• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiều ngày trôi qua, cuối cùng Thẩm Khê cũng nhớ đến lời hứa giúp dẫn Ngũ Nguyệt đến gặp mặt nữ thần. Hôm nay, Ngũ Nguyệt vừa mới đến thì đã bị cô ấy kéo tay lôi đi.

"Ê ê ê, cậu kéo mình đi đâu vậy!" Ngũ Nguyệt đi bước nhỏ, có chút khó hiểu.

Thẩm Khê: "Không phải đã nói sẽ giới thiệu cậu làm quen với nữ thần sao? Lần trước nói xong mình quên mất, hôm nay dẫn cậu đi!"

Lại còn bày ra vẻ mặt "Thật có lỗi, để cậu đợi lâu rồi".

Tiêu rồi. Chuyện của nàng và Thường Yến Thanh nếu như bị Thẩm Tiểu Khê biết được thì cô ấy sẽ gϊếŧ nàng. Nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà! Bây giờ quay đầu chạy trốn còn kịp không?!

Ngón chân của Ngũ Nguyệt bám xuống đất, thà chết ghìm chặt bản thân, giọng nói hốt hoảng: "Không không không, hôm nay không được. Hôm nào, hôm nào khác đi."


Nói xong còn dùng sức gỡ bàn tay đang kéo tay mình của Thẩm Khê.

Thẩm Khê ra vẻ "mình hiểu mà": "Đừng ngại mà. Con người chị ấy rất tốt. Chị của mình chính là chị của cậu. Chị ấy đối xử với mình tốt như vậy, chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với cậu."

Ngũ Nguyệt đau hết cả đầu. Vấn đề không phải là tốt hay không tốt đâu chị ơi! Sẽ mất mạng đó!

Nhưng tay của Thấm Khê dính chặt lấy tay nàng, muốn bỏ cũng bỏ không ra. Ngũ Nguyệt lại hoảng hốt. Trong lúc tình thế cấp bách, căn bản không trốn thoát được, chỉ có thể bị kéo đi về phía trước.

Nàng sốt ruột rồi, kêu to một tiếng: "Mình không đi!"

Tiếng hét kinh động bốn phương tám hướng. Có người ngừng làm việc, đứng xem náo nhiệt. Mấy nhân viên công tác quen biết họ thì lên tiếng trêu chọc: "Muốn làm gì vậy?"


Thẩm Khê ra vẻ thần bí, nói: "Chuyện tốt đó, không nói cho anh biết."

Xong việc vẫn không quên quay đầu dạy dỗ nàng: "Cậu bị cái giống gì vậy! Chị ấy cũng đâu có ăn thịt cậu đâu! Nhanh lên, lằng nhà lằng nhằng."

Ngũ Nguyệt rất cố gắng dùng ánh mắt ra hiệu cứu mạng với người xung quanh, đáng tiếc không có ai hiểu.

Tại sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ ham muốn sống sót của nàng thể hiện chưa đủ mãnh liệt sao?

Thực sự phải đối mặt Tu La tràng ba người sao?

Thẩm Khê kéo nàng chạy thật nhanh. Mắt thấy đã sắp chạm mặt, trong lòng Ngũ Nguyệt chớp mắt lạnh đi một nửa.

Dư quang của Thường Yến Thanh thấy có người đến, lại còn là hai người vô cùng quen thuộc đi chung với nhau thì âm thầm buông quyển kịch bản đã lật nát xuống.

Ngũ Nguyệt đối diện với ánh mắt của cô, ra sức lắc đầu, ngũ quan đều đang ra sức kháng cự.


Thẩm Khê kéo tay nàng, đẩy đến trước mặt của Thường Yến Thanh, hừng chí bừng bừng, nói: "Chị, đây là nhỏ bạn thân mà lần trước em nói với chị đó. Tên là Ngũ Nguyệt. Chị có thể gọi nó là Tiểu Nguyệt Lượng. Nó cũng là fan của chị đó, rất yêu thích chị!"

"Thật à?" Thường Yến Thanh nhìn về phía Ngũ Nguyệt.

Fan? Thường Yến Thanh cười thầm trong bụng, chắc không biết mối quan hệ ở nơi riêng tư của hai người họ là gì rồi.

Ngũ Nguyệt cúi đầu, không dám nhìn cảnh tượng này, trong lòng mặc niệm ba giây cho bản thân.

"Đúng đó, đúng đó!" Thẩm Khê nắm tay nàng, vẫn chưa buông ra, lúc này vô cùng hưng phấn lắc lư cánh tay của hai người, giơ lên.

Thường Yến Thanh nhìn có chút chướng mắt.

Có phải hai người quá thân mật rồi không?

Tình yêu khiến cho người ta bụng dạ hẹp hòi. Thường Yến Thanh không cảm thấy bản thân đang tức giận. Cô chỉ có một chút không vui, chỉ thế thôi.
Thế là cô đứng lên, đi đến trước mặt hai người, cầm lấy cánh tay còn trống của Ngũ Nguyệt, kéo sang bên cạnh mình, đứng đối diện với Thẩm Khê.

Thẩm Khê nhất thời bị động tác vừa rồi của cô làm cho ngơ người, tay mất hết sức lực, để mặc cho cô kéo người đi.

Suốt cả quá trình Ngũ Nguyệt luôn cúi đầu nhìn xuống đất, bị kẹp giữa hai người, run lẩy bẩy, ngay cả rắm cũng không dám thả lấy một cái.

Thường Yến Thanh đối diện với Thẩm Khê, trịnh trọng nói: "Tiểu Khê, giới thiệu một chút. Đây là bạn gái của tôi."

Cô vuốt ve lưng bàn tay của người này, muốn cho nàng một chút dũng khí, trước mắt có lẽ nên thẳng thắn rồi, cứ dây dưa như vậy cũng không phải là thượng sách.

Ngũ Nguyệt khó tin quay đầu nhìn cô, trợn trừng mắt.

Sao chị lại thổ lộ huỵch toẹt ra rồi!
"Đm?" Thẩm Khê hoảng sợ trực tiếp chửi tục.

Đm đm đm? Nữ thần và Tiểu Nguyệt Lượng? Bạn gái? Yêu đương? Hai người này ở bên nhau như thế nào vậy a a a a a a!

Lúc này, trong lòng cô ấy giống như có mười vạn con ngựa đang phi ngang qua, chà đạp trái tim yếu đuối và nhạy cảm của cô ấy.

"Hai người... từ lúc nào... ở bên nhau vậy?" Cô ấy cảm thấy ba chư này có chút khó mở miệng.

Câu này là hỏi ngũ Nguyệt.

Chuyện đã đến nước này, đã không còn cách trốn tránh nữa. Ngũ Nguyệt chỉ có thể nghiêm túc trả lời: "Hai ngày trước."

"Ồ." Thẩm Khê lạnh nhạt đáp.

Cô ấy nghĩ yêu đương không phải chỉ là chuyện ngày một ngày hai. Chắc chắn hai người họ đã giấu diếm cô ấy âm thầm qua lại với nhau từ rất lâu rồi. Lửa nóng rực cháy, lửa giận lập tức xông lên đầu.

Khó trách, khó trách thường xuyên chạy đi đâu mất dạng, hỏi nàng cũng không trả lời, che che giấu giấu, còn thường xuyên nghe ngóng chuyện của nữ thần từ chỗ mình. Hóa ra là vậy, thực sự quá nực cười!
Tức quá đi mất! Cô ấy cảm thấy trí thông minh của mình bị người ta chà đạp nghiền ép.

Tại sao lúc đó lại không nhìn ra được chứ. Đều do bản thân không để ý nhiều, giống như một tên đần bị hai người đùa giỡn xoay vòng vòng.

Đùa giỡn mình vui lắm sao?

"Tôi đi trước đây." Đối với đứa bạn thân và nữ thần yêu quý nhất, Thẩm Khê kiềm chế xúc động muốn mắng thật to, không muốn biến cục diện xấu hổ này càng thêm khó coi, xin được lùi bước trước.

Hứng thú bừng bừng đến, lại lửa giận đầy mình bỏ đi.

Ngũ Nguyệt vì áy náy nên không dám cản cô ấy.

"Haizz."

Trước đó nàng đã đoán trước được kết cục như thế này. Vốn dĩ muốn từ từ tiết lộ chuyện của nàng và Thường Yến Thanh cho bạn thân nhà mình biết, sẽ giúp người ta dễ tiếp nhận hơn một chút, không ngờ Thường Yến Thanh lại thẳng thắn lật tung nóc nhà của nàng.
Vẫn phát triển thành cục diện như thế này.

Thường Yến Thanh ôm nàng vào lòng, cọ cằm vào vai nàng, nhẹ giọng an ủi: "Không cần lo lắng. Em ấy sẽ suy nghĩ rõ ràng thôi."

Loại chuyện này vốn dĩ cũng không thể kéo dài được. Cô chỉ dứt khoát giúp nàng đưa ra quyết định, càng để lâu thì sẽ gây ra tổn thương càng lớn cho Thẩm Khê.

"Ừm." Ngũ Nguyệt lên tiếng. Lúc này, cảm xúc của nàng vô cùng sa sút.

Thẩm Khê là người bạn tốt nhất của nàng. Bản thân không nên giấu diếm cô ấy. Chuyện lần này thực sự nàng đã sai rồi.

Loại phương thức gϊếŧ địch một ngàn tự tổn thương tám trăm này thực sự không nên xuất hiện giữa nàng và Thẩm Khê.

"Đợi vài ngày sau cậu ấy bớt giận một chút em lại đi xin lỗi cậu ấy." Bình tĩnh lại một lúc, Ngũ Nguyệt mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Khẩu khí này vừa mới xuống thì khẩu khí khác lại nổi lên.

Hai tay Ngũ Nguyệt dùng sức ôm chặt cô, lười nhát làm nũng: "Hôm nay em vẫn muốn ngủ ở chỗ của chị."

Thường Yến Thanh ôm lấy eo nàng: "Không phải hôm nay ba mẹ em sẽ về sao?'

"Hứ, không muốn trở về." Ngũ Nguyệt vô cùng không tình nguyện.

Giường của Thường Yến Thanh thực sự quá dễ chịu, ngủ quá đã.

Thôi được rồi, là nằm trong lòng cô tương đối dễ chịu, bản thân nàng ngủ khá ngon.

Thường Yến Thanh đối diện với tình hinh hiện tại thực sự rất tỉnh táo: "Tối nay quay về nhà ngủ đi, nếu không họ sẽ rất lo lắng."

"Có phải chị không muốn ngủ với em không?" Ngũ Nguyệt tránh khỏi cái ôm của cô, nhìn vào mắt cô, bắt đầu giở trò xấu.

Thường Yến Thanh lắc đầu: "Không phải."

"Vậy chính là chị muốn rồi." Ngũ Nguyệt bắt lấy lỗ hổng trong lời nói của cô: "Ha, mau hiện nguyên hình đi!"
Ngay sau đó, nàng chậc chậc lưỡi, nói: "Không ngờ trong đầu của chị toàn nghĩ đến mấy chuyện này, chao ôi."

Còn làm ra vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.

Thường Yến Thanh bất đắc dĩ cong môi, công lực nói bậy nói bạ lại tăng lên rồi.

Hai người dây dưa chị chị em em, liếc mắt đưa tình, trợ lý ở bên cạnh sốt ruột gần chết.

Hai bà nội của tôi ơi, yêu đương một cái đầu óc cũng mất hết rồi. Trước mặt mọi người cứ nhất định phải ôm ôm ấp ấp như vậy à? Ngày mai muốn lên trang bìa hả?

Làm trợ lý của Thường Yến Thanh, cô ấy không chỉ phải xử lý vấn đề sinh hoạt mà còn phải canh chừng thay cho bà chủ nhà mình trong lúc cô đang yêu đương, cảnh giác mấy người không có ý tốt chụp lén. Mặc dù chỗ này tương đối kín đáo, sẽ không có ai lui tới, nhưng nếu như bị bắt gặp thì phải làm sao bây giờ.
Mệt nhọc thể xác là chuyện nhỏ, còn phải bị ép tiếp nhận dày vò tâm lý nữa. Lúc mới đầu cũng không có nói công việc này mệt người như vậy. Cô ấy nhất định phải tìm chị Châu để tăng tiền lương mới được!

Cũng may hai người không có dính nhau quá lâu. Thường Yến Thanh còn có nhiệm vụ đóng phim nặng nề. Thân mật đủ rồi thì tiếp tục đi làm việc.

Buổi tối, Ngũ Nguyệt rất nghe lời, ngoan ngoãn về nhà, mở cửa ra, quả nhiên ba mẹ đều đã ở nhà.

Họ cũng xem như là gia đình truyền thống. Ngày đầu tiên sau khi đi công tác trở về nhất định phải ở nhà ăn cơm chiều. Tình huống không quan trọng thì không được ra ngoài.

Công việc tuy có bận rộn, nhưng cũng không còn bận rộn như trước kia nữa. Nhất là mấy năm gần đây, hai vợ chồng luôn cô gắng giành thời gian ở bên cạnh con cái. Bởi vì em trai ra nước ngoài du học, mỗi khi họ có ngày nghỉ đều sẽ dẫn con gái qua bên đó ăn lễ với cậu mấy ngày.
Hai người họ gần bốn mươi tuổi, không dễ dàng gì mới sinh ra được một trai một gái, dĩ nhiên vô cùng trân quý.

Trước mắt, họ vẫn chưa biết chuyện mấy hôm nay con gái nhà mình đến tối không về nhà ngủ.

Ngũ Nguyệt muốn nhân cơ hội này nói ra hết tất cả mọi chuyện trong một lần, thế là kéo hai người qua ngồi xuống.

Hai người không thể không ngừng lại chuyện đang làm, nhìn xem nàng muốn bày trò gì.

Bầu không khí còn trở nên nghiêm túc một cách kỳ lạ.

Ngũ Nguyệt thẳng lưng, ho khan hai tiếng: "Thông báo một việc."

"Con yêu đương rồi." Nàng mở miệng yếu ớt như thế.

Đôi vợ chồng nghe xong, con gái đang muốn nói thật à.

Mẹ Tần truy hỏi: "Đối phương là ai?"

"Thường Yến Thanh." Mặt mũi Ngũ Nguyệt tràn đầy kiêu ngạo.

Ba Tần nghe tên vô cùng quen tai, nhếch miệng, cẩn thận nhớ lại một chút, mở miệng hỏi: "Là ngôi sao nữ kia à?"
Ngôi sao nữ? Mẹ Tần nhíu chặt lông mày. Sao lại là một ngôi sao chứ.

Ngũ Nguyệt liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy. Chị ấy là một diễn viên,"

Có lẽ họ vẫn còn lối tư duy cũ, luôn cảm thấy giới giải trí là một đống hỗn động, không quá đáng tin. Phần lớn mọi người đều theo đuổi danh lợi. Họ rất sợ cái người tên Thường Yến Thanh kia cũng vì những thứ tiền tài danh lợi này mới tiếp cận con gái nhà mình.

Ba Tần vô cùng thẳng thắn với người trong nhà, nghĩ sao nói vậy: "Không phải cô ta đang lừa gạt con chứ?"

Ngũ Nguyệt nghe ba nàng nói xong, sao lại không biết ông ấy đang nghĩ gì. Ba nàng tốt xấu gì cũng là là một phú nhị đại chân chính, đâu phải đám nhà giàu mới nổi, sao lại bám víu vào mấy phân tiền này vậy.

Nàng thực sự cạn lời rồi: "Ba! Ba nghĩ gì vậy! Chẳng lẽ chị ấy không thể thật lòng thật dạ thích con sao! Chị ấy không phải loại người như vậy!"
"Còn không phải..." Ba Tần nghĩ lại cũng thấy đúng. Con gái nhà mình còn trẻ, lại xinh đẹp đáng yêu như vậy, không thích nàng mới là lạ đó, thế là ông ấy chỉ có thể vuốt râu: "Bỏ đi, con gái lớn không giữ được."

Mẹ Tần vẫn còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, nghĩ đến lần trước trước lúc nối chuyện, nàng còn khóc bù lu bù loa, lần trước cũng có dấu hiệu muốn khóc, không kiềm lòng được hỏi thêm vài câu: "Cùng chuyện lần trước con nói là một người?"

