• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu niên thu dọn cũng không có bao nhiêu đồ đạc, những thứ lúc trước có thể bán đều đã bán, còn lại cũng chỉ là một ít quần áo và hai cái bình tro cốt.

Bình bị anh nhét ở gầm giường dùng vải che lại, anh mau chóng đi tới dưới giường lôi ra ngoài đặt ở góc tường.

Liễu Mai giúp anh xếp quần áo vào trong vali, nhìn thấy cái bình trong góc tối, trong lòng bỗng nhiên có nhiều cảm xúc.

“Mặc dù là bố mẹ ruột nhưng tới đó cũng nên nói chuyện nhiều một chút, đừng luôn im lặng, con im lặng người khác cũng không biết con muốn cái gì, muốn đối xử tốt với con cũng không biết phải làm sao.”

Tống Thời Việt cứ thế đứng ở đầu giường nhìn bà thu dọn cho mình, tay bà rất nhanh nhẹn, quần áo trong tay bà tung bay, chỉ chốc lát đã thành một khối nhỏ ngay ngắn.

Thấy anh không trả lời mình, Liễu Mai ngẩng đầu liếc nhìn anh: “Dì đang nói chuyện với con đó, có nghe thấy không?”

Lúc này thiếu niên mới rầu rĩ đáp một tiếng.

Liễu Mai lại nói: “Có điều cũng không cần thiết phải cố gắng làm bọn họ vui lòng, nên làm thế nào cứ làm thế đó. Nếu con không vui thì đi tìm dì, dì ra mặt giúp con.”

“Căn cứ vào quan sát của dì mấy ngày nay, mẹ con là người tốt, người đẹp, tấm lòng cũng lương thiện, sẽ không để cho con chịu uất ức đâu.”

“Con đấy... Tính tình trầm lặng, cũng không thích nói chuyện, người như con đi tới một cuộc sống mới rất khó tìm được bạn bè. Nghe mẹ con nói quê nhà con còn ở nước ngoài đấy, người nước ngoài trên TV nhìn đều rất phóng khoáng, nếu như con đi nước ngoài, người ta không thích loại tính cách này của con thì phải làm sao bây giờ?”

Lúc này Tống Thời Việt trả lời bà: “Không đi.”

“Không ra nước ngoài.”

Liễu Mai không để ý lắm: “Đứa nhỏ ngốc, nào có đứa trẻ nào không ở cùng với bố mẹ, mẹ con nói rồi, công ty của nhà con đều ở nước ngoài, cũng không thể để bọn họ vì con mà bỏ mặc công ty chứ?”

Thân hình thiếu niên đứng ở đầu giường hơi cứng lại.

Ánh đèn trong phòng rất sáng nhưng dáng người cứng ngắc giống như bóng ma, cả người thoáng lộ vẻ cố chấp.

“Con đã đồng ý với Tuế Tuế sẽ không đi.”

Động tác thu dọn của Liễu Mai dừng lại, một hồi lâu bà mới tiếp tục gấp quần áo trong tay.

“Không ngờ hai đứa các con còn giấu dì làm cái trò ước hẹn này, không đi thì không đi, thành tích của con tốt như vậy, còn không phải là có thể tùy tiện chọn được trường tốt trong nước sao? Trường học trong nước của chúng ta cũng không kém nước ngoài.”

Tuy rằng bà nói như vậy nhưng khi quay lưng về phía thiếu niên thì vẻ mặt lại loé lên sự ưu sầu khó nhận ra.

Bởi vì bà hiểu rất rõ, sự chênh lệch giữa bọn họ đang ngày càng lớn. Thẩm Tri Ý vẫn là Thẩm Tri Ý đó, nhưng Tống Thời Việt không phải là Tống Thời Việt trước kia nữa.

Sau khi hoàng tử gặp được đoá hoa hồng xinh đẹp được che chở cẩn thận, vậy thì hoa dại bình thường không có gì lạ ở ven đường sao có thể lọt vào mắt anh được đây?

Nhưng bà không thể trách hoàng tử chê bai bởi vì chẳng có ai sau khi có thể gặp thứ càng tốt hơn mà vẫn có thể làm việc nghĩa chẳng chùn bước mà lựa chọn thứ kém hơn.

Nhưng bà không biết, hoàng tử không phải là hoàng tử từ nhỏ đã lớn lên trong lâu đài. Anh không hiểu được sự xinh đẹp của hoa hồng, nhưng anh chứng kiến hoa dại trưởng thành, mỗi một tia nắng, mỗi một giọt mưa rơi trên đó đều có dấu vết tham dự của anh.

Đối với anh, mùi thơm ngát của hoa dại vượt qua gấp ngàn gấp vạn lần đoá hoa hồng xinh đẹp bên trong lâu đài.

Động tác của Liễu Mai rất nhanh nhẹn, một hồi đã thu dọn cẩn thận đồ đạc của Tống Thời Việt.

Bà nhìn thiếu niên càng trầm lặng hơn so với trước đây, đưa tay vỗ vai anh.

“Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai dì được nghỉ, chờ con tan học sẽ đi cùng con qua đó.”

Cửa phòng kho được mở ra rồi lại nhẹ nhàng đóng lại, chỉ còn lại một mình thiếu niên ngồi lặng lẽ tại chỗ.

Trước giờ Tống Thời Việt không cảm thấy căn phòng chật hẹp này lại trống rỗng như thế, làm cho trong lòng anh cũng vắng vẻ. Không có sự vui sướng khi đến với cuộc sống mới, cũng không có sự khổ sở khi phải chia tay nơi quen thuộc, nhiều nhất chính là sự mờ mịt.

Anh như con thuyền cô độc trôi nổi trên mặt biển, xung quanh trống rỗng, không nhìn thấy phương hướng ở đâu, thậm chí ngay cả phương hướng của mình anh cũng không biết, chỉ có thể để mặc cho bọt sóng đẩy bản thân về phía trước.

Bọt sóng sẽ không hỏi anh có mệt hay không, sẽ không hỏi anh có muốn dừng lại hay không.

Bọt sóng chỉ có thể càng mạnh mẽ hơn, càng dâng trào hơn cho đến khi nhấn chìm anh.

Tống Thời Việt ngủ mà giống như chưa ngủ, sau khi trằn trọc mãi thì cầm điện thoại lên, vừa nhìn đã thấy mới hơn một giờ sáng.

Anh vươn mình xuống giường, định đi ra ngoài rót cốc nước uống, khi đi ra ngoài phòng khách mới bất ngờ phát hiện ánh đèn từ khe cửa phòng bên cạnh.

Ngón tay thon dài của thiếu niên bưng cái ly trong suốt dựa vào khung cửa, giơ tay gõ cửa.

Sau một phút, một cái đầu bù xù thò ra thăm dò.

Thẩm Tri Ý nhìn thấy anh thì ngẩn người: “Tại sao cậu còn chưa ngủ?”

Tống Thời Việt cụp mắt: “Lời này tôi nên hỏi cậu thì đúng hơn.”

Cửa phòng lại bị khép lại, sau một phút, trên ban công phòng Thẩm Tri Ý đã có hai người ngồi đó.

Ban công lúc một giờ sáng rất yên tĩnh, con đường bên dưới lầu chẳng có bao nhiêu bóng dáng xe cộ, ánh trăng như nước trút xuống, chậu cúc vàng nhạt bên cạnh khẽ lay lay trong gió.

Ánh mắt Tống Thời Việt đảo qua quyển sổ ghi chép quen thuộc trên bàn sách, ánh mắt lóe lên ý cười. Sau một giây, giọng nói lành lạnh vang lên.

“Nghiêm túc như thế à?”

