• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Mạn Già La
*
Người khác không nhìn thấy tôi, không nghe thấy tôi, tôi chỉ cách nhân gian và thế giới cực nóng không có bao nhiêu —— này sao nghe quen tai vậy?
Đây không phải là câu “lên núi đao xuống biển lửa” được lưu truyền trong nhân gian à?! Tôi sẽ không phải là một con quỷ xui xẻo bị đá đít đến địa ngục cực nóng chịu phạt xuống biển lửa đấy chứ?!
Mà căn nhà này, là nơi che chở tôi đi?!
Dù sao tôi ở bên trong, có ăn có uống, có điện có nước, một chút cũng không giống một con quỷ sắp bị xử phạt.
Àiz đúng rồi, vậy thì “người” thứ ba trong căn nhà này, Đặng Tề, còn hắn là thứ gì đây?
Dù có nghĩ thế nào cũng không ra, nếu hắn là người, vậy vì sao hắn cũng xuất hiện ở chỗ này; nếu hắn là quỷ, vậy vì sao hắn lại có quyền lực lớn như vậy?
Muốn biết mọi chuyện, vậy chỉ đành tự mình đi hỏi hắn vậy.
Đúng vậy!!!!! “Tôi” trong nhật ký chẳng phải cũng đi hỏi hắn à!!!!!
Tôi vội vàng lướt xuống, và mục nhật ký tiếp theo, là “Đừng”
Ơ?
Manh mối dừng ở đây, “Đừng” có nghĩa là gì?
Đừng đi, đừng nghĩ, đừng nói, hay là…… Đừng đi hỏi Đặng Tề?!
Trong tình huống gì mà tôi lại chỉ gõ đúng một chữ “Đừng” rồi cất điện thoại đi chứ?

Chắc đã gặp uy hiếp gì rồi…… Đặng Tề uy hiếp tôi?!
Tôi muốn lần theo nhật ký để suy luận, nhưng phát hiện nhật ký sau đó bắt đầu điều tra những thứ khác, ví như cầu thang biến hóa, cơ thể khác thường, nhưng lại không còn nhắc lại đến căn phòng kia, như thể đột nhiên thay đổi người vậy.
…… Tôi hình như ý thức được một việc.
Tôi vội vàng lướt về mục nhật ký cũ tôi vừa đọc qua, độ dài nhật ký khiến tôi tưởng rằng đây nhất định là nhật ký mà “tôi” ở không gian khác không ngừng ghi chép, bằng không sẽ không có độ dài kinh người như thế.
Cho nên tôi bỏ qua chỗ kỳ lạ trong ghi chú này.

Chúng nó trông, thật ra vô cùng rời rạc, riêng lẻ, dường như không được ghi lại hoàn chỉnh bởi một......!người.
Tỷ như, hôm nay đang điều tra chuyện này, nhưng cũng chưa hề điều tra xong, ngày hôm sau đã đi điều tra chuyện khác, ngày thứ ba cũng như thế nốt.
Nếu đây là thứ cùng một người ghi lại, vậy tại sao hành vi của bọn họ lại riêng lẻ như thế chứ?!
Nhưng giọng điệu của bọn họ, cũng chắc chắn là giống hệt tôi.
…… Trời ạ, hình như tôi hiểu rồi.
Tôi thả lỏng cơ thể mình, tuy hôm qua mới tiếp xúc với cái nóng như thiêu đốt, nhưng hoàn toàn không hề hấn gì cả, thậm chí tinh thần còn rất ổn.
Cho nên, thật ra, đây vốn không phải ngày thứ hai sau khi tôi bị nhiệt độ cao ảnh hưởng?!
*
Ý nghĩ này giống như một tia lửa trong đêm đen, lập tức kích hoạt cái đầu trì trệ của tôi.

Nếu nó thực sự như những gì tôi nghĩ, vậy thì mọi thứ đều dễ hiểu rồi.

Cơ thể này, thật ra là…… sau lần bị nướng nóng kia, thân thể đã trải qua vô số ngày tháng, chứ không phải ngày hôm sau.
Còn về phần tại sao tôi không có ký ức, e rằng là bởi vì…… Mỗi ngày ký ức đều biến mất.
Cứ như vậy, mỗi ngày tôi tỉnh dậy, đều sẽ cho rằng mình “bị nhiệt độ cao hâm nóng, sau đó được Đặng Tề cứu về”, Đặng Tề cũng không nói không rằng gì với tôi, khiến cho tôi vững tin rằng mình thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng, Đặng Tề không nghĩ tới, sổ nhật ký bí mật này lại trở thành thứ cứu mạng tôi.
Nó có mật khẩu nên khiến Đặng Tề không thể mở được, có lẽ, không biết bắt đầu từ khi nào, tôi muốn ghi lại một ít vào nhật ký.

