Trần ngọc lợi dụng gốc đại thụ to lớn đang che khuất tầm nhìn của bọn họ rồi từ từ lui về phía sau ngay cả thở cũng chẳng dám thở mạnh thế nhưng trời đúng là không chiều lòng người hắn mới chỉ vừa di chuyển một đoạn ngắn thì đã bị một người trong đội ngũ kia phát hiện.
- Này tên kia mau đứng lại, một gã thợ săn đã phát hiện ra tung tích của Trần ngọc vội vàng tri hô.
Trần ngọc lúc này đã không còn sự lựa chọn, điều duy nhất hắn có thể làm chính là tiếp tục chạy sâu vào Tây lâm bình nguyên, dù ở đó có nguy hiểm đến đâu chắc hẳn cũng sẽ an toàn hơn ở đây.
- Cung thủ đâu mau bắn cho ta, Tiểu đao tử hét lớn.
Vèo, véo… hàng loạt mũi tên được bắn ra ngay tức khắc, Trần ngọc vốn cũng đã định liệu được tình huống này nên hắn không chạy thẳng một mạch mà lúc chạy sang trái, lúc lại chạy sang phải, lợi dụng những gốc đại thụ to lớn làm lá chắn cho mình nên những mũi tên vẫn tạm thời chưa gây được nguy hiểm.
- Tiếp tục đuổi theo, cung thủ tiếp tục bắn cho ta, Tiểu đao tử dẫn đầu đội ngũ lao về phía trước theo hai hướng riêng biệt chừa không gian cho những cung thủ tiếp tục bắn tên.
Vì cứ phải chạy theo đường zic zắc nên tốc độ của Trần ngọc chậm hơn hẳn so với những người đang đuổi theo, khoảng cách của cả hai đang ngày càng thu hẹp nếu cứ tiếp tục duy trì thì việc bị bắt chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.
Không thể như vậy được, nếu cứ để tâm đến những cung thủ phía sau mình không thể nào chạy thoát được, xem ra phải liều mạng một phen rồi, Trần ngọc âm thầm đưa ra quyết định. Hắn không di chuyển theo đường zic zắc nữa mà cố gắng tăng tốc thật nhanh theo đường thẳng, bỏ mặc những mũi tên đang bay sát phía sau.
Véo, một mũi tên đã xuyên qua chiếc mũ trùm đầu của Trần ngọc nhưng rất may nó lại không gây bất kỳ vết thương nào mà chỉ làm chiếc mũ bay ra khỏi người Trần ngọc.
Véo, lại một mũi tên nữa vừa xuyên qua cánh tay trái của Trần ngọc nhưng hắn chẳng hề do dự mà vẫn tiếp tục chạy thật nhanh về phía trước vì hắn biết chỉ cần dừng lại thì thứ đón đợi hắn tiếp theo chính là cái chết.
Vì phải vừa di chuyển vừa bắn tên nên tốc độ của những cung thủ đã không thể nào theo kịp tốc độ của Trần ngọc, khoảng cách của cả 2 đã bị kéo dài một đoạn lớn, những mũi tên cũng đã không thể nào gây thêm sát thương nên cả nhóm đều đồng loạt cất đi cung tên rồi tăng tốc đuổi theo.
Cuộc rượt đuổi cứ thế tiếp diễn hơn một canh giờ, lúc này nhóm người đuổi theo cũng đã mệt mỏi hơn nữa phía trước chính là ranh giới của nội vi Tây lâm bình nguyên chẳng ai bảo ai cả nhóm người đều đồng loạt giảm tốc độ.
- Tại sao các ngươi lại giảm tốc độ không mau chóng tăng tốc sẽ mất dấu hắn ta, Tiểu đao tử phát hiện tốc độ đội ngũ bị kéo chậm nên lên tiếng hối thúc.
- Vị tiểu huynh đệ đây, chúng ta nể mặt Lôi kiếm sơn trang nên mới tham gia vào cuộc săn đuổi này chứ không phải là nô bộc của ngươi mà tùy ý sai khiến, phía trước chính là nội vi Tây lâm bình nguyên chúng ta tự nhận không đủ năng lực nên xin phép rút lui, nếu ngươi vẫn muốn tiếp tục đuổi theo thì xin mời tự nhiên, Một thợ săn gần đó lên tiếng.
- Đúng vậy, chúng ta đã tận sức rồi, mọi chuyện còn lại ngươi hãy tự giải quyết đi, một võ giả khác lên tiếng.
Tất cả những người được huy động đuổi theo Trần ngọc đều đồng loạt lên tiếng phản đối, vốn bọn họ với Trần ngọc không thù không oán cớ sao phải mạo hiểm tính mạng để truy bắt kia chứ.
Tiểu đao tử khẻ hừ một tiếng, hắn biết cục diện lúc này chẳng thể nào có thể điều động bọn họ tiếp tục nhưng nếu thật sự bỏ qua như vậy hắn không cách nào chấp nhận.
- Các ngươi có tiếp tục đuổi theo hay không ta không ép, nhưng nếu có ai đó trong các ngươi bắt được tên kia ta sẽ nhờ thúc phụ của ta nhận một người thân của người đó vào Lôi kiếm sơn trang, các ngươi cứ suy nghĩ đi, Tiểu đao tử nói xong rồi cũng chẳng thèm để ý đến đám người đang xôn xao phía sau mà vội vã cùng với những đồng bạn của mình đuổi theo Trần ngọc.
