Đến năm ba đại học, mặc dù chương trình học của Thẩm Tri Ý không còn nặng như trước nhưng rõ ràng lại bận bịu hơn trước rất nhiều.
Không những có một đống chứng chỉ cần cô phải thi mà áp lực tốt nghiệp lập tức ập về phía cô.
Cô cân nhắc một thời gian vẫn muốn thi lên thạc sĩ.
Tống Thời Việt cũng bận rộn nhưng cũng may Tống Lẫm vẫn còn có chút lương tâm, biết anh còn chưa tốt nghiệp nên không ném việc cho anh quá nhiều, để anh trong trăm công nghìn việc vẫn có thể bớt chút thời gian ở bên cạnh bạn gái của mình.
Khi anh về đến nhà, Thẩm Tri Ý vẫn nằm nhoài trên bàn làm bài tập.
Hoàn toàn không ngờ tới, lúc thi tốt nghiệp trung học không tránh được toán học, bây giờ thi thạc sĩ cũng vẫn không thoát được toán học.
Điều khủng bố hơn lúc cấp ba là toán cao cấp để thi lên thạc sĩ dường như xảy ra chút liên quan không rõ ràng với tiếng Anh, sau khi tiến hành một hồi nghiên cứu không thể miêu tả nổi với đám chữ tiếng Anh lít nhít, cuối cùng lại có thể đến được một chữ số Ả Rập cực kỳ đơn giản.
Thẩm Tri Ý: "..."
Thẩm Tri Ý sắp học đến khóc thét.
Lồng ngực dày rộng của người đàn ông áp lên lưng của cô, bàn tay mạnh mẽ thon dài nhặt cái bút bên cạnh lên, bút mực màu đen vẽ một vòng trên tờ giấy nháp ngổn ngang các bước giải đề, giọng nói trầm thấp vang lên sau gáy cô.
“Chỗ này sai rồi.”
Tống Thời Việt trầm ngâm một hồi, sau đó cúi đầu viết xuống đáp án chính xác ở một chỗ trống.
“Phải tính như này.”
Thẩm Tri Ý liếc mắt nhìn, kiểu chữ tiếng Anh lít nhít làm cô mỏi mắt. Cô thở dài một hơi, tự sa ngã mà nằm phịch trên ghế.
“Không học nữa, không học nữa, vụ thi thạc sĩ này, ai thích thi thì thi!”
Người đàn ông buồn cười xoa đầu của cô: “Sao cứ nhất định phải đăng ký thi chuyên ngành có toán cao cấp vậy?”
“Không có cách nào...” Thẩm Tri Ý thở dài: “Ai bảo chuyên ngành em thích lại phải thi toán học chứ.”
Gần đây Tống Thời Việt thường xuyên đi xã giao, mỗi lần trở về trên người đều mang theo mùi rượu thoang thoảng. Người đàn ông uống rượu vào trở nên cực kỳ dính người, anh đưa tay cọ cọ lên gò má mềm mại của Thẩm Tri Ý, cất giọng trầm thấp.
“Không thi thì không thi. Hay là... Tuế Tuế suy nghĩ một chút xem có muốn làm bà Tống không? Không cần phải học toán, công việc nhẹ nhàng, môi trường công tác ưu việt, còn có thể làm việc ở nhà...”
Thẩm Tri Ý nở nụ cười: “Thật sự có công việc đơn giản như thế sao?”
Người đàn ông khom người, kê đầu lên trên bả vai của cô, nghe vậy cũng nở nụ cười rầu rĩ.
“Nói đơn giản thì cũng không đơn giản như vậy. Dù sao, công việc của bà Tống chính là làm cho ông Tống hài lòng.”
“Ông Tống?”
Thẩm Tri Ý nhíu mày: “Xin hỏi ông Tống muốn thế nào mới có thể hài lòng?”
Tống Thời Việt chặn ngang bế cô lên, anh lắc lắc người trong lòng, khuôn mặt giãn ra.
“Có lẽ trước mắt là đi tắm cùng với ông Tống.”
Việc đi tắm của ông Tống hơi lâu, đến lúc anh đi ra đã qua 40 phút.
Tư thế hai người đi vào như thế nào thì đi ra như vậy.
Dáng người Tống Thời Việt tuy nhìn không cường tráng nhưng sức lực lớn đến lạ kỳ, Thẩm Tri Ý thường xuyên bị anh bế tới bế lui mà anh cũng không cảm thấy mệt. Sau này, cô đã quen treo trên người anh như con koala.
Hai người nằm trong sofa mềm mại ở phòng khách, Thẩm Tri Ý núp trong lồng ngực anh để mặc cho người đàn ông cầm máy sấy sấy tóc cho cô.
Cô còn híp mắt, nhìn vệt đỏ nhàn nhạt trên cổ anh, đó là dấu vết cô không cẩn thận mà cắn vào, còn rất mới.
Cô đưa tay cọ cọ, cố gắng lau sạch cái dấu đỏ này đi, nhưng theo động tác của cô, không những không cọ bay dấu vết này mà nó còn bị cô xoa đến càng lúc càng nổi rõ hơn, cực kỳ bắt mắt trên làn da trắng nõn.
