- Trần ngọc ngươi khá lắm, thù này không trả ta sẽ không mang họ Lý nữa, Lý vân vũ thét lên một tiếng toàn bộ nhân thủ Kim xà bang đều quỳ rạp xuống, đi theo vị bang chủ này đã lâu nhưng bọn chúng vẫn chưa bao giờ thấy hắn nổi giận như vậy xem ra thời gian sắp tới sẽ vô cùng khó khăn đây.
Trái ngược với sự thê thảm của Lý vân vũ, Trần ngọc mặc dù trên người mang nhiều thương tích nhưng mọi rắc rối đã được giải quyết ổn thỏa ngoại trừ gương mặt biến dị của hắn mà thôi. Một kết quả hòa tuy vẫn chưa hoàn mỹ nhưng thật sự đã khiến Trần Ngọc rất hài lòng, hắn đã phải lao tâm khổ tứ xếp đặt mọi thứ mới có thể làm được điều đó dù đã liều cả cái mạng nhỏ hắn mới có thể miễn cưởng đạt đến thực lực khuếch mạch sơ kỳ vẫn còn cách Lý thừa phong một khoảng cách khá xa hơn nữa hắn cũng không có nhiều thời gian tu luyện võ kỷ nên chỉ chọn một bộ công pháp sơ đẳng là Thốn quyền để tu luyện nhưng để Thốn quyền có thể đánh trúng đích một lần thật sự cũng không dễ dàng. May mắn cho Trần ngọc là Lý thừa phong cũng không tung hết toàn bộ sức mạnh của mình nếu không người nằm xuống trước chắc chắn là hắn.
Nhưng để Trần Ngọc có thể yên tâm đánh cược cũng nhờ sự giúp đở rất lớn của Đồng Thiện, hắn vốn đã bí mật trở lại Thanh Lâm trấn từ ba ngày trước khi trận đấu diễn ra nhờ vào khuôn mặt dị dạng mà chẳng một ai nhận ra hắn ta. Hắn đến sớm như vậy thứ nhất là vì hắn muốn thăm dò một chút tin tức về đối thủ và cũng muốn gặp lại một vài người bạn ở nơi này, người đó chẳng ai xa lạ chính là Cẩu thúc người đã ủy thác tất cả nguồn hy vọng vào hắn nhưng thật bất ngờ Cẩu thúc đã biến mất một cách đầy bí ẩn và sự mất tich của Cẩu thúc rất có thể liên quan đến cuộc quyết đấu của hắn và Kim xà bang. Tuy rằng hắn cũng cảm thấy rất ái ngại khi phải liên tục nhờ đến sự giúp đở của Đồng thiện trưởng lão nhưng hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác thật may mắn Đồng trưỡng lão đã nhận lời và giải cứu Cẩu thúc một cách an toàn.
Sau khi được người của Liên Thành thương hội chửa trị Trần ngọc đã có thể đi lại bình thường, hắn nhanh chóng tìm đến cảm ơn sự giúp đở của Đồng thiện.
- Đồng trưỡng lão vẫn khỏe, Trần ngọc cúi người hành lễ với Đồng thiện.
- Ta vẫn khỏe, ngươi thật sự khiến ta rất bất ngờ có thể trong vòng một tháng tiến đến khuếch mạch sơ kỳ dù cho là ngươi có dùng qua Thăng tiên thảo thì cũng quá là thần kỳ, Đồng thiện nhìn Trần ngọc bằng ánh mắt thưởng thức.
- Đồng trưởng lão quá khen, vãn bối chỉ là may mắn mà thôi
- May mắn như ngươi thật sự là không dễ dàng vậy ngươi có dự tình gì cho sau này hay chưa? Hay là gia nhập Liên thành thương hội, sẽ không thiếu chổ tốt cho ngươi.
- Vãn bối tài thô học thiển chỉ e sẽ phụ lòng của Đồng trưởng lão.
