Ý nghĩ trong đầu khiến Mạc Ninh có hơi mỉm cười, miệng cô lúc này đang nhàn nhã nhai cơm, nếu không sẽ bất giác mà nở nụ cười. Sợ ánh mắt Hoàng Kỳ Hoa bắt gặp, cô vội nhanh chóng cúi đầu, khóe miệng hãy còn đang nhấc lên.
Lúc này, Hoàng Kỳ Hoa đang vì Cố Khải Nguyên không chịu ăn thịt bò mà dạy dỗ ông, cho nên không để ý. Bà không phát hiện, bà cùng cô đang có những mối quan tâm sâu sắc nhưng… đối tượng lại khác.
Sau bữa cơm, Mạc Ninh lên lầu tắm rửa. Hoàng Kỳ Hoa chủ động muốn sấy tóc cho Mạc Ninh, cô không thể từ chối, đành phải đồng ý. Mấy phút sau, mái tóc vốn mềm mại buông thẳng của Mạc Ninh biến thành một dải lụa bồng bềnh, Mặc Ninh nhìn mái tóc mình, có chút bất đắc dĩ nhìn Hoàng Kỳ Hoa. Người sau lưng che miệng cười: “Thực đẹp, nếu con sinh ra sớm thêm vài năm nữa, hẳn sẽ mê hoặc được khối kẻ”.
“Dì thật sự là…”.
Hoàng Kỳ Hoa ngồi xuống cạnh Mạc Ninh, trong mắt tràn đầy yêu thương, lấy tay vuốt tóc của cô, bà thở dài nói: “Duyên phận thật không thể lý giải nổi. Ngay từ lần đầu nhìn thấy con, đã muốn định ngay con là bạn gái của Cố Chuẩn”.
Mạc Ninh cười cười, không phủ định mà cũng không nói gì.
Hoàng Kỳ Hoa thấy vậy, nhìn cô không chớp mắt. Mạc Ninh cảm thấy không được tự nhiên, bối rối vuốt tóc.
Hoàng Kỳ Hoa đột nhiên đứng dậy, nói: “Đi thôi, dì dẫn con xuống dưới lầu”.
Mạc Ninh có chút do dự: “Con ngủ cùng với dì, con không quen…”.
“Không quen ngủ phòng Cố Chuẩn?”. Hoàng Kỳ Hoa ngắt lời cô.“Về sau các con kết hôn cũng muốn phân phòng mà ngủ?”.
Mạc Ninh “…”
Hoàng Kỳ Hoa: “Đi thôi, dì vừa nói với Cố Chuẩn, con vừa rồi cũng không có cự tuyệt chứng tỏ là chấp nhận!”.
Mạc Ninh: “…”
Mạc Ninh quả là có im lặng. Nhưng vừa rồi không cự tuyệt là vì tâm trí khi ấy không tỉnh táo cho lắm, sau khi tắm xong, cô cũng đã có chút thanh tỉnh. Cùng Cố Chuẩn kết giao tới nay, cô vẫn không thực sự có cảm giác luyến ái, chỉ khi ở bên cạnh anh, cô mới cảm thấy có lẽ mình thích anh, cô thậm chí không dám dùng từ “Yêu” để diễn tả tình cảm của mình đối với anh.
Cô biết anh, nhưng cũng chỉ biết anh không thường biểu đạt, chỉ biết anh có ý nghĩa với cô, là người cô thường nghĩ tới. Nhưng cô lại không biết anh suy nghĩ gì, không biết trong lòng anh chứa nỗi niềm gì, không biết địa vị của cô trong lòng anh đến tột cùng là cái gì.
Mà đáng buồn là, cô cũng không dám hỏi anh. Hài hòa như bây giờ khiến cho cô có cảm giác nồng hậu hạnh phúc, cô đã thấy đủ, cảm thấy như vậy là tốt lắm rồi.
Nhưng, càng tiếp xúc, cô thật sự càng để ý tới anh.
Nhưng lại không nghĩ đến, Cố Chuẩn cũng không ở trong phòng, cái cảnh tượng xấu hổ mà cô tưởng tượng ra cũng không có xuất hiện. Hoàng Kỳ Hoa đứng ở cửa nghi hoặc nhìn, Mạc Ninh còn chưa kịp nhìn qua phòng của Cố Chuẩn ra sao, Hoàng Kỳ Hoa liền xoay người gọi to: “Cố Chuẩn!”.
Cố Khải Nguyên từ trong phòng khách đi ra, chắp tay sau lưng nói: “Ở thư phòng”.
Hoàng Kỳ Hoa hỏi: “Con anh ở thư phòng làm cái gì?”.
Cố Khải Nguyên trực tiếp đi lên lầu, rầm rì nói: “Chưa gì đã đối xử như cai ngục!”. Sau đó lại phì phò tiêu sái đi lên lầu.
