3
*
Hiện tại, tôi đang ở trong một tình thế cực kỳ rối rắm.
1
Nếu tôi muốn chứng minh sự tồn tại của hai chúng ta là thật, thì tôi nhất định phải rời khỏi thế giới này. Nhưng cho dù sự thật có như thế nào, phương pháp thoát khỏi thế giới này sẽ không thay đổi......
Đó chính là giết chết Đặng Tề, hơn nữa tôi phải tự nguyện tự tay giết chết Đặng Tề.
…… Về phần ai đặt ra quy tắc của thế giới này, không thể không nói, “người” này thực sự rất tàn nhẫn.
“Không phải,” Đặng Tề lắc trán, cười rất cà lơ phất phơ, “Anh vẫn luôn nói đối phương không phải người, đối phương vừa vặn từ những chi tiết này nói cho anh biết —— nó, hoặc là bọn họ, thật sự không phải người.”
3
“Rất rõ ràng, chúng nó rất hận anh, vì để thực hiện phần hận này, chúng nó đã nghĩ ra cách khiến anh phải bị chính người yêu của mình giết chết.”
“Chúng nó nghĩ điều đó thật tàn nhẫn, rất tàn khốc, sẽ cảm thấy anh sẽ khóc, sẽ thức trắng đêm vì quy tắc này.”
“Nhưng thật đáng tiếc, chúng nó đoán sai.”
Đôi mắt Đặng Tề lại bắt đầu nhìn chằm chằm tôi, con ngươi hắn rất đen, hốc mắt sâu thẳm, tôi cảm thấy mọi thứ trong đầu mình đều trống rỗng, chỉ có giọng nói của hắn đang vang vọng. Giống như đang ở trong một sơn động trống trải, và trong sơn động này chỉ có giọng nói này không ngừng vang vọng.
Sâu thẳm, trống trải, vang vọng.
“Nếu anh chết trong tay em, em vĩnh viễn cũng sẽ không quên anh.”
“Mỗi khi em nhìn thấy người khác giết gà, giết gia súc hay dùng mũi chân nghiền nát một con kiến, em không nhịn được nghĩ đến ngày hôm nay, nhớ tới thời điểm đó em đã dùng đôi tay của mình giết một người.”
“Em sẽ nhớ đến cảm giác trái tim của hắn từ từ bị tay em nghiền nát thành bùn, em nhớ đến vẻ mặt của hắn trước khi chết, em sẽ nhớ đến thời khắc giết chết hắn, sau đó ——”
“Em sẽ nhớ lại hết những chuyện đã xảy ra ở thế giới này.”
“Em sẽ nhớ về những năm tháng cả hai cùng nhau đấu tranh, em sẽ nhớ em đã hứa với hắn rằng em sẽ không quên hắn như thế nào.”
“Rồi về sau em vĩnh viễn sẽ lưu giữ phần ký ức này, cho dù thứ gì xâm nhập đầu óc em, em đều sẽ luôn nhớ kỹ.”
Ưh. Ưh.
Hắn nói đều đúng.
Tôi sẽ nhớ rõ.
Đôi mắt Đặng Tề từ từ trở lại vị trí ban đầu, tôi cảm thấy thung lũng đang dần trở lại dáng vẻ ban đầu, ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào, tiếng chim hót và hương hoa dần dần vang lên trong thung lũng, mọi thứ trở lại như vị trí ban đầu, và ý thức của tôi cũng ——
Đệt?!
Ý thức của tôi, vừa xảy ra chuyện gì vậy?!
Vừa mới, đã xảy ra chuyện gì?!
Đặng Tề, vừa rồi có phải…… thôi miên tôi không?!
Tôi kinh ngạc nhìn Đặng Tề.
Sau khi nghe thấy tiếng lòng của tôi, Đặng Tề rất nhanh gật gật hàm dưới với tôi, rõ ràng là hắn cũng không muốn giấu giếm tôi.
“Tại sao…...?” Tôi rất ngạc nhiên, kiểu lý luận này không phải là tôi không nghe, vì sao lại phải dùng cách cường thế như vậy nhồi nhét vào đầu tôi.
Tôi biết mình nhạy cảm thái quá, nhưng, ở trong thế giới này, dù là ai cũng sẽ ám ảnh tâm lý về khái niệm “thao túng ý thức” này.
“Không phải anh thao túng em, cũng không phải không tin em,” Đặng Tề rất kiên nhẫn giải thích cho tôi từng chút một, “Điều anh không tin vẫn luôn là ý thức thế giới.”
“Mặc dù chúng ta đã tìm được biện pháp thoát ra ngoài, nhưng có quỷ mới biết sau khi chúng ta ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì.”
Đặng Tề đang nói, trợn mắt lên, nếu là ngày trước, tôi nhìn thấy con mắt không mí mắt trợn ngược trước mặt tôi, e rằng sẽ ngất ngay tại chỗ. Nhưng bây giờ, nhìn điệu bộ này của hắn, tôi chỉ cảm thấy đáng yêu —— động tác mang dáng vẻ con người gắn liền với Đặng Tề hiện tại, khiến tôi có cảm giác thân quen đã lâu không gặp.
1
“Dựa theo mức độ tàn nhẫn của ý chí thế giới, anh nghĩ nó nhất định sẽ xóa hết mọi ký ức của em ở đây,” Đặng Tề suy nghĩ một lúc, rồi nói thêm, “À, có lẽ sẽ để lại cho em một bóng hình, khiến em nghĩ rằng mình mơ một giấc mơ kỳ lạ và rất thật, và trong mơ có một con quái vật đáng sợ tên là Đặng Tề.
Nói xong câu cuối, Đặng Tề thế mà nghiến răng nghiến lợi, tôi nhìn hàm răng hắn nghiến cắn ken két trên không,...... dễ thương lạ lùng.
1
…… Đây có dễ thương không? Tôi tự hỏi trong lòng.
7
“Tóm lại, chúng ta chưa từng thử ra ngoài nơi này, cho nên nhất định phải chuẩn bị đầy đủ,” thái độ Đặng Tề lại trở nên nghiêm túc, “Sau khi ra ngoài ký ức của em thực sự tẩy sạch cũng không sao.”
“Chỉ cần nhìn thấy bất kỳ hành động nào liên quan đến ‘giết’, em sẽ ngay lập tức nhớ lại tất cả.”
“Đây là tấm lưới bảo vệ cuối cùng anh giăng cho em.”
Tôi bắt đầu chậm rãi hiểu được, sau đó suy nghĩ của tôi bắt đầu bay đi.
“Trước ‘tin tưởng chính mình’ có phải còn một tấm lưới bảo vệ em như thế này không?” Tôi hỏi.
“Ừm.” Đặng Tề gật gật trán, “Trước đây anh cũng rất rầu, không biết nên hạ ám chỉ này ở đâu. Nhất định phải khiến em lo lắng đề phòng anh, cho nên ám chỉ này nhất định không được xuất hiện trên người anh —— cho đến khi anh nghĩ ra phương pháp xuyên thời không này, anh mới nghĩ ra phương pháp này.”
Thì ra là thế……
“Được rồi, sắp đến giờ rồi.” Đang miên man suy nghĩ, tôi bỗng nghe thấy giọng nói của Đặng Tề vang lên trên đầu.
Sắp gì cơ?
“Đưa anh lên đường đi, Tiểu Trạch.” Những dây đằng của Đặng Tề bắt đầu rụt lại, chỉ còn một cành đột ngột lao tới trước mặt tôi, choán hết tầm mắt tôi.
Nó màu đỏ, không ngừng nhảy lên “thình thịch”.
…… Đây là trái tim hắn.
Bầu không khí đang nhẹ nhàng bỗng trở nên căng thẳng, tôi ngước nhìn Đặng Tề đã lùi ra xa xa, hắn đang nhìn tôi cười. Tôi biết với hắn lúc này, chết chắc chắn là điểm đến tốt nhất, nếu hắn còn tỉnh táo, thì ý chí của thế giới sẽ áp bức ý chí của hắn từng phút từng giây, không ngừng gây rắc rối trong đầu hắn, muốn buộc hắn phải giết tôi.
Đằng sau mỗi động tác và phong thái nhìn như thoải mái của hắn đều là một trận chiến đấu với ý chí của thế giới, như thể một ngọn lửa to lớn hoành hành trên người nhiều năm không dứt, đốt cháy da thịt, đốt cháy tế bào của hắn. Dưới tình huống cực kỳ thống khổ, quả thật chỉ có chết mới có thể để hắn được giải thoát.
Hắn cũng là một người ích kỷ, nói chuyện với nhau cho đến bây giờ, tôi đã biết rất rõ về Đặng Tề này —— sở dĩ dùng “này” là vì hắn đã từng giấu tôi quá nhiều, cho nên hai Đặng Tề dường như không phải là cùng một người.
Tôi biết tính ích kỷ của hắn. Thế giới quan của hắn khác với người thường, nói cách khác, sau khi suy nghĩ ở nơi nhàm chán này mấy năm, hơn nữa mỗi năm đều chỉ suy nghĩ một chuyện này, suy nghĩ của hắn đã không còn là phạm trù của người bình thường nữa rồi —— hoặc là, có lẽ hắn vốn không phải người, có loại quan điểm siêu thoát thế tục này là rất bình thường.
Trong mắt hắn, chết không phải là hết, mà là bị lãng quên. Hắn đã từng trải nghiệm qua cơ thể tan biến một lần (có lẽ mấy lần), thế nên khi đối mặt với cái chết thực sự, điều hắn cân nhắc duy nhất chỉ có linh hồn tiêu tán và ký ức biến mất —— cuối cùng, hắn chọn ký ức.
2
Chuyển sự tồn tại của ý thức mình vào trong trí nhớ của tôi, để hắn sống mãi trong trí nhớ của tôi, tình yêu này thực sự nặng đến thái quá —— theo cách này, hắn nói mình ích kỷ cũng không sai, nếu hôm nay tôi thực sự giết hắn, vậy đã định đời này sẽ không bao giờ quên được hắn.
Không những không bao giờ quên mà còn mang gánh nặng này đến suốt đời. Sau khi tôi ra ngoài, sau này cho dù tôi yêu ai, sống chung, khi thấy đối phương giết một con gián ở nhà, trong đầu sẽ nhớ đến hình ảnh tôi tự tay giết chết hắn, cùng người khác lên giường, người ta tùy tiện giết một con muỗi, trong đầu lập tức nhớ lại lời tuyên bố tử vong của Đặng Tề.
Này mẹ nó còn có thể yêu được bình thường được à?
1
Có lẽ đó là điều hắn muốn —— trở thành một người chết bất tử, bất bại trong trí nhớ của tôi.
Đáng tiếc, hắn xem như được siêu thoát, còn tôi thì không. Hơn nữa tôi cũng rất ích kỷ —— tôi không muốn để trên lưng mình gánh tội giết người.
Tôi buông tay, cố nặng ra một nụ cười, đối mặt với trái tim trước mặt, lớn tiếng nói.
“Đặng Tề, đừng chơi trò này với em, anh ích kỷ, thì không cho em được ích kỷ?”
“Em sẽ không giết anh, em sẽ không để trên lưng mình gánh một mạng người —— em biết, anh sẽ nói mình có thể không phải người, nhưng cho dù là mạng người giả, em cũng không muốn gánh.”
“Em nghĩ thông suốt rồi ——” tôi thở dài, xuất hiện trong trí nhớ của tôi lúc này, bắt đầu từ thế giới ký túc xá, tôi đã, đang vẫn luôn cố gắng tìm ra một phần sự thật, nhưng bây giờ, tôi lại muốn tự mình tiễn sự thật đi, “Thật và giả chẳng qua chỉ là phán đoán của suy nghĩ chủ quan của chúng ta, nếu chúng ta coi giả là thật, vậy thì nó sẽ trở thành sự thật.”
“Trong thế giới này chỉ có hai chúng ta, phán đoán của chúng ta quyết định thật giả, chúng ta chính là chúa tể ‘chân thật’.”
“Chúng ta đừng đi nữa.”
“Chúng ta ở đây cùng nhau đến hết đời đi.”