Ý niệm nhỏ trong đầu, Mạc Ninh ngược lại nghĩ, đây là đảo nhỏ, di động của cô hoàn toàn không có tín hiệu, tác dụng của nó giờ chỉ như một chiếc đồng hồ báo thức. Bỏ qua chi tiết anh biết rõ số điện thoại của khách sạn, cô vừa lau tóc vừa tráo phúng nói.“Tìm em có việc gấp?”.
Cố Chuẩn không nói tiếp, một giây sau có tiếng đập cửa vang lên.
Tim Mạc Ninh đập mạnh, hạt giống hi vọng lúc trước bị chôn chặt trong lòng một lần nữa trồi lên, cô sợ mình tự đa tình rồi sẽ thất vọng, bởi vậy vẫn ngồi yên trên giường, lắng tai nghe.
Lại một tiếng đập cửa vang lên.
Mạc Ninh không cần chờ, nói vào điện thoại.“Đợi em chút, có người gõ cửa”. Sau đó để điện thoại xuống, chậm rãi bước đi. Khách sạn tại Tahiti cũng không nhiều lắm, điều kiện tốt nhất cũng chỉ có khách sạn Mạc Ninh đang ở, có điều dù điều kiện tốt, cách âm thật sự rất kém, Mạc Ninh đi đến bên cửa, lễ phép hỏi.“Ai đó?”.
Đáp lại cô lại là một tiếng gõ cửa.
Cô vươn tay đến cánh cửa đang đống, chậm rãi vặn mở. Qua khe cửa nhỏ ánh mắt đột nhiên sáng lên, khuôn mặt quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt. Cô mặc một bộ đồ màu đen, bởi vì vừa rồi lau tóc quá mạnh nên tóc rối tung, khuôn mặt vì vừa tắm xong, lúc này có vẻ rất trắng, con mắt sáng ngời trên mặt động lòng người.
Cố Chuẩn một giây cũng nhìn cô không rìơ, sau đó “cạch” một tiếng gấp điện thoại lại, con mắt sắc chìm nơi vòng một.“Vừa tắm xong?”.
Sự xuất hiện của anh khiến Mạc Ninh kinh hỉ, trên thực tế, sự kinh hỉ của cô hoàn toàn hiện lên trên mặt, có điều, sự kinh hỉ này cũng không duy trì lâu. Thấy được tầm mắt của anh, Mạc Ninh cúi nhìn lại mình, cổ áo của cô rất rộng, lúc này vì mở cửa mà người hơi cúi xuống, vốn định đi ngủ, cô lại không mặc nội y. Với chiều cao của Cố Chuẩn, cô khẳng định đến 89%, nếu nhìn qua, anh đã thấy được hết. Nghĩ đến đây, cô không khỏi đứng thẳng người, cười cười.“Đêm khuya đến thăm, có điều gì muốn làm?”.
Mặt cười, ngữ khí lại rõ ràng lộ ra một chút không cam lòng. Cố Chuẩn không chú ý đến ngữ khí của cô, cũng có chút nghêng người, cùng Mạc Ninh đấu mắt, khóe miệng Cố Chuẩn cong lên, kế tiếp tiến đến, nhẹ nhàng mà chậm chạm, dịu dàng chạm lên mặt cô.
Mạc Ninh lại không kịp trốn. Quan trọng là cô lại không muốn trốn. Đúng là không có cốt khí, cô vì thế mà đỏ mặt.
Cố Chuẩn dùng hai tay ôm mặt cô, khẽ nói.“Anh cũng vừa tắm xong”.
Mạc Ninh định đưa tay đánh lên tay anh, lại bị tay anh bắt được, tay kia còn chưa kịp động đã bị nắm trong bàn tay anh, Mạc Ninh nhướn mi.“Muốn giở trò lưu manh?”.
Cố Chuẩn đợi không được, một cái hôn nhẹ rơi trên trán cô. Sau đó trực tiếp kéo éo của cô, dùng lực, đẩy cô trở lại phòng. Cố Chuẩn theo sát vào, dùng chân đóng cửa lại. hai tay Mạc Ninh còn đang phải kháng, Cố Chuẩn dứt khoát cố định hai tay cô ra phía sau, thuận tiện ôm lấy eo cô, anh cao hơn cô rất nhiều, hôi môi không dễ. Cô lại một mực cố gắng phản kháng. Cố Chuẩn đành phải sử dung phương pháp tối ưu nhất để hôn cô – đem cô áp lên cửa.
Mạc Ninh biết cô phản kháng vì cô ngượng ngùng, mặt đã đỏ bừng, trong phòng khách sạn, dưới ngọn đèn mờ ám càng thêm rực rỡ động lòng người. Không thích mọi thứ đều bị anh nắm chủ đạo, cô nhẫn tâm lớn tiếng nói.“Anh thả em ra”.
