Sáng sớm hôm sau, vì để không chậm trễ công việc của tổ chương trình, Thường Yến Thanh cưỡng ép đánh thức Ngũ Nguyệt tối hôm qua uống say cho nên ngủ rất trầm để kịp hành trình quay phim.
Trong chuyện uống rượu này, Ngũ Nguyệt luôn là người càng phạm càng dạy, càng dạy càng phạm. Thường Yến Thanh cực kỳ đau đầu.
Cũng không phải nói Ngũ Nguyệt là một con ma men. Tửu lượng của nàng không cao, so với Thẩm Khê thì chỉ là một tay mơ trên bàn rượu, công lực hơi kém một chút, uống vài li là đã có thể say ngất, nhưng không thể ngăn cản được một khi nàng có hứng thì sẽ không biết tiết chế, không uống hết thì không dừng lại.
Trước kia, Thẩm Khê hay nói Ngũ Nguyệt khoe khoang, càng khơi gợi lên lòng háo thắng của nàng, càng muốn thi đấu uống rượu với người ta, mỗi lần đều được Thường Yến Thanh khiêng về.
Nhiều năm như vậy, tửu lượng vẫn không có chút tiến bộ, chỉ cần không chú ý một cái là uống say ngất.
Sau khi Ngũ Nguyệt bị đánh thức thì ỉu xìu như trái cà thiu, liếc trộm cô vợ nhà mình, có tức giận hơn nữa cũng không dám bộc phát, làm theo từng chỉ thị của cô, xoay người xuống giường đi rửa mặt.
Sửa soạn xong, bước ra khỏi phòng vệ sinh, Ngũ Nguyệt tiện tay đóng cửa lại. Thường Yến Thanh đang nghiên cứu lịch trình hôm nay nghe thấy tiếng đóng cửa và tiếng bước chân lẹt xẹt thì ngẩng đầu lên.
"Đến đây."
Thường Yến Thanh nhìn về phía Ngũ Nguyệt, vẫy vẫy tay, đứng dậy cầm chiếc áo khoác đã chuẩn bị xong cho nàng từ trước, mở ra cầm trong tay, đợi nàng đi qua thì mặc vào.
Đáng tiếc, biểu cảm của Thường Yến Thanh chứng tỏ không đồng ý. Tuy đã vào xuân, nhưng không khí vẫn còn có chút lạnh, đặc biệt chênh lệch giữa ban ngày và ban đêm rất lớn. Cái laanhj tha hương nơi đất khách quê người không hề dễ chịu.
Một ánh mắt nhàn nhạt của Thường Yến Thanh, Ngũ Nguyệt lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn cắn môi nhét cánh tay vào trong tay áo, buff xong bản thân.
Quay lưng về phía Thường Yến Thanh, cảm nhận cô đang ma sát sột soạt giúp nàng thắt dây áo khoác. Ngũ Nguyệt hít một hơi thật sâu, thử dò hỏi: "Chị đang giận à?"
Trong giọng nói không nghe ra có điều gì khác thường, nhưng Ngũ Nguyệt lại cảm thấy cô có chút tức giận.
Bây giờ Ngũ Nguyệt đang rất chột dạ. Lỗi sai này không phải là lần đầu tiên nàng phạm phải. Lần trước say rượu điên cuồng huyên náo như vậy, mọi người đều biết, trực tiếp khiến cho sự nghiệp của Thường Yến Thanh đi đến bờ vực sụp đổ, nàng có chút áy náy.
Lần này thì sao? Bỏ đi, đều do chủ đề nói chuyện tối hôm qua quá gây ức chế rồi, không uống một chút thì nàng luôn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, cộng thêm sau đó Thường Yến Thanh có chút âm thầm dung túng, không cẩn thận một chút thì liền uống nhiều rồi.
Ngũ Nguyệt nửa ngày cũng không dám mở miệng. Thường Yến Thanh ở phía sau thắt sợi dây áo của nàng thành một nút thắt đơn giản, rồi lại ra tay giúp nàng chỉnh lại góc áo, vuốt phẳng những nếp gấp trên quần áo.
Khi Thường Yến Thanh quay mặt lại, cúi đầu giúp cô vén tay áo, Ngũ Nguyệt lắc lắc cánh tay, giống như một chú mèo xin tha thứ: "Chị đừng tức giận nữa được không?"
"Sao lại sợ như vậy chứ?" Thường Yến Thanh chợt cảm thấy nàng có chút buồn cười, hóa thành một tiếng bật cười: "Chị thực sự không tức giận."
Nghe thấy vậy, Ngũ Nguyệt âm thầm thở phào một hơi, không giận thì tốt rồi.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bình thường đùa giỡn thì còn được. Người có tính tình tốt như Thường Yến Thanh nếu như đột nhiên tức giận thì nàng thực sự không biết nên làm sao để dỗ nữa.
Thường Yến Thanh liếc Ngũ Nguyệt một cái, nắm cổ tay trắng nõn của nàng, truyền đạt suy nghĩ trong lòng mình: "Uống hay không uống, uống bao nhiêu là quyền tự do của em. Chị sẽ không quá chèn ép em ở phương diện này. Chỉ là em phải cân nhắc hậu quả một chút, biết hôm nay sẽ đau đầu còn phải thức sớm để quay phim thì tối qua nên tiết chế một chút."
Giống như buổi sáng không thể ngủ đến lúc tự thức dậy này, say rượu vô cùng tra tấn người khác, càng đừng nói đến việc phải giữ trạng thái thật tốt chào đón một ngày quay chụp mới. Thường Yến Thanh chỉ là đau lòng nàng như vậy quá mệt mỏi, tự làm khó chính mình.
Hôm qua nói đến chủ đề đau lòng như vậy, Thường Yến Thanh biết nàng buồn, không quá ngăn cản nàng uống rượu.
Ngũ Nguyệt đối với lần thành thật với nhau này chỉ liên tục gật đầu, trong lòng thầm nhủ lần sau tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa, vô duyên vô cớ khiến cho vợ mình lo lắng.
Hết cách với nàng, Thường Yến Thanh lại ra tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương cho nàng, giảm bớt cảm giác đau đầu, rồi mới dẫn người ra ngoài ăn sáng, tập trung với những người khác.
Hành trình hôm nay là đi công viên ngắm hươu, sau đó là đi đảo mèo xem mèo.
Loại động vật này vô cùng có tác dụng trị liệu. Cảm giác được mấy động vật mềm mại vây quanh không cần quá kỳ diệu nhưng tâm trạng hai người đều trở nên tốt hơn.
Ngũ Nguyệt kiêm chức thợ chụp ảnh, sắp xếp cho Thường Yến Thanh đủ loại góc độ, tư thế, máy ảnh tự mang theo cũng vì vậy mà chứa rất nhiều ảnh chụp của cô.
Ngũ Nguyệt còn quay chụp rất nhiều ảnh, video mèo và hươu, muốn mang về nhà cho con gái xem.
Nàng nói vậy với Thường Yến Thanh. Thường Yến Thanh suy nghĩ, trả lời nàng: "Lần sau dẫn theo Tinh Duyệt. Chúng ta có thể đi thêm một lần nữa."
Ngũ Nguyệt cảm thấy lời đề nghị này không tệ, có thể thêm vào kế hoạch.
Cúi đầu nhìn chú mèo con ôm trong ngực, đang kêu meo meo, nàng nghĩ đến Meo Meo năm đó vô ý nhặt về nhà kia - khi đó vẫn còn là Đáng Thương chỉ nhỏ bằng một bàn tay.
Bây giờ bị mấy chú mèo vây quanh, nàng đột nhiên suy nghĩ muốn nuôi một con meo meo thật. Những ngày tháng vừa có mèo vừa có chó có lẽ càng khiến người ta vui vẻ hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
"Về nhà có thể nuôi mèo không?" Ngôn ngữ và trong ánh mắt của nàng đều mang theo chờ mong nhận được một câu trả lời khẳng định.
Thường Yến Thanh không có cách nào từ chối, giơ tay sờ lên cái đầu nghĩ gì là muốn đó của nàng, ra quyết định, nói: "Nuôi."
Lần này, niềm vui của Ngũ Nguyệt tăng gấp bội, cảm giác trong nháy mắt có hi vọng, trong lòng đã nghĩ đến chuyện muốn nuôi chủng mèo nào thì sẽ tốt hơn, thậm chí đôi mắt đã bắt đầu liếc ngang liếc dọc, chọn chọn lựa lựa tìm kiếm chú mèo yêu thích.
Sau đó, Ngũ Nguyệt đưa máy ảnh cho Thường Yến Thanh, để cô cũng giúp mình chụp siêu nhiều ảnh du lịch, dĩ nhiên cũng không thể thiếu ảnh chụp chung cho fan. Hai người trực tiếp kéo thợ chụp hình trong đoàn để cướp ảnh xem như xong chuyện.
Thong thả ung dung vừa đi vừa nghỉ cả một ngày, thực sự cũng không có làm chuyện gì khác, ngoại trừ tiếp xúc với một vài con vật, thưởng thức một chút phong cảnh tự nhiên, lại cùng với mấy người kia trò chuyện thì không còn sắp xếp hoạt động nào khác.
Một đường cười nói vui vẻ, không có chút gì gọi là kịch bản mâu thuẫn, trái lại không giống như đến đây để quay chương trình mà lại như những du khách bình thường du ngoạn một ngày.
Thanh lưu, thực sự là thanh lưu*, cách thức quay chụp phật hệ dẫn đến khi chương trình được phát sóng thì đạn mạc cũng rất hài hòa.
*Chỉ dựa vào thực lực, không có chiêu trò tạo độ hot
[Tình yêu thực sự tồn tại đúng không? Khi nhìn sáu người họ, cảm nhận trực quan nhất của tôi chính là thực sự rất tốt. Giới tính thực sự không phải trở ngại. Yêu đúng người thì cần gì quan tâm người đó là nam hay nữ, là người hay ma chứ]
[Hình ảnh hai người cùng nhau vuốt ve chú mèo thực sự quá ấm áp rồi trời ơi. Tưởng tượng khi họ ở nhà cũng là như thế này, tôi liền bị chua rồi]
[A a a a sờ đầu kìa! Ôi má ơi cũng quá ngọt rồi!]
[Nuôi mèo cái gì! Bạn còn đáng yêu hơn mèo nữa đó!]
[Thường Yến Thanh thực sự là một cô gái rất tuyệt vời. Thường - hỏi là sẽ cho - Yến - em nói gì cũng đúng - Thanh, không hổ là bạn, cái con người cuồng vợ này]
[Thưởng Lượng szd!!! (Không ngờ lúc còn sống có thể thẳng thừng nói ra câu này, quá cảm động. Tôi thực sự chảy nước mắt rồi)]
[Phía trước nói đúng lắm. Ha ha ha quá vui sướng. Đây thực sự biến thành sự thật rồi. Tiện thể hai đôi cp còn lại cũng đập được lắm, nhập cổ phần không sợ lỗ!]
[Hi vọng sau này họ có thể đăng hết tất cả ảnh chụp trong điện thoại. Thật tuyệt vời. Cảm giác còn nhiều hơn cả ảnh của tổ chương trình chụp nữa]
[Sao tôi nhớ bộ đồ trên người Nguyệt Lượng hình như Thanh Thanh từng mặc rồi ấy? Chia sẻ chung một tủ quần áo à?]
[Vãi, thân hình của hai người họ không khác nhau nhiều lắm. Có phải là thường hay đổi quần áo với nhau để mặc không?]
Những lời nói vu vơ này đã nhắc nhở cả đám người. Một vài người chăm chỉ, cần cù quay về lục lại những ảnh chụp, video lúc trước thì phát hiện chuyện hai người mặc quần áo của nhau còn sớm hơn cả trong tưởng tượng của họ, thậm chí có thể truy ngược về tận sáu năm trước.
Hóa ra rất nhiều năm về trước thì hai người họ đã bắt đầu chia sẻ chung một tủ quần áo rồi! Chỉ là khi đó vẫn chưa có người nào chú ý đến những chuyện này. Bây giờ moi móc ra, giống như cơm chó từ trên trời rơi xuống, đường cũ đập mới, ầm ầm trút xuống, ăn no bể bụng.
Tổ chương trình muốn vài tấm hình họ chụp để ghép vào video. Không ít người cap màn hình lại, đăng lên weibo, khen kỹ thuật chụp ảnh của Thưởng Yến Thanh tốt ngoài sức tưởng tượng.
Bản thân Ngũ Nguyệt không nhìn thấy những điều này. Nếu như nhìn thấy tất nhiên sẽ kiêu ngạo đáp lại một câu: Còn không phải do mình dạy dỗ tốt sao.
Một đám người thoải mái, nhẹ nhàng vượt qua buổi sáng. Buổi tối như thường lệ, cả đám cùng nhau ăn cơm, sau đó sẽ tàn cuộc.
Đến nước R thì tất nhiên phải trải nghiệm một chút suối nước nóng nổi tiếng ở nơi đó. Cho nên sau khi tàn cuộc, Ngũ Nguyệt kéo Thường Yến Thanh cùng nhau lén lút chạy đến suối nước nóng.
Bể tắm nước nóng trước đó đã chọn xong, là suối nước nóng trong phòng riêng, chỉ có hai người ở với nhau, yên tĩnh, không có người khác quấy rầy.
Hai người chia nhau ra nằm hai bên hồ. Nước nóng thẩm thấu qua da, hơi nóng tiến vào từng lỗ chân lông, cảm nhận cảm giác thoải mái, dễ chịu từ tâm hồn đến cơ thể. Ngũ Nguyệt thậm chí còn thoải mái co quắp ngón chân.
Thường Yến Thanh nhắm mắt tựa vào vách hồ, nghiêm túc tắm suối nước nóng, một nửa cơ thể lộ ra khỏi mặt nước bị hơi nóng bốc lên phủ thành một màu đỏ. Những giọt nước phía trên chậm rãi chảy xuống, muốn vuốt đi cũng vuốt không hết được.
Đặc biệt trên mặt cô vẫn giữ dáng vẻ cấm dục. Ngũ Nguyệt không kiềm lòng được nhìn lén cô.Cảnh tượng này, Ngũ Nguyệt không kiềm chế được lại nghĩ đến mấy bộ phim của nước R kia. Kịch bản như thế này nhiều vô số kể.
Trước kia, nàng vì Thường Yến Thanh học thêm kiến thức, nhìn thấy những hình ảnh không thích hợp với con nít thì mặt sẽ đỏ tận mang tai, cảm nhận mạch máu căng phồng, sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ chuyện lén lén lút lút.
Sau đó, trong cuộc sống chỉ có một năm ở trong ký túc xá của nàng, bị bạn cùng phòng dẫn theo, bị động tiếp xúc với không ít thứ kỳ kỳ quái quái, còn có những kiến thức mấy năm nay nàng cố ý tìm hiểu để phản công kia nữa...
Đều hóa thành mớ tài liệu đen tối trong đầu nàng hôm nay.
Bây giờ Ngũ Nguyệt đã đạt đến cảnh giới mặt không đổi sắc mở phường nhuộm trong đầu.
"Cứ có cảm giác một giây sau sẽ đi vào kịch bản." Tưởng tượng hình ảnh của mình và Thường Yến Thanh, nàng ôm gò má nâng lên, nói một câu như vậy.
Thường Yến Thanh nghe thấy, chỉ há hốc mồm hỏi: "Kịch bản gì cơ?"
Ngũ Nguyệt cười xấu hổ: "Ha ha... không có gì."
Thường Yến Thanh tưởng nàng lại đang suy nghĩ mấy thứ kỳ kỳ quái quái gì, không hỏi nữa, tĩnh tâm mấy phút, trên mặt đột nhiên đỏ lên.
Trong đầu của Ngũ Nguyệt ngay giờ phút này đã tiến hành bước kế tiếp. Bước tiếp theo, Thường Yến Thanh sẽ mở mắt, ánh mắt mang theo mê ly và ngọn lửa khó dập tắt, nhào đến ôm lấy nàng, sau đó...
Sau đó, nàng lập tức ngừng tưởng tượng.
? Người thật đang ở trước mắt, lại còn là người vợ do nàng cưới hỏi đàng hoàng, nàng yy cái gì chứ? Cái này không phải có bệnh sao?
Nói ra thì vợ nàng lại còn là một diễn viên đỉnh cấp nữa, diễn mấy thước phim này có lẽ cũng rất mang cảm giác. Mặc dù nhiều năm này vì suy nghĩ đến tâm trạng của nàng, bộ phim có mức độ thân mật hơi cao một chút cô cũng không quay.
Nhưng âm thầm thử với nàng một chút cũng không phải không được ha.
Ngũ Nguyệt chỉ tưởng tượng thôi thì đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.
Con người của phái hành động rời lưng khỏi vách hồ, vẩy nước đi đến trước mặt Thường Yến Thanh, muốn đánh thức cô. Vừa nhìn một cái thì đã phát hiện gương mặt và da cổ của cô có màu sắc không giống nhau, trên mặt rõ ràng đã đỏ hơn một chút.
"Sao mặt của chị lại đỏ lên vậy?"
Thường Yến Thanh mở mắt, chống vào vách hồ phía sau, ngồi thẳng lên, cứng cổ nói: "Nước nóng quá."
Mặt cô vốn dĩ cũng không hề đỏ như vậy, nhưng khi cô phát hiện Ngũ Nguyệt đang đi về phía mình, tiếng nước bì bõm truyền vào tai, sóng nước lăn tăn tiếp xúc với cơ thể, nhiệt độ trên mặt không thể ức chế được mà tăng cao.
Ngũ Nguyệt híp mắt khó hiểu: "Có phải chị nghĩ đến cái gì đó không?"
Nước cũng không quá nóng, sao gương mặt lại còn đỏ hơn cả thân thể đang ngâm trong nước nữa chứ. Nàng nghi ngờ Thường Yến Thanh cũng mở phường nhuộm giống như mình, chẳng qua là ngại nói thật thôi.
Nhưng mà Thường Yến Thanh nói: "Không có."
Mạnh miệng! Ngũ Nguyệt hiểu rất rõ Thường Yến Thanh. Nếu như thực sự không có thì cô sẽ hỏi "Cái gì", chứ không phải là một câu càng giấu càng lộ "Không có" này, trái lại càng giống như dáng vẻ đang giấu diếm thứ gì đó.
Người này chính là đang mạnh miệng rồi.
Ngũ Nguyệt giơ tay vỗ lên hai gò má của Thường Yến Thanh. Lòng bàn tay truyền đến từng luồng nhiệt.
Nàng liếm liếm khóe môi. Ánh mắt lộ ra tia sáng nguy hiểm.
Nàng nhích về phía trước một bước, lại gần thêm một bước, tựa lên người Thường Yến Thanh.
Mặc của nàng chỉ cách mặt của Thường Yến Thanh một khoảng vài centimet không đáng kể.
Hô hấp dần trở nên nặng nề của nàng phả lên mặt Thường Yến Thanh, mở miệng lập tức khiến cho người ta muốn phạm tội.
"Vậy chị muốn thử một chút không?"
Như Satan đang thỏ thẻ, dẫn dắt người ta bước vào con đường sa đọa.
Thường Yến Thanh âm thầm nước nuốt miếng, môi đỏ khẽ hé mở, rút đi sự lo lắng, ánh mắt dịu lại.
"Thử như thế nào?"