Đã qua bao lâu mà quyển sổ ghi chép trên bàn sách chỉ mới lật được vài tờ, nhưng Thẩm Tri Ý vẫn nói khoác không biết ngượng mồm mà thừa nhận.

“Đương nhiên rồi, nhân lúc cậu thu dọn đồ đạc, tôi lén lút học tập, chèn ép chết cậu.”

Thiếu niên nghe vậy thì cười, đầu ngón tay gõ gõ lên ly thuỷ tinh, không lên tiếng.

“Vậy sao cậu không ngủ?” Thẩm Tri Ý hỏi anh.

Tống Thời Việt ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên đỉnh đầu: “Sợ cậu lén lút học tập ép tôi xuống, đến điều tra tình hình quân địch.”

Thẩm Tri Ý: “...”

Trong lúc nhất thời, không khí khôi phục sự yên tĩnh, ánh trăng lặng lẽ di chuyển khỏi vị trí, Thẩm Tri Ý xách ghế đến gần Tống Thời Việt.

“Tống Thời Việt...”

Cô hỏi.

“Cậu cho tôi sổ ghi chép là vì cậu cảm thấy cậu sắp phải đi nên bồi thường cho tôi sao?”

Thiếu niên không trả lời vấn đề của cô mà hỏi lại cô: “Không phải ban ngày còn gọi anh Tống sao? Nói tôi là anh duy nhất của cậu, sao vừa đến tối đã gọi thẳng tên huý của tôi rồi?”

Tâm tình ấp ủ đã lâu vừa nói xong đã bay sạch, Thẩm Tri Ý tức giận đến há miệng muốn cắn anh, đầu vừa nghiêng qua đã bị anh đè tay lại.

“Cậu là chó con à? Nói lời không vừa ý là cắn người.”

Ngón tay thon dài thuận thế xoa đầu của cô, hơi thở lạnh lẽo phất qua chóp mũi của cô.

"Không phải bồi thường."

Anh thu tay lại, bàn chân đi dép lê gác lên lan can của bậc thang nhỏ phía dưới.

“Bởi vì trong lòng hổ thẹn, cảm thấy có lỗi với người nào đó nên mới phải làm ra hành vi gọi là bồi thường. Tôi rời khỏi cũng không phải là chuyện gì đáng phải áy náy, so với bồi thường, tôi nghĩ nó phải gọi là món quà mới đúng.”

“Món quà?” Thẩm Tri Ý sững sờ nhìn anh.

Tống Thời Việt cầm cái ly rỗng đứng lên: “Đi thôi, cậu nên ngủ rồi Thẩm Tri Ý.”

Thẩm Tri Ý cũng đứng lên: “Không phải, sao cậu lại chỉ nói có một nửa vậy?”

Thiếu niên dưới ánh trăng nhìn thoáng qua cô: “Không phải cậu gọi tôi là anh lớn sao? Bây giờ anh lớn nói chuyện cậu cũng bắt bẻ hả?”

Thẩm Tri Ý: "..."

Tại sao có thể đáng ghét như thế!

Tay Tống Thời Việt giống như cái hòm kho báu vậy, rõ ràng vừa rồi còn không có thứ gì, sau một giây đã xuất hiện một cái kẹo.

Giấy gói kẹo có hơi cứng, với tư thế mang theo vài phần không thể từ chối, anh nhét thẳng vào lòng bàn tay thiếu nữ.

“Mau ngủ đi.”

"Tống Thời Việt..."

Thẩm Tri Ý nắm chặt kẹo trong tay, tóc bị gió thổi có chút rối loạn. Quyển sổ ghi chép trên bàn cũng giống như tâm sự của cô, lật qua lật lại không yên tĩnh được.

“Sau này chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”

Dáng người thiếu niên cao lớn kiên cường, ánh mắt dịu dàng như nước ẩn giấu dưới dưới ánh trăng mông lung nên khó có thể nhìn ra được.

