• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Serena Nguyen

Hôm đó rất khuya Giang Mộ Hi mới trở về, lúc trở lại Đa Bảo cũng đã ngủ thiếp đi.

Ông đột ngột bị tắc van tim, nếu không phải vì cấp cứu kịp thời anh đã vĩnh viễn mất ông.

Giang Mộ Hi đi tới phòng Đa Bảo nhẹ nhàng ngồi ở đầu giường lẳng lặng nhìn cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn giờ phút này có vẻ an tĩnh, Đa Bảo giống như đứa bé nằm sấp ngủ say sưa.

Giang Mộ Hi từ từ đưa đầu ngón tay ra dịu dàng gạt những sợi tóc rơi trên má cô, lại nhẹ nhàng cúi người hôn lên trán cô.

Quyến luyến mà nhìn gương mặt say ngủ của cô, thế nhưng đầu óc anh lại rất rối loạn.

Anh là cháu trai trưởng của Giang thị, ông bị bệnh, hiện tại anh phải đối mặt chính càng nhiều vấn đề khó giải quyết, sức khỏe ông càng ngày càng tệ, bây giờ còn đang ở phòng hồi sức cấp cứu đã khiến anh rất loạn, vì an nguy của ông và tương lai của Giang thị, có lẽ anh phải gác lại việc thẳng thắn nói chuyện với Đa Bảo, anh cần chờ thời cơ thích hợp từ từ giải thích với cô, bây giờ anh chỉ hy vọng ông có thể bình an vô sự, Giang thị cần anh, ông cũng cần anh......

——— —————— —————— —————— —————— ———————

Cuối cùng sau gần một tuần lễ ở quê, mẹ và lão già cũng bãi giá hồi cung, cuối cùng Đa Bảo cũng chuyển khỏi nhà Cọc Gỗ. Về lần say rượu mất lý trí đó, Đa Bảo một chữ cũng không dám nhắc tới, cô cảm thấy nếu như mẹ biết chuyện này, tuyệt đối sẽ chém cô trước sau đó thiến Cọc Gỗ.

Sau khi Đa Bảo lên đại học mẹ vẫn nhắc nhở cô con gái phải biết tự bảo vệ mình, nếu như bà biết cô và Cọc Gỗ đã xảy ra quan hệ, dù là con rể quý, chưa kết hôn đã gạo nấu thành cơm như vậy, người truyền thống như mẹ nhất định là sẽ hung mãnh lột da cô, cho nên Đa Bảo quyết định đánh chết cô cũng không nói! Lần này cả Bát Bảo cô cũng dấu, đối thật ra cũng không phải là không muốn nói cho Bát Bảo mà là cô không biết nên mở miệng thế nào, tuy nói trong xã hội ngày nay, ăn cơm trước kẻng là hành động rất phổ biến, với người trẻ tuổi càng phổ biến, nhưng Đa Bảo vẫn là đứa coi trọng mặt mũi, cảm giác chuyện này càng ít người biết càng tốt, ừm! Càng ít càng tốt!

Đảo mắt đã tới lúc Đa Bảo phải về công ty mình, cuối cùng cô cũng thoát khỏi cái bể khổ tổng bộ Giang thị ày rồi! Nhưng cô vừa may mắn vừa phiền muộn, Cọc Gỗ nói anh sẽ ở lại tổng bộ, aizzz, rốt cuộc đã anh được như nguyện có thể ở lại tổng bộ Giang thị dốc sức rồi, vậy chờ cô trở lại công ty, chẳng phải hai người bọn họ sẽ phải giống như Ngưu Lang Chức Nữ trời nam đất bắc sao?

Nghĩ đến về sau mình không thể cùng ăn cơm trưa với Cọc Gỗ giống như hai tháng này, Đa Bảo cũng rất buồn rầu. Cọc Gỗ ở lại tổng bộ Giang thị, chắc công việc sẽ phải nhiều hơn đi, bọn họ chỉ có thể gặp nhau trong hai ngày cuối tuần sao? Thật sự rất buồn, cho nên lúc tan ca tinh thần Đa Bảo cũng sa sút.

Gần đây Cọc Gỗ càng ngày càng bận rộn rồi, bây giờ mặc dù không ở chung cô cũng biết mỗi ngày anh đều đi sớm về trễ, cũng không thể về cùng cô sau khi tan ca, người của tổng bộ bận rộn cả ngày, Đa Bảo nghĩ đến dáng vẻ liều mạng của nhân viên tổng bộ cô từng thấy lại bắt đầu lo lắng cho Cọc Gỗ nhà mình, Cọc Gỗ sẽ không bị giết hại hành hạ thành táo bón chứ?!!

Càng nghĩ càng thấy kinh khủng, Đa Bảo cảm giác làm hậu phương của Cọc Gỗ có sứ mạng rất nặng nề, cô muốn làm vợ hiền của Cọc Gỗ! Về sau Cọc Gỗ chủ ngoại cô chủ nội, anh phụ trách nuôi gia đình cô phụ trách quản lý tốt tất cả.

Cứ như vậy tự mình vui vẻ quyết định!

Trong đầu hiện lên hình ảnh cuộc sống hạnh phúc sau này của mình và Cọc Gỗ, Đa Bảo cười cực kì vui vẻ, thật ra thì yêu đương không tệ chút nào, trước đó là mình không tìm được đúng người, hiện tại cô có Cọc Gỗ, cô yêu Cọc Gỗ, Cọc Gỗ cũng yêu cô, vậy là đủ rồi, rốt cuộc lại nếm được ngọt ngào của tình yêu, mỗi ngày trong lòng tràn đầy hình bóng của một người cũng khiến Đa Bảo cảm thấy thỏa mãn, cô không cần gì nhiều, chỉ cần có thể vĩnh viễn ở cùng Cọc Gỗ, đơn giản như vậy cô đã cảm thấy hạnh phúc. Aha ~

Ngâm nga một giai điệu, Đa Bảo cảm thấy cuộc sống cực kì tốt đẹp, vui sướng xuống tầng hầm dắt Rùa con, lại nhận được điện thoại của An Kha lâu rồi không liên lạc.

“An Kha, cậu còn sống à!” Từ lần trước Đa Bảo bán đứng cậu ta, cậu ta vẫn không liên lạc với cô, Đa Bảo cho là cậu ta tức giận, muốn tìm cơ hội giải thích lại bị những chuyện khác làm sao nhãng nên quên mất, nhưng vừa tiếp điện thoại, Đa Bảo vẫn quen thói trêu trọc cậu ta.

“Vẫn còn sống, chưa bao giờ rời đi.” An Kha luôn luôn phối hợp Đa Bảo, anh là một trong những số ít người có tư duy bình thường có thể nói chuyện với cô.

“Tên nhãi này thật tệ! Từ lần trước tạm biệt đến giờ mới chịu liên lạc! Cậu thật sự không giận tôi chứ?” Mặc dù ngoài miệng Đa Bảo vẫn nhạo báng anh nhưng trong lòng có tội lỗi, dù sao cũng là cô đã từng làm trò tiểu nhân.

An Kha cười nhạt mấy tiếng trong điện thoại sau đó mở miệng, “Tôi không nhỏ nhen như vậy, về phần tệ...... là cậu chứ Đa Bảo? Có niềm vui mới cũng không cần ‘người cũ’ như tôi nữa rồi hả? Trực tiếp tuyên bố ‘tử hình’ trước mặt tôi, rồi nhanh chóng ném tôi đi, lòng tôi thật là rất lạnh rất lạnh.”

Công phu nhạo báng của An Kha tuyệt đối không bại bởi Đa Bảo, Đa Bảo nghe vậy liền bắt đầu xấu hổ, cô quên ngày đó lúc cô nói có đối tượng, cả nhà An Kha đều ở đó.

Mặc dù thẹn trong lòng nhưng da mặt Đa Bảo vẫn rất dày!

“An huynh! Nhớ năm đó huynh không biết sợ cứu ta trong lúc nguy nan, ta cảm động đến rơi nước mắt, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể hiện được lòng kính trọng của ta với huynh! Ta còn bỏ đá xuống giếng vô sỉ bán đứng huynh, ngàn sai vạn sai đểu là lỗi của ta! Nếu như An huynh còn niệm tình cũ, không bằng nể mặt kẻ hèn để kẻ hèn này mời huynh ăn cơm cá, cũng để cho ta chân thành tha thiết biểu đạt áy náy của ta, dùng cái này tạ tội!”

Đa Bảo đùa bỡn khiến nụ cười của An Kha càng sâu hơn.

“Nếu Hứa huynh nhiệt tình muốn mời như vậy, tại hạ thịnh tình khó chối liền nể mặt đi, chẳng biết có thể nói ra một yêu cầu nhỏ hay không?” An Kha rất sảng khoái đồng ý.

“An huynh, mời nói! Chỉ cần An huynh nói một câu, núi đao biển lửa không chối từ!” Đa Bảo vừa nghe anh đồng ý, tâm tình thoáng buông lỏng, cô cũng biết An Kha sẽ không dễ giận như vậy, cậu ta là anh em của cô mà! Giữa anh em sao có thể tức giận!

“Có thể mang theo người nhà để cho tôi được ‘diện kiến’ hay không?” Chỉ nghe An Kha nói năng hùng hồn nói.

Đa Bảo không ngờ anh sẽ bảo mang người thân, cô còn tưởng rằng bạn nam giới sẽ không bát quái như bạn nữ giới đâu, xem ra là cô quá nhầm, cái thế giới này, đã là người thì đều bát quái!

Suy tư chốc lát, Đa Bảo cảm thấy dù sao cũng là cô không đúng trước, hơn nữa từ trước đến giờ An Kha vẫn luôn là anh em tốt, mang theo người thân cũng không có gì, tính chất cũng giống đi gặp đám người ở ký túc xá kia.

Đa Bảo càng nghĩ càng thấy hợp lẽ thường, vì vậy cũng không suy nghĩ nhiều nữa, “Vậy kẻ hèn đành mang theo tiện nội* bêu xấu ~” Đa Bảo cứ như vậy đồng ý.

*tiện nội: dùng để nói vợ một cách hạ mình (người xưa hay thích hạ mình như vậy, cũng giống tự xưng “kẻ hèn” ấy)

“Được, một lời đã định.

“Một lời đã định!” Lúc Đa Bảo nói cực kì mạnh mẽ.

Nhưng không biết đầu kia An Kha đã sớm không có nụ cười, thay vào đó là mất mát cô vĩnh viễn không thấy được......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK