- “Ngươi đã sẳn sàng hay chưa?” Kim Đức muốn Trần Ngọc xác nhận lại một lần nữa.
- “Vãn bối đã sẳn sàng”.
- “Tốt, bây giờ ta sẽ giới thiệu cho ngươi trước một chút về thứ mà ngươi sẽ sử dụng hôm nay. Đóa hoa này chính là Hủ mục thảo, nếu sử dụng nó một cách đơn lẽ thì chính là một chất cực độc, chưa đến một canh giờ toàn bộ lục phủ ngũ tạng sẽ tan chảy thành nước mà chết”.
Kim Đức đột nhiên dừng lại rồi nhìn về phía Trần Ngọc ông ta muốn thấy được vẽ sợ hải trên khuôn mặt của hắn nhưng điều đó lại không xảy ra, ít nhất hắn ta vẫn tỏ ra rất bình thản điều này làm ông ta có đôi chút thất vọng nhưng lại càng nhiều thêm sự hứng thú.
- “Tuy nhiên nếu kết hợp nó với Thiên sinh thảo thì dược lực của nó sẽ bị khắc chế rất nhiều, quá trình hủ mục sẽ chậm lại rất nhiều sau đó lại kết hợp với Thiêu huyết thảo thì chính là tuyệt phối, điều này ta đã từng suy nghĩ rất nhiều, ta chắc chắn rằng nó sẽ thành công”.
- “Khoan đã, điều đó có nghĩa là việc này Tiền bối chưa thử nghiệm lần nào sao?”, lần này thì Trần Ngọc thật sự sợ hải rồi, lúc trước hắn không hề lo sợ vì hắn tin tưởng vào kinh nghiệm của Kim Đức nhưng bây giờ khi biết được rằng thử nghiệm lần này vốn vẫn chưa từng được thực hiện trước đây, như vậy khác nào biến hắn thành một con chuột bạch chứ, nếu đặt bạn vào vị thế của một con chuột bạch làm sao có thể tránh được sự sợ hãi.
- “Đúng là như vậy, nhưng với lý luận của ta tuyệt đối sẽ không có sơ suất quá lớn đâu, còn việc ngươi có muốn thử nghiệm hay không ta cũng không gượng ép”, Kim Đức làm ra một biểu tình không liên quan khiến cho Trần Ngọc thật sự nói không nên lời.
- “Theo như tiền bối đánh giá thì việc này có mấy phần thành công mỹ mãn?”.
- “Nếu thành công có thể có 8 phần nhưng thành công mỹ mãn thì chỉ 2 phần mà thôi”, Kim Đức có đôi chút đắn đo nhưng rất nhanh đưa ra câu trả lời.
Một thử nghiệm mới lại có đến 8 phần thành công điều này cho thấy rất đáng để đánh cược một phen nhưng chỉ 2 phần thành công mỹ mãn tức là có thể sẽ để lại những di chứng không đáng có, điều này lại rất đáng lo ngại.
- “Được rồi, vãn bối chấp nhận thử nghiệm lần này”, sau một hồi đắn đo suy tính Trần Ngọc vẫn quyết định sẽ tiếp tục cuộc huấn luyện.
- “Đây chính là Hủ mục thảo, cách sử dụng thì không cần ta phải hướng dẫn cho ngươi nữa chứ?”, Kim Đức đặt Hủ mục thảo vào tay của Trần Ngọc rồi quay trở về ngồi trên chiếc bàn đá, dáng vẽ dường như không hề quan tâm đến nhưng có thể thấy ánh mắt của ông ta vẫn luôn nhìn về phía Trần Ngọc chỉ là không muốn để cho hắn nhìn thấy được mà thôi.
Trần Ngọc cầm dược thảo trên tay rồi không hề có một chút do dự mà trực tiếp bỏ vào miệng nhai nuốt, hắn đã âm thầm chuẩn bị để đón nhận cơn đau nhưng thật kỳ lạ nó không đến như hắn vẫn nghĩ, có lẽ nó đến chậm một chút mà thôi, tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác. Thời gian cứ dần trôi qua trong sự lo lắng, Trần Ngọc cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu nhưng cảm giác của hắn thì dường như đã kéo dài trăm năm. Ngay thời điểm hắn bắt đầu nghĩ rằng loại dược thảo này đã không hiệu quả thì cơ thể hắn ta đột nhiên run lên, hắn ta đã không thể nào đứng trên đôi chân của mình nữa, những tia máu ứa ra từ mũi và miệng khiến cho hắn lúc này trông vô cùng đáng sợ nhưng điều này chưa phải là tất cả, làn da của hắn cũng đã chuyển dần sang màu xanh chứng tỏ chất độc đã hoàn toàn xâm nhập vào lục phủ ngủ tạng.
Trần Ngọc lúc này có cảm giác như đang có hàng nghìn hàng vạn kim châm đang đâm thẳng vào lục phụ ngũ tạng của mình, vốn cơn đau do Thiêu huyết thảo đã rất khủng khiếp nhưng nếu so sánh với Hủ mục thảo thì thật không đáng vào đâu. Đau đến chết đi sống lại, cảm giác này làm hắn gần như gục ngã, chỉ có ý chí cầu sinh mạnh mẽ lúc này mới khiến cho hắn không ngất đi mà thôi.
Kim Đức vốn vẫn luôn lặng im xem kỳ biến bất ngờ đã động rồi, bằng một động tác vô cùng nhanh nhạy ông ta đã đến trước mặt Trần Ngọc, 2 tay dùng lực bóp mạnh vào quay hàm của hắn rồi nhanh chóng đặt vào miệng hắn 2 loại thảo dược nữa chính là Thiên sinh thảo và Thiêu huyết thảo. Dược thảo vừa vào miệng dược hiệu của nó đã nhanh chóng thể hiện, làn da vốn đang xanh lét đã trở nên đỏ bầm, những chất nhày màu đen ứa ra từ lỗ chân lông của hắn, lúc này hắn đúng là không còn sức lực để phản ứng nữa chỉ còn biết nằm im mà chịu đựng.
Cảm giác đau đớn và nóng cháy ấy kéo dài khoảng một canh giờ cuối cùng cũng đã ngừng lại, Trần Ngọc thầm thở phào nhẹ nhỏm, xem như mình đã vượt qua được một cửa ải nhưng sắc mặt hắn ngay lập tức cứng đờ, cái gì vậy tại sao lại ngứa đến như vậy. Cảm giác ngứa ngáy ấy còn khó chịu hơn gấp trăm lần cơn đau hắn phải chịu đựng, trong lòng hắn lúc này đột nhiên lại nổi lên một cơn giận dữ với Kim Đức, thật sự là muốn chơi chết ta rồi. Cơ thể của Trần Ngọc run giật từng cơn, những cơn run giật này không phải do hắn điều khiển mà là do chính cơ thể hắn phản ứng lại với cơn đau cũng may cho hắn là cơn đau nào rồi cũng sẽ qua, sao gần 2 canh giờ chịu đựng cuối cùng cơn đau cũng đã kết thúc, những chất nhầy màu đen xung quanh hắn còn nhiều hơn gấp đôi so với lần đầu hắn sử dụng Thiêu huyết thảo đúng là hiệu quả càng lớn thì càng phải biết chịu đựng.
- “Tiểu tử xem như chướng ngại đầu tiên của giai đoạn 2 đã vượt qua một cách an toàn, cũng không sai biệt lắm với tính toán của ta, ngươi sẽ được nghĩ ngơi 2 ngày để hồi phục trước khi tiếp tục, trong thời gian này ngươi nên nghiên cứu đấu pháp cho trận đánh sắp tới đi”, Kim Đức với ánh mắt thờ ơ lại một lần nữa bỏ mặc Trần Ngọc ở lại một mình.
Được nghĩ phép 2 ngày lúc này là một phần thưởng hết sức xa xỉ dành cho Trần Ngọc, hắn lúc này đã sức cùng lực kiệt rồi nếu còn tiếp tục cuộc tập huấn e rằng hắn sẽ không cách nào chịu nổi, không như những lần trước vội vàng hấp tấp trở về nhà lần này hắn lại tranh thủ ngủ một giấc, lúc hắn mở mắt đã là buổi trưa rồi, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những kẻ đá rọi thẳng vào mặt làm cho hắn giật mình tĩnh giấc, xem ra đã đến lúc để quay trở về rồi.
Đúng như Kim Đức đã nói, 2 ngày phép này đối với hắn mà nói cũng không thể hoàn toàn buông lỏng được, dù cho trong vòng một tháng hắn ta có thể đạt đến cảnh giới ngang bằng với Lý Thuần Phong nhưng hắn lại chưa từng luyện qua bất kỳ loại đấu pháp nào như vậy thì sẽ lấy gì để đánh với người ta đây, ít nhất hắn ta cũng phải hình dung ra được mình cần điều gì và phải phát huy như thế nào cho tốt.
Lý Thuần Phong là một tài năng trẻ trong tu luyện, dù cho có là người cẩn trọng đi chăng nữa thì nhất định trong tâm tưởng không thể nào không có hai từ “tự phụ”, đây có thể xem như là điểm yếu chung của tất cả những người tu luyện trẻ tuổi, việc hắn ta chấp nhận cuộc tỷ đấu với Trần Ngọc đã chứng minh điều đó, vậy nếu muốn đánh bại hắn ta điều Trần Ngọc phải làm chính là để đối thủ đánh giá thấp mình rồi bất ngờ tung ra một đòn quyết định, một đòn này chính là một đòn sinh tử, nhất định uy lực phải cực lớn như vậy mới có thể khiến Lý Thuần Phong không cách nào có thể trở mình. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy mà muốn luyện thành một đấu pháp uy lực lớn có phải là quá suy tâm vọng tưởng hay không nhưng dường như đối với Kim Đức mọi thứ tưởng chừng không thể lại chưa hẵn là không làm được, những thứ Trần Ngọc đạt được trong 6 ngày qua rõ ràng là rất nghịch thiên.