“Chúng ta vẫn luôn là bạn tốt.”

Cuối cùng, anh nói thêm.

“Đến khi cậu vẫn cho rằng chúng ta là bạn bè.”

Anh nói rất loanh quanh lòng vòng, Thẩm Tri Ý nghe không hiểu lắm nhưng rõ ràng cô hiểu được lời hứa hẹn của thiếu niên.

Mặc kệ sau này thế nào, bọn họ vẫn là bạn tốt của nhau.

Cô nở nụ cười, lột bỏ vỏ kẹo trong tay rồi nhét vào miệng.

“Tôi biết rồi, ngủ ngon!"

"Ngủ ngon."

*

Ngày hôm sau, Khương Nhạn lén lút tới tìm Thẩm Tri Ý.

“Cục cưng này, Tống Thời Việt sao vậy?”

Vài chữ của cô ấy làm cho Thẩm Tri Ý không hiểu gì cả: “Cái gì làm sao cơ? Tống Thời Việt làm sao?”

Khương Nhạn lấy ra một tấm thẻ đặt lên trước mặt cô: “Cái này này? Hôm nay cậu ấy trả tiền lại cho tớ.”

Thẩm Tri Ý vẫn không hiểu ý mà cô ấy muốn biểu đạt: “Rồi sao nữa? Cậu ấy trả lại tiền cho cậu không phải chuyện tốt sao?”

“Ôi giời ơi...” Khương Nhạn nói: “Cậu ấy lấy tiền đâu mà đưa cho tớ, về cơ bản cậu ấy đã hoàn toàn trả hết nợ. Cậu không biết sao?”

Thẩm Tri Ý mờ mịt lắc đầu: “Không biết.”

Khương Nhạn lại nói: “Lúc cậu ấy đưa tiền cho tớ, tớ không dám hỏi, chỉ có thể lén lút tới hỏi cậu. Tớ nghe trong trường có người đồn là bố mẹ ruột của Tống Thời Việt tìm được cậu ấy, thật hay giả?”

Thẩm Tri Ý kinh ngạc: “Ai đồn thế?”

“Mấy ngày trước có người nhìn thấy cậu ấy ăn cơm cùng một người phụ nữ xinh đẹp, người phụ nữ xinh đẹp ấy nhìn rất giống cậu ấy.”

Cô ấy kéo Thẩm tri Ý: “Cho nên đây là thật hay giả vậy? Sốt ruột chết tớ mất, ngày nào tớ cũng học cùng lớp với anh Tống mà tớ lại không biết chuyện này.”

Thẩm Tri Ý bị cô ấy kéo đến lảo đảo một lúc, nghĩ thiếu niên đã đồng ý trở về với họ thì không cần thiết phải giấu giếm nữa.

“Là thật, hôm nay cậu ấy chuyển về ở cùng với bố mẹ.”

“Mẹ kiếp!” Khương Nhạn quá kinh ngạc.

“Tớ biết ngay mà, anh Tống là người trâu bò như vậy, làm gì có chuyện thân thế lại đơn giản như thế.”

Cô ấy lôi kéo Thẩm Tri Ý còn muốn hỏi cô, nhưng lời còn chưa nói ra đã thấy người nào đó đi từ ngoài cửa vào với khí thế rất hùng hổ.

Bùi Túc ôm cái bụng đau ba ngày, ôm đến mức người sắp hỏng luôn rồi.

Mặc dù anh ấy cảm thấy sau khi đi được ra như vậy cả người cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, ngay cả bước chân cũng thoải mái. Nhưng là một đầu gấu thế hệ mới, phải chịu đủ ánh mắt ở WC mấy ngày nay, anh ấy sắp trở thành trò cười của trường rồi.

Tóc Vàng Hoe rất tức giận, tức giận đến mức tóc trên đỉnh đầu càng vàng hơn.

