liệt.
Trong khoảng thời gian này Lê Sân còn đang tiếp nhận điều trị tâm lý và uống thuốc, cũng không thể cùng ông đi qua đi lại hơn nửa vòng trái đất.
Không thể đi cùng thì thôi, bà còn lườm nguýt ông, nói với ông nếu như cảm thấy mệt thì lúc nào hết bận hẵng về.
Nhưng nhiều việc như vậy, không hết bận được, căn bản là không hết bận được!
Ông nói với Tống Thời Việt: “Đợi đến khi con mười tám tuổi trưởng thành là có thể tới công ty đi làm”
Tống Thời Việt mười bảy tuổi: “...”
Anh cảm thấy Tống Lẫm điên rồi.
Nhưng Tống Lẫm cảm thấy đề nghị này vô cùng tốt.
Mười tám tuổi đi làm, ông lại đào tạo mấy năm, đến khi anh tự dựng lên được uy nghiêm của mình thì ông có thể về hưu.
Chưa tới bốn mươi tuổi đã muốn về hưu, Tống Lẫm không hổ là tổng tài bá đạo.
Tống Thời Việt đứng lên, không muốn mặc cả tiếp với ông nữa. Thời gian của anh, không bằng ngủ thêm một giấc, sau đó giúp người kia bổ túc toán.
“Tống Thời Việt!” Tống Lẫm thấy anh khó chơi, hạ giọng uy hiếp anh.
“Lẽ nào con lại muốn tách khỏi thanh mai nhỏ của mình?”
Tống Thời Việt biết tại sao ông chỉ dám bí mật uy hiếp anh, vì thế anh vui vẻ cười, dáng vẻ rất nghe lời.
“Con đều nghe mẹ, nếu như mẹ muốn con tách khỏi Tuế Tuế, để con sống một mình ở đất nước toàn người nước ngoài thì con chấp nhận.”
Tống Lẫm nói: “Bố là bố con.”
Tống Thời Việt khó chơi: “Nhưng con nghe mẹ.”
Tống Lẫm giậm chân.
Ông nhìn bóng lưng thiếu niên biến mất ở cầu thang, thân hình cao gần một mét chín đứng trong phòng khách tức giận không làm gì được.
Trợ lý cẩn thận thò ra cái đầu ra khỏi khe cửa: “Tổng giám đốc Tống, chúng ta phải đi rồi.”
Đi! Đi! Đi! Đi cái rắm! Sớm muộn cũng có một ngày ông dùng cây đuốc phá sạch công ty này!
Không được, nếu như ông đốt công ty, ông sẽ không có tiền mua váy đẹp và trang sức đẹp cho A Sân.
Tống Lẫm vén tóc mái lên, trên mặt đen đến đáng sợ: “Đợi tôi mười phút.”
Trợ lý ngẩn người: “Nhưng tôi đã sắp xếp hành lý xong cho anh rồi.”
“Ông đây đi gặp vợ!”
Trợ lý: "..."
*
Lúc Thẩm Tri Ý tỉnh lại đã gần tới mười một giờ trưa.
Rèm cửa sổ trong phòng được kéo vào kín mít, chắn hết tất cả ánh mặt trời bên ngoài, bên trong là một mảnh tối tăm. Nếu không phải điện thoại của cô hiển thị mười một giờ cô còn tưởng rằng trời còn chưa sáng.
Dưới người là chăn đệm mềm mại, chăn đắp bên trên mang cảm giác lười biếng, có mùi được phơi dưới ánh mặt trời làm cho cô có chút không muốn rời giường.
Cô bọc chăn lại lười nhác lăn một vòng trên giường, trong đại não lộn xộn dần dần tỉnh táo lại, đi cùng với sự tỉnh táo là ký ức cô đã lãng quên tối hôm qua.
Tạch một cái, cô ôm chăn ngồi bật dậy, cả khuôn mặt đều là vẻ không thể tin được.
Gió đêm thư thái, đoá hoa chập chờn cùng với mặt trăng xấu hổ nép mình vào sau tầng mây...
Lúc đầu, thiếu niên vùi đầu vào vai cô, hô hấp ấm áp nhợt nhạt phả vào sau gáy cô. Ngay sau đó, anh ngẩng đầu lên, hai tay đặt lên bả vai của cô, nhiệt độ cách một lớp vải quần áo truyền vào trong thân thể cô.
Đôi mắt thâm thuý kia cứ thế không nhúc nhích nhìn cô, mang theo tâm tư của thiếu niên không thể che giấu được, cùng với đó... là sự chờ mong khó mà nhận ra.
