*
“Ừm, anh hiểu ý em.” Giọng Đặng Tề nghe rất nhẹ nhàng bình thản, không có chút ngạc nhiên, bất ngờ, sợ hãi hay hoảng hốt như tôi tưởng tượng.
“Anh biết, em muốn nói cái quy tắc này có lẽ đã tồn tại với thế giới rồi —— phải giết chết chủ nhân trước của thế giới mới có thể rời khỏi thế giới này.”
“Sau khi ý chí của thế giới tiếp quản thế giới này, có lẽ vẫn không thể phá vỡ các quy tắc trước đó, cho nên nó tạo ra một ‘người’ có thể hy sinh và sẽ dùng cái chết của mình để mở đường cho em.”
“Vì để người này cam tâm tình nguyện lót đường cho em, ý chí của thế giới đã cấy vào hắn ký ức giả dối, khiến hắn cho rằng mình và em đã là người yêu hơn hai năm.”
“Có lẽ, vì để làm cho kế hoạch này càng hoàn thiện hơn, ý chí của thế giới cũng tiến hành tẩy não em ở một mức độ nhất định, khiến em mỗi ngày đều mất ký ức, nhưng người đáng thương được tạo ra lại nghĩ rằng tất cả điều là kế hoạch của hắn.”
“Về phần ba người đàn ông kia, có lẽ bọn họ là bạn trai của cậu ấy trong hiện thực, hoặc là người thích cậu ấy —— dù sao ở thế giới này một người có ba bạn trai cũng không có gì lạ, nhưng ở thế giới bên ngoài thì có lạ hay không, đã khó mà nói được.”
Giọng điệu của hắn rất thoải mái vừa tự tin, khiến tôi say mê đến mức không cảm thấy “người đáng thương được tạo ra” trong miệng hắn chính là chính hắn, thậm chí còn khẽ “ừm” mấy lần.
Mãi cho đến khi tôi tiếp thu hết thông tin và tiêu hóa hoàn toàn, mới chợt nhận ra phản ứng của Đặng Tề sai sai, vì không phanh kịp, “ơ” lên một tiếng rất to.
Không, không đúng, khi tôi lần đầu tiên nhận ra ký ức và thậm chí là cả tiềm thức của mình có thể bị người khác thao túng, tôi cảm thấy rất mê mang, và rất nhanh sau đó, sự mê mang này biến thành nỗi sợ hãi sâu sắc —— trên thế giới này không có thứ gì có thể khiến người ta sợ hãi hơn là nghi ngờ về sự tồn tại của chính mình.
Nhưng Đặng Tề……?!
Hắn bình tĩnh đến mức thậm chí có thể dùng giọng điệu hơi có chút trêu chọc sắp xếp lại tất cả cho tôi, giúp tôi mở rộng nội dung tôi chưa nghĩ tới và suy đoán những khả năng còn lại —— kể cả ba người có thể “thay thế” hắn thế giới thực, đều có thể thoải mái nói ra.
Tôi ngạc nhiên nhìn Đặng Tề: “…... anh?”
Hắn nhìn tôi, lúc này, tôi xác nhận ánh mắt hắn bình tĩnh không dao động.
“Được rồi, Tiểu Trạch, em nghĩ kỹ lại đi, anh là người tỉnh táo ở thế giới này đã mấy năm rồi.”
11
Tôi sửng sốt, quả thực…... những khả năng có thể nghĩ ra trong mấy năm, có thể nhiều hơn rất nhiều so với một người chỉ mới thanh tỉnh mấy giờ như tôi.
“Chỉ cần anh thanh tỉnh, hay đúng hơn là kể từ khi anh được kích hoạt, anh chưa bao giờ ngừng suy nghĩ.”
Bây giờ hắn không lừa dối tôi, toàn thân thoải mái hơn rất nhiều, và ngay cả dây mây cũng đang vô thức bay bay.
“Trong những năm qua, anh vẫn luôn suy nghĩ, đến cùng điều nào mới là sự thật.”
?
…… Điều gì?
Hắn hất hất hàm dưới.
“Đúng vậy, cho dù hiện tại em đột nhiên ý thức được, cảm thấy giống như mình phát hiện bí mật gì đó, còn cho rằng anh điên, nhưng trên thực tế, đó chỉ là một trong ngàn vạn khả năng thôi.”
“Em cảm thấy những khả năng anh nghĩ đến sẽ ít được sao?”
“Em điên, anh không điên, đó là một; anh điên, em không điên, đó là một; Cả hai chúng ta đều điên, đây là một; thật ra chúng ta không điên, tất cả chỉ là ý chí của thế gian lừa chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, đây cũng là một loại; anh không tồn tại, em tồn tại, đó là một loại; em không tồn tại, anh tồn tại......”
31
Tôi nghe mà trợn mắt há mồm, cả người tựa như một chú cún bị nhược trí, chỉ có thể “grừ grừ” nghe hắn giảng.
1
Theo lời Đặng Tề kể, tôi chỉ cảm thấy đầu mình được khai mở, bấy giờ tôi mới nhận ra rằng “bừng tỉnh” mà tôi nghĩ chẳng qua chỉ là một trong những khả năng trong mắt người khác thôi.
Những khả năng này cũng phức tạp và đa dạng như các trình tự trên DNA, và mỗi cái có tính độc lập riêng, mỗi dạng đều có thể tiến hành suy nghĩ sâu hơn. Tôi không thể tưởng tượng được bao nhiêu khả năng mà Đặng Tề đã nghĩ đến trong những năm này, một mình, một cách tuyệt vọng.
1
“…… Đây là những khả năng anh có thể nghĩ ra ngay bây giờ,” sau vài phút, Đặng Tề cuối cùng cũng liệt kê xong những khả năng có thể xảy ra, “Nhưng có thể ngày mai, anh sẽ nghĩ ra những khả năng mới.”
“Thần kỳ nhất là, chúng ta sẽ phát hiện, mọi khả năng đó đều có phần hợp lý, cũng có phần không thể nói được.”
“Tựa như trước đó em phản bác cách nói của anh vậy, anh nói với em câu ‘em điên, anh không điên’ kia, có rất nhiều thứ, nó đứng không vững chắc.”
“Và câu nói ‘tất cả chúng ta đều điên’ mà em vừa đưa ra, cũng có thể dùng một câu hỏi để kết thúc.”
“Ý chí thế giới muốn giết anh cũng không sao, nhưng ba đàn em khóa dưới của em trong hiện thực tại sao lại muốn giết anh?”
1
Tôi dại ra, phát hiện mình thật sự không trả lời được, những ý tưởng tôi cho là chặt chẽ, nhưng thực ra không chặt chẽ lắm. Những ý nghĩ tôi cho là mới mẻ, thực ra là con đường cũ Đặng Tề đã đi.
Trong suốt những năm bị nhốt ở thế giới này, hắn vẫn luôn nghi ngờ tôi, nghi ngờ thế giới này, nghi ngờ bản thân như vậy. Đáng sợ nhất là, hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối, dưới tình huống mang tính chất nghi ngờ này, tiến hành suy tính cẩn thận.
Bây giờ tôi cảm thấy...... hắn không có khả năng phát điên.
“Nhưng, nhưng mà,” sau khi được khai sáng, tôi đột nhiên cảm thấy tức giận, “Nhưng tại sao anh không nói với em?! Sao anh lại muốn giấu tất cả, chỉ cho em thấy phần nổi của tảng băng chìm hả?!”
“Thậm chí còn cố gắng thuyết phục em, để em cho rằng đó là sự thật?!”
Tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi, nhưng may mắn tôi đã suy nghĩ kỹ hơn một chút, nếu tôi không nghĩ đến những điểm đáng ngờ đó và cứ để nó tự tồn tại, vậy thì tình hình hiện tại có thể đã hoàn toàn khác.
“Bởi vì, không có ý nghĩa.”
Câu trả lời của Đặng Tề làm tôi tức điên lên, sao lại không có ý nghĩa?! Đây chính là chân tướng, là chân tướng đó??!!!
Sao mà chân tướng lại không có ý nghĩa được chứ?!
“Như anh đã nói với em, nếu, gì em cũng không biết thì tốt rồi.” Đặng Tề thở dài.
“Có rất nhiều khả năng ở đây như vậy, mỗi thứ đều đang che mắt chúng ta, khiến chúng ta không tìm thấy sự thật.”
“Nhưng cho dù thế nào, dù trong quá trình như thế nào, cho dù sự thật là thế nào, chỉ có một chuyện nhất định sẽ không thay đổi.”
Đặng Tề nghiêm mặt nhìn tôi, tôi chợt thấy lòng mình căng thẳng, quả nhiên hắn nói ra.
“Chỉ có biện pháp thoát khỏi thế giới này sẽ không thay đổi —— hoặc là nói, cho đến tận bây giờ, biện pháp này đã trở thành công cụ duy nhất để anh chứng minh mình trong sạch.”
Khi hắn nhìn tôi, trong ánh mắt phảng phất như có xoáy nước, tôi bị ánh mắt hắn hấp dẫn sâu sắc, trong đầu chỉ có những lời hắn nói.
“Thật ra, anh là một người ích kỷ. Đối với em, sự thật rất quan trọng. Nhưng đối với anh, sự thật thế nào cũng không quan trọng.”
“Những gì anh muốn, chỉ có em được sống, và em mang theo ký ức ra ngoài.”
1
“Cho dù sự thật là gì, cách duy nhất để ra ngoài đều chỉ có —— giết anh.”
Ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm.
“Em có biết nếu vẫn luôn theo đuổi sự thật sẽ có hậu quả gì không?”
Tôi lắc đầu.
“Chúng ta sẽ luôn nghi ngờ sự tồn tại của chính mình, sẽ luôn nghi ngờ ký ức của mình, chúng ta sẽ luôn giữ thái độ hoài nghi đối với mọi thứ, như vậy rất dễ tạo thành kết quả mọi thứ đều sụp đổ* —— có lẽ chúng ta vốn không điên, nhưng đang không ngừng suy nghĩ biến thành kẻ điên.”
1
“Nếu như thật sự truy cầu chân tướng, làm sao chúng ta biết, lỡ đâu một giây trước chúng ta mới bị nhét vào thế giới này, bất chợt bị cấy ký ức của người trước chứ?”
1
“Anh và em một giây trước, là thật sự đứng ở chỗ này, hay là chỉ là có ký ức ‘tôi vừa đứng ở đây’ chứ?”
Tôi bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
“Ở thế giới này theo đuổi chân tướng là vô dụng, bởi vì chúng ta không thể chứng minh cho điều dù là cơ bản nhất —— sự tồn tại của chính chúng ta.”
“Mà sau khi em ra ngoài, khôi phục ký ức, nhìn thấy thế giới bên ngoài, xác nhận ba người kia rốt cuộc có tồn tại hay không, tự nhiên sẽ biết chân tướng rốt cuộc là cái nào.”
Miệng hắn hé mở, nở một nụ cười thật tươi với tôi.
“Em làm ơn, hãy thay anh chứng minh sự tồn tại của anh nhé.”
Rõ ràng là hắn cười, nhưng lòng tôi lại lạnh đi một nửa.
Hắn nói…… không tệ chút nào.
———
Mạn: Hai người không điên, là tui điên. 囧 Tê tai, rụng tóc, nhứt đầu...