Anh ấy đi tới trước mặt Khương Nhạn đang chắn trước người Thẩm Tri Ý, căng mặt nói: “Cậu tránh ra!”

Khương Nhạn không cho: “Cậu muốn làm gì đó Nhóc Vàng Hoe?”

Bùi Túc không cảm thấy bất ngờ mà giậm chân: “Đã nói tôi có tên có tuổi! Cậu mới là Nhóc Vàng Hoe, cả nhà cậu đều là Nhóc Vàng Hoe!”

Mẹ nó! Khi trở về anh sẽ nhuộm cái thứ này thành màu xanh!

Khương Nhạn động viên anh ấy: “Đừng tức giận, chuyện có bao lớn đâu, Thẩm Tri Ý cũng đã nói cho cậu rồi, đó là thuốc đông y để hạ hỏa, cậu đau bụng chỉ thuần túy là vì hư hỏa trong người cậu tích tụ quá nhiều.”

Nhưng Bùi Túc căn bản không tin.

“Ai biết có phải hai người hợp sức lại lừa tôi? Nói giúp tôi thoát khỏi Cố Phán, nhưng mà căn bản không dùng được, ông đây thấy cô ta vẫn nhào tới như chó vậy.”

Thẩm Tri Ý giải thích với anh ấy: “Tôi mua côn điện ở trên web cho cậu còn chưa về đâu. Hơn nữa, chuyện như vậy dựa vào đồ bên ngoài chỉ trợ giúp được thôi, cuối cùng vẫn phải dựa vào nghị lực muốn thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó của cậu.”

“Tôi hỏi cậu, lúc cậu đối mặt với Cố Phán, trong lòng có chút ý định phản kháng nào hay không?”

Bùi Túc thoáng trầm mặc.

Sau khi yên lặng, anh ấy lại bắt đầu cười lạnh: “Đừng hòng đổi chủ đề, chuyện cậu lừa tôi không thể dễ dàng cho qua như thế được!”

Thẩm Tri Ý nói: “Nếu như cậu cảm thấy tôi lừa tiền của cậu thì tôi có thể trả lại cho cậu, nhưng mà tôi không hối hận, ai bảo trước đây cậu bắt nạt Tống Thời Việt.”

“Tôi bắt nạt cậu ta?” Bùi Túc nhăn lông mày lại: “Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?”

“Bùi Túc...”

Người Thẩm Tri Ý không cao, lúc nói chuyện chỉ có thể ngước đầu lên nhìn anh ấy nhưng vẻ mặt lại không hề lùi bước chút nào.

“Cậu cảm thấy tôi xấu cũng được, cảm thấy tôi nham hiểm đê tiện cũng được, dù sao tôi làm cũng đã làm rồi. Cậu cảm thấy tôi nói cậu bắt nạt Tống Thời Việt là không đúng, đó là bởi vì lúc cậu đánh cậu ấy đã bị cậu ấy đánh trả, người tự nhận quả đắng là cậu.”

“Nhưng nếu như cậu ấy không có năng lực đánh trả cậu thì sao? Không quyền không thế, có phải là cam chịu một trận đánh của cậu còn phải xin lỗi cậu không? Cho dù kết quả như thế nào, người có ý định bạo lực học đường là cậu, đây không phải là việc ai thua là người đó có lý.”

“Cậu...” Bùi Túc giật giật miệng, bỗng nhiên không biết phản bác như thế nào.

Bởi vì anh ấy phát hiện cô nói đúng.

“Nếu tôi đã đồng ý giúp cậu thoát khỏi Cố Phán thì tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu. Nhưng cậu cũng phải thế, xin cậu đừng có dùng cái loại vẻ mặt huênh hoang đắc ý này nói chuyện với chúng tôi.”

“Phiền cậu làm rõ, là cậu cầu cạnh chúng tôi chứ không phải là chúng tôi nợ cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK