Ba chữ: Đã ngủ chưa?
Mạc Ninh đáp: Chưa ngủ.
Sau đó, điện thoại của anh gọi tới, Mạc Ninh bắt buộc chính mình không cần ở phía sau giận dỗi với anh cái gì, hết sức điềm đạm nói: “Alo?”.
“Sự tình quá đột ngột, anh vừa mới nhận được điện thoại riêng gọi tới. Không nhận được điện thoại của em, thật có lỗi”.
Mạc Ninh trong lòng ấm áp, oán giận bỗng dưng biến mất không thấy tăm tích, cô tiếp lời: “Việc này không quan trọng lắm, không cần xin lỗi em. Sự tình xử lý sao rồi?”.
“Anh hiện tại đang ở trên đường tới công ty”.
“Hy vọng kết quả sẽ không quá tệ”.
“Yên tâm, với anh mà nói, kết quả tệ nhất cũng chỉ đơn giản là sản phẩm bị ngừng lại, việc này anh không lo lắng”. Ngữ khí của Cố Chuẩn thực trầm ổn, đã tính trước mọi việc.
Mạc Ninh suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra nên nói với anh cái gì, dứt khoát đáp câu cẩu huyết: “Em tin anh”.
Cố Chuẩn ở bên kia trầm mặc trong chốc lát: “Anh sẽ mau chóng đem chuyện này xử lý xong”.
“Không được quá vất vả”.
“Ừ”.
“Không được nhịn đói muộn quá”.
“Được”.
“Không được…”.
“Ba ngày sau anh sẽ trở về”. Cố Chuẩn ngắt lời cô, dùng một câu hoàn toàn không sát ý nói, bởi vì kỳ thật điều anh muốn nói là, anh rất muốn cô.
Sau khi ngắt điện thoại, tầm mắt Cố Chuẩn hướng ra ngoài cửa sổ.
Mùa đông New York, ngoài đường đầy những người qua đường mặc áo khoác dài lui tới, chỗ này là ngã tư đường, không rộng lắm, bởi vì đèn đỏ nên trên đường rất chật chội. Nhà cao tầng hai bên đường che khuất đi phần lớn ánh nắng tự nhiên, tại vạch kẻ đường dành cho người đi bộ phía trước những người Mỹ vừa băng nhanh qua đường vừa bó chặt áo khoác, gió lạnh thổi qua làm rối loạn mái tóc dài của mấy cô gái không đội mũ. Chỉ là nhìn cảnh phố xá này, Cố Chuẩn đã cảm giác được sự lạnh lẽo. Đảo Tahiti ánh mặt trời thật đẹp, làm cho anh quên lúc này đúng là mùa đông ở Bắc bán cầu. Cũng làm cho anh quên, anh lúc này đang bận rộn.
Lâu rồi không nghiêm túc nói chuyện tình cảm, thói quen không nói trước bất kỳ ai hành tung và ý định của chính mình. Anh thực ra có chút không thích ứng được lúc nói cho bạn gái công việc của mình, lúc trước bởi vì Cố Khải Nguyên cũng không thích nghe được tin tức của anh liên quan đến Vincent, nên anh trước mặt bố mẹ cũng không bao giờ nhắc đến công việc của mình.
Nghĩ tới khuôn mặt của cô luôn sắc bén bởi vì lo lắng cho mình mà nhăn mặt nhíu mày, ở bên kia đại dương lo lắng chờ điện thoại của anh, anh lại bỗng nhiên cảm thấy, anh nên thử nói ra. Tối thiểu, đem tin tức tốt nói cho cô biết.
“Magic tea” là một sự cố ngoài ý muốn, báo cáo điều ra của nhóm kiểm soát chất lượng đã có kết quả, “Magic tea” không có vấn đề gì về chất lượng, chính là, mùa đông thật sự không phải là lúc thích hợp uống trà thảo dược. Ba cô gái kia đem trà thảo dược cùng ăn với lẩu, không biết là đồ trong lẩu cùng với thành phần thảo dược trong trà sinh thành phản ứng hoá học, kết quả tạo ra tác nhân có thể gây tiêu chảy, vì vậy phải vào bệnh viện.
Đây là sự thật, nhưng sự thật này không để công bố được. Mọi người sẽ nghĩ rằng, nếu trong trà có thành phần không an toàn, như vậy mọi người bất luận ở thời điểm nào uống cũng vẫn có nguy cơ sảy ra chuyện như trước, bọn họ làm gì mạo hiểm đem chính mình đi khiêu chiến với thực phẩm có nguy cơ gây độc đâu.
Đây là vấn đề giải thích không rõ ràng lắm.
Hơn nữa mấu chốt chính là, Tập đoàn Vincent cũng sẽ không chấp nhận giải thích như vậy. Chỉ cần bọn họ muốn, họ sẽ bỏ qua toàn bộ thị trường Trung Quốc. Ban đầu, bởi vì nguyên nhân chủng tộc và thể chất, người châu Á và người u Mĩ sử dụng hàng tiêu dùng hằng ngày có khác biệt rất lớn. Những thứ người u châu thích sử dụng cũng không thích hợp cho người châu Á sử dụng, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới muốn mở rông thị trường tại châu Á, mặc dù Trung Quốc là khối thịt béo ai cũng muốn tranh giành, nhưng đối với tập đoàn Vincent việc thâm nhập thị trường hàng tiêu dùng mà nói, có hay không thị trường này đều không có ý nghĩa quá lớn lao gì, dù sao bọn họ không dựa vào nơi này mà thiếu lợi nhuận. Nhất là Cố Chuẩn mang Vincent đến Trung Quốc, lại không ngừng đem sản phẩm của Vincent Trung Quốc hóa, bọn họ không thích chuyển biến như vậy, theo cách nói của bọn họ chính là: “Cảm giác này cũng tương tự như, tôi bán một nhãn hiệu Vincent cho anh, anh tự sản xuất ra sản phẩm của mình, nhưng mà khi có sự cố, chịu tiếng xấu toàn bộ cho người khác là Vincent”.
Trong những năm gần đây, Cố Chuẩn vẫn dốc sức làm cho Vincent Trung Quốc nội địa hóa sản phẩm, anh thật cẩn thận bảo vệ nhãn hiệu này, mãi cho đến mùa hè năm nay anh mới cho “Magic tea” tung ra thị trường. Nhưng là, người tính không bằng trời tính, sự cố này đúng là tối mẫn cảm trong ngành công nghiệp thực phẩm.
Tại ghế phụ trợ lý Joanna quay đầu nói đã đến công ty .
Cố Chuẩn gật đầu, mở cửa xe, vừa bước xuống đất, một cơn gió thật lớn liền hướng anh đánh úp lại, Joanna mắng một câu thô tục, Cố Chuẩn nghe được, lại không biết cô ấy nói cụ thể là cái gì.
Thì ra thật sự rất lạnh.
Vô cùng nhớ ánh mặt trời của đảo Tahiti, càng muốn nhớ tới cảm giác tại nơi đó được ôm cô trong ánh mặt trời ấm áp.
Mạc Ninh bị áp lực vì chưa có bản thảo về Vincent. Kỳ thật cô thực không phải làm việc theo cảm tình riêng, cô từ trước đến nay đều không thích viết bản thảo khi chưa có kết luận xác đáng, sở trường của cô là tin tức dài kỳ, hơn nữa thích làm chuyên đề tin tức. Cái mà cô viết ra bản thảo, chưa bao giờ có bất kỳ con số hoặc tên công ty mơ hồ xuất hiện. Mặc kệ là tin tức phê bình hay tán dương, cô cho tới bây giờ đều chỉ mặt gọi tên. Cái cô thích là tin tức chân thật, về phương diện khác, cô rất ghét dùng “một doanh nghiệp nổi tiếng”,”Một doanh nhân nổi tiếng” những từ này đều là muốn tránh né trách nhiệm.
Cô nổi tiếng trong giới cũng một phần là vì điều này, cô từng một lần bởi vì một bài viết mà được người ta đặt cho cái danh hiệu “Nữ phóng viên to gan, sắc bén nhất thành phố G”.
