- “Chúng ta có thể bắt đầu bước thứ 2 ngay bây giờ có được không, vãn bối hiện tại cảm thấy rất sung sức”, Trần Ngọc khẽ nắm 2 bàn tay biểu thị sự quyết tâm của mình.
- “Bây giờ là ta làm chủ, hay là ngươi làm chủ, ngươi cho rằng vượt qua được bước thứ nhất thì bước thứ 2 sẽ rất dễ dàng sao. Bước thứ 2 này chính là tẩy tạng, nó tuyệt đối sẽ khiến cho ngươi khó quên”
Không biết sao khi nghe câu nói này của Kim Đức, Trần Ngọc đột nhiên lại cảm thấy lo sợ, lần trước Kim Đức chỉ nói rằng có một chút không thoải mái nhưng lần này lại nói khiến cho ngươi khó quên, vậy không phải nói cấp độ 2 này nỗi đau đớn mà hắn ta phải chịu sẽ cao hơn gấp bội phần hay sao. Mồ hôi trên trán của hắn rơi xuống như mưa, tay chân có chút lạnh lẽo, “như vậy ngày mai chúng ta hãy bắt đầu”
Nhìn thấy biểu hiện này của Trần Ngọc, Kim Đức cảm thấy rất hả hê trong lòng, mặc dù ông ta cũng rất ấn tượng với biểu hiện của Trần Ngọc nhưng tuyệt đối không được để hắn ta tự mãn.
Đã 5 ngày trôi qua kể từ khi cuộc thách đấu giữa Quang minh hội và Kim xà bang được công bố, trong Thanh Lâm trấn mọi thứ vẫn diễn ra bình thường nhưng ai ai cũng đang bàn luận rất sôi nổi về kết quả của cuộc đổ đấu này, một số người có lòng còn mở ra các quầy cá cược với tỷ lệ Quang minh hội 1 đền 7, Kim xà Bang 1 đền 2. Tuy tỷ lệ các cược chênh lệch như vậy nhưng đa số mọi người ai cũng đặt niềm tin vào Kim xà bang.
Đứng trên một tòa lâu cao lớn nhất nhì trong Thanh lâm trấn, một trung niên nhân đang quan sát toàn cảnh, 2 tay chắp sau lưng, vạt áo tung bay trong gió nhìn vào phong thái thật là oai vệ
- “5 ngày qua ngươi có điều tra được gì hay phát hiện về tên thanh niên bí ẩn đó xuất hiện trong thành hay không?”
Quỳ bên cạnh trung niên nhân ấy chẳng ai khác chính là Hôi ưng,
- “Bẩm bang chủ thuộc hạ đã bố trí tai mắt toàn bộ Thanh lâm trấn nhưng vẫn không hề phát hiện tung tích của tên thanh niên kia, tuy nhiên qua điều tra thuộc hạ biết được hắn khi vào thành từng gặp một người đó chính là Cẩu lão bản, một tên thương nhân quèn hiện tại thuộc hạ đang giam giữ và thẩm vấn hắn ta”.
- “Tốt lắm, mau chóng thông báo kết quả cho ta”, vị trung niên nam tử này chẳng ai khác chính là Lý Vân Vũ, hắn nhất định sẽ không để một yếu tố không xác định làm ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai mình.
Tại nơi giam giữ của Kim xà bang, có một lão bá tóc tay rũ rượi, cơ thể có nhiều vết thương được treo trên một giá gỗ, có thể thấy trên má của ông ta vẫn còn in hằn một vết sẹo dài.
- “Này lão già, mau nói cho chúng ta biết rốt cuộc ngươi và tên thanh niên ấy có quan hệ như thế nào, lai lịch của hắn ta ra sao để không phải chịu nỗi khổ da thịt”, một tên cai ngục thân hình to lớn, gương mặt bậm trợn vừa nói hắn ta vừa vung chiếc roi về phía lão bá kia. Âm thanh của chiếc roi va chạm với da thịt khiến cho người nghe cảm thấy rùng mình.
- “A…, ta đã nói rồi ta và tên thanh niên ấy chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, còn lai lịch hắn ra sao ta thật sự không hay biết, các người có tra khảo ta cũng vô dụng mà thôi”, lão bá gào thét trong đau đớn.
- “Ngươi còn cứng miệng hay sao, nếu không có quan hệ gì sao hắn ta lại đến tìm ngươi kia chứ, còn không chịu thành thật hay sao?”, chiếc roi vẫn chưa một lần dừng lại.
- “A… á…ớ….. bờ….cờ…”lão bá vì không chịu nỗi đau đớn nên đã ngất xỉu.
- “Tra khảo sao rồi?”, Hôi ưng tiến vào với khuôn mặt vô cùng khẩn trương, việc bang chủ giao cho hắn đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được chút manh mối.
- “Bẩm quản sự, theo thuộc hạ thấy thì lão già này đúng là chẳng biết điều gì, có thể đó chỉ là một sự trùng hợp mà thôi”.
Hôi ưng nhìn tên cai ngục với ánh mắt không thiện cảm:
- “Ngươi thì biết cái gì, ta mặc kệ lão già kia có biết gì hay không nhưng việc hắn gặp gỡ thanh niên ấy chính là có tội, nếu thả hắn ta ra ta lấy gì giao phó với bang chủ chứ. Ngươi cứ tiếp tục tra tấn lão ta nhưng không được để cho lão ta ta chết, đã biết chưa hả?”.
- “Tiểu nhân nhất định ghi nhớ”, tên cai ngục cúi người hành lễ với Hôi ưng, vị quản sự độc ác như vậy thật sự không thể làm hắn ta phật lòng được.
Trần Ngọc lúc này vẫn không hề hay biết chỉ vì một cuộc gặp gở tình cờ mà Cẩu ca lại phải gặp họa lớn, ngay bây giờ hắn chỉ đang tập trung với cuộc huấn luyện địa ngục của Kim Đức mà thôi.
Hôm nay là ngày đầu tiên chuyển sang huấn luyện giai đoạn 2, trong lòng Trần Ngọc có chút sợ hãi nhưng cũng rất hào hứng, hắn có chút thắc mắc liệu giai đoạn 2 Kim Đức sẽ dùng biện pháp gì đây. Không khiến Trần Ngọc phải đợi lâu Kim Đức đã xuất hiện trong thạch động bí mật của bọn họ, trên tay của ông ta đang cầm một loại hoa rất đẹp, đóa hoa này màu vàng óng lại có pha chút sắc tím, những cánh hoa xòe ra thật giống như ánh mặt trời rực rỡ đang chiếu những tia sáng xuống mọi nơi.
- “Kim thúc tìm đâu ra một bông hoa đẹp như vậy?”, Trần Ngọc tuy là một người không thích hoa nhưng vẫn cảm thấy bị hấp dẫn.
- “Rất đẹp có phải không, chẳng những vậy nó còn rất là thú vị nữa, một chút nữa ngươi sẽ biết haha”, Kim Đức vừa nói vừa nở một nụ cười khó hiểu.