Hoàng Kỳ Hoa ngẩn người tự hỏi, sau làm bộ thở dài nói: “Lão già này phỏng chừng lại giận lẫy, dì phải đi dỗ dành ông ta, ‘tên nhóc’ kia giao cho con vậy!”. Nói xong, Hoàng Kỳ Hoa đã xoay người, lạch bạch chạy lên lầu, miệng không ngừng nói thầm: “Này, lão già, ông làm sao vậy?”.
Mạc Ninh cười hạnh phúc.
Lò sưởi phòng khách thật ấm, Mạc Ninh mặt áo ngủ cũng không cảm thấy lạnh, cô tìm trong phòng khách hộp trà, ấm chén, cẩn thận pha trà. Cô không thích uống trà, nhưng ba cô thì lại rất thích, đối với trà rất chú ý, ông thậm chí còn đem vài loại trà trồng thử, tiện cho việc thưởng thức. Vì vậy, Mạc Ninh đối với việc pha trà rất thành thạo, am hiểu. Thư phòng ngay lầu một, nơi đón ánh sáng đầu tiên lúc hừng đông. Cô một bên pha trà, một lơ đãng suy nghĩ. Đợi cho lá trà bắt đầu thoát vị, cô lại bắt đầu khẩn trương đứng lên, sợ trà mất vị, cô cố ý đem cả khay trà, chậm rãi đi về phía thư phòng.
Thoạt nhìn trông cô rất điềm tĩnh, kỳ thật là trong lòng cô đang rất gấp gáp, đứng trước cửa, Mạc Ninh khẽ gõ cửa.
Bên trong không có tiếng đáp lại. Lại gõ cửa lần nữa, cũng vẫn không có tiếng trả lời. Nghĩ đến anh còn đang mắc công việc, cô đành phải nhẹ nhàng xoay cửa mở, đập vào mắt là ánh đèn vàng yên tĩnh trên bàn làm việc của Cố Chuẩn. Cố Chuẩn đang ngồi gục trên bàn, gối đầu lên tay mà ngủ.
Mạc Ninh bưng khay ngây người trong chốc lát. Anh cũng đã tắm qua rồi, mặc quần áo màu trắng bạc, máy tính trước mặt vẫn mở, màn hình đã không còn sáng hẳn, chuyển sang chế độ nghỉ từ bao giờ.
Mạc Ninh im lặng đi vào, vốn muốn không phát ra tiếng động, cảm giác mềm mại dưới chân làm cô bất giác cúi đầu, thì ra là thảm trong thư phòng thật dày. Cô bưng trà đi qua, đem sách trên bàn dời đi, chậm rãi buông khay trà xuống. Cô tính gọi anh dậy, nhưng nhìn bộ dáng ngủ an lành của anh, cô lại không nỡ đánh thức.
Mạc Ninh có chút động tâm, lấy trong hộp bút ra một cây bút, viết nhẹ trên giấy: “Khi tỉnh, nếu trà đã lạnh thì không nên uống”.
Dán tấm giấy ghi chú lên, Mạc Ninh nhịn không được lại lẳng lặng nhìn anh trong chốc lát, nhìn một hồi, cô liền mỉm cười mà ngay cả bản thân cũng không phát giác.
Khi anh tỉnh táo, anh tựa như là biển lớn, thường xuyên đem tới cho cô phong ba bão táp, nhưng khi anh ngủ lại như dòng suối chảy êm ả, trong suốt mà ngọt lành. Nhịn xuống thôi thúc dùng tay mình chạm vào ngũ quan trên mặt anh, Mạc Ninh xoay người rời đi.
Quay trở lại phòng Cố Chuẩn, Mạc Ninh nhìn quanh thăm thú. Nhớ rõ lần trước ghé Cố gia, Hoàng Kỳ Hoa còn cố tình giới thiệu gian phòng này sẽ là nơi cô ngủ.
Phòng không nhiều đồ đạc lắm, nhưng đúng phong cách của Cố Chuẩn, trong phòng có giá sách, chứa toàn sách dày mỏng, ngoài ra còn có rất nhiều tạp chí ra giường màu xanh biển, mềm như nhung, khiến cho người ta cảm thấy thật dễ chịu. Cảm giác đó vừa mới chạm vào, Mạc Ninh đã muốn nằm ngay lên giường.
Cô có thói quen nằm sấp ngủ, nằm sấp xuống giường, muốn ngủ.
Nhưng sao hôm nay nằm sấp lại không có cảm giác thoải mái, khó đi vào giấc ngủ. Cô đứng dậy tắt đèn, lại nằm lại trên giường, kéo chăn lại, nhưng vẫn không ngủ được.