Cô hơi chột dạ thu tay về, ôm lấy đầu anh muốn kéo quần áo anh để che lại vệt đỏ, kết quả vừa mới động đậy, cái trán đã bị một bàn tay to giữ lấy.
"Thẩm Tri Ý, đừng có lộn xộn, quần áo sắp bị tóc của em làm ướt nhẹp rồi.”
Cô tức khắc không dám cử động nữa.
Đợi đến khi Tống Thời Việt sấy khô tóc, Thẩm Tri Ý đã nằm nhoài trong lồng ngực của anh ngủ thiếp đi.
Thịt trên gò má của nữ sinh áp lên lồng ngực của anh, nhìn qua hơi biến dạng, phần mặt trắng nõn lộ ra ngoài bị hơi nước phòng tắm hun cho nên hơi hồng, giống như nước đào mật vừa chín cây.
Anh đặt máy sấy xuống, nhéo thịt mềm của cô, cúi đầu hôn lên một cái, bế người đi vào phòng ngủ.
Thời gian còn sớm, Tống Thời Việt không ngủ. Anh để đèn ngủ, cầm máy tính nửa nằm ở trên giường làm bài tập giáo viên cho.
Thẩm Tri Ý ngủ không hề thành thật, thích ôm chăn lăn qua lăn lại. Lăn tới cuối cùng, cô tự động lăn vào trong lồng ngực bên cạnh. Cô đưa tay ôm eo của anh, theo bản năng cọ cọ, mơ màng tỉnh lại.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là chính là một mảnh góc áo sẫm màu, một đoạn vải dệt cotton bị cô siết chặt trong tay, túm đến mức có nếp nhăn.
Vốn dĩ là quần áo che kín eo bây giờ bị đẩy ra, một đoạn nhỏ eo thon chói lọi hiện ra trước mắt cô, mà cái tay của cô còn không biết xấu hổ đặt trên eo người ta.
Thẩm Tri Ý vô thức sờ sờ, một giây sau đã bị tóm lấy.
“Em làm gì đó?”
Cô rụt tay về, vô tội chớp mắt mấy cái.
“Làm gì đâu. Sờ chút mà thôi, anh cũng không mất miếng thịt nào.”
Lời này của cô làm cho người đàn ông bên cạnh cúi đầu nhìn cô một cái: “Không nhìn ra, gần đây lá gan của em càng ngày càng lớn.”
Thẩm Tri Ý nổi lòng độc ác, trực tiếp duỗi tay vào, sờ mạnh mấy cái trên cơ bụng hằn rõ hình dạng của anh.
“Em cứ sờ đấy, làm sao? Toàn thân anh từ trên xuống dưới có chỗ nào em chưa sờ, quỷ hẹp hòi.”
Quỷ hẹp hòi khép máy tính trong tay lại, đưa tay ôm cô. Bởi vì vừa mới phóng túng nên tâm trạng của anh không nôn nóng nữa, chỉ giơ tay nhẹ nhàng gõ trán của cô.
“Sờ soạng mà không chịu trách nhiệm, rốt cuộc ai mới là quỷ hẹp hòi?”
Thẩm Tri Ý cảnh giác muốn lùi lại nhưng người đàn ông ôm cô rất chặt. Cô vùng vẫy trong lồng ngực anh như con gà bị xách cổ, không những không tránh được ra ngoài mà còn làm cho quần áo hai người xộc xệch lung tung, cuối cùng cô mệt nhoài ngã vào trong lồng ngực của Tống Thời Việt, có ý định thương lượng với anh.
“Không làm nữa, ngày mai em còn phải dậy sớm học thuộc lòng đó.”
Tống Thời Việt dừng một chút, hỏi cô: “Lúc nào?”
Thẩm Tri Ý ngáp một cái: “Sáu, bảy giờ gì đó. Trí nhớ của em không tốt, phải mất nhiều thời gian hơn người khác một chút.”
Tống Thời Việt nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của cô, không lên tiếng.
Ngay khi Thẩm Tri Ý nằm trong lồng ngực của anh sắp ngủ thiếp đi, anh mở miệng.
“Tuế Tuế...”
“Hả?” Thẩm Tri Ý mơ màng nâng mắt nhìn anh.
Ngũ quan của người đàn ông dưới ánh đèn được mạ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, dường như anh muốn nói gì đó với cô nhưng cuối cùng chỉ ôm chặt cô hơn một chút.
“Anh không biết đâu, bây giờ tìm việc rất khó khăn.” Thẩm Tri Ý nhỏ giọng oán giận với anh.
“Công ty bây giờ nhiều như vậy, yêu cầu ứng viên cũng chỉ được mấy người, nhưng sinh viên tốt nghiệp đại học mỗi năm càng ngày càng nhiều, yêu cầu bằng cấp cũng ngày càng cao, thật sự càng ngày càng luẩn quẩn.”
Sau khi Tống Thời Việt nghe xong có chút dở khóc dở cười: “Có phải em đã quên em còn có bạn trai không?”
