Trước khi Thường Yến Thanh rời khỏi nhà, Tinh Duyệt đã thức dậy. Cô làm xong bữa sáng mới rời khỏi nhà.
"Tại sao hôm nay không cần đi học vậy ạ?" Khi cô nói cho bé con hôm nay không đến trường đi học, Tinh Duyệt dùng ánh mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cô.
Thường Yến Thanh cầm lấy chén canh trứng gà vừa mới nấu xong, còn nóng hổi, tay còn lại bắt được Tinh Duyệt đang chạy loạn xung quanh mình, kéo đến bên cạnh bàn ăn.
Cô ôm bé con ngồi lên ghế cao, giải thích: "Bởi vì bên ngoài có kẻ xấu, cho nên không thể ra ngòai chạy lung tung."
"Ngoan ngoãn đợi ở nhà với mami, biết không?"
Tinh Duyệt cầm chiếc muỗng lên, chọt vào trong chén canh trứng gà màu vàng, gật đầu liên tục dạ dạ dạ. Mặc dù đã hẹn với bạn hôm nay sẽ gặp, nhưng rõ ràng mami vẫn quan trọng hơn.
Thường Yến Thanh cột yếm ăn cho bé con, để bé ngoan ngoãn ăn cơm, rồi ra khỏi phòng ăn. Cô không chuẩn bị phần điểm tâm cho mình, không có tâm trạng, cũng không ăn kịp.
Sau khi ăn xong, Tinh Duyệt có thời gian rảnh rỗi nghĩ đến chuyện khác thì mới phát hiện không thấy Thường yến Thanh đâu nữa.
"Mẹ đi đâu rồi ạ?"
Ngũ Nguyệt rút một tờ khăn giấy lau vụn thức ăn trên khóe miệng bé con, khôi phục vẻ sạch sẽ.
"Đi giải quyết người xấu rồi."
"À." Tinh Duyệt cái hiểu cái không, nói: "Vậy khi nào mẹ sẽ quay về ạ?"
Trong ấn tượng của bé, không có người xấu nào mà mẹ không giải quyết được, cho nên không hề lo lắng mẹ sẽ thất bại, chỉ là bé ở trong nhà cũng sẽ nhớ mẹ.
"Sẽ về rất nhanh thôi." Ngũ Nguyệt mỉm cười với bé, giúp bé tháo yếm ăn ra, dọn dẹp chén muỗng.
Cái rất nhanh này, Ngũ Nguyệt cũng không biết sẽ là bao lâu. Cho nên cả ngày nay, nàng luôn trong trạng thái lo lắng. Bởi vì trước đó Thường Yến Thanh đã dặn dò, nàng cố kiềm chế không nhìn đến điện thoại, không để ý đến những tin tức trên mạng.
Chỉ là trước cổng công ty đã sớm tụ tập một đống nhà báo truyền thông. Họ dựng đồ nghề, súng ống*, muốn lấy được một số tin tức từ chỗ của Thường Yến Thanh.
*Máy chụp hình có ống kính dài.
Buổi sáng, Tiểu Mễ kêu tài xế đến đón Thường Yến Thanh. Chiếc xe quả nhiên bị chặn lại trước cổng công ty, nửa bước cũng khó đi. Họ ngồi trong xe, xe đứng yên tại chỗ, giằng co một hồi.
Thường Yến Thanh không xuống xe. Bọn họ không chụp được gì cả, chỉ biết cào cấu sửa xe, sủa loạn một hơi.
Tiểu Mễ sốt ruột đến mức phải gọi điện cho Châu Hàm, để chị ấy điều động vài vệ sĩ xuống mở đường.
Bởi vì nguyên nhân công việc bận rộn và địa vị trước mắt, trừ phi xảy ra chuyện, cô rất ít khi đến công ty, cho nên không hề quen biết với những người này. Nhưng những người xa lạ như vậy mới thích thảo luận thị phi của người khác trong tình cảnh chẳng biết một thứ gì cả, khiến cho người ta cảm thấy thực sự rất đáng buồn.
Châu Hàm không có ở văn phòng, Thường Yến Thanh kêu Tiểu Mễ đi, thế là người đại diện Châu đang làm công tác giám sát tại bộ phận PR vô cùng vội vã quay về.
Toàn bộ trên dưới của bộ phận PR đang bận tối mắt tối mũi. Mặc dù Châu Hàm nhận được tin muốn công khai của Thường Yến Thanh, nhưng đối với những bài viết tung tin đồn nhảm để bôi đen Thường Yến Thanh ở trên mạng kia, chắc chắn chị ấy không thể bỏ mặc được.
Nhiệm vụ chị ấy giao cho bộ phận này chính là xóa hết hoặc quét sạch những bài viết bôi đen này. Chỉ là, số lượng bài viết rất nhiều, lượng công việc quá lớn, cần phải tốn chút thời gian, cho nên mới bận rộn như vậy.
Bởi vì buổi sáng đã nói chuyện với Thường Yến Thanh, Châu Hàm biết suy nghĩ của cô, cho nên cũng không có nói nhiều lời vô nghĩa, gặp mặt thì lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Em muốn công khai như thế nào?"
Chị ấy có thể nghĩ ra được một trăm phương án có thể thực hiện, nhưng chuyện này đầu tiên cần phải trưng cầu ý kiến của nghệ nhân. Chị ấy không phải là một người đại diện bá đạo không nói lý lẽ. Thường Yến Thanh cũng không phải một người sẽ để mặc cho người khác định đoạt.
"Chị cảm thấy thế nào?" Thường Yến Thanh muốn mọi chuyện có thể nhanh chóng giải quyết. Dù sao Châu Hàm cũng là một người bạn công tác nhiều năm nay của cô, có kinh nghiệm, tin tưởng lẫn nhau. Thường Yến Thanh bằng lòng nghe ý kiến của chị ấy một chút.
Châu Hàm biết cô đã quyết tâm muốn làm một chút việc gì đó, sớm đã nghĩ ra rất nhiều phương án như mở cuộc họp báo, đăng weibo tuyên bố chính thức và ghi hình video công bố. Chị ấy đem những thứ này nói từng cái một cho Thường Yến Thanh nghe, cuối cùng còn nhắc nhở một câu: "Chị đề nghị bản thân em tự lên tiếng, như vậy có lẽ sẽ chân thành hơn một chút, có lợi cho việc kéo lại hình tượng."
Thường Yến Thanh tự suy xét một chút, qua một lúc lâu mới trả lời: "Quay video đi."
Mở cuộc họp báo không tránh khỏi việc sẽ phải đối mặt với camera. Truyền thông sẽ hỏi vấn đề gì, cô có thể đoán được. Cô sợ bản thân sẽ đen mặt ngay tại hiện trường.
Nếu thế thì video cũng có thể xuất hiện gương mặt và giọng nói của cô, cho nên càng có thể truyền đạt thái độ và cảm xúc của cô, cũng như sự nghiêm túc của cô đối với chuyện này.
"Được." Châu Hàm nghe xong thì gật gật đầu: "Đợi lát nữa quay ở công ty luôn đi, nhưng nội dung phát biểu cụ thể là gì thì phải bàn bạc sớm một chút, viết xong bản thảo. Đến lúc đó, em cứ đọc theo bản thảo, không thể để một mình em nói lung tung được."
Châu Hàm tưởng tượng một chút. Nếu để cho một mình cô phát huy, không tăng thêm chút tình cảm chân thật vào thì rất có khả năng sẽ giẫm mìn.
Nghệ nhân nhà mình là một người vô cùng ngay thẳng. Mặc dù đã vào vòng hơn mười năm nhưng vẫn không hiểu rõ cong cong uốn uốn, đưa đẩy bên trong cái vòng này, rất dễ dàng nói nhầm.
Cho nên, bình thường ở bên ngoài, Châu Hàm kêu cô ít nói một chút, đề phòng họa từ miệng mà ra. Bản thân Thường Yến Thanh thực sự cũng không quá thích nói chuyện, luôn luôn trầm mặc ít nói. Nhiều năm như vậy, hình tượng thiết lập cũng được duy trì rất tốt, cẩn trọng trong công việc, không hề khiến người ta phải bận lòng.
Chỉ là gần đây có chút vội vàng.
Châu Hàm thở dài, tự cảm thấy có tuổi rồii mới bắt đầu ra sức vì công việc, có chút khó khăn quá mức rồi, mệt tim.
Chị ấy thử hỏi thăm Thường Yến Thanh: "Dự định nói cái gì đây? Vợ con đều muốn lộ ra trong một lần à?"
"Không có, chỉ giải thích chuyện đứa nhỏ thôi." Thường Yến Thanh lắc đầu.
Chuyện xảy ra cho đến bây giờ, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Công khai bé con là dưới tình thế bất đắc dĩ. Công bố quan hệ với Nguyệt Lượng chưa chắc sẽ là tình hình như vậy, có lẽ nên để trễ hơn một chút, phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn.
Thường Yến Thanh rất sợ nàng sẽ bị tổn thương.
Châu Hàm vui mừng. Xem ra, nghệ nhân nhà mình tạm thời vẫn chưa đánh mất lý trí.
Chuyện công khai come out này thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả ẩn hôn sinh con. Nếu như giải quyết không tốt, kíƈɦ ŧɦíƈɦ tâm lý phản nghịch của quần chúng, đi lệch một bước thì cơ nghiệp vun vén nhiều năm của Thường Yến Thanh lập tức xong đời rồi.
Châu Hàm còn thực sự nghĩ ràng cô không sợ chết, muốn tự hủy tương lai.
"Hotsearch bị gỡ xuống chưa?" Thường Yến Thanh vẫn còn đang lo lắng cho bé con. Mấy lời ô uế phỉ báng Tinh Duyệt là con riêng đó, cô không muốn nhìn thấy, không muốn mặc kệ cho nó tiếp tục lan truyền nữa.
Châu Hàm: "Buổi sáng tổng giám đốc Tần có liên lạc với chị, bên phía hotsearch sẽ do cậu ấy phụ trách ém xuống, cũng chấp nhận phối hợp với sắp xếp bên phía chúng ta."
Chuyện Ngũ Nguyệt là đại tiểu thư của nhà họ Tần ở thành phố B, Châu Hạm đã biết từ lâu. Lúc đó, khi chị ấy nghe thấy cũng đã bất ngờ một lúc lâu. Đây thực sự chính là cô công chúa ngậm thìa vàng từ khi mới lọt lòng nè, sau đó còn cười Thường Yến Thanh ôm được đùi vàng, có thể bớt phấn đấu vài chục năm rồi.
Cũng giống như việc hôm nay, công ty của họ không có năng lực giải quyết hoàn toàn, đổi lại nhà họ Tần có thể hạ bút thành văn.
Thường Yến Thanh thấy sự việc tiến triển thuận lợi, im lặng gật đầu.
Châu Hàm lướt qua sự việc trong đầu một lượt, nói tiếp những sắp xếp phía sau: "Hôm nay ghi hình video xong, ngày mai công bố. Tụi chị đã thương lượng rồi, ngày mai là thời cơ tốt nhất. Nhân lúc độ thảo luận đã giảm xuống một chút, cảm xúc của dân mạng không còn cao như trước đó nữa, tương đối sẽ không có phản ứng ngược, chỉ là phải lên hotsearch một lần nữa rồi."
Sợ Thường Yến Thanh không yên tầm, chị ấy lại bổ sung: "Nhưng mà lần này không cần lo lắng, tiếp theo sẽ do quan hệ công chúng lo liệu, sẽ không bị động như ngày hôm nay."
Chỉ cần nắm quyền chủ động trong tay mình, mọi thứ đều dễ nói. Đoàn đội quan hệ công chúng chị ấy nuôi nhiều năm nay cũng không phải ăn chay.
Thời gian sau đó, hai người vẫn luôn cùng nhau nghiên cứu văn án cụ thể cho video công bố. Thường Yến Thanh nói ra suy nghĩ của mình. Châu Hàm chỉ ra cho cô một vài chỗ sai sót để nó lưu loát hơn, dần dần quyết định xong.
Trong lúc đó, ông chủ đang ở nước ngoài gọi điện thoại quốc tế cho Thường Yến Thanh, hỏi thăm một phen. Nghe thấy tính toán của cô thì ông ấy không nói thêm gì nữa. Chuyện của Thường Yến Thanh vẫn luôn do Châu Hàm toàn quyền quyết định, cho nên nên làm như thế nào, so với ông chủ như ông ấy thì rõ ràng hơn rất nhiều.
Người trong cuộc đều đang bận rộn, tránh né, không xem hotsearch, không biết chiều hướng trên internet đã âm thầm chuyển biến.
Tần Ngũ Dật tiếp nhận mệnh lệnh của Ngũ Nguyệt, liên hệ Châu Hàm, thương lượng một chút cuối cùng nên làm như thế nào. Thảo luận xong, trước tiên vận dụng quan hệ chậm rãi triệt tiêu hotsearch. Cho đến chiều, những hotsearch có liên quan đến Thường Yến Thanh và bé con đều đã biến mất không còn dấu vết.
Cùng lúc đó, dưới tác dụng của Thang Thang và một vài người hâm mộ, lại thêm phòng làm việc chậm chạp không trả lời, đã có rất nhiều người đều tiếp nhận quan điểm đứa bé không phải con ruột của Thường Yến Thanh mà là của người thân.
Vì để thể hiện tính chân thật của lời nói dối, cũng đề phòng người có lòng đi lột trần, một loạt thao tác này của Thang Thang thậm chí không hề tiết lộ với fan nhà mình. Chân tướng chỉ có mấy người đề xuất bọn họ biết. Cho nên, ngay cả fan nhà mình cũng đều tin đó là sự thật, có vẻ sự thật chính là như vậy, bắt đầu một vòng chiến đấu mới.
Cũng bởi vì nguyên nhân như vậy, mới khiến cho người khác tin phục.
Nhưng dân mạng cũng không phải kẻ ngốc, no1 hotsearch đột nhiên biến mất. Người sáng suốt đều biết chắc chắn là Thường Yến Thanh âm thầm hành động.
Trong mắt một số người, rút hotsearch tương đương với chột dạ, chột dạ chứng tỏ đó là sự thật. Nhờ công lao của logic thần thánh này, từ đầu đến cuối, họ đều tin chắc đứa bé chính là con của Thường Yến Thanh.
Bởi vì có không ít người có lòng chú ý động thái tin tức vô cùng tỉ mỉ, cho nên đến tối, liên đới đến Tần Ngũ Dật cũng bị lôi ra.
[Ăn Dưa Tuyến Một V: Theo tin tức nội bộ, hotsearch của ảnh hậu Thường được gỡ xuống nhanh như vậy là do có tổng giám đốc Tần Thị ở phía sau trợ lực. Vậy có phải chúng ta có thể to gan suy đoán một chút, ba của đứa bé, bối cảnh thâm tàng bất lộ của ảnh hậu Thường, hoặc là nói kim chủ đứng phía sau, là tổng giám đốc trẻ tuổi mới nhậm chức của Tần Thị không?]
[Là Tần Thị mà tôi nghĩ đến sao?]
[Chết tiệt, Thường Yến Thanh lợi hại ghê, tựa vào một kim chủ như thế, bay lên cành cây biến thành phượng hoàng rồi]
[Tổng giám đốc mới nhậm chức của Tần thị hình như mới đầu hai mươi thôi, nghe nói năng lực khá mạnh đó]
[What? Còn trẻ như vậy? Đầu tôi đột nhiên nhảy ra bộ phim hào môn thế gia tổng giám đốc bá đạo và ngôi sao nữ. Đập được ghê!]
[Đúng rồi đúng rồi! Thường Yến Thanh từng nói cô ta thích cún con nhỏ tuổi mà. Có lẽ là nói cậu ta rồi. Có lẽ chính là ba của đứa bé, không sai đi đâu được]
[Có lẽ là vậy rồi, cũng không biết có phải chưa kết hôn đã sinh con không nữa]
[Tại sao nữ đều nóng lòng gả vào hào môn vậy? Ảnh hậu Thường cũng không phải ngoại lệ]
Liên quan đến suy đoán về ba của đứa bé, lại nhấc lên một đợt sóng, nhưng mà, bởi vì Tần Ngũ Duyệt đã đè ép hotsearch, không dẫn đến bạo động, cùng lắm chỉ là một đám quần chúng ăn dưa đang tự đùa tự vui thôi.
Ngũ Nguyệt thành công nhẫn nhịn một ngày không chạm vào điện thoại, ở trong nhà xem hoạt hình với bé con, viết chữ, uống chút trà, hun đúc một chút tình cảm.
Nàng sợ nàng nhìn thấy những tin tức kia sẽ tức giận đến mức muốn mắng người. Thời kỳ đặc thù, không giúp được thì cũng không nên làm loạn thêm.
Khi Thường Yến Thanh về nhà, tiếng mở cửa mới vừa vang lên thì nàng đã vội vàng không nhịn nổi nữa mà kéo người vào nhà, ngồi xuống.
"Nói xong chưa?"
Thường Yến Thanh: "Nói xong rồi."
"Vậy thì tốt rồi." Nàng không muốn hỏi nhiều hơn, biết càng nhiều thì nàng lại càng sợ hãi.
Ánh mắt Ngũ Nguyệt tràn đầy chờ mong nhìn chiếc điện thoại đã nằm trên bàn trà suốt một ngày, rồi lại nhìn Thường Yến Thanh.
Thường Yến Thanh: "Muốn xem à?"
"Ừm ừm." Ngũ Nguyệt điên cuồng gật đầu: "Chị xem với em nhé."
Nàng thừa nhận bản thân là một con quỷ nhát gan, chỉ khi Thường yến Thanh ở bên cạnh thì mới có dũng khí đối diện với những tin tức xấu kia.
Thường Yến Thanh cầm điện thoại lên, vẫy vẫy tay với nàng: "Qua đây xem."
Ngũ Nguyệt bò qua nằm vào lòng cô. Thường Yến Thanh ôm chặt nàng, hai tay cầm điện thoại, mở giao diện weibo ra.
Bảng hotsearch quả nhiên không còn tên của Thường Yến Thanh nữa. Xem ra hiệu suất làm việc của em trai cũng không tệ lắm. Ngũ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng vẫn muốn biết nhiều chuyện hơn nữa.
Thế là nàng lại chỉ huy, nói: "Tìm kiếm tên của chị đi."
Thế là, Thường yến Thanh lại đánh tên, tìm kiếm những tin tức liên quan đến mình, thế là Ngũ Nguyệt lập tức nhìn thấy "suy luận người thân" thịnh hành nhất trên mạng.
Sau đó nàng mỉm cười, vùi vào lòng Thường Yến Thanh: "Ha ha ha."
"Quá ngốc rồi, vậy mà cũng có người tin." Thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Ngũ Nguyệt suиɠ sướиɠ nhận lấy điện thoại di động của mình, bắt đầu tìm kiếm, không chỉ không bị hù dọa mà còn có xu thế cười xỉu.
Những người này lên mạng đều không mang theo đầu óc. Người khác nói cái gì họ cũng tin, bị dư luận đùa nghịch xoay mòng mòng.
Thường Yến Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, vì cuối cùng nàng cũng đã chịu nhoẻn miệng cười.
Cùng lắm chỉ mới qua một ngày, một tin tức cứ như vậy trải qua bắt đầu, diễn biến, kết thúc, rồi dần dần bình ổn lại.
Nhưng mà, sáng hôm sau, khi quần chúng một lần nữa nhìn thấy tên của Thường Yến Thanh trên hotsearch, vô thức nhấn mở một đoạn video, tất cả mọi người đều mất bình tĩnh.
Thang Thang là người ngơ ngác nhất. Cô ấy còn tưởng rằng nữ thần sẽ muốn giấu đứa trẻ đi, mấy ngày nay cố gắng giúp nữ thần lừa gạt che giấu.
Không ngờ lại bị vả mặt nhanh như vậy?