Trợn tròn mắt, trong đầu Mạc Ninh không ngừng nhớ tới hình ảnh Cố Chuẩn say ngủ. Không thể nói rõ nguyên nhân, nhưng hình ảnh ấy làm cho trong lòng cô bắt đầu sinh ra một loại dục vọng mãnh liệt, muốn cùng anh vĩnh viễn một chỗ, muốn vĩnh viễn nhìn bộ dáng anh khi ngủ, được vì anh mà pha trà.
Mà nhất là, ý niệm này cô muốn ngay lập tức, ngay lập tức thực hiện nó.
Thở dài một hơi, Mạc Ninh trở người. Đúng lúc này, từ cửa truyền tới tiếng bước chân nhỏ. Cô cả kinh trong lòng, phản ứng đầu tiên là nhắm hai mắt lại.
Trên cửa truyền đến động tĩnh, chốt cửa đang được vặn, Mạc Ninh vội dùng sức đem chăn đá xuống dưới chân.
Cảm quan trên toàn thân bắt đầu trở nên mẫn cảm. Cô có thể xác định, người đứng ở cửa là Cố Chuẩn. Mười giây trôi qua, anh không hề động, hai mươi giây trôi qua, anh đi từng bước, đóng cửa lại, nhưng không có bật đèn. Nhịp tim Mạc Ninh đập tăng vọt, không ngừng suy đoán anh lúc này đang dùng biểu tình gì nhìn cô.
Không ngờ, ngoài dự đoán mà lại khiến cô ngạc nhiên, anh kéo chăn cho cô, kéo lên tận cổ. Anh cật lực cố gắng nén lại hô hấp của bản thân nhưng vẫn không kiềm giữ được vài hơi thở phải nhẹ lên mặt cô, đúng lúc này Mạc Ninh mở mắt.
Ánh mắt của cô mở lớn, bên trong tuy rằng không bật đèn, nhưng cũng có những ánh sáng phảng phất phản chiếu vào, lờ mờ đan trên mặt anh, cô nhìn anh, nhìn sâu vào đôi mắt thâm trầm của anh.
Cố Chuẩn muốn đắp chăn cho cô, sợ đánh thức cô, anh mở rộng tấm chăn, khiến tấm chăn trùm hết cả người cô không có lấy một kẻ hở, trong tầm mắt anh lúc này, chỉ nhìn thấy từ cổ trở lên đến khuôn mặt của Mạc Ninh. Cô không biết nên phản ứng thế nào, chỉ trừng mắt nhìn, vừa định mở miệng nói lại bị khóe miệng cười tinh tế của Cố Chuẩn dọa cho sợ, giây tiếp theo, chủ nhân của nụ cười đó cúi xuống hôn cô.
Mạc Ninh thích anh hôn sâu như vậy.
Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, nhưng mà, tư thế như vậy không tiện duỗi người, Cố Chuẩn một tay chạy xuống hông cô, một tay luồn dưới cổ. Tấm chăn nháy mắt lại bị kéo xuống, trực tiếp rớt xuống sàn. Mạc Ninh bị anh bế đứng lên, an vị bên giường, Cố Chuẩn một tay đặt phía sau cô, cố định đầu, một tay còn lại chặt chẽ ấn bên hông cô.
Hô hấp của hai người dần dần nặng nề hơn. Cố Chuẩn mang theo Mạc Ninh áp lên phía tường phòng, đồ đạc trên tủ đầu giường bị liên lụy, ngã rớt xuống sàn phát ra tiếng “rầm” lớn nhưng không ai để ý tới.
Bởi vì tay của Cố Chuẩn ngăn cách tường cùng thân thể Mạc Ninh không trực tiếp tiếp xúc, nên cô không cảm thấy lạnh, nhưng tư thế này của hai người khiến cô cảm thấy thật bất an, trời đất như quay cuồng, cô căn bản không đứng vững, sức lực còn lại trong ý chí của cô giành cho việc ôm lấy bờ vai Cố Chuẩn. Cô chặt chẽ ôm lấy anh, để cho anh ở thế công chiếm, cảm giác thấy chính bản thân mình đang trôi dần đi…
Dường như không đủ hưởng thụ, Cố Chuẩn dùng sức, siết chặt thắt lưng Mạc Ninh về phía mình, hai người thân thể dán chặt vào nhau, Mạc Ninh nhịn không được thoát ra một tiếng than không rõ ngữ nghĩa.
Đúng lúc này, Cố Chuẩn đột nhiên chậm rãi buông cô ra, thấy cô không còn sức lực đứng vững, lại khom người một phen ôm lấy cô, đi hai bước, đem cô thả lại trên giường. Anh thậm chí xoay người nhặt chăn lên, một lần nữa đắp lên người cho cô. Cuối cùng, anh hôn nhẹ lên mặt Mạc Ninh, nói: “Ngủ ngon”.
Mạc Ninh dù trong lòng có ngàn vạn nghi hoặc nhưng cũng không hỏi cái gì, nói: “Ngủ ngon”.