Chủ nhiệm kinh doanh đưa cho cô thông tin về sự việc của Vincent, nhưng toàn bộ dùng “Một doanh nghiệp nổi tiếng nước ngoài” thay thế cho Vincent, đưa ra một tin tức nhỏ. Đây không phải là vì tránh rủi ro, chỉ là vì muốn bảo trì tin tức như các tòa soạn khác. Bởi vì là một tập đoàn lớn, vì thế chưa đến một tuần bản tin địa phương đã đưa ra nhiều thông tin hơn mọi tạp chí, chủ nhiệm muốn bản thảo đã muốn phát điên rồi, sáng sớm liền lôi kéo Mạc Ninh nói: “Nếu cô thật sự bởi vì quan hệ cá nhân mà không muốn viết, tôi có thể đem bản thảo này đưa cho người khác”.
Mạc Ninh nói với cô ấy: “Tôi sẽ đợi đến khi có kết luận chính xác và đưa ra tin tức chân thực, đầy đủ nhất”.
“Thời gian không đợi người”. Chủ nhiệm khóc không ra nước mắt, vươn một bàn tay đáng thương, “Tôi chỉ muốn một cái tin tức nhỏ năm trăm chữ, năm trăm chữ thôi”.
“Hiện tại kết quả còn chưa rõ ràng, đưa tin trước thì không tốt?”.
Thị trường truyền thông tại thành phố G tỉ lệ cạnh tranh vô cùng khốc liệt, vả lại thủ đoạn cạnh tranh cực kỳ không công bằng. Chủ nhiệm cũng là không còn cách nào, dứt khoát nói thẳng: “Tin tức này nhất định phải đăng”.
“Nếu tôi nói lấy tin tức độc nhất vô nhị ba ngàn chữ để đổi lấy cái tin năm trăm chữ này?”.
“Xác định là độc nhất vô nhị?”.
“Xác định”.
“Khi nào thì có?”.
“Trong một tháng”. Mạc Ninh kiên định nói.
“Được, thành giao”.
Mạc Ninh gật đầu.
Sau khi xác định giao dịch, chủ nhiệm tin tức thở dài nói: “Vậy tin tức này trước hết tạm gác lại. Có điều, bên kia Cố Chuẩn nếu đã giải quyết xong, cô cần phải là người đầu tiên lấy được tin tức đầy đủ nhất”.
Mạc Ninh bất đắc dĩ lại gật đầu.
Thời điểm tan tầm đi siêu thị một chuyến, cô không biết nấu cơm, liền nhanh chóng tiện thể mua cho mình bánh sủi cảo đông lạnh, cũng mua rất nhiều thịt bò, thịt lợn, khô mực cùng mấy thứ linh tinh về nhà ăn. Lên xe taxi quay về, cô nhận được điện thoại của Chu Nhất Nặc, giống như nhận được than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Cô nhận được điện thoại một cái liền nhịn không được muốn tâm sự với cô ấy. Chẳng qua, Chu Nhất Nặc không đợi Mạc Ninh nói xong, đùng đùng đoàng đoàng một hơi thật dài nói lớn.
“Tớ cùng Chu Xung yêu nhau. Nghe được không, chúng tớ là yêu nhau. Hai bên đều tình nguyện. Anh ấy đuổi theo tới Tây Tạng, tớ không nghĩ tới anh ấy lại chấp nhất như vậy, thẳng thắn mà nói, tớ chưa từng nghĩ tới trừ bỏ hổ thẹn cùng trách nhiệm ở ngoài, anh ấy đối với tớ còn có cái tình cảm gì khác, nhưng trên thực tế, anh ấy yêu tớ hơn so với tớ trong tưởng tượng của tớ, không không không, chính xác mà nói, anh ấy rất rất yêu tớ. Ít nhất từ trước tời giờ chưa từng có bất kỳ cô gái nào làm cho anh ấy nhớ mãi không quên như đối với tớ. Vì thế tớ tha thứ cho anh ấy, hai năm vừa qua với tớ mà nói là rất tra tấn, nhưng ở Lhasa tớ nhìn thấy mây núi trùng điệp, trời xanh vời vợi làm cho người ta chỉ nghĩ muốn bay lên khoảng xanh bao la đó, tớ bỗng nhiên cảm thấy tớ cả đời này không thể yếu ớt như vậy. Tớ không thể bỏ qua người mà tớ yêu thương, tớ không cho phép anh ấy không thương tớ, tớ lại càng không cho phép anh ấy thật vất vả để yêu tớ, tớ đã mang hai năm bi thương, ủy khuất một mình sống qua. Tớ nghĩ, chúng tớ sẽ có vô số vô số cái hai năm, đủ để bù đắp hết những thương tích này”.
