Khu Bắc không có Thường Yến Thanh đối với Ngũ Nguyệt mà nói hoàn toàn không có chút lực hấp dẫn nào.
Ròng rã bảy ngày, Ngũ Nguyệt giữ vững lời hứa giữa nàng và Thường Yến Thanh, cần cù, chăm chỉ học tập trong lớp, lẳng lặng đợi cô trở về.
Buổi chiều hôm đó, Thẩm Khê quay lại đi học. Cô ấy lại hùng hùng hổ hổ chạy vào, ngồi xuống vị trí bên cạnh Ngũ Nguyệt, mang theo một loạt tiếng động.
Ngũ Nguyệt còn đắm chìm trong đề thi, không hề bị ảnh hưởng, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Thẩm Khê lắc lắc cánh tay của nàng, muốn thu hút sự chú ý của Ngũ Nguyệt: "Cục cưng à, nhìn mình, nhìn mình đi! Có một tin bát quái lớn nổ tung mắt luôn nè!
Vừa phát hiện một bí mật kinh thiên động địa, cô ấy không thể che giấu được sự hưng phấn của mình, vội vàng muốn tìm người chia sẻ, nói cho chị em gái trước mặt này thì không còn gì thích hợp bằng
Mặc dù bây giờ không có tâm trạng muốn nghe bát quái, nhưng Ngũ Nguyệt theo thói quen phối hợp với cô ấy: "Tin bát quái gì vậy?"
Thẩm Khê bày ra khí thế như sắp diễn thuyết: "Chị của mình, Thường Yến Thanh, hình như đang cùng cái người tên Cố Thừa Trạch kia, chính là nam chính á, hình như hai người họ đang hẹn hò đó!"
Một câu ngắn ngủi, chỉ tốn vài giây đã truyền vào tai Ngũ Nguyệt.
Tin tức khó tin đột nhiên ập đến, Ngũ Nguyệt nắm chặt cán bút trong tay, cắn môi, cơ bắp toàn thân dần dần căng cứng.
Mở miệng một lần nữa lại có chút ngắc ngứ: "... sao cậu biết?"
Thẩm Khê: "Giữa trưa mình đi tìm chị mình, không ngờ lại đột nhiên nghe lén được bí mật lớn này. Sau đó mình tức tốc chạy như bay, sợ biết quá nhiều sẽ bị gϊếŧ người diệt khẩu!"
Thẩm Khê chắc chắn, gật đầu liên tục: "Sự thật trăm phần trăm. Mình nghe thấy vô cùng rõ ràng. Cố Thừa Trạch hỏi chị của mình có muốn hẹn hò không?"
Vốn dĩ còn ôm theo một tia hi vọng, Thẩm Khê trực tiếp phán quyết nàng tử hình.
Sắc mặt Ngũ Nguyệt trong nháy mắt tái nhợt, môi cũng bị nàng cắn đến mức đổ máu, lưỡi nàng liếm qua, yết hầu nhấp nhô, nuốt hết toàn bộ số máu kia.
Hóa ra, cảm giác lòng như tro tàn chính là như vậy.
Thẩm Khê vẫn còn ở bên cạnh phàn nàn: "Nhưng mà mình cảm thấy anh ta không xứng với chị của mình. Dáng vẻ của chỉ đẹp trai bình thường thôi, còn chẳng có tiếng tăm gì, về phương diện nào cũng không phù hợp..."
Phía sau nói gì, Ngũ Nguyệt đã không còn nghe rõ nữa.
Bây giờ, trong đầu nàng chỉ có Thường Yến Thanh.
Nàng có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh thế giới bản thân tự xây dựng trong lòng đang dần dần sụp đổ.
Đau khổ bảy ngày, không ngờ lại đợi được kết quả như vậy.
Tốt, rất tốt, nàng tức giận đến mức lục phủ ngũ tạng đều đau nhói.
Nàng buông chiếc bút chì từ đầu đến cuối vẫn luôn cầm trong tay kia đặt lên bàn. Chiếc bút kia vì nàng dùng lực quá mạnh mà đã bị gãy đôi.
Thẩm Khê lúc lên lớp tiết thứ hai phát hiện không thấy Ngũ Nguyệt đâu nữa. Không biết tại sao nàng lại phải cúp tiết, cũng không biết nàng đã đi đâu, tại sao lại không dẫn cô ấy đi chung.