Cố Chuẩn dừng lại, Mạc Ninh ngẩng đầu nhìn anh, rõ ràng nhìn thấy trong mắt anh có nội dung kỳ quái hiện lên, cô có chút hưng phấn, còn một chút không đánh lòng, cuối cùngm vẫn là cảm giác hưng phấn chiến thắng sự nhân từ, cô nói tiếp.“Cố tiên sinh, em là nữ giúp việc của anh sao? Nếu chủ nhân cần tiết dục em phải trông coi sao?”.
Cố Chuẩn thả cô ra, nụ hôn câu dẫn cô tạm thời bị nhãng ra, kế hoạch của anh ban đầu không phải thế này. Nhưng mà, sự việc đang khiến anh cảm thấy kinh ngạc, xúc động, giống như khiến mọi chuyện trở nên hỏng bét.
Tuy thả tay cô ra, Cố Chuẩn lại kéo cô vào trong lòng mình, anh mặc một chiếc áo Polo màu trắng, cánh tay ôm lấy vai Mạc Ninh, cô liếc nhìn, lại ngẩng đầu, hết sức tránh cho anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói.“Đây là ý gì?”.
Cố Chuẩn tự giễu.“Không có ý gì”.
Mạc Ninh hận đến nghiến răng, anh vừa nói không có ý gì, nhưng cũng không buông cô ra. Cô không để ý anh tạo áp lực cho cô, cái cô để ý chính là, anh vẫn dùng tư thế ôm cô để cố định cô, một mực kiêu chiến cô với định lực của anh, từ giây phút anh xuất hiện ở cửa, oán hận trong lòng cô đã tan biến, thật muốn được anh ôm, từ khi cô thấy khoé môi anh tinh tế cong lên nụ cười, cô cũng chỉ muốn được anh hôn, quả thật tất cả tự tôn hay kiêu ngạo cũng không sánh bằng nỗi nhớ dành cho anh, du lịch rất vui, trời đất bao la không chỉ cho cô cảm giác con người thật nhỏ bé, còn làm cho cô khắc sâu cảm giác hư không, nơi sâu nhất trong đáy lòng vẫn hi vọng sự xuất hiện của anh, sẽ giống như một giọt mực rơi vào hồ nước trong xanh, khuyếch tán thành cả một nghiên mực đen nhánh…
Chính là, dù có muốn nhớ, cô cũng cưỡng chế để bảo vệ bản thân, bảo vệ cho điểm mấu chốt của mình, cô muốn hiểu rõ anh, cô không phải cô gái muốn gọi đến là đến, muốn ném đi là đi.
“Công ty…”.
“Em không muốn nghe”. Mạc Ninh cắt lời, thậm chí có chút trẻ con đưa tay che lỗ tai lại, nhưng cô cũng biết, chính vì nguyên nhân này khiến cô vô cùng bực bội, cô không muốn làm một cô gái chí công vô tư, không muốn thông cảm cho anh.
Cố Chuẩn nhìn bộ dạng quấn quýt của cô, đưa tay kéo tay cô ra, dịu dàng nói.“Anh không nói”.
“Đã bận rộn, vì sao còn lãng phí thời gian đi đến nơi này? Hiện tại chúng ta còn chưa tài cán đến mức có thể chịu trách nhiệm tương lai anh bởi vì em mà có tổn thất, em cũng không gánh nổi”.
Cố Chuẩn bị lời nói của cô chọc cười, đột nhiên nói.“A? Không tới trình độ đó sao?”.
“Đương nhiên”.
“Em cho rằng, trình độ chịu trách nhiệm với đối phương… cụ thể là trình độ nào?”.
Mạc Ninh bị câu hỏi này của anh làm đỏ mặt, nội dung vốn đã mập mờ lại bị ngữ khí trì hoãn và kéo dài của anh khiến càng mập mờ hơn. Mạc Ninh vẫn đang trong ngực anh, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, cảm giác này thật sự không tốt, nhưng trên mặt anh vẫn bày ra bộ mặt bình tĩnh giả tạo.“Anh cảm thấy thế nào?”.
Cố Chuẩn vui vẻ dào dạt. Đột nhiên cách xa cô, xoay người, tầm mắt rời đi, rất nhanh quét một lượt qua căn phòng, anh đề nghị.“Muốn cùng anh đi hóng gió biển không?”.
Mạc Ninh vô thức định cự tuyệt, lại bị Cố Chuẩn chặn trước “Khuyên em một câu, căn phòng này không khí quá tốt, thật không thích hợp để nói chuyện tỉnh táo”. Nói xong, Cố Chuẩn còn tặng cho cô một nụ cười ý vị thâm trầm, liếc mắt nhìn Mạc Ninh.
Mạc Ninh bị ánh mắt của anh làm mất tự nhiên, cảm giác thật giống như mình rất nhỏ bé khi đứng trước anh.
Quả thật lúc này mới chỉ hơn tám giờ, bờ biển vấn có nhiều du khách. Mạc Ninh một mực nghĩ cách làm thế nào để đem những suy nghĩ trong đầu nói ra, làm cho người đàn ông bên cạnh này nhận ra sai lầm của mình.Đương nhiên, giờ phút này cô cũng không chỉ muốn anh nhận ra sai lầm của mình mà thôi, cô càng hi vọng tương lai anh sẽ không phạm lỗi như vậy nữa… Nếu như lạnh nhạt với cô, tin tức gì cũng không nói cho cô, cụ thể chuyện gì cũng không thắng thắn nói với cô chính là sai lầm.
Cô chưa từng yêu đương nhe thế, ví dụ bên người chỉ có mười phần thất bại và mười phần thành công, không ai như cô, lúc tốt lúc không, như ngồi trên cáp treo vậy. Cô không có kinh nghiệm, chỉ có thể giống như người mù, men tảng đá vượt sông.
Đến tối, hơi ẩm trên bãi biển rất nặng, một lớp sóng đánh tới, đều là vị mặn của biển. Mạc Ninh rời nhà đã khoác thêm một chiếc áo, mặc váy dài nên cũng không lạnh. Khung cảnh rộng lớn, đúng như Cố Chuẩn nói, mọi người đều tỉnh táo hơn nhiều.
Dần dần, hai người đi đến một nơi yên tĩnh, Cố Chuẩn đề nghị đến bãi biển ngồi xuống. mạc Ninh cũng ngồi xuống theo anh, đột nhiên nhìn thấy anh đáng nhìn thẳng ra phía biển rộng, Mạc Ninh không thể ức chế tim mình đập liên hồi khi thấy bộ dạng chuyên chú của anh.
“Hôm nay làm em vui sao?”. Cố Chuẩn đột nhiên hỏi.
Mạc Ninh biết rõ anh có thể khiến một chủ đề bình thường biến thành một chủ đề quan trọng, hùa theo anh. “Vâng, rất vui”.
“Có dành sức cho ngày mai chưa?”.
“Vâng?”.
Dừng một chút, Cố Chuẩn mở miệng trước.“Anh trước kia cũng chưa từng cho em bất ngờ, lần đầu tiên, hình như đối phương cũng không cảm thấy kinh hỉ lắm, không những không kinh hỉ, anh còn cảm thấy hình như người ta còn tức giận nữa”. Ngữ khí của anh sâu kín, thật giống như đang nói chuyện một người khác. “Công việc quá bận, nhiều sự việc xảy ra, nhưng đó cũng chỉ là lý do, nghe lại như lấy cớ. Trước đây anh vẫn là người dùng công việc làm cuộc sống, cuộc sống của anh ngoại trừ cha mẹ thì không thứ gì được sức nặng…”.
Mạc Ninh chân thành nghe anh nói.
Anh đột nhiên đưa tay, nhìn Mạc Ninh, bình tĩnh nói.“Sau đó, em xuất hiện”.
Trái tim Mạc Ninh lại đập không ngừng. Không dám đáp lại tầm mắt của anh, cô sợ một khi mình nhìn vào, sẽ không có cách nào tiếp tục giả vờ. Vì vậy cô làm bộ nói.“Nói thế có vẻ địa vị của em đúng là quan trọng nhỉ”.
“Đáng tiếc, em lại hoàn toàn không cảm nhận được”. Ngữ khí của Mạc Ninh bằng phẳng, biểu lộ chăm chú, “Nếu anh thật sự để ý đến em như thế, sẽ để ý đến suy nghĩ của em…Em đột nhiên rất ngạc nhiên, Cố Chuẩn, anh trước kia đã từng yêu ai chưa?”. Sợ vấn đề mình nói ra có vẻ quá buồn cười, Mạc Ninh bỏ thêm một câu. “Ý của em là, anh trước kia đã thật sự yêu ai chưa?”.
Cố Chuẩn bị cô hỏi, dời tầm mắt đi. Qua vài giây, giống như không thể nhịn nổi nữa, anh đột nhiên nở nụ cười, thoạt nhìn đặc biệt sung sướng.
Mạc Ninh nhìn bộ dạng đang cười của anh, âm trầm nói. “Chuyện này đáng cười ở chỗ nào?”.
Cố Chuẩn lắc đầu, anh rất muốn nói anh không phải đang cười vấn đề cô hỏi, mà là cười bộ dạng đáng yêu thường xuyên xuất hiện của cô. Thế nhưng, cuối cùng anh đã không nói gì.
Lại bắt đầu tự hỏi vấn đề của cô, anh trước kia đã từng thật sự yêu sao?
Có yêu. Chỉ là khi đó anh còn rất trẻ, mặc dù chuyện giờ sao anh cũng không nhớ rõ. Sau khi đi ra xã hội, phụ nữ đối với anh đều có được khí chất cộng đồng, hoặc xuất phát từ việc yêu anh… có thể kiếm được bao nhiêu tiền… hoặc xuất phát từ tướng mạo của anh, quả thật đối với hình dáng, Cố Chuẩn một mực không quan tâm. Càng lâu về sau, anh cũng không thích người nào đó biểu hiện tình cảm yêu thích anh quá nhiều.
Phụ nữ bên ngoài nhiều như thế, anh lại hời hợt chuyện tình cảm. Tuy quan hệ cùng với cha khá tệ, nhưng Cố Chuẩn tính cách lại rất thực tế, những chỗ anh cần tỉ mĩ anh sẽ cẩn thận chăm chú… Thứ duy nhất anh không quan tâm lắm, đại khái là đối đãi tình cảm.
Suy nghĩ lan man, Cố Chuẩn dùng một loại tâm tình kỳ lạ mở miệng.“Mặc kệ anh tin hay không, những thứ em để ý về anh không hề giống những người khác”.
Trái tim Mạc Ninh say rồi.
“Anh thật sự muốn vượt qua giới hạn, thật sự mong muốn”. Ngữ khí của Cố Chuẩn kiên định giống như hứa hẹn, “Thế nhưng trước đây, em đồng ý tìm hiểu anh sao?”.
Quả thật, đối với đáp án của Cố Chuẩn, Mạc Ninh cũng không yêu cầu cao lắm. Thời gian lúc trước ở chung với anh, cô có cảm giác, cảm thấy như có chiến tranh, từng giây từng phút cô tính toán sự được mất của bản thân, tấn công và phòng thủ, khi anh mở cánh cửa trái tim với cô, cô dùng “Binh pháp Tôn Tử” để phỏng đoán và tính toán về anh, tuy nhiên cuối cùng lại bị sự tính toán kia phản lại… Thế nhưng, khi bọn họ càng lúc càng hiểu nhau, cô cũng không thể thoải mái tiến lui như trước. Có một cảm giác không thể tự chủ xâm chiếm khiến cô cảm thấy bất lực, có đôi khi cô cảm thấy tình yêu của mình giống như đã thoát khỏi thể xác, đang đứng ở nơi rất cao, rất xa, nhìn xem thể xác cô không ngừng rơi vào tay giặc, liên tục thất thủ. Cô chỉ có thể đứng và nhìn…
Cô cho rằng cô vĩnh viễn đều thất bại, hoặc nếu không phải vĩnh viễn, có một ngày ý nghĩ và sự yêu thương, tình cảm đều đã quan đi, không còn như lúc này, có lẽ cô sẽ quay đầu lại. Vậy nhưng, không biết vì sao, khi nghĩ mình sẽ đạt đến trình độ ấy, Mạc Ninh lại cảm thấy đau lòng, vì thế thà rằng tiếp tục bị vây hãm, cũng không hi vọng bản thân sẽ buông tay.
Như hôm nay, Cố Chuẩn nói chuyện cùng cô, nói anh để ý cô, nói cô đã có vị trí trong trái tim và cuộc sống của anh, đây là lần đầu Cố Chuẩn thẳng thắn như thế, sự thẳng thắn này đối với Mạc Ninh mà nói, nó như một cơn sóng hạnh phúc khổng lồ, mãnh liệt xâm chiếm, đây cũng là lần đầu tiên.
Thì ra cô rất để ý từng câu từng chữ anh đánh giá cô, để ý, không những thế còn vô cùng trân trọng.
Nghĩ đến đây, đột nhiên cô cảm thấy khoé mắt lạnh lạnh, mở trừng hai mắt mới phát hiện nước mắt đã trượt dài trên má.
Cố Chuẩn phản ứng rất nhanh, vẫn như ngồi như cũ, bên mặt cũng đã đến gần cô, cúi người xuống, hôn lên nhưng giọt nước mắt tinh nghịch kia, dùng ngữ khí sủng nịnh mà chính anh cũng không phát hiện ra nói.“Không thể nguôi giận sao? Cần anh lập tức biến mất sao?”.
Mạc Ninh đưa tay đẩy anh ra, anh lại thuận theo hơi rời đi, Mạc Ninh phản xạ có điều kiện duỗi tay kéo anh lại, bị anh dùng lực kéo vào trong lòng.
Thời gian về sau, Cố Chuẩn thoải mái để Mạc Ninh tự lên người mình giống như ngồi trên sô pha, cô cứ như thế bị vây hãm trong ngực anh, cùng anh ngắm bầu trời đầy sao, cùng hai vì sao sáng trong mắt anh, vô cùng thoải mái.