*
Tôi, một người bị mất trí nhớ, thực sự có thể được coi là bị mắc kẹt trong luân hồi không?
Nỗi tuyệt vọng trong luân hồi, là biết rất rõ những gì xảy ra với mình, nhưng mỗi ngày đều bị buộc phải xóa sạch dấu vết sinh hoạt của mình, lần nữa bắt đầu lại nỗi tuyệt vọng ấy.
1
Nhưng tôi thì không, tất cả tuyệt vọng của tôi đều do chính tôi tưởng tượng ra. Thực ra tôi chỉ có ký ức về một ngày, chẳng qua mỗi ngày tôi đều thức dậy, trải qua vài chuyện không đau không ngứa, rồi lại chìm vào giấc ngủ và mất hết ký ức.
Tôi căn bản không có ký ức nặng nề trước đó, căn bản không ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng đáng sợ nào.
Mà phù hợp với tiêu chuẩn này…… chỉ có Đặng Tề.
Hắn mới là, tiêu tiêu chuẩn chuẩn, bị mắc kẹt trong tình cảnh tuyệt vọng này.
Mà đồng bạn duy nhất, còn muốn cùng hắn ngươi chết ta sống.
Trong tích tắc, xin lỗi, sực tỉnh, hối hận, đau lòng, đủ loại cảm xúc ập vào lòng tôi. Tôi hoàn toàn không còn tâm tư chú ý mọi thứ xung quanh, hô hấp dần dồn dập, gần như thở gấp.
Tôi đang nghĩ, tôi đã làm gì thế này?! Rốt cuộc anh, tôi, chúng ta đến cùng tại sao phải làm những việc này, tại sao không thể hòa thuận ngồi xuống nói chuyện chứ?! Tại sao muốn tự mình gánh vác tất cả, tại sao không chịu nói thật cho tôi biết?!
Một bên kích động, tôi còn phải phòng bị ý thức thế giới xâm nhập vào —— nó thật sự là vô khổng bất nhập*, mỗi khi tôi có chút kích động về mặt cảm xúc, thì tôi sẽ phát hiện mình vô tình có thêm một phần sát tâm lên mình, dẫu biết là do thế giới này áp đặt lên tôi, nhưng chủ quan mà nói, sát ý này vẫn sục sôi trong lòng.
* Chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu.
Tựa như hiện tại, tôi biết cảm xúc kích động của tôi đối với Đặng Tề lúc này là chín phần cảm động và một phần oán giận, nhưng dưới điều khiển của ý chí thế giới, nó lập tức biến thành chín phần sát ý và một phần oán giận. Cả người tôi như thể bị chia thành hai nửa, một nửa là lý trí của tôi, biết mình nên có những cảm xúc nào, mà một nửa kia của tôi đã hoàn toàn trở thành chó săn của ý chí thế giới, nó kêu tôi làm thế nào, tôi sẽ làm thế ấy.
Tôi thở ra một hơi dài, cố gắng để bản thân không quá chú ý đến nửa bị khống chế kia, đồng thời củng cố ý thức cá nhân của mình —— Tôi là Hạ Trạch! Tôi có cảm xúc của riêng mình! Tôi muốn làm gì thì làm! Tôi nghĩ, tôi nghĩ……
Tôi chợt mê mang, như mất trí nhớ trong giây lát, giọng nói chợt hiện lên trong đầu dường như là điều tôi muốn nói trong lòng.
Ồ, đúng, tôi nghĩ…… giết Đặng Tề —— mới là lạ đấy!!
Lại lần nữa tôi suýt bị ý chí thế giới lừa gạt.
Tôi cắn chặt môi dưới, chỉ có đau đớn như thế này mới có thể giúp mình lấy lại được ý thức của bản thân. Tôi bây giờ như người sắp chết đuối, ngâm mình trong nước, đầu óc mơ hồ mông lung, đến khi tôi cố gắng hít một hơi không khí, tất nhiên không khí nó nói cái gì, tôi đều làm theo hết.
Đặng Tề bảo vệ “tôi”, khi tôi nhìn thấy mặt mình thì sẽ không khỏi nghĩ đến câu “tin tưởng chính mình”, rồi sẽ tỉnh táo lại, nhưng khi tôi đối mặt với Đặng Tề, hay lúc có cảm xúc dao động với Đặng Tề, không có biện pháp bảo vệ như vậy.
Dù là dao động của tôi là gì, là yêu, hận, cảm kích, đồng tình cũng không sao cả, cuối cùng chúng nó đều sẽ bị ý chí của thế giới này bí mật chuyển hóa, trở thành sát khí dày đặc.
Không được, không được, tôi không thể tiếp tục ở đây thêm nữa. Tôi lại cắn môi dưới, ngón tay đâm sâu vào da thịt, cố làm mình tỉnh táo.
Tôi cho rằng, có lẽ Đặng Tề đã đoán trước được tất cả những gì đang diễn ra trong đầu tôi lúc này rồi.
Đúng là vì bây giờ tôi dần hiểu ra mọi chuyện, cho nên mới nảy sinh dao động tình cảm mãnh liệt với hắn. Mà ý thức thế giới sẽ nhân cơn gió dao động tình cảm này, thần không biết quỷ không hay đưa con dao giết người cho tôi —— và nó, đúng như Đặng Tề mong muốn.
Hắn vốn không chuẩn bị để mình sống sót trở về.
…… Chờ chút.
Một ngọn nến nho nhỏ rực sáng trong đầu tôi, dần dần soi sáng thế giới suy nghĩ lộn xộn của tôi.
Tuy rằng, tôi đi vào nơi này, chứng minh kế hoạch của Đặng Tề thành công.
Nhưng mà, tôi đi vào nơi này, chẳng phải cũng chứng minh…… tôi thành công sao?
*
Đêm nay “sực tỉnh” một đợt tiếp một đợt, tưởng như không bao giờ dứt, tôi, một con cá sắp chết, lại bị dòng nước cuốn trở lại hồ.
Rất rõ ràng, tôi đến đây là do Đặng Tề dịch chuyển tới ——ngoại trừ hắn, không có ai khác trên thế giới này có quyền lực như vậy.
Hiện tại tôi có được 51% sức mạnh, gần 51%, cũng đã mạnh đến thái quá, năm giác quan giống như gắn liền với thế giới này, nếu có thể có được 100% sức mạnh, như vậy tôi tin tưởng, xoay chuyển thời gian cũng không phải vấn đề rất lớn —— trong thế giới kỳ dị này, người sở hữu thế giới tuyệt đối chính là kẻ độc tài, hắn có thể cai trị tất cả, bao gồm thời gian.
Đặng Tề đưa tôi vào nơi này, là để tôi giết “hắn” của hiện tại, của quá khứ. Một “hắn” có liên hệ với tất cả, chỉ cần giết một trong hai, những người còn lại sẽ biến mất.
Nhưng nếu tôi có thể trở về, có thể được hắn đưa về tương lai, điều đó có nghĩa, “hắn” của tuyến thời gian ở quá khứ cũng không bị tôi giết chết, hơn nữa vẫn sống yên ổn cho đến khi trở thành hắn tương lai.
Tôi đi vào, là quá khứ còn chưa bị viết lại.
Cho tới nay, tôi đều rất muốn làm mình tin tưởng, “tôi” ngày này, giờ phút này, chính là tôi quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, nhưng ý nghĩ như vậy luôn bị hiện thực vả mặt. Tôi không chỉ là một người bình thường trong muôn vàn người, mà còn là một người bình thường trong số hàng nghìn tôi trên trục thời gian. Nhưng giờ phút này, lần đầu tiên hiện thực đưa chiếc vương miện chói mắt này vào tay tôi.
Tôi chính là “tôi” đầu tiên đi vào nơi này. Lúc này đây, tôi thật sự đặc biệt.
Một khi bắt đầu quay ngược, thời gian liền sẽ biến thành một dải Mobius[1], chúng ta vĩnh viễn không biết nó bắt đầu ở nơi nào, cũng không biết nó có bắt đầu có kết thúc hay không. Đoạn dây thần kỳ này không ngừng dịch chuyển, lướt qua vô số kẻ thời gian.
[1] Dải Mobius: Dải Mobius hay còn gọi là mặt Mobius- được đặt tên theo nhà toán học và nhà thiên văn học August Ferdinand Möbius, người đã đưa ra ý tưởng vào tháng 9 năm 1858. (Ps: Trong Doraemon tập 413 cũng có tập về dải băng Mobius này)
Ở những nơi chúng ta không thể nhìn thấy, chúng ta tại mọi điểm thời gian đều sống tốt và làm việc chăm chỉ, bọn họ sẽ hội tụ thành chúng ta cuối cùng, nhưng bọn họ cũng không phải là chúng ta cuối cùng, hay nói cách khác, vốn không có chúng ta cuối cùng.
11
Mỗi một “tôi”, đều là tôi mới nhất.
Bất kể là tuyến thời gian này cuối cùng có thể thay đổi hay không, nhưng tôi ở điểm thời gian này, không có gì xảy ra cả.
Tôi còn có khả năng vô hạn, có thể thay đổi…… hoặc là nói, giữ nguyên hiện trạng.
Tôi cũng có thể, bằng nỗ lực của chính mình, có được một tương lai...... Đặng Tề sống sót.
Tôi và hắn, có thể cùng tồn tại, bởi vì, bởi vì tương lai chính là viết như thế! Tôi là người từ tương lai trở về! Tôi biết tương lai!
Tôi, có thể làm được!
Nghĩ vậy, tôi nhấc chân, chạy vọt ra ngoài trong tiếng kinh hô của “tôi” ở phía sau. Tôi nghe thấy tiếng cậu ta đuổi theo, nhưng không sao, chỉ cần không cho cậu ta tiếp xúc trực diện với tôi là được, mạng sống của chúng ta cũng sẽ không có nguy hiểm —— nhưng nếu tôi tiếp tục ngốc trong phòng bếp, Đặng Tề bị thương có nguy hiểm đến tính mạng hay không thì khó nói.
Hắn vì tôi mà hy sinh nhiều như vậy, hiện tại tôi mạo hiểm nguy cơ có thể gặp mình, cũng nên làm.
Tôi lại không phải loại người ăn cháo đá bát.
…… Hơn nữa, mối quan hệ và tình cảm hiện tại giữa tôi và Đặng Tề, thật sự không phải một câu “ân tình” là có thể khái quát được.
Tôi chạy nhanh ra ngoài, đột nhiên nghe được một giọng nói mỏng manh —— là Đặng Tề bị thương! Hắn cuối cùng mở rộng nội tâm mình, lợi dụng ưu thế tôi hiện tại có thể nghe được tiếng lòng, bắt đầu nói chuyện với tôi.
“Em…… em mau chạy đi, em sẽ bị đuổi kịp,” giọng hắn rất yếu, sau khi bị tôi lấy đi phần lớn sức mạnh, vậy việc chữa trị thân thể của mình cũng biến thành một vấn đề lớn, “Tiểu Trạch, lúc em chạy đến giữa phòng khách, thì dừng lại, nói thầm trong lòng là, đi tọa độ b.”
1
Gì?!
———
• Chú thích:
[1] Dải Mobius: Dải Mobius hay còn gọi là mặt Mobius- được đặt tên theo nhà toán học và nhà thiên văn học August Ferdinand Möbius, người đã đưa ra ý tưởng vào tháng 9 năm 1858.
Lúc đầu chỉ như một trò chơi vì xuất xứ từ một dải băng được dán dính 2 đầu sau khi lật ngược một đầu 1 hoặc 2 lần. Về sau các nhà toán học nâng lên thành lý thuyết, lập công thức tính toán.
Vậy điều thú vị ở dải Mobius là gì? Thật ra nó khá đơn giản, Dải Mobius nổi tiếng bởi vì nó chỉ có một cạnh và một biên.
Dải Mobius có thể dễ dàng được tạo ra bằng cách dùng một dải giấy và cho xoắn một nửa và sau đó dán hai đầu của dải với nhau để tạo thành một vòng.
Khi bạn nhìn kỹ một dải Mobius, bạn sẽ thấy rằng sẽ không thể vẽ được nó bằng hai màu khác nhau. Nó cũng có thể giúp bạn tưởng tượng con kiến đi dọc theo dải Mobius. Như M.C. Escher cho thấy trong bức tranh nổi tiếng của ông, Möbius Strip II (Mão Đỏ), kiến có thể đi trên một dải Mobius trên một bề mặt duy nhất vô thời hạn!
Có lẽ đó là khả năng di chuyển vô thời hạn trong một vòng lặp dọc theo dải Mobius làm cho một số người kết hợp dải Mobius với khái niệm vô tận. Có lẽ đó cũng là lý do tại sao biểu tượng vô cực giống với dải Mobius!
Trong không gian Euclid có hai loại dải Mobius tùy thuộc vào chiều xoắn: thuận chiều kim đồng hồ và ngược chiều kim đồng hồ.
Những tính chất đặc biệt của dải Mobius
Nếu vẽ một đường bắt đầu từ 1 điểm ở giữa dải Mobius sẽ gặp lại chính nó nhưng ở phía bên kia dải này. Nếu tiếp tục đường vẽ sẽ gặp lại điểm bắt đầu và nó sẽ có đội dài gấp 2 lần chiều dài của dải ban đầu. Đường cong này liên tục duy nhất chứng tỏ rằng các dải Mobius chỉ có một biên.
Nếu cắt một dải Mobius dọc theo đường chính giữa sẽ cho ta một dải dài với đầy đủ 2 xoắn, chứ không phải là hai dải riêng biệt như ta nghĩ, kết quả là dải vừa tạo ra không còn là một dải Mobius. Điều này xảy ra bởi vì dải gốc chỉ có một cạnh nhưng cạnh này lại có chiều dài gấp đôi chiều dài của nó. Vết cắt tạo ra thêm 1 cạnh riêng biệt, mà một nửa của nó ở mỗi bên cây kéo, ta có được 1 dải mới dài hơn. Nếu cắt dải này dọc theo đường chính giữa của nó giống y như vậy lần nữa sẽ tạo ra hai dải quấn quanh nhau, đều có đầy đủ hai xoắn.
Một dải với một số lẻ của nửa xoắn, chẳng hạn như dải Mobius, sẽ chỉ có một mặt và một biên. Một dải xoắn một số chẵn lần sẽ có hai mặt và hai biên