- “Trần đại ca, sao hôm nay huynh cứ ngồi suy tư một mình vậy, có phải là lo lắng cho cuộc quyết đấu một tháng sau không?”, Kim Hoa vốn thấy có lỗi với Trần Ngọc nên khi thấy vẽ mặt lo lắng của hắn không tránh khỏi có chút chạnh lòng.
- “Ha ha, Kim Hoa muội không cần phải lo lắng, có một điều này ta thật sự không muốn giấu muội nhưng muội phải nhớ không được tiết lộ cho bất kỳ ai kể cả Đại lực và phụ thân của muội, có được hay không?”, Trần Ngọc nhìn về phía Kim Hoa như dò xét.
Kim Hoa không dám đối diện quá lâu với ánh mắt của Trần Ngọc nên nhanh chóng cúi đầu, “là việc rất quan trọng sao? nếu như vậy Trần đại ca không nói cũng được”
Trần Ngọc thật sự cảm thấy áy náy khi đã không tin tưởng Kim Hoa, một nữ nhân thật thà như vậy mà hắn lại còn nghi ngại, “Ta đã tìm được đường chủ của Quang minh hội rồi”, Trần Ngọc cuối cùng cũng đã nói ra bí mật này.
- “Là thật sao?”, Kim Hoa thật sự bất ngờ với bí mật này nên không kiểm soát được cảm xúc mà hét thật lớn.
Đúng là phụ nữ hay xúc động, Trần Ngọc có đôi chút hối hận khi đã nói ra bí mật một cách thản nhiên như vậy, “Muội định cho cả thế giới biết điều bí mật này hay sao vậy?”
- “Muội thật sự xin lỗi, chỉ vì muội quá vui mừng mà thôi”, Kim Hoa biết mình đã lở lời nên vội vàng xin lỗi.
Trần Ngọc khẽ thở dài rồi xoa đầu Kim Hoa: “muội cũng không cần phải xin lỗi, chỉ cần muội hứa sẽ giữ bí mật chuyện này là được.”
Kim Hoa khẽ đưa ngón cái của mình chạm vào ngón tay cái của Trần Ngọc, “muội xin hứa nhất định sẽ giữ bí mật này. Vậy đường chủ Quang minh hội đã chỉ dẫn huynh ra sao rồi?”.
- “Mấy ngày nay ta và đường chủ đã bí mật tập luyện, ta cũng đã có những tiến bộ nhất định, chính vì vậy mà mấy hôm nay ta không có nhiều thời gian để quan tâm muội và Tiểu Bạch mong rằng muội sẽ chiếu cố đến nó dùm ta”, ánh mắt của Trần Ngọc dừng lại trên người của Tiểu Bạch, nó trở về đây cũng đã 6 ngày rồi nhưng hắn vẫn chưa quan tâm đến nó nhiều, điều này làm hắn cảm thấy có lỗi.
- “Mấy ngày nay chẳng hiểu vì sao mà Tiểu Bạch nó cứ lăn ra ngủ, muội cũng chẳng biết như thế nào nữa?”
Nghe Kim Hoa nói như vậy Trần Ngọc bổng nhiên giật mình, chẳng lẽ nó đã bị thương hay sao, Trần Ngọc nhanh chóng bước đến bên cạnh Tiểu Bạch, dùng 2 tay nâng nhẹ cơ thể của nó rồi quan sát nhưng hắn không phát hiện bất kỳ vết thương nào, cơ thể của nó vẫn ấm không hề có biểu hiện gì của sự bất thường, điều kỳ lạ là bị hắn ta nâng lên, lật qua lật lại mà Tiểu Bạch vẫn ngủ một cách ngon lành, không hề có dấu hiệu tĩnh giấc, điều này cũng hết sức là kỳ lạ nhưng nếu Tiểu Bạch không xảy ra vấn đề gì thì hắn cũng yên tâm.
- “Khi nào nó thức giấc muội nhớ cho nó một ít thức ăn dùm ta”, Trần Ngọc khẽ đặt nó lại vị trí cũ.
Kim Hoa cũng rất yêu thích Tiểu Bạch, không phải phụ nữ ai cũng thích những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh hay sao, Kim Hoa khẽ đưa tay vuốt ve bộ lông trắng mịn và mềm mại của Tiểu Bạch, “không cần huynh nói ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó”.