Thẩm Tri Ý nghi hoặc nhìn anh.
“Dựa theo tình hình phát triển của công ty chúng ta, chắc không nghèo túng đến mức để bà Tống tương lai không tìm được việc làm chứ?”
Lúc này Thẩm Tri Ý mới nhớ đến, bạn trai mỗi ngày tan làm rửa tay nấu canh cho cô hình như từ lúc nào đó đã biến thành sếp Tống giá trị bản thân hơn trăm triệu.
Người đàn ông đưa tay lật qua lật lại cái ngăn kéo đầu giường, tìm thấy một tấm thẻ màu đen được mạ vàng nhét vào trong tay cô.
“Nếu như không thích công việc làm bà Tống, em có muốn thử một chút làm thư ký riêng của tổng giám đốc không, điều kiện tùy em quyết định, tấm thẻ này coi như là thù lao.”
Thẩm Tri Ý lật qua lật lại tấm thẻ trong tay, người đàn ông đã đưa tấm thẻ này cho cô từ lâu, nhưng dường như cô cũng không có chỗ nào để dùng đến nó, cho nên tiện tay để vào trong ngăn kéo bên cạnh.
Cô ở trong lồng ngực anh nở nụ cười: “Tổng giám đốc bá đạo à?”
Tống Thời Việt tắt đèn, ôm cô nằm trong chăn, giọng nói lười biếng tùy ý.
“Ừ, tổng giám đốc bá đạo.”
“Đáng tiếc...” Thẩm Tri Ý trở mình: “Quý công ty không phải công ty nhà nước.”
Cô còn chưa kịp nhảy ra đã bị vợt trở lại, nhét vào trong lồng ngực ấm áp: “Coi thường công ty tư nhân à?”
Thẩm Tri Ý vùi mặt vào trong lồng ngực anh cười rộ lên: “Công ty tư nhân đâu có tốt như công ty nhà nước.”
“Nhưng mà tiền lương cao, không gian thăng chức lớn, dựa vào năng lực cá nhân, không cần quan hệ.”
Thẩm Tri Ý còn cầm tấm thẻ đen trong tay: “Ai nói không cần quan hệ? Không phải em dựa vào quan hệ sao?”
Tống Thời Việt nở nụ cười: “Không hề dựa vào quan hệ, là do tổng giám đốc cảm thấy em rất thích hợp với chức vị thư ký riêng này nên dùng số tiền lớn để mời về.”
“Thật không...” Thẩm Tri Ý quái gở nói: “Chức vị này chỉ cần em làm hay những người khác cũng có?”
“Độc nhất vô nhị, trừ em ra không ai có khả năng.”
Thẩm Tri Ý nghe tiếng tim đập không nhanh không chậm của người đàn ông, cười hỏi anh.
“Vậy... tổng giám đốc bá đạo, làm thư ký riêng của anh, một tháng tiền lương có được 5000 không? Nghỉ hai ngày cuối tuần à? Thời gian làm việc thế nào? Có chi trả năm loại bảo hiểm và nhà ở không?”
Hơi thở ấm áp của người đàn ông thổi bên tai cô: “Tuế Tuế chỉ yêu cầu thấp thế thôi sao? Chỉ cần 5000 thôi à?”
“Có thể là em cảm thấy dựa vào năng lực của em, có 5000 tiền lương là tốt lắm rồi.”
“Vậy à...”
Trong bóng đêm, giọng của người đàn ông cực kỳ trầm thấp.
“Được 5000, nghỉ hai ngày cuối tuần, tám tiếng, chi trả năm loại bảo hiểm và nhà ở, không tăng ca.”
“Trước thuế hay là sau thuế?”
Tống Thời Việt ôm eo cô thấp giọng cười.
“Sau khi ngủ...”
Cuối cùng, cái tấm thẻ đen giới hạn trên toàn cầu bị chủ nhân không quan tâm ném xuống chân giường, cẳng chân trắng nõn ở mép giường bị một bàn tay lớn kéo vào trong chăn, ngay sau đó, tiếng nức nở vụn vặt vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Rèm cửa sổ còn chưa được kéo hoàn toàn, ánh trăng trắng bạc xuyên qua khe hở hắt vào. Theo ánh sáng trắng của mặt trăng, lờ mờ nhìn thấy bóng hai người hòa vào nhau, bọn họ nhìn rất xứng xứng đôi, dường như từ khi sinh ra vốn nên là của nhau.
Về sau, ánh trăng ngả về tây, bóng người trên giường ẩn vào trong bóng tối, thẻ đen mạ vàng yên lặng nằm trên sàn nhà, tỏ rõ nó đã trải qua chuyện gì.
Sáng ngày hôm sau, chung quy Thẩm Tri Ý vẫn không dậy sớm học thuộc lòng được, nhưng cô còn rất nhiều buổi sáng sớm để bù đắp kiến thức mà hôm nay bỏ sót.
Đêm còn rất dài, cuộc đời bọn họ cũng rất dài.
[Kết thúc]