Ngũ Nguyệt một mình đi tìm Thường Yến Thanh.
Nàng nghĩ thông suốt rồi. Cho dù có chết thì nàng vẫn muốn được chết một cách rõ ràng.
Chưa chiến đã thua không phải là kết cục nàng mong muốn. Nàng nhất định phải nghe thấy chính miệng Thường Yến Thanh nói ra mới chấp nhận hết hi vọng. Cũng không biết lấy đâu ra dũng khí không đụng tường nam không quay đầu này nữa.
Ngũ Nguyệt đã từng khóc vì Thường Yến Thanh một lần rồi. Nàng vốn dĩ cũng không muốn khóc.
Nhưng khi Thường Yến Thanh bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt nàng, lại là một lần nữa, sự tủi thân thực sự không thể kiềm chế được. Nước mắt không kiềm lại được mà chảy xuống, thậm chị còn khóc dữ dội hơn cả lần trước.
Thường Yến Thanh nửa ngồi nửa nằm thổi gió mát. Lồng ngực theo nhịp thở nhè nhẹ lên xuống.
Thường Yến Thanh chậm rãi mở mắt ra.
Thường Yến Thanh đã nhìn thấy nàng.
Từ trên cao nhìn xuống lại khiến cho Ngũ Nguyệt tăng thêm một chút dũng khí vô nghĩa.
Nàng mở miệng ra, nghẹn ngào chất vấn: "Chị và cái tên Cố... Cố gì đó..."
Thường Yến Thanh bị nàng đột nhiên đến thăm, đột nhiên thút thít đánh cho trở tay không kịp, bàn tay đang đặt ngang eo âm thầm siết chặt, nắm chặt lấy vải áo.
Lại nghe thấy câu hỏi của nàng, Cố?
Nếu như là họ Cố: "Cố Thừa Trạch?"
Vừa được nhắc nhở, Ngũ Nguyệt trong nháy mắt nhớ ra, nhưng cái tên này thốt ra từ miệng của cô sao lại có chút không đúng nhỉ?
Nàng vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc phẫn nộ và tủi thân, thừa thắng xông lên, nói: "Đúng rồi! Chính là cái tên họ Cố đó! Có phải hai người đang yêu đương không?!"
Thường Yến Thanh: "Em nghe ai nói vậy?"
Nghe ai nói, vậy mà còn hỏi nàng là nghe ai nói? Không phủ nhận, hóa ra là thật sao?
Ngũ Nguyệt cảm giác nước mắt của mình càng chảy càng nhiều, che kín mắt, sắp nhìn không rõ người trước mặt nữa rồi.
Nàng hung hăng lau nước mắt, ép bản thân phải nhìn cô nói cho hết: "Thẩm Tiểu Khê... hức... nói... với em. Cậu ấy... hức... nói cậu ấy... nghe lén... hai người nói chuyện... hức..."
Nàng đang nức nở, lời nói cũng trở nên đứt quãng, nếu không cẩn thận nghe kỹ thì sẽ không biết nàng đang nói gì.
Thường Yến Thanh vừa nghe đã hiểu.
Cô buông bàn tay đang nắm chặt góc áo ra, ngồi dậy, thở dài: "Không có chuyện này."
"Hả?" Không có? Không có cái gì? Ngũ Nguyệt nghi ngờ bản thân đã nghe lầm: "Chị nói cái gì?"
"Tôi không có cùng anh ta... yêu đương." Hai chữ cuối cùng, Thường Yến Thanh không muốn nói ra. Từ này đặt lên người của người khác, không được. Nhưng nếu như không giải thích rõ ràng thì nàng lại khóc dữ dội hơn nữa.
"Hức..." Ngũ Nguyệt ngừng thút thít, nấc một cái, gương mặt mơ màng nhìn về phía cô: "Thật sao?"
Thường Yến Thanh gật đầu: "Tôi từ chối anh ta rồi."
Cố Thừa Trạch đã từng đến tìm cô, còn nói mấy lời như vậy, cũng đã hứa hẹn thù lao vô cùng phong phú, nhưng Thường Yến Thanh cô không phải là người chỉ cần dùng chút lợi lộc nhỏ nhoi đó thì lập tức có thể mua chuộc. Cô làm việc không nhìn lợi ích, chỉ nhìn tấm lòng.
Lúc đó, cô đã từ chối anh ta: "Tôi từ chối."
Trên gương mặt của Cố Thừa Trạch không giấu được sự kinh ngạc. Nghĩ không ta một chuyện tốt như vậy mà tại sao cô lại từ chối dứt khoát đến thế, còn muốn tranh thủ cơ hội một chút, nhưng chưa nói được hai câu thì đã bị Thường Yến Thanh cắt ngang.
Thường Yến Thanh xụ mặt, kiềm nén lửa giận: "Mời anh Cố tìm người khác."
Cố Thừa Trạch mang theo mong đợi đến, vốn dĩ cho rằng ném cho cô lợi ích thì cô sẽ đồng ý ngay. Tình hình trước mắt, chẳng những từ chối dứt khoát mà còn bày sắc mặt với anh ta, cho nên khi anh ta bỏ đi, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Sắc mặt của người khác như thế nào, Thường Yến Thanh không thèm quan tâm. Bây giờ cô chỉ muốn Ngũ Nguyệt ngừng khóc thôi: "Tóm lại mọi chuyện không phải như các em nghĩ đâu."
Ngũ Nguyệt do dự: "Vậy Thẩm Tiểu Khê nói hai người..." Thẩm Khê không phải là một người sẽ nói dối.
Thường Yến Thanh hỏi lại: "Em ấy nghe hết chưa?"
Nghe hết... chưa...
Sau khi đầu óc của Ngũ Nguyệt nhất thời bị cửa kẹp thì đã quay trở lại rồi.
Cho nên, là cái tên ngốc nghếch Thẩm Tiểu Khê kia chỉ mới nghe lén được một nửa, náo loạn một màn phản lưới nhà lớn như vậy? Vậy còn nàng vừa khóc vừa quậy là như thế nào đây? Thực sự giận quá mất khôn mà.
Thẩm Tiểu Khê đáng chết. Mình muốn gϊếŧ cậu!
Nghĩ thông suốt chuyện này rồi. Nàng xấu hổ đỏ cả mặt, vì chính hành vi vô lý của mình.
Ngũ Nguyệt lại khóc, nhưng mà lần này là vì trở về từ cõi chết, vui đến phát khóc.
Thường Yến Thanh bất đắc dĩ, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, giơ tay nhẹ nhàng lau đi mấy giọt nước mắt của nàng. Tay lướt qua gương mặt, kéo tay nàng, ôm nàng vào lòng.
Nhỏ giọng an ủi nàng: "Đừng khóc."
Một cái ôm xuất hiện đột ngột, thân thể của Ngũ Nguyệt trở nên cứng đờ, tựa vào vai của cô, mở miệng mang theo giọng mũi nồng đậm: "Em không có khóc." Chuyện đã đến nước này, nàng vẫn còn muốn mạnh miệng.
"Được, em không có khóc." Thường Yến Thanh cười.
Hai tay của cô ôm chặt cơ thể mềm mại của cô gái vào lòng, một lần lại một lần vuốt ve sau lưng nàng, giúp nàng thuận khí.
Hơn một tuần lễ, nàng đã rất bình tĩnh rồi.
Cho dù không thể xác định được tương lai, rất sợ hãi, nhưng nếu như kêu cô buông tay, Thường Yến Thanh suy nghĩ một chút, phát hiện cô không làm được.
Không làm được chuyện trơ mắt đứng nhìn nàng ân cần hỏi han, quan tâm người khác, thân mật với những người khác. Không chịu được giống tình huống như lúc này, nàng vùi trong ngực của người khác khóc thút thít.
Thường Yến Thanh không thể không thừa nhận, cô ghen tị đến phát cuồng.
Cô muốn vừa ích kỷ lại vừa bá đạo yêu một lần, với người trước mặt này.
Ngũ Nguyệt vùi trong lòng cô, hai gò má nóng lên, thẹn thùng không dám nói chuyện với cô.
Tiêu đời rồi, bản thân khóc chắc chắn xấu lắm đây.
Được người mình thích dịu dàng vỗ về, Ngũ Nguyệt chỉ cảm thấy bầu không khí là lạ, có chút choáng váng. Nàng vẫn chưa biết có một từ gọi là mập mờ.
Ngũ Nguyệt nhớ đến dự tính lúc đầu khi đến đây, cảm thấy bây giờ nàng nên thổ lộ với Thường Yến Thanh, lại cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm tốt.
Vừa khóc rống một trận, với dáng vẻ lúc này của nàng, thực sự là... sẽ trở thành không phải ký ức lãng mạn gì cả mà chính là lịch sử đen tối.
Nếu như đã không còn dũng khí dư thừa để chèo chống cho nàng nói những lời còn lại nữa.
Ngũ Nguyệt ngừng khóc nức nở, cúi đầu khịt mũi, Thường Yến Thanh chậm rãi buông nàng ra.
Hai mặt của Ngũ Nguyệt sưng đỏ, cúi đầu không dám nhìn cô: "Em... về trước đây."
"Đợi đã." Thường Yến Thanh kêu nàng lại.
Sau đó đưa điện thoại của mình ra: "Điện thoại."
Ngũ Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng: "Cái gì?"
Thường Yến Thanh: "Đưa số điện thoại của em cho tôi."
Đến tận bây giờ, hai người vẫn chưa có phương thức liên lạc đáng tin cậy, cho nên trước đó, Ngũ Nguyệt mới phải một mực đau khổ chờ đợi, không tìm thấy người. Bây giờ, Thường Yến Thanh không muốn nàng lo được lo mất, để tránh việc suy nghĩ quá nhiều rồi lại khóc đến mức như một chú mèo hoa.
"Ò." Ngũ Nguyệt nhận điện thoại, nhập số điện thoại của mình vào, trả lại cho cô.
Thường Yến Thanh lưu xong, gọi lại. Tiếng chuông điện thoại của Ngũ Nguyệt vang lên trong túi. Là Maybe I love u của Lenka. Câu mở đầu chính là "Maybe I love u...". Lúc này, sắc mặt vừa mới hồi phục của nàng trong nháy mắt lại đỏ bừng.
Cái tiếng chuông này là chuyện gì vậy? Sao lại nói ra tiếng lòng của nàng rồi? Chị ấy sẽ không nghe thấy đâu nhỉ? Mình phải làm sao bây giờ a a a a a a!
Thường Yến Thanh không kiềm chế được, thấp giọng cười khẽ. Ngũ Nguyệt cảm thấy đầu của mình càng ngày càng không nhấc lên nổi.
Sao lại xấu hổ như vậy chứ... Đặc biệt là dưới tình huống như thế này... Nàng có ý định muốn tự tử luôn rồi.
Vội vàng lưu số điện thoại, nàng lắp bắp nói: "Vậy... vậy em đi đây."
"Đợi thêm chút đã." Thường Yến Thanh lại kêu nàng.
Ngũ Nguyệt lo lắng nắm chặt điện thoại, run lẩy bẩy: "Sao... sao vậy?" Đang yên đang lành sao lại cà lăm rồi.
"Về nhà nhớ chườm mắt một chút, nếu không ngày mai sẽ sưng đó." Thường Yến Thanh không trêu nàng nữa: "Quay về đi."
"Dạ... dạ được, tạm biệt." Ngũ Nguyệt sợ Thường Yến Thanh lại kêu nàng, nói xong thì lập tức chạy như bay.
Là dấu vết của một chiếc xe lửa nhỏ bốc khói vừa chạy qua.
Thường Yến Thanh đứng yên tại chỗ nhìn nàng đi xa, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Lúc về đến trường học vẫn đang là thời gian lên lớp, Ngũ Nguyệt cong lưng lại như một chú mèo, chuồn êm vào phòng học, ngồi xuống, dùng hai tay sờ lên gương mặt nóng hổi, sau đó lấy chai nước ra uống một ngụm nước lớn.
Thẩm Khê nhìn đôi mắt của nàng hồng hồng như con thỏ, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, xoay đầu của nàng qua, thấp giọng hỏi nàng: "Cậu mới vừa đi đâu vậy? Sao lại khóc rồi?"
Ngũ Nguyệt gỡ hai tay cô ấy ra: "Cậu mới khóc đó."
Biểu cảm của Thẩm Khê trông hệt như một con Husky, rõ ràng không tin.
Ngũ Nguyệt: "Cậu thấy dáng vẻ của mình trông giống đang đau khổ lắm à?"
Thẩm Khê quan sát, thực sự không giống, nói chính xác hơn thì còn khá vui vẻ: "Vậy cậu có chuyện gì vậy?"
Ngũ Nguyệt: "Gió lớn, cát bay vào mắt." Dù là cái cớ đã dùng nát này, cũng vẫn có người tin.
Cái tên ngốc nghếch Thẩm Khê này tin rồi, còn cảm thán: "Vậy cơn gió đó cũng quá lớn rồi."
Ngũ Nguyệt điên cuồng gật đầu, đúng đó, đúng đó.
Sau khi Thẩm Khê hỏi xong, hai người không nói chuyện nữa. Bây giờ đang trong lớp học, họ phải tém tém một chút.
Những tiết học tiếp theo, Ngũ Nguyệt vẫn luôn không yên lòng, thỉnh thỉnh lấy điện thoại từ trong hộp bàn ra xem thử. Phía trên hiện lên số điện thoại của Thường Yến Thanh.
Hay là gửi tin nhắn cho chị ấy vậy? Hình như bây giờ không ổn lắm, lỡ như chị ấy đang quay phim thì sao? Hay là đợi thêm một lúc nữa hẵng gửi.
Buổi tối, trên bàn ăn, Ngũ Nguyệt cắn đũa, tay trái giơ điện thoại lên, nghĩ rằng hay là gửi tin nhắn cho chị ấy vậy? Nhưng mà có lẽ bây giờ không ổn lắm, lỡ như chị ấy cũng đang ăn cơm thì sao?
Thể là nàng đặt điện thoại di động xuống, cúi đầu ăn cơm.
Ba Tần bày đầu, ra dấu bằng mắt với mẹ Tần. Con gái của bà không đúng lắm.
Mẹ Tần gật đầu, quá không đúng rồi, vừa về đến nhà thì lập tức cầm điện thoại cười ngây ngô, cơm cũng không chịu ăn đàng hoàng.
Không phải thất tình sao? Đôi mắt đỏ ngầu, xem ra hôm nay vừa mới khóc, còn chưa kịp hỏi, tại sao khóc mà còn vui vẻ như vậy? Xem ra vẫn nên dành thời gian tìm hiểu rõ một chút.
Ánh mắt của ba Tần thương lượng với bà ấy, sau đó hỏi con gái của mình: "Mắt bị sao thế? Mới khóc à?"
"Không có khóc!" Ngũ Nguyệt khóc không ra nước mắt. Bây giờ thì tốt rồi, tất cả mọi người đều biết nàng là một cái túi khóc, quá oan uổng...
"Ba mẹ không cần lo lắng cho con, không có gì đâu."
Nhìn thấy nàng nếu như đã không có chuyện gì lớn thì ba mẹ Tần cũng không truy hỏi nữa.
Ngũ Nguyệt lại ăn thêm vài đũa nữa thì nói mình ăn no rồi, trở về phòng ép bản thân phải làm xong bài tập, ngân nga ca hát đi tắm rửa, tiện thể còn chườm lạnh cho mắt của mình một chút.
Kiềm chế bàn tay ngo ngoe muốn động của mình, chờ mười giờ, nằm lên giường, nàng mới gửi một tin nhắn "Ngủ ngon" lễ phép, kìm chế cho Thường Yến Thanh.
Nhìn chằm chằm điện thoại, nửa tiếng, một tiếng, đợi rất lâu vẫn không nhận được tin nhắn trả lời, lòng nàng dần dần bắt đầu lạnh lẽo.
Tại sao không trả lời tin nhắn của mình? Chị ấy đang làm gì? Tại sao không để ý đến mình? Đây là số điện thoại của chị ấy à? Đúng rồi mà!
Trong lúc suy nghĩ miên man, Ngũ Nguyệt không chống lại được cơn buồn ngủ. Vừa mới qua mười một giờ một chút thì đã ngủ thiếp đi. Điện thoại rơi xuống đất cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Lại qua nửa tiếng sau, màn hình điện thoại nằm dưới đất mới yên lặng sáng lên.