Chu Nhất Nặc nói chuyện nói đến nghẹn ngào, lại vẫn như cũ cố chấp đọc nhấn rõ từng chữ. Cảm xúc Mạc Ninh vừa dâng lên muốn nói hết tâm sự của chính mình nhưng bị tình cảm dào dạt của Chu Nhất Nặc thoáng chốc đi xuống. Chu Nhất Nặc yêu quá sâu sắc, vì thế Mạc Ninh cũng không dám tin tưởng thật sự cô ấy dùng cách này để tuyên bố hạnh phúc của chình mình.
Chu Nhất Nặc tiếp tục nói: “Chúng mình sẽ trở về Bắc Kinh, anh ấy kiêm thêm chức giáo sư, tớ sẽ bắt đầu từ chức trợ giảng nho nhỏ, chúng tớ tính cứ như vậy đem thanh xuân cùng thì giờ cống hiến cho sự nghiệp giáo dục”.
Chu Nhất Nặc là người như vậy, chỉ cần một ít thời gian đã đưa ra quyết định, sau đó lại dùng một thời gian rất lâu để thực hiện nó. Mạc Ninh cũng không nói gì dư thừa, chỉ nói: “Tớ nghe cậu nói, cảm thấy thực hạnh phúc, thực thỏa mãn”.
Chu Nhất Nặc cười ha ha, đột nhiên nói: “Này, Chu Xung! Mạc Ninh đang nghe, anh nói mau anh yêu em, miễn cho cô ấy cảm thấy em đang nói nói mớ!”.
Mạc Ninh mỉm cười mở ra, sau đó nghe thấy đầu bên kia một cái giọng nam nói: “Đừng nháo”.
Chu Nhất Nặc sẵng giọng: “Anh hai ơi! Cho chút mặt mũi được không? Hiện tại đầu bên kia điện thoại là chị em tốt nhất trên đời của em, anh đem cô ấy làm người ngoài hay là anh vẫn không coi em là người yêu?”.
Sợ Chu Xung xấu hổ, Mạc Ninh nói nhanh: “Ách… Kia cái gì, Chu tiên sinh, anh đừng để ý cô ấy, cô ấy thật sự trúng gió rồi, chuyện của hai người… Tôi hiểu”.
Chu Nhất Nặc hình như ở đầu bên kia làm cái gì mờ ám đối vơi Chu Xung, có âm thanh nhỏ đùa giỡn, sau đó Mạc Ninh thực rõ ràng nghe được một giọng nói: “Anh yêu Chu Nhất Nặc, rất yêu”.
Mạc Ninh nghe được tim của mình đập, rất nhanh, thế nhưng là bởi vì một người chưa từng gặp mặt đối với bạn thân của mình thổ lộ mà tim đập nhanh hơn.
Sau đó Chu Nhất Nặc hi hi ha ha còn nói cái gì đó nữa, Mạc Ninh không có nghe vào nội dung, vì miên man suy nghĩ, nếu Cố Chuẩn nói với cô “Anh yêu em, rất yêu”, cô sẽ thế nào? Sau đó cô nghĩ, cô nhất định sẽ rất hạnh phúc tiến lên ôm lấy anh, hôn anh, sau đó đáp lại anh rằng cô cũng rất yêu anh. Nhưng là, nghĩ nghĩ, cô mà bắt đầu mất mát, cô rất hiểu anh, anh vĩnh viễn sẽ không nói như vậy đối với cô.