Hứa Xán đi theo Thẩm Tri Ý, bước từng bước tiến về phía trước, cô ấy ăn mặc sạch sẽ lại xinh đẹp, từ trong những góc tối luôn có vài đôi mắt như có như không dõi theo bóng dáng cô ấy.
Thẩm Tri Ý an ủi cô ấy: “Cậu đừng sợ, bọn họ không dám làm gì đâu, bọn họ thấy người lạ nên dòm ngó thế thôi.”
Cô chỉ vào ngôi nhà phía trước: “Chúng ta đến rồi.”
Bốn người bọn họ đứng trước mặt một khu dân cư cũ nát. Nơi này quanh năm không có ánh mặt trời, mấy ngày trước trời còn mưa, hơi nước ẩm ướt trên mặt đất vẫn còn chưa bay hết, thậm chí còn có rêu xanh mọc ra từ những khe hở rách nát.
Cô chỉ vào cánh cửa ở gần ven đường nhất: “Đó, đó chính là nhà Tống Thời Việt trước kia.”
Mọi người nhìn theo ánh mắt của cô, đúng lúc này cánh cửa đóng chặt đã bị mở ra từ bên trong, một người phụ nữ trung niên khoảng chừng ba mươi, bốn mươi tuổi tóc bù xù xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trong tay bà ta bưng cái chậu, ngẩng mặt nhìn bọn họ một chút sau đó lạnh nhạt cụp mắt xuống, xoay người vào trong phòng.
Trong lúc nhìn bà ta đóng cửa, Thẩm Tri Ý đã nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Rõ ràng vẫn là phòng khách đó, nhìn cũng giống như trước đây nhưng dường như mọi thứ đều đã khác.
Cuối cùng, cô dẫn bọn họ tới nơi muốn đến.
Cô đứng trước cửa, đưa tay lên gõ, không lâu sau, một đôi tay già nua mở cửa.
Đập vào mắt đầu tiên chính là một đôi mắt vẩn đục, chậm rãi, một khuôn mặt già nua xuất hiện trước mặt mọi người.
Bà lão rất thấp, nhìn chỉ tầm 1m50, một tay bà ấy chống gậy, một tay khác chống lên cửa, rất lâu sau mới chậm rãi mở miệng.
“Ồ... Là Tuế Tuế đấy à.”
Bà ấy mở cửa để mọi người đi vào.
Căn nhà phảng phất mùi của hương nến đang cháy, trên đất đều là người giấy và tiền vàng đã được cắt xong. Nhìn xung quanh, đều là màu sắc rực rỡ, người đi vào gần như không có chỗ đặt chân.
Gian nhà rất nhỏ, hơn nữa cửa phòng còn hơi thấp, dáng người Bùi Túc cao lớn, lúc bước vào suýt chút nữa làm ngã người giấy ở cạnh cửa.
Anh ấy luống cuống tay chân đưa tay ra đỡ, người giấy xiêu vẹo tựa lên tường, rõ ràng còn chưa vẽ mắt mũi nhưng dường như đang nhìn anh ấy cười.
Dù là đại ca trường học như anh Bùi đây nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi tê cả da đầu.
Bùi Túc còn chưa kịp hoàn hồn, tầm mắt của bà cụ bỗng nhiên dừng trên người anh ấy.
“Lần này các cháu đến đây, người có vấn đề là cậu nhóc này đúng không?”
Khương Nhạn kinh ngạc: “Cái này bà cũng có thể nhìn ra được ạ?”
Bà cụ tìm được chén trà từ trong ngăn kéo, loay hoay rót cho mỗi người một chén trà, sau đó tự mình ngồi xuống khẽ nhấp một ngụm, ra vẻ cao thâm khó đoán.
Bùi Túc ngờ vực nhìn bà.
Bà cụ lại nói: “Chuyện xin người giúp đỡ ấy mà, quan trọng là thành tâm, không đủ thành tâm thì có dùng cách gì cũng vô dụng thôi.”
Hứa Xán đá cẳng chân Bùi Túc.
Bùi Túc đến bên cạnh bà cụ, rút trong túi một tờ tiền nhét vào trong tay bà.
“Bà xem một chút như vậy có được tính là thành tâm không ạ?”
Đôi mắt vốn dĩ đang híp mắt của bà cụ bỗng nhiên trợn to, sau khi nhìn thấy tờ tiền đỏ thì bình tĩnh cầm lấy tiền cất vào trong lồ ng ngực mình.
“Nói đi, gặp phải chuyện gì?”
Bùi Túc thành thật kể lại chuyện mình gặp phải cho bà cụ.
Bà cụ nghe vậy thì thở dài thườn thượt: “Nhóc con, vấn đề của cháu khá nghiêm trọng, có thể lặng yên điều khiển tâm trí của cháu, đồng thời người trong cuộc lại không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, thứ này bà thấy không bình thường đâu.”
Mặt mũi Bùi Túc đã chẳng còn gì, thấy bà ấy nói như vậy cũng không quan tâm người khác nhìn anh ấy ra sao, lập tức đưa tay ôm lấy chân bà cụ.
“Thầy ơi, vậy con phải làm sao? Có cách nào có thể phá giải được không ạ?”
“Thứ đồ này là ý trời sắp đặt, mặc dù bà có thể nhìn được một nửa thiên cơ nhưng tuổi tác đã cao, có một số việc nếu làm sẽ bị giảm thọ.”
Bùi Túc nhét hết toàn bộ tiền trong tay vào lòng bà ấy: “Con đưa hết tiền cho thầy, thầy ơi, thầy nhất định phải cứu con! Con không muốn bị cô ta ảnh hưởng nữa!”
Bà cụ híp mắt liếc nhìn mấy tờ tiền đỏ đỏ hồng hồng trong ngực mình, mặc dù nhìn đã già nhưng động tác cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ hai ba bước đã cất tiền cẩn thận.
Bà ấy đưa tay đỡ vai Bùi Túc, kéo anh ấy lên.
“Nhóc con không cần lo lắng, bà thấy cháu tuấn tú lịch sự, tương lai nhất định là người có phúc. Thứ tà vật kia chính là nhìn trúng điểm này của cháu cho nên mới quấn lấy cháu. Bây giờ cháu cứ làm theo cách của bà, đảm bảo cháu uống sẽ trừ hết bệnh.”
Hứa Xán chạm vào vai Thẩm Tri Ý: “Không đúng lắm, tớ cứ thấy giống như lừa đảo ý.”
“Không phải chứ?” Thẩm Tri Ý nói: “Nhưng bùa chú tớ cho Khương Nhạn dùng thì đúng thật là tớ mua ở chỗ của bà ấy, khi còn bé tớ thấy có rất nhiều người đến tìm bà ấy xem cho.”
Hứa Xán chỉ một đống người giấy bên cạnh làm cho người ta sợ hãi: “Vậy những thứ này là cái gì?”
“Bà cụ đã lớn tuổi, hơn nữa đôi mắt không tốt, không làm được việc gì cả nên làm ít người giấy, gấp chút tiền vàng để sống qua ngày.”
Khương Nhạn: “Ánh mắt của bà ấy không tốt mà còn có thể làm người giấy, gấp tiền vàng hả?”
Thẩm Tri Ý che miệng thì thầm: “Không có gì đâu, trăm hay không bằng tay quen.”
Không thể không nói, tay nghề của bà ấy rất tốt, làm mỗi một người giấy đều rất sống động, nhìn qua cực kỳ chân thực.
Đôi mắt ba nữ sinh nhìn xung quanh phòng, cuối cùng nhìn thẳng lên trần nhà, căn bản không dám liếc mắt nhìn đống người giấy trên mặt đất.
Bà cụ quen tay móc một cái túi tro giống như túi đã cho Thẩm Tri Ý, bà đổ tro vào trong bát, lại không biết lấy nước ở đâu đổ vào trong, khuấy tro vào cùng với nước rồi đưa cho Bùi Túc.
“Nhóc con, uống nó đi, tà vật trong người cháu lập tức không thể che giấu được nữa.”
Lông mày Bùi Túc lập tức cau lại, dường như có thể ép chết con ruồi: “Thứ đồ này, có thể uống được sao?”
“Đương nhiên có thể.” Bà cụ nói: “Bà thấy tuổi cháu còn trẻ, hơn nữa là Tuế Tuế dẫn cháu tới, nếu không, với số tiền này của cháu chắc chắn không thể mua được túi đồ này.”
Bùi Túc nhìn về phía Hứa Xán, Hứa Xán vỗ vai của anh ấy.
“Dù sao uống cũng không chết được đâu.”
Bùi Túc: "..."
Không biết Bùi Túc lấy dũng khí ở đâu mà uống hết cốc nước kia. Sau khi uống xong, đầu óc anh ấy gần như đều trống rỗng, hoàn toàn không biết mình là ai? Ở đâu? Đang làm gì?
Khương Nhạn vây quanh anh ấy xoay mấy vòng: “Nhóc Vàng Hoe, cậu có cảm giác dường như có cái màng chắn trên người mình bỗng nhiên nứt ra không?”
Bùi Túc nói: “Màng chắn có nứt hay không tôi không biết, nhưng tôi nứt ra rồi.”
Khương Nhạn: “...”
Bà cụ lại đưa cho anh ấy hai miếng bùa: “Mặc dù nước này có thể trừ được tà ám trong thân thể cháu nhưng để phòng ngừa không may, bà cho cháu thêm hai miếng bùa, nếu như đến lúc đó cháu gặp phải người kia mà phát hiện mình lại bị mê hoặc thì lấy tấm bùa này dán lên người nó.”
Bùi Túc cầm lá bùa tung bay trong gió, lại một lần nữa hoài nghi rốt cuộc có phải mình bị lừa hay không.
Nhưng bà cụ cũng không chờ anh ấy phản ứng lại, đứng dậy liền muốn đuổi bọn họ đi.
“Đi mau, đi mau! Bà già này bận lắm, không có thời gian chơi với các cháu.”
Thẩm Tri Ý luống cuống tay chân lay bà cụ: “Đợi đã! Khoan đã! Bà ơi, cháu có chuyện muốn nói với bà.”
Bà cụ dừng lại nhìn cô.
Thẩm Tri Ý lại kéo Khương Nhạn và Hứa Xán: “Các cậu chờ tớ ở bên ngoài được không? Tớ nói với bà mấy câu đã.”
Cô cố tình nhấn mạnh: “Cứ ở bên ngoài đừng đi! Cứ... Cứ đứng ở cửa, nếu không, một mình tớ ở chỗ này sẽ sợ.”
Khương Nhạn nói: “Vậy tớ ở lại với cậu nhé?”
“Thế không được.”
Trong ánh mắt yên lặng không nói gì của Khương Nhạn, cô đưa tay đẩy cô ấy một cái.
“Tớ chỉ cần mấy phút, mấy phút là được rồi! Cậu đứng chờ tớ ở cửa, đừng có đi xa.”
Đến khi thấy bọn họ rời khỏi đây, cô cẩn thận tránh người giấy ở dưới chân, đi tới gần bà cụ.”
“Bà ơi...”
Bà cụ rút một tờ tiền đỏ trong ngực ra nhét vào trong tay của cô: “Tuế Tuế làm rất tốt, không uổng công lúc cháu còn nhỏ bà già này đã mua kẹo cho cháu.”
Thẩm Tri Ý: “???”
Cái quỷ gì vậy?
Mặc dù trong lòng cô đầy nghi hoặc nhưng cũng không cản trở cô tiện tay nhét tiền vào trong túi.
“Bà ơi, cháu muốn lén mua đồ ở chỗ bà.”
“Cái gì?”
Thẩm Tri Ý giống như một tên trộm mà tới gần bà ấy, nói chuyện rất nhỏ, sợ người bên ngoài nghe thấy.
“Cháu nghe mẹ cháu nói, có phải chỗ của bà cái gì cũng có thể mua được đúng không ạ?”
Bà cụ đang bưng chén trà lên uống thì cả người khựng lại, hai mắt vẩn đục lập tức híp lại.
“... Ý cháu là?”
“Cháu muốn mua tà vật ở chỗ bà.”
Bà cụ: “?”
Bà chậm rãi buông chén trà trong tay: “Cháu nói cái gì?”
Lần đầu tiên Thẩm Tri Ý làm chuyện xấu nên cực kỳ căng thẳng, nói chuyện cũng không còn nhanh nhẹn nữa.
“Là… Là... có cái loại nào có thể chuyển chỉ số thông minh của người khác vào trong đầu cháu được không?”
Lạch cạch...
Cái chén trong tay bà cụ không cầm chắc bị rơi xuống bàn, suýt chút nữa lăn đi.
Thẩm Tri Ý không thể nào nhìn ra được vẻ mặt gì từ trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn của bà ấy, chỉ có thể bổ sung.
“À... Cháu đọc trong tiểu thuyết, không phải luôn có món đồ có thể lấy vận may của người khác chuyển lên trên người mình sao? Cháu không muốn cái vận may đó, cháu chỉ muốn một chút chỉ sổ thông minh thôi.”
“Cháu muốn chỉ sổ thông minh của ai?” Bà cụ hỏi cô.
"Tống... Tống Thời Việt..."
Bà cụ: "..."
Thẩm Tri Ý cười híp mắt bổ sung: “Không phải cháu muốn đánh cắp chỉ số thông minh của cậu ấy, cháu chỉ muốn một chút thôi, chỉ... chỉ ở phương diện toán học là được rồi.”
Cô nói: “Bà biết đấy, con người của cháu rất xấu, chỉ cần bà cho cháu, buổi tối đêm khuya yên ắng cháu trói cậu ấy lên trên ghế, muốn làm gì thì làm.”
Bà cụ nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười.
Bà phủi bụi bẩn không cẩn thận quẹt lên ống quần, chống bàn đứng lên.
“Có đấy. Nhưng cháu cũng biết khởi nguồn của thứ này không đứng đắn, việc này cũng không phải là chuyện tốt gì cho nên giá tiền...”
“Cháu hiểu cháu hiểu...”
Thẩm Tri Ý vội vã rút hết tiền trong túi mình ra, một tệ cũng không bỏ sót, toàn bộ nhét vào trong tay bà ấy.
“Bà ơi, tất cả tài sản của cháu ở đây. Yêu cầu của cháu cũng không cao, chỉ cần một chút thiên phú toán học của cậu ấy là được rồi.”
Bà cụ nhận lấy tiền, nói: “Cháu chờ chút.”
Thẩm Tri Ý ngoan ngoãn ngồi trong phòng.
Một lát sau bà cụ đi ra từ phòng ngủ, trong tay bà cầm một cái ống trong suốt khoảng chừng nửa thước (*). Bà ấy đưa cái ống cho cô, dáng vẻ ẩn giấu kỹ thuật và danh tiếng.
(*) 1 thước = 33cm
“Vật này cháu phải giữ kỹ, đến lúc đó bà dạy cho cháu một câu thần chú, sau đó cháu dùng cái ống này, một đầu dí vào người mình, một đầu khác dí vào đầu thằng bé, đồng thời đọc liên tục khẩu quyết bà dạy cho cháu, như vậy sự thông minh của thằng bé sẽ chuyển vào trong đầu của cháu.”
“Thật à?” Thẩm Tri Ý cầm cái ống, ngờ vực nhìn bà.
“Đương nhiên, bà lừa cháu lúc nào chưa?”
“Cháu... Cháu... Cái này...”
Thẩm Tri Ý cầm cái ống giống như đã đạt được nguyện vọng, kích động đến mức không biết làm thế nào cho phải.
“Cháu thật sự muốn đi thử à?” Bà hỏi cô.
“Đương nhiên rồi ạ...” Thẩm Tri Ý nói: “Dù sao thiên phú toán học của cháu chỉ như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, cháu quyết định chơi lớn.”
“Dù sao thành tích của Tống Thời Việt tốt như vậy, lấy một chút da lông cháu cũng không đau lòng.”
“Đúng rồi, bà...” Dường như cô nghĩ tới điều gì, cẩn thận hỏi.
“Nếu như cháu chuyển sự thông minh của cậu ấy vào trong đầu của cháu, như vậy sự thông minh của cậu ấy sẽ thấp đi ạ? Hay là sau khi cháu chuyển sang thì nó lại tự tăng trở lại?”
Bà cụ cười híp mắt nhấp một ngụm trà: “Ảnh hưởng thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng, sau khi cháu lấy đi sự thông minh của thằng bé, sự thông minh của nó nhất định sẽ thấp đi. Có điều cũng không quan trọng, Tiểu Việt thông minh như vậy, chẳng bao lâu nữa sẽ tự khôi phục trở lại thôi.”
“Chẳng bao lâu nữa là bao lâu ạ?”
“Ừm... Chắc là một tuần.”
Thẩm Tri Ý nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cô thu gọn cái ống trong tay rồi lén lút bỏ vào trong túi.
“Bà ơi, bà ơi, thần chú thì sao?”
Bà cụ cười híp mắt vẫy tay với cô: “Cháu lại gần đây, bà nói nhỏ cho cháu.”