Một võ giả tự do tuy rằng có được sự tự do, thoải mái nhưng tiền đồ lại vô cùng đen tối, không có người hướng dẫn, không tài nguyên tu luyện, không có công pháp ưu tú thì thử hỏi làm sao có thể tiến xa trên con đường tu luyện. Được trở thành môn nhân của Lôi kiếm sơn trang là ước mơ của biết bao nhiêu người, hứa hẹn này của Tiểu đao tử rõ ràng đã đánh động đến khao khát của bọn họ, tuy nhiên không phải ai cũng đủ can đảm để đánh cuộc cả mạng sống của mình nên đa số đều chọn quay trở về chỉ có khoảng năm người tự tin vào thực lực của mình mà tiếp tục đuổi theo.
Vết thương nơi tay trái của Trần ngọc đã ngày càng nặng, vì không có thời gian để cầm máu nên hắn ta gần như đang ngày càng kiệt quệ, mỗi một cái nhấc chân đã nặng tựa Thái sơn, hắn không biết rốt cuộc mình đã vượt qua cực hạn bản thân bao nhiêu lần để không ngất đi nhưng rốt cuộc dù cố gắng đến đâu hắn cũng không cách nào duy trì tốc độ của mình được nữa lúc này đội ngũ của Tiểu đao tử đã ở ngay phía sau lưng.
- Ta xem ngươi còn có thể chạy bao lâu, Tiểu đao tử gầm lên, đôi mắt của hắn cũng đã chuyển dần sang màu đỏ, hắn vốn chưa bao giờ phải vất vã đến như vậy nhưng tại vì Trần ngọc mà lần này hắn không tiếc bỏ ra đại giá.
- Ta và ngươi vốn cũng chẳng phải thù oán sâu đậm cớ sao phải truy cùng giết tận chứ, Trần ngọc biết dù mình có ra sức bỏ chạy cũng sẽ không thoát thôi thì đối mặt một lần biết đâu có thể giải quyết được mâu thuẫn.
- Ngươi, gương mặt của ngươi, Trước đây Trần ngọc thường dùng một chiếc mũ trùm đầu để che đi gương mặt của mình nhưng trong lúc tháo chạy vừa rồi chiếc mũ trùm đầu đã bị một mũi tên bắn rớt nên khi nhìn thấy gương mặt thật của Trần ngọc Tiểu đao tử cũng có chút giật mình. “Cũng tốt giết một tên quái vật xem như là trừ họa cho dân, còn về tại sao ta truy cùng đuổi tận ngươi thì cứ đến diêm vương mà hỏi”, Tiểu đao tử ngay lập tức xông thẳng đến vị trí của Trần ngọc hai thanh trủy thủ trong tay lấp lánh ánh sáng vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ nhắm đến yết hầu của Trần ngọc.
Xoẹt, âm thanh va chạm của kim khí và da thịt vang lên nhưng không có cảnh máu chảy đầu rơi như trong tưởng tượng của Tiểu đao tử, hắn ngước nhìn vật thể đang chắn phía trước hắn và Trần ngọc, một thân thể to lớn cao hơn hắn gấp 2 lần toàn thân đầy lông lá. Hai thanh trủy thủ của hắn rèn từ hàn thiết, độ sắc bén là không thể nghi ngờ nhưng chỉ làm trầy một vết nhỏ trên lớp da của vật thể này mà thôi.
- Là Dã Viên, mọi người mau chạy đi, không biết là ai trong số những người tham gia truy sát Trần ngọc hét lên, không ai bảo ai tất cả đều cố sống cố chết mà quay đầu bỏ chạy ngay cả nhóm người của Lôi kiếm sơn trang cũng như vậy.
Lúc này ở đây chỉ còn lại Trần ngọc, Tiểu đao tử và một vị khách không mời Dã viên, một con Dã viên bình thường thực lực cũng có thể xếp vào hàng Linh thú trung cấp sơ kỳ tức tương đương với cao thủ Toàn khai kỳ đỉnh phong nhưng Dã viên lại là loại trời sinh thần lực nên dù phải đối đầu với cao thủ Hư linh kỳ cũng chưa hẳn thất bại. Loại Dã viên này có khứu giác rất nhạy bén chính vì vậy mà nó đánh hơi được mùi máu phát ra từ phía Trần ngọc, thật không ngờ ngay lúc nó xuất hiện cũng là lúc Tiểu đao tử tung ra sát chiêu và sát chiêu này thật không may lại làm cho da nó xuất hiện một vết trầy, tuy vết thương này không đáng kể gì nhưng việc bị một con muỗi đốt phải có khiến bạn khó chịu hay không. Không cần nói cũng hiểu lúc này kẻ nó ghi hận chính là Tiểu đao tử.
Con Dã viên to lớn xoay thân hình nó lại một cách từ từ, nhưng trong động tác đó lại ẩn chứa một sự giận dữ khó có thể hình dung, Tiểu đao tử lúc này đang bị Dã viên tập trung nên hắn cảm thấy toàn thân như mềm nhũn không có chút sức lực ngay cả một cái nhấc chân cũng cảm thấy khó khăn.
- T….a…..a…a.. thật không cố ý, Tiểu đao tử cố gắng nói từng từ một đối với hắn thời gian dường như đang kéo dài một cách vô tận.
- Gào….., Dã viên cũng không màng đáp lại Tiểu đao tử nó gầm lên một tiếng thật lớn rồi vung tay đánh bay Tiểu đao tử ra xa hàng trăm mét, thân thể hắn đập mạnh vào thân cây rồi bật ngược trở ra, mũi miệng của hắn đều ứa máu, xương cốt toàn thân dường như đã gãy nát. Hắn cố gắng hết sức lực của mình để ngẫng đầu nhìn về phía trước nhưng thứ hắn nhìn thấy cuối cùng chỉ là hàm răng sắc nhọn của Dã viên mà thôi, một Tiểu đao tử ngang ngược, hống hách cuối cùng lại bị chính sự hống hách của mình làm hại.