Chu Nhất Nặc đã đặt quá nhiều lòng tin vào thứ tình cảm kiên định đó. Thời gian thay đổi, cái thứ lòng tin kia lại giống như con sâu độc, dần dần gặm nhấm sự kiên trì của cô. Mà nay, khát vọng đơn thuần nhất cũng tiêu tan, hóa thành đau khổ.
“Mình thật sự chịu không nổi, mỗi tối mình đều khóc đến khi ngủ, mình khổ sở đến mức trong mộng cũng gọi tên cậu và Dã Nghị, còn tên bạn trai đồng tính luyến ái cùng ở với mình thì làm mình gặp ác mộng, để mình bớt sợ, mình không có cách nào nói cho hắn biết chỉ vì mình nhớ, chỉ vì mình nhớ…” Trong ký ức, Mạc Ninh chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Chu Nhất Nặc. Cô vỗ trán nhớ lại, thời gian học đại học như nắng mùa xuân, lúc đó ba người các cô chỉ có vui vẻ. Ngoài Tô Dã Nghị thường kinh sợ đến rơi lệ vì các bộ phim, Mạc Ninh không thấy khóc trong các trường hợp nào khác, hơn nữa chưa từng thấy Chu Nhất Nặc nhỏ một giọt nước nào.
Lúc này cô mới cảm nhận được, thì ra thế gian này không có ai kiên cường như trong phim, người từng bày ra dáng vẻ kiên cường trước người khác, thời điểm yếu ớt nhất lại yếu ớt hơn bất kỳ ai. Kết luận này không chỉ áp dụng cho Chu Nhất Nặc, Mạc Ninh mơ hồ cảm thấy, nếu có một ngày mình cũng gặp phải tình cảnh này, có lẽ kết cuộc còn kinh thiên động địa hơn.
Cô không dám nghĩ nhiều, vỗ lưng Chu Nhất Nặc, nhẹ giọng nói “Đừng khóc”, “Đừng sợ”, Chu Nhất Nặc đại khái cũng mệt mỏi, khóc lóc kể lể hồi lâu, cuối cùng cũng khóc thút thít đi ngủ.
Ngày hôm sau Mạc Ninh cố ý xin nghỉ phép, khi Chu Nhất Nặc xuống giường, bữa sáng Mạc Ninh nấu hơi quá tay, ném bàn chải đánh răng cho cô: “Sáng mình vừa đi siêu thị, nhanh đánh răng đi, mình nấu cháo rồi đây.”
Chu Nhất Nặc méo miệng, thân hình mềm nhũn, gục trên chiếc bàn dài, ngửi mùi thức ăn trên bàn, nhíu mày nói: “Khét rồi.”
Mạc Ninh liếc cô: “Không thích thì không ăn! Mình cũng chưa nếm qua!”
“Mình đây càng không dám ăn!”
“Không ăn đổ đi! Thế thì đừng kêu với mình là đói!”
Chu Nhất Nặc vung khăn, vắt lên vai, lắc đầu nói: “Cuối cùng mình biết cách nghĩ của cậu và Dã Nghị chênh lệch ở đâu rồi?”
“Chênh lệch cái gì?”
“Năm đó hai người các cậu đều theo đuổi Dị Tự, tuy lúc ấy đều thất bại, nhưng hiện tại… Chậc chậc, Tô Dã Nghị dựa vào thức ăn đã giữ chặt được Dị Tự rồi.” Thành công, sắc mặt Mạc Ninh thay đổi từ hồng sang trắng, Chu Nhất Nặc hài lòng sải chân đi đến nhà tắm.
Mạc Ninh lấy một cây đũa đâm vào cháo trắng trong nồi cơm điện, không giữ hình tượng hét to: “Chu Nhất Nặc, cậu chết đi.”
Mạc Ninh rất thông cảm, không hỏi Chu Nhất Nặc vì sao không trở về Bắc Kinh, không về thẳng trường học ở thành phố G, Chu Nhất Nặc và Tô Dã Nghị tính cách hoàn toàn khác nhau. Tô Dã Nghị thuộc loại người, không hỏi cô thì cô cũng kể hết sự tình cô biết ra, mà thói quen của Chu Nhất Nặc chính là suy nghĩ kỹ sau đó mới nói cho người khác, hơn nữa, cũng không phải chuyện gì Chu Nhất Nặc cũng nói.
Đoàn xiếc thú Tửu Dương tại thành phố G nổi tiếng trong và ngoài nước, dựa trên mục địch giải sầu cho Chu Nhất Nặc, Mạc Ninh cũng thả lỏng một ngày, chú hề màu sắc sặc sỡ, các loại biểu diễn xiếc thú đẹp mắt… Đều làm cô hưng phấn tưng bừng. Hai năm nay làm việc vất vả, cuối tuần không xem phim thì cũng là đi thư viện đọc sách, vẫn là lần đầu tiên ra khỏi khuê phòng đến chỗ này, tâm trạng nhanh chóng trở nên vui vẻ, đắm chìm vào những niềm vui đơn giản nhất.
Nhưng từ đầu đến cuối, bộ dáng Chu Nhất Nặc vẫn ấm ức.
Giữa trưa tìm nhà hàng MacDonald gần đó giải quyết cơm trưa, Mạc Ninh cố hết sức giải khai năng lực chọc cười bị phong ấn đã lâu của mình, thử mọi cách để gợi chuyện với Chu Nhất Nặc, nhưng đều không có kết quả.
Khi đang gặm đùi gà, di động vang lên, mở máy: “A lô?”
“Là Mạc Ninh Mạc tiểu thư sao?” Giọng nữ quen thuộc truyền đến.
Mạc Ninh “Vâng” một tiếng, nhanh chóng nhớ ra chức vụ của giọng nữ quen thuộc này.
Đối phương đồng thời đáp lại: “Tôi là thư ký của Cố Chuẩn, Phạm Mông, là thế này, Cố tổng vốn định tự gọi điện thoại cho cô, nhưng đột nhiên có hội nghị, cho nên dặn tôi tìm cô trước.”
Mạc Ninh nhẹ nhàng thả chân gà xuống, Chu Nhất Nặc đối diện mở to hai mắt nhìn cô, cô nói vào di động: “Có chuyện?”
“Cố tổng muốn hẹn gặp cô buổi tối.”
Chu Nhất Nặc đột nhiên ma mãnh nhìn cô, hiển nhiên là nghe được nội dung của cuộc điện thoại. Mạc Ninh liếc nhìn cô một cái, hỏi: “Khi nào? Cái gì… Chuyện gì?” Phía trước là câu hỏi, sự kiện ở phía sau, Chu Nhất Nặc càng ngoác miệng cười.
“Việc này tôi cũng không rõ, sợ ngài ấy có hẹn, thời gian trước khi ăn trưa cho đến lúc sau, tình hình cụ thể… Buổi chiều ngài ấy sẽ gọi cho cô.”
Phạm Mông mở miệng lại một tiếng “ngài”, Mạc Ninh nghe thật không quen, sau khi suy nghĩ trong chốc lát, cô đã có quyết định. “Tôi có thời gian.”
Khi cúp điện thoại, Chu Nhất Nặc cuối cùng cũng cười thành tiếng, một lát sau, cô bỗng nghiêm mặt nói: “Cố tổng là ai?”
“Là người chiều qua đưa mình về nhà.”
“Cậu thích anh ta?”
“Cậu thấy sao?”
“Hôm qua khi gặp cậu mình rất kích động, ngoài chú ý đến dáng người cũng không tệ, những thứ khác… cũng không rõ.” Chỉ có chuyện riêng của Mạc Ninh, Chu Nhất Nặc mới miệng lưỡi bén nhọn như vậy.
Mạc Ninh vui mừng nghĩ, như vậy cũng tốt, có thể để cô ấy thay đổi tâm trạng, bán đứng mình một chút cũng đáng, vì thế cô không giấu giếm gì nói: “Hơi muốn phát triển quan hệ yêu đương với anh ta.”
“Chắc chắn không tự mình đa tình?”
“Trước tối nay, 90% là tự mình đa tình, sau tối nay, tất cả chính là chuyện xấu.” Mạc Ninh há to mồm cắn đùi gà, cười đến bí hiểm.
Buổi chiều cùng Chu Nhất Nặc đi dạo phố sấm uất, khi đang chọn quần áo thì Cố Chuẩn gọi đến. Để cẩn thận phân tích ngữ điệu của bên kia mà tìm ra tâm tư, Mạc Ninh cố ý im lặng, Chu Nhất Nặc thì đang đứng trong góc, liền nâng di động lên nói: “Cố tổng, ngài nói đi.”
“Mẹ tôi muốn hẹn cô đi xem phim.” Ngữ khí của đối phương bình thường, như đang báo cáo tài vụ.
Mạc Ninh suy nghĩ vài giây, nói: “Bác ấy có điện thoại của tôi.” Nói xong có chút chờ mong Cố Chuẩn trả lời.
Trầm mặc, Mạc Ninh đếm trong lòng, anh dừng lại khoảng bảy tám giây, sau đó không nhanh không chậm nói: “Đại khái bà ấy cho rằng chúng ta khá quen biết.”
Mạc Ninh không buông tha cho anh: “Hẹn tôi xem phim là bác ấy.”
“Điều này quan trọng sao?”
“Không quan trọng.” Mạc Ninh nói, “Tôi chỉ không thích suy đoán giả bộ hồ đồ.”
“Tôi cũng không hiểu.”
Mạc Ninh thiếu chút nữa thì thốt lên hiểu cái gì, cũng may thân ảnh Chu Nhất Nặc đi ra từ phòng thử đồ làm cô ngừng lại, bình tĩnh một chút, cô thản nhiên nói: “Quên đi, cái này không quan trọng. Phim lúc mấy giờ, tôi gặp bác ấy ở đâu?”
“Sáu rưỡi tôi sẽ đến tòa soạn đón cô.”
“Được.”
“Buổi chiều gặp.”
“Hẹn gặp lại.”
Chu Nhất Nặc thấy cô, xa xa ngoắc cô, Mạc Ninh đứng bên cửa sổ, đột nhiên mỉm cười, đi đến chỗ Chu Nhất Nặc. Chu Nhất Nặc hỏi: “Ai gọi là phải trốn như vậy?”
Mạc Ninh không trả lời, ngược lại hỏi: “Buổi chiều xem phim?”
“Cùng ai?” Chu Nhất Nặc mặc một chiếc váy dài, vừa soi gương vừa hỏi Mạc Ninh.
“Có lẽ là người cô rất tốt của chúng ta.”
Đắn đo một chút, không xác định được ngữ khí của Mạc Ninh, Chu Nhất Nặc hỏi: “Còn những thứ ‘có lẽ’ khác?”
Mạc Ninh nhìn Chu Nhất Nặc trong gương mỉm cười, một loại cảm xúc ấm áp bị nhìn thấu ngập tràn trong đầu cô, cô gật gật đầu: “Có lẽ là đàn ông.” Chỉ mong là một người đàn ông.
Chu Nhất Nặc trừng mắt: “Vậy cậu chuẩn bị xử lý như thế nào?”
“Là người cố tri muốn làm bạn tri kỷ đó, còn người đàn ông là…. Cậu thích làm cái gì thì làm.”
Sáu giờ bốn lăm, Chu Nhất Nặc tìm mọi cách cản trở, Mạc Ninh vẫn thành công đi đến tòa soạn, Bãi đỗ xe của tòa soạn ngay cạnh cửa, Mạc Ninh liếc mắt một cái đã thấy xe của Cố Chuẩn. Cô không ngờ người luôn bận rộn như Cố Chuẩn lại có mặt đúng giờ như vậy, có thể đoán được Hoàng Kỳ Hoa đã tốn bao nhiêu sức lực.
Gần tối mùa này vẫn còn hơi nắng, cửa sổ chiếc xe xám bạc của Cố Chuẩn thả rèm che. Chu Nhất Nặc bất đắc dĩ bị Mạc Ninh kéo theo đi đến trước cửa xe, Mạc Ninh gõ vào cửa kính, người bên trong xe hạ rèm, từ từ kéo cửa kính xuống, ánh mặt trời chiếu vào ánh mắt mệt mỏi dày cộp, lòng Mạc Ninh run lên, Chu Nhất Nặc đi theo cũng không thì thầm nữa.
Cố Chuẩn cười lịch sự với các cô, đang định xuống xe, Mạc Ninh đã đi trước một bước: “Không cần, chúng tôi lên thẳng xe.”
Sau khi mở cửa xe, kéo Chu Nhất Nặc vào, ngồi xuống, Chu Nhất Nặc đã dò hỏi, không có ý tốt cắn vào tai cô nói: “Cô nhóc à, vừa rồi cậu mới đỏ mặt đấy.”
Mạc Ninh hung hăng bấm vào thắt lưng của cô, Chu Nhất Nặc “Ôi” một tiếng, Cố Chuẩn vừa thắt dây an toàn nhìn lại, Mạc Ninh mượn cơ hội hào phóng giới thiệu: “Đây là bạn chí cốt của tôi Chu Nhất Nặc.” Lại chỉ vào Cố Chuẩn nói với Chu Nhất Nặc, “Đây là Cố tổng của Vincent, Cố Chuẩn.”
Chu Nhất Nặc ý tứ sâu xa nói: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Cố Chuẩn cười tao nhã: “Quá khen rồi.” Lại thoáng nhìn Mạc Ninh đầy ẩn ý, sau đó mới quay đầu, quẹo xe, chạy vào đại lộ.
Chu Nhất Nặc bỗng nháy mắt với Mạc Ninh, ý bảo để cô nói chuyện, Mạc Ninh trừng mắt nhìn cô, một bên âm thầm hối hận khi dẫn cô theo, phương pháp “lấy tĩnh chế tĩnh” cô vừa nghĩ ra để đối phó với Cố Chuẩn giờ hỏng mất rồi.
Cuối cùng, Chu Nhất Nặc mở miệng: “Cố tiên sinh có bạn gái không?”
Biểu tình của Cố Chuẩn, hai người ngồi sau không thể nhìn thấy, hắn nói: “Trước mắt không có.”
Vẻ mặt của Mạc Ninh Chu Nhất Nặc nhìn rất rõ, khiến Chu Nhất Nặc có chút phấn khởi, sau đó cô hỏi liên tiếp: “Cố tiên sinh thích kiểu con gái gì? Tôi có rất nhiều bạn, có lẽ tôi có thể giới thiệu.”
Mạc Ninh kinh ngạc, xúc động quay đầu muốn bóp chết Chu Nhất Nặc.