Thậm chí cô còn có thể hồi tưởng rõ ràng khi thiếu niên nói chuyện thì giọng điệu và âm lượng rất trầm thấp, nhưng bởi vì căng thẳng lại mang theo một chút khàn khàn, âm cuối còn hơi run rẩy.
Anh nói...
“Tuế Tuế, tôi thích cậu.”
Ầm...
Mặt Thẩm Tri Ý chớp mắt đỏ lên.
Cô như một con cá chép vén chăn nhảy dựng lên trên giường, hoang mang lo sợ giẫm lên chăn đệm mềm mại xoay mấy vòng.
Không phải...
Tống Thời Việt thổ lộ với cô?
Thế mà Tống Thời Việt lại thổ lộ với cô?
Sao Tống Thời Việt lại thổ lộ với cô chứ?
Đợi đã...
Cô dựa vào tường, đôi mắt càng lúc càng mở lớn hơn.
Cô đáp lại anh như thế nào nhỉ?
"Tống Thời Việt, chúng ta không thể ở bên nhau.”
“Tôi đã đồng ý với mẹ, không được 100 điểm toán thì không yêu đương.”
Thẩm Tri Ý: "..."
Thẩm Tri Ý "!!!”
Thẩm Tri Ý kéo màn cửa sổ ra, sau đó mở cửa sổ ra, đạp chân lên bệ cửa sổ nóng lòng muốn thử.
Không biết bây giờ nhảy từ trên này xuống có kịp không?
Cây hoa nguyệt quý dưới lầu đón gió đung đưa, dường như đang nhắc nhở cô rốt cuộc đã làm những gì ngày hôm qua.
Thím Lý cầm bình tưới nước trong vườn hoa, nhìn thấy cô, bà ấy ngẩng đầu chào hỏi với cô.
“Cháu tỉnh rồi sao, bữa trưa hôm nay là do bà chủ làm đấy, nướng bò bít tết.”
Thẩm Tri Ý trầm cảm tột độ nuốt một ngụm nước bọt. Cô thu chân về, ánh mặt trời giữa trưa chói mắt sưởi nóng cái lý trí tràn ngập nguy cơ của cô.
Cô xỏ dép chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Thẩm Tri Ý đánh răng xong, sau đó dùng khăn lau mặt. Sau khi lau mặt xong cô đặt khăn xuống, khuôn mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm bản thân trong gương.
Khuôn mặt thiếu nữ trong gương vẫn còn có chút ửng hồng, tóc mái bị khăn mặt làm ướt, ướt át dán sát vào trán.
Cô đưa tay gẩy tóc mái ra lộ ra cái trán trơn bóng, miệng lẩm bẩm.
“Thẩm Tri Ý, hôm qua mày uống rượu, cho nên mày bị mất trí tạm thời, không nhớ rõ cái gì cả.”
Cô nhìn vào trong gương tự thôi miên chính mình như vậy trong ba phút, đến khi rặng hồng lui đi, cô đưa tay vỗ mặt, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi phòng vệ sinh, mở cửa phòng.
Trong hành lang rất yên tĩnh, không có một ai, cũng không nghe thấy tiếng động gì.
Cô ngó dáo dác, tay lần mò trên cầu thang, thấp thỏm tiếp tục đi.
Đi được mấy bước, Thẩm Tri Ý cảm giác mình như vậy là có tật giật mình nên cô ưỡn cái bộ ngực héo rũ của mình lên, như một con gà con đấu thắng, khí phách hùng dũng oai vệ hiên ngang đi xuống lầu.
Sau đó cô nhìn thấy thiếu niên cầm cốc nước dựa vào phía cuối cầu thang.
Ầm...
Sự xấu hổ khó khăn lắm mới đè xuống được nháy mắt lại trở về.
“Thẩm...”
Tống Thời Việt mới mở miệng, thiếu nữ đứng trên cầu thang như con khỉ bị lửa đốt đến mông, chỉ thiếu đứng tại chỗ nhảy cẫng lên.
“Tôi... Tôi... Tôi...”
“Tôi có đồ quên lấy...”
Vừa dứt lời cả người đã biến mất khỏi cầu thang, chạy 800 mét cũng chưa từng chạy nhanh như vậy.
Thiếu niên cầm cốc nước nhìn cầu thang trống không, mím môi nở nụ cười.
Nếu bỏ qua cái tai giấu sau tóc của anh đang đỏ bừng lên thì anh cũng coi như là trấn tĩnh tự nhiên.