- Ha ha, tiểu tử ta hiểu suy nghĩ của ngươi, Liên thành thương hội xem như không khiến ngươi động tâm tuy nhiên nếu một ngày nào đó ngươi thay đổi ý định có thể đến tìm ta.
- Hảo ý của Đồng trưởng lão vãn bối xin ghi nhớ, nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp, không biết Cẩu thúc bây giờ như thế nào rồi?
- Hắn ta đã lớn tuổi lại bị tra tấn trong một thời gian dài nên sức khỏe rất yếu nhưng ngươi cứ yên tâm hắn ta nhất định không thể chết được đâu.
- Vãn bối có một thỉnh cầu hơi quá phận, mong Đồng trưởng lão chấp thuận, Trần ngọc vừa nói vừa quỳ xuống hành lễ.
- Có phải ngươi muốn ta thu nhận Cẩu thúc vào Liên thành thương hội đúng không. Hắn ta xem ra cũng có chút khả năng mua bán bút giao dịch này ta chưa chắc chịu thiệt.
- Có lời này của Đồng trưởng lão vãn bối đã yên tâm, sau này Trần ngọc xem như nợ người một ân tình, chỉ cần Đồng trưởng lão lên tiếng vãn bối dù máu chảy đầu rơi cũng nhất quyết không chối từ.
- Thôi được rồi, ngươi cứ việc làm những gì ngươi muốn làm, sau này nếu gặp lại thì nhớ chào hỏi là được.
- Vậy vãn bối xin phép cáo từ. Trần ngọc vừa nói vừa hành lễ rồi lui ra sau, Cẩu thúc xem như đã an bài xong hắn phải trở về giao phó mọi việc với Kim đức trước khi rời khỏi nơi này.
Nhìn thấy sự dứt khoát của Trần ngọc Đồng thiện khẻ thở dài
- Không cần phải tiếc nuối, sớm hay muộn hắn nhất định sẽ quay trở lại, chuyện lần này ngươi làm rất tốt chức vụ Chủ quản Liên thành thương hội tại Thương Đô đang chờ ngươi, mau lên đường đi, Một lão nhân thần bí không biết xuất hiện từ lúc nào bất chợt lên tiếng.
Nhìn thấy người này Đồng thiện liền vội vã hành lễ, từ thái độ có thể thấy uy vọng của người này tuyệt đối rất cao: đa tạ Các chủ đề bạt, ta sắp xếp xong mọi việc sẽ phục mệnh ngay.
- Được rồi, ngươi lui xuống đi, thần bí nhân phất tay ra hiệu cho Đồng lão lui xuống trước, nơi này chỉ còn lại một mình hắn mà thôi một cơn gió bất chợt thổi ngang làm tung bay mái tóc dài để lộ ra một vết sẹo dữ tợn trên má phải.
Đoạn đường từ Thanh Lâm trấn trở lại Sơn Dã thôn tuy có xa nhưng với thực lực của Trần ngọc lúc này chẳng mấy chốc đã đến, hắn có một chút ngập ngừng khi bước vào ngôi nhà nơi hắn trú thân suốt hơn một tháng qua.
- Tiểu tử, ngươi đã trở về, xem ra mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, ngay khi Trần ngọc đặt chân vào nhà đã thấy Kim đức ngồi đó đợi hắn từ lúc nào không biết.
- Xem như không làm nhục mệnh, Trần ngọc vừa nói vừa nở một nụ cười, hắn khẻ quan sát chung quanh nhưng lại không hề phát hiện bóng dáng của Kim hoa trong ánh mắt của hắn lóe lên một sự thất vọng và lạc lỏng.
Kim đức nhìn theo ánh mắt của Trần ngọc rồi khẻ thở dài: thật ra nó đã vào thành trấn xem trận đấu của ngươi chỉ là nó vẫn chưa có cách nào đối mặt mà thôi, ngươi dự định tiếp theo sẽ làm thế nào?
Trần ngọc có đôi chút do dự nhưng nhanh chóng trở nên quyết đoán: “rời khỏi nơi này nhìn ngắm trời đất rộng lớn”.