Ngũ Nguyệt: "Đúng vậy, con thích chị ấy rất lâu rồi, gần đây mới xác nhận quan hệ."

Mẹ Tần đã hiểu rõ đại khái, trong lòng suy nghĩ muốn tìm cơ hội gặp mặt người kia một chút, nếu không thì sẽ không thể yên tâm được.

Lúc này, bà ấy chỉ hơi gật đầu: "Được, con thích là được rồi. Mẹ và ba con không có ý kiến."
Sự việc tiến triển quá thuận lợi. Ba mẹ không hề cản trở nàng. Cuối cùng Ngũ Nguyệt vẫn cảm thấy buồn bực.

"Rốt cuộc con có phải là con ruột của hai người không vậy? Yêu sớm như vậy mà hai người cũng không nói gì con!"

Mẹ Tần hỏi lại nàng: "Nói con thì con không làm như vậy nữa à?"

Ngũ Nguyệt cười ngây ngô: "Hì hì, dĩ nhiên là không rồi."

"Thì đó." Ngay cả người làm mẹ như bà ấy thực sự cũng hết cách với nàng.

Mẹ Tần nắm lấy tay nàng, giọng nói chân thành: "Cho dù là ai, chỉ cần con vui vẻ là được rồi. Mẹ và ba con đều sẽ ủng hộ con. Bảo vệ tốt bản thân, đừng để mình chịu tổn thương, nếu không ba mẹ sẽ đau lòng."

Ngũ Nguyệt cảm động muốn rơi nước mắt.

...

Thẩm Khê vì chuyện Ngũ Nguyệt lừa gạt cô ấy mà đã tức giận mấy ngày trời. Mỗi ngày đều ở trong lòng mắng to Ngũ Nguyệt ba trăm lượt.
Còn Ngũ Nguyệt sợ đổ thêm dầu vào lửa, mấy ngày nay cũng không hỏi han đến cô ấy, để cô ấy một mình tiêu cơn giận.

Hôm nay, Thường Yến Thanh kêu Thẩm Khê lại.

"Tiểu Khê, chúng ta nói chuyện được không?"

Lúc Thẩm Khê đối diện với cô còn có chút không được tự nhiên. Cảnh tượng ba mặt một lời lúc trước vẫn còn hiện rõ mồn một ngay trước mắt.

Đặc biệt là dáng vẻ không kiềm chế được cơn giận mà chất vấn đó, có chút ngốc.

Cô ấy cảm thấy có chút giận cá chém thớt.

Thái độ của Thường Yến Thanh vô cùng chân thành: "Chúng tôi không phải cố ý giấu diếm em."

"Lúc đó em ấy sợ em tức giận." Cô giải thích.

Mặt Thẩm Khê không chút cảm xúc: "Nhưng em vẫn tức giận rồi."

Thường Yến Thanh không biết nói gì. Chuyện này thực sự là do họ làm sai trước. Đối phương tức giận, cô có thể hiểu được.
Chỉ là, chuyện họ gặp nhau quá tình cờ, Ngũ Nguyệt vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với cô ấy, cho nên cứ kéo mãi, kéo mãi, cho đến hôm nay biến thành cục diện bế tắc.

"Thực sự xin lỗi." Cô nói xin lỗi.

"Em ấy rất yêu quý em." Cô nói là tình cảm bạn bè.

Thường Yến Thanh hiếm khi một hơi nói nhiều lời như thế này. Thẩm Khê nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

Bạn bè tốt nhiều năm như vậy. Sao cô ấy có thể không biết "đức hạnh" của Ngũ Nguyệt như thế nào. Chỉ là, phạm sai lầm lần này có tình tiết quá mức nghiêm trọng, cô ấy muốn tiêu hóa lâu một chút.

Lừa gạt, là thứ không thể dễ dàng tha thứ nhất trong tình yêu. Tình bạn cũng vậy.

Ngũ Nguyệt lừa dối cô ấy, chẳng lẽ còn không cho phép cô ấy tức giận vài ngày sao?

Chỉ là, Thẩm Khê không biết bắt đầu từ khi nào, Thường Yến Thanh lại yêu Ngũ Nguyệt đến mức này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK