Mạc Ninh cười hì hì nhận lấy.“Nhân viên biết nói tiếng phổ thông, còn biết nấu cháo… Xem ra đã tiêu rất nhiều tiền”.
Cố Chuẩn cười cười, không nói gì, dọn xong đồ ăn, đúng thẳng người, tiếp tục nhìn về phía xa.
Mạc Ninh bê cháo lên, dùng thìa bằng sứ múc từng thìa từng thìa uống.
Cùng với cảnh sắc, hành động của hai người rất hài hòa, giống như không cần tập cũng đều như nhau. Mạc Ninh ngoan ngoãn ăn cháo, thỉnh thoảng kẹp một chút trám, ánh mắt ngẫu nhiên dời đi, cũng chỉ nhìn lướt qua những bồn hoa trên sân thượng, Cố Chuẩn vẫn tiếp tục nhìn biển, ánh mắt bị dòng nước lôi đi, suy nghĩ giống như đang dừng ở tân chân trời.
Mạc Ninh không cam lòng để anh yên, tìm chủ đề nói “Cháo này là người Trung Quốc nấu sao? Rất có vị của gia đình”.
Cố Chuẩn nhìn cô một cái, lại quay đầu đi, nói “Ừ”.
“Trên đảo này cũng có gạo sao?”.
“Có một loại có tên là gạo thơm”.
“Trong cháo này có muối”.
“Ừ”.
Mạc Ninh cười xấu xa “Cháo này là anh nấu?”.
Cố Chuẩn lúc này mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhìn Mạc Ninh, bắt gặp nụ cười của cô, lại khẽ lắc đầu, không nói gì nữa.
Mạc Ninh nhạy cảm phát hiện được ánh mắt của mình ảnh hưởng đến anh.
Hai người yên ổn trong chốc lát.
“Trời sắp tối rồi”.Cố Chuẩn nói. Nghiêng đầu nhìn thấy Mạc Ninh đã ăn cháo xong, anh đề nghị.“Xuống dưới đi một chút nhé”.
Mạc Ninh lau miệng, nói.“Đi thôi”.
Cô cho rằng đi xuống dưới sẽ đi đường cũ, cứ thế đi xuống, Cố Chuẩn lại giữ tay cô nói “Đi bên này”.
Bên phía kia có một đường xuống thẳng bãi biển, Mạc Ninh có chút khó xử cúi đầu nhìn mình, nói.“Em mặc thế này có phải không tiện không”.
Cố Chuẩn nhìn cô từ trên xuống dưới.“Chúng ta đến nơi không có người”. Nói xong xoay người qua chỗ khác, trước khi đi một bước, đưa lưng về phía Mạc Ninh nói.“Anh cũng mặc không khác mấy”.
Mạc Ninh lúng túng, những lời này, tình cảnh mập mờ này càng khiến lòng người nổi lửa.
Hai người một trước một sau đi trên bờ cát, Cố Chuẩn chậm rãi đi về phía trước, khi lại đưa tay nhìn mặt trời đang chìm dần xuống biển, Mạc Ninh đi theo bước chân anh, trước khi nước biển cuốn trôi những vết chân của anh, vội vàng dẫm lên, dưới chân cảm thấy nhẹ nhàng khi được nước biển vỗ nhẹ, đang đi bằng dép lê, cô nhẹ nhàng tháo dép, ném lên một chỗ khô ráo, để đôi chân trần nhẹnhàng bước đi trên cát.
“Mùi gió biển thật thơm”. Mạc Ninh ở đằng sau Cố Chuẩn nói. “Mùa này biển rất dịu dàng, gió cũng rất thoải mái”.
Mạc Ninh nhìn bóng lưng anh, cảm thấy anh có chút xa xôi, vì thếthuận miệng hỏi “Cố Chuẩn, anh dừng chút đi”.
Cố Chuẩn bị ngữ khí của cô làm giật mình, trầm giọng “Ừ” một tiếng, sau đó ngừng bước, xoay người nhìn cô. Mạc Ninh khẽ nhìn, cô cùng anh cách nhau khoảng ba bước chân, cô vẫn im lặng đứng tại chỗ, đột nhiên khóe miệng cong lên, ba bước làm hai nhảy đến trước mặt anh, khi anh còn sững sờ trước nụ cười tươi tắn của cô cô đã nhào đến ôm anh.
Bởi vì quá đột ngột nên cơ thể Cố Chuẩn có chút nghiêng về phía sau, vẫn vô thức đỡ được cô, thành công ôm được lưng Cố Chuẩn, Mạc Ninh cao giọng nói.“Cõng em”.
Cố Chuẩn cõng cô trên lưng.
Bước đi của anh vẫn vững vàng như trước, nhưng vì cõng thêm cô nên bước chân của anh có phần lún sâu trong cát hơn. Mạc Ninh quay đầu nhìn màn trời đang tối dần, đột nhiên nghĩ, ghé đầu vào vai Cố Chuẩn hỏi.“Em vừa rồi đã dẫm lên dấu chân của anh để bước đi”.
Cố Chuẩn“Ừ”. Một tiếng.
Mạc Ninh mặt thoáng buồn.“Anh nói xem dấu chân của anh khi bị em dẫm lên với dấu chân khi anh cõng em… dấu chân nào sâu hơn?”.
“Không biết”.Cố Chuẩn kiên quyết nói.
“Vì sao?”.
Cố Chuẩn nhếch môi lên.“Em đoán xem”.
Mạc Ninh không để ý đến anh, khẽ cắn lên cổ anh một cái, nói.“Anh đừng mơ chuyện đùa giỡn em”.
Cố Chuẩn ngừng bước chân, Mạc Ninh vòng tay ôm cổ anh, cười xấu xa.“Tiếp tục đi về phía trước đi a, con ngựa yêu quý của em”.
“Em vừa rồi cắn anh”.Cố Chuẩn trầm giọng nói.
“Đúng thế, là em cắn”. Nghe ngữ khí của Cố Chuẩn, Mạc Ninh chỉ cảm thấy có một dòng suối đang chảy trong lòng mình, cười thế nào cũng không hết.“Anh định làm gì?”.
Cố Chuẩn không trà lời cô, đột nhiên buông tay, Mạc Ninh trượt xuống khỏi người anh, tay lại vẫn đang ôm chặt cổ anh, bị anh nhẹ nhàng kéo lại phía trước.
Rời khỏi chiếc lưng ấm áp, nụ cười của Mạc Ninh lập tức thu lại, nhíu mày nhìn anh.
Cố Chuẩn cười nhẹ nhàng, đặt tay lên hồng của cô, anh nghiêng người hướng tới cổ cô, môi đưa tới, dừng ở cô nhấn rõ từng chữ.“Em hỏi anh định làm gì, anh cho em biết, anh sẽ cắn lại”.
Mạc Ninh lại càng hoảng sợ, không dám để anh cắn mình, còn cố gắng tránh, thế nhưng khi đôi môi lạnh của anh chạm lên da cổ cô, cô lập tức dừng né tránh, bởi vì anh dùng sự dịu dàng nhất của mình để hôn cô.
Cô rất nhanh bị anh đánh bại, hô hấp của anh trượt dần lên trên, chạm đến môi cô, hôn sâu, xâm nhập, trước khi hô hấp cũa cô cạn kiệt mới chậm rãi buông ra, đợi khí lực của cô đã bình thường hơn, lại lần nữa phong bể cô. Eo của cô bị anh kéo sát vào người.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, chỉ có tiếng nước rì rầm hát bên tai, bàn chân bị nước biển chạm vào ngứa ngứa, sự mẫn cảm ở chân chỉ bằng một phần cảm giác ngứa ngứa trên người, sau đó cô ôm chặt anh, hôn trả lại anh.
“Chuẩn bị xong chưa?”.Cố Chuẩn đột nhiên rời môi cô, dùng giọng nói khàn khản khiến lòng người rộn ràng nói bên môi cô.
Mạc Ninh kiên định gật đầu, lập tức dùng một nụ hôn sau đáp lại vấn đề của anh.
Cố Chuẩn một bước ôm lấy cô.
Đi về phía trước, một bãi cát bằng phang, Cố Chuẩn nhẹ nhàng buông cô xuống, cứ như thế từ trên cao nhìn cô, trăng đã lên cao, bờ biển vô cùng yên tĩnh, biệt thự cách đó cũng không xa, có ngọn đèn nhẹ tỏa sáng trong đêm, bởi vì bờ biển cách dạy đá ngẩm không xa, cho nên sóng biển dồn đến đồn đi rất nhanh, tiếng động này càng khiến cho nhịp tim cô đập nhanh hơn. Cô có chút xấu hổ, tóc dài xõa tung trên cát, xinh đẹp đến cực điểm.
“Em không nhìn rõ anh”. Giọng của cô rất dịu dàng, như một làn nước.
Cố Chuẩn nghiêng người, quỳ gối xuống cạnh cô, hai tay chống xuống, tới gần cô.
Mạc Ninh đã nhìn rõ anh, trong mắt anh có một loại cảm giác bình thường không thể nào nhìn thấy, giống như một dòng nước biển đang chảy xiết, khiến người ta kích động. Mạc Ninh nhịn không được, đưa tay ôm cổ anh, kéo anh xuống, có chút ủy khuất nó.
“Em lạnh”.
Cố Chuẩn một tay cởi áo choàng tắm của cô, vì trấn an cảm xúc lo lắng của cô, lại lần nữa hôn cô, hai tay lại không rảnh rỗi, không đợi Mạc Ninh kịp phát hiện đã cởi xong áo cô.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, Mạc Ninh vẫn rất hồi hộp, tim đập liên hồi, lúc Cố Chuẩn cỡi xong áo của cô, cô nhanh chóng nhắm chặt mắt, vốn định đưa tay ngăn cản lại bị Cố Chuẩn đi trước đè lại. Không biết anh có nhìn thấy không, mặt cô đã hồng như bàn là rồi. Hô hấp của Cố Chuẩn không ồn, lúc tay vạch trần áo choàng tắm của cô, lưu luyến vẻ đẹp của cô, anh cất tiếng trêu đùa.“Em quảnhiên bên trong không mặc gì”. Cúi đầu hôn lên nơi xinh đẹp của cô.
Mạc Ninh bị anh giữ chặt tay không thể giãy ra, cô lại chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt cổ áo anh, môi của anh rất có ma lực, làm cô trong nháy mắt từ Nam Cực chạy đến Hỏa Diệm Sơn, toàn thân như bị thiêu đốt. Hạ thân có cảm giác như có dòng điện chạy qua, mỗi tấc trên cơ thể đều như có từng đốm lửa được nhóm lên, còn có người cầm quạt, thổi bùng thành những đám cháy.
Mạc Ninh không nhịn được khẽ hô lên, một cảm giác đau đớn nhỏkhiến cô giật mình mở mắt, trông thấy người đàn ông đang chỉnh tềy nguyên trên người mình, cô có chút không cam lòng, dùng toàn bộ sức lực đưa tay giật phăng áo choàng tắm của anh. Dục vọng thoáng chốc trở nên thẳng thắn thành khẩn. Cố Chuẩn ngẩng đầu lên, trong mắt sâu như biển rộng, mộng mảng đại dương mênh mông, nụ cười của anh mang theo chút hương vịxấu xa, Mạc Ninh bị bộ dạng chưa từng thấy bao giờ của anh mê hoặc, sau nửa ngày mới kịp phản ứng, còn làm bộ trấn định nói: “Anh quả nhiên cũng không mặc gì”.
Cố Chuẩn càng vui vẻ hơn, nửa người trên thẳng lên, nhanh chỏng cỡi bỏ áo choàng tắm, vung tay, trải xuống bên cạnh Mạc Ninh, một giây sau, anh kéo Mạc Ninh dậy, để cô nằm lên áo tắm của lanh, sau đó, anh lần nữa ép xuống, không có quần áo, động tác của anh càng cuồng dã hơn. Mạc Ninh bị anh hôn muốn phát điên, vài lần muốn phát ra tiếng động gì đó nhưng hoàn toàn vô ích… cho đến khi tay Cố Chuẩn chạm được vào nơi bí ẩn nhất của cô. “Đừng sợ”.Cố Chuẩn dịu dàng nói bên tai cô, tay kia khẽ lau đi mồ hôi trên trán cô, cười dịu dàng nói “Hôn anh”.
Mạc Ninh ngẩng đầu hôn anh.
Cố Chuẩn như thế tiếp nhận cô, thật sâu.Nhanh, chuẩn, tàn ác.
Đối với động tác của Cố Chuẩn, trong lòng Mạc Ninh chỉ có thể dùng những từ đó để hình dung, thời gian cũng chỉ vài giây lại đủkhiến Mạc Ninh khắc sâu suốt đời. Không phải vì lãng mạn và kích thích, mà vì đau.
Mạc Ninh ủy khuất duỗi tay đánh lên lưng anh.“Đau quá”. Nước mắt cũng đã chảy ra.
Trong mắt Cố Chuẩn có sự đau lòng, anh không nghĩ đây là lần đầu tiên của cô, điều này gây cho anh sự kinh hỉ ngoài ý muốn, cơ hồ làm cho anh nhịn không được muốn ở trong người cô cuồng xông mãnh liệt, thế nhưng, cô dùng giọng nói như thế kêu đau với anh, anh liền dừng lại.
Cảm nhận được thời gian trôi qua, anh vẫn bất động, nhưng vẫn kiên quyết ở lại trong người cô. Tuy đau nhưng Mạc Ninh không hềcó một chút ý định bỏ cuộc nào, biết rõ anh quan tâm mình, cô nhẹnhàng đưa tay vuốt lưng anh nói.“Em không sao”.
Cố Chuẩn bị cảm giác mơn trớn nhẹ nhàng từ tay cô đâm trúng, ép người xuống hung hăng hôn cô….
Mạc Ninh cầm cánh tay anh, nghe thấy âm thanh của sóng biển, từng lớp từng lớp, giống như tần suất anh đang du động trong người cô. Cô cảm thấy đau nhức, dần dần, cô bắt đầu có cảm giác kỳ lạ, có đôi khi nó trì hoãn thời gian quá dài, cô lại mong nó thật nhanh đi đến. Bởi vì nó không đến, Cố Chuẩn cũng sẽ không tới….