Ngày hôm sau, ngày hôm sau nhìn thấy nhật ký ngày hôm qua nhưng không hề có ký ức nên tôi nhất định cho rằng lại là lực lượng thần bí đang nhắc nhở mình, vì thế lại tiếp tục ghi chú vào nhật ký, cứ lặp lại như thế…… không biết bao nhiêu ngày.
Cho tới bây giờ, ghi chú quá nhiều, quá rời rạc, vì thế chân tướng mới bị tôi phát hiện, ghi chú này vốn không phải do lực lượng thần bí gợi ý gì hết, mà chính là —— bản thân tôi.

Bàn tay cầm điện thoại không khỏi run rẩy, cho tới bây giờ tôi mới phản ứng lại, trong chiếc điện thoại mỏng manh này không biết đã chôn giấu bao nhiêu “tôi” rồi.
Bao nhiêu “tôi” cho rằng chính mình vừa mới bước vào thế giới bình thường, lập tức sẽ có thể chạy khỏi nơi này.
Điều này khiến tôi quyết tâm hơn —— tôi nhất định phải làm rõ rốt cuộc đã xảy ra những gì, và rốt cuộc tôi là thứ gì.
Cho dù tôi đúng là quỷ, tôi cũng muốn làm một con quỷ sáng suốt! Tôi có thể biết rõ nhiều như vậy, cũng không biết trước đây đã đạp lên bao nhiêu thi thể của “tôi” rồi.
Tôi không thể phụ lòng sự hy sinh của bọn họ được! Đặc biệt là những ”tôi” mới gõ được một nửa câu đó! Ai biết bọn họ gặp được thứ gì chứ!
Tôi hít sâu một hơi, đọc phần còn lại của sổ nhật ký.
Điều tra được phòng ở khách thường, trừ “căn phòng của tôi” như thể cách biệt với thế giới này kia, thì còn có cầu thang luôn thay đổi số bậc (đây nghe rất giống một câu chuyện ma xưa cũ, tỷ như có cầu thang ban ngày có 44 bậc nhưng nửa đêm thiếu một bậc thang linh tinh) và thực phẩm không ngừng thay đổi.
Đồ ăn không ngừng thay đổi, và vẫn luôn mới mẻ, điều này đủ chứng minh thế giới cực nóng mà Đặng Tề nói hoàn toàn là một âm mưu.

Bậc cầu thang luôn thay đổi, khiến tôi sinh nghi ngờ với trình độ ổn định của thế giới này.

Sau khi điều tra toàn bộ ngôi nhà, sổ nhật ký bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Nếu nói nhật ký điều tra lúc đầu khá bình thường, thì sổ nhật ký về sau như thể rơi vào tư duy triết học kỳ quặc, viết rất nhiều câu tự hỏi về thân phận ba xàm như “Rốt cuộc tôi là thứ gì” “Người thật sự có thể là người sao?” vân vân.
…… Thật sự rất giống tôi, cho dù nghĩ đến những thứ có dính dáng chút tới triết học, là phạm vi suy nghĩ vẫn cứ vô cùng nông cạn.
Tôi chính là một người bình thường ngốc nghếch như vậy, chỉ là thiếu chút may mắn thôi.
Trong những câu tự hỏi đó, lại có rất nhiều nhắc nhở “Cẩn thận Đặng Tề!!!”, những câu này xuất hiện nhiều nhất trong nhật ký, khiến tôi khó có thể tưởng tượng nổi những “tôi” này đã phải trả giá bao nhiêu.
Nhưng mà, mấy câu cuối cùng, lại khác hoàn toàn với tất cả ghi chú trước đó.
“Tin tưởng chính mình!!!”
Lúc đầu chỉ lướt qua.


Sau đó ập vào trước mặt đều là:
“Tin tưởng chính bản thân mình!!!!!”
Tiếp theo dứt khoát biến thành:
“Tin tưởng chính mình!!!!!”
Một hơi lướt ít nhất có mấy chục mục, như thể sợ tôi không biết đây là tin tức quan trọng, còn cố ý in đậm dòng chữ ấy, quả thực chính là “xưa nay chưa từng có”.
Xem ra đây thực sự là một tin tức rất quan trọng…… Nhưng vì sao một tin tức quan trọng lại nói mơ hồ như vậy?!
Tôi không nhịn được phun tào “tôi” trước kia, nếu thật sự muốn cứu “tôi” sau này, thì phải viết ra cho rõ ràng chứ!!!
Àiz! Nhưng mà “tôi” chắc chắn có tính cách rất giống tôi.

Nếu bây giờ tôi muốn làm rõ câu nói này, vậy “tôi” trước đó, cũng chưa chắc không nghĩ như vậy.

Cho nên, những câu tưởng chừng trừu tượng này, thật ra…… cũng không trừu tượng?
Chỉ là…… ý nghĩa bề ngoài?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK