• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Giang Mộ Hi chạy tới bệnh viện, Đa Bảo đã vào phòng bệnh rồi, mệt mỏi rơi vào giấc ngủ say.

Bát Bảo vẫn ngồi ở bên giường cùng với cô, thấy ngoài phòng bệnh đột nhiên xuất hiện một bóng dáng thì muốn mở miệng nói gì đó.

Giang Mộ Hi làm một động tác chớ lên tiếng Bát Bảo mới ngừng không mở miệng, Giang Mộ Hi nhẹ nhàng đi tới bên giường Đa Bảo đưa mắt nhìn thật lâu xác định cô ổn định mới ra hiệu bảo Bát Bảo cùng anh đi ra ngoài.

"Bác sĩ nói thế nào?" Đóng cửa, Giang Mộ Hi lập tức mở miệng hỏi.

"A......viêm đại tràng cấp tính......" Bát Bảo cũng muốn tìm kẽ đất chui vào, đúng là bị phim truyền hình tiêm nhiễm quá sâu! Cô vẫn cho là phụ nữ cứ nôn là cmn mang thai! Đa Bảo còn che bụng nữa chứ! Quá lừa bịp rồi!

Ánh mắt Giang Mộ Hi nhìn Bát Bảo giống như có vô số thanh kiếm muốn chọc thủng cô.

Cuối cùng anh cũng hiểu chân lý vật hợp theo loài rồi.

Có chút mệt mỏi vuốt sống mũi, anh nhàn nhạt mở miệng lần nữa, "Tôi ở đây là được rồi, cô về trước đi.”

Bát Bảo vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến ánh mắt và vẻ mặt của anh thì thay đổi ý định, "Được......" Sau đó cười khổ cứ như vậy mà rời khỏi.

Khó trách lúc trước Đa Bảo nói Giang Mộ Hi là tiện thương, anh đâu chỉ tiện! Quả thực là tiện đến mảnh vụn! Không chỉ có dùng tiên lương và tiền thưởng cuối năm của cô để uy hiếp, lại còn dùng tiền bảo hiểm với phí sinh hoạt tới thu mua cô! Bát Bảo cô tung hoành giang hồ nhiều năm cái gì chưa từng thấy qua! Anh ta lại dám đặt điều kiện với cô! Chuyện cười! Cô làm sao sẽ bán Đa Bảo!

Nhưng sự thực là cô thật rất thích điều kiện của anh ta, quả thật là thích chết đi được! Hơn nữa thái độ của Giang Mộ Hi làm cho cô cảm thấy anh thật sự rất để ý Đa Bảo, làm chị em tốt cũng hi vọng Đa Bảo hạnh phúc, túm được chú rể rùa vàng! Bát Bảo liền tự chủ trương mà thần không biết quỷ không hay bán đứng Đa Bảo! Hơn một Bảo Bảo đã lấy được nhiều tiền hoa hồng như vậy! Đại ngộ của nhân viên Tổng bộ Giang thị cô nằm mơ không dám tưởng tượng! Quá đáng quá đáng rồi! (Thôi ạ. Đừng dôi lòng. Lý di chính là điều kiện đưa ra quá hot thôi. Chị còn vờ vịt:))) 

Bát Bảo nghĩ tới phúc lợi phong phú cứ vui vẻ mà lăn khỏi, sau khi cô rời khỏi, Giang Mộ Hi lại mở cửa phòng bệnh.

Đa Bảo còn đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say có vẻ có chút tiều tụy.

Liên tiếp hơn một tuần lễ không nhìn cô, Giang Mộ Hi ngồi ở đầu giường ngắm nhìn cô thật lâu không muốn rời mắt. dienandlequyond.

Đứa ngốc, lớn như vậy rồi mà chăm sóc mình thế nào vậy.

Khe khẽ thở dài cũng là thương tiếc nắm bàn tay nhỏ bé của cô giữ tại trong tay mình.

Độ ấm trên tay cô thông qua đầu ngón tay truyền tới tay anh, anh từ từ cảm nhận được, cảm giác quen thuộc, quen thuộc đã lâu.

Lúc cô không khóc không làm loạn vẫn đáng yêu chút.

Quyến luyến nhìn tới khuôn mặt ngủ say của cô, trong lòng anh cảm thấy như vậy......

Trong phòng bệnh là ấm áp cùng hài hòa, ngoài phòng bệnh chẳng biết lúc nào đã sớm có thêm một bóng dáng cao ráo anh tuấn của một người khác, Doãn Kha Cẩn xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ của phòng bệnh thấy được người vừa mới đến trong phòng bệnh.

Đứng ở ngoài phòng bệnh nhìn thẳng vào bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm trên giường, khoé miệng Doãn Kha Cẩn bỗng nhiên vẽ ra một đường cong.

Thế giới này có lúc thật sự là rất kỳ diệu rất kỳ diệu...... Giống như càng ngày càng thú vị rồi......

——— —————— —————— —————— —————— ———————

Khi Đa Bảo tỉnh lại đã là ban đêm, liên tiếp chừng mấy ngày ngủ không ngon giấc, hôm nay lại ngủ sâu bất ngờ. nodyuqel nadneid.

Khẽ bỗng nhúc nhích, cảm thấy một bàn tay của mình bị người ta nắm thật chặt, cô thuận thế nhìn sang, thấy Giang Mộ Hi trông ở cạnh giường cô không biết ngủ lúc nào.

Còn giận dỗi định rút tay mình ra, lại không chú ý đánh thức Giang Mộ Hi rồi.

"Đã tỉnh rồi hả? Còn đau phải không?" Dịu dàng mở miệng tràn đầy thương yêu, Giang Mộ Hi vừa tỉnh ngủ vừa lười biếng lại mê người.

Đa Bảo bĩu môi cố ý không nhìn anh, nhìn chung quanh tìm kiếm Bát Bảo.

"Đừng nhìn, cô ấy đi rồi." Giang Mộ Hi biết cô đang tìm cái gì trực tiếp mở miệng nói.

"Ai cho phép anh đuổi bạn tôi đi!" Lúc này trông Đa Bảo thật hung ác, mở miệng cũng rất khó chịu.

"Chính cô ấy đi, anh không làm gì hết." Giang Mộ Hi rất thản nhiên.

"Tôi...tôi phải về nhà! Tôi không muốn nhìn thấy anh!" Đa Bảo vẫn còn giận dỗi, quên mình vẫn còn truyền nước muốn xuống giường.

"Là anh sai, anh không nên nói dối em, không nên vẫn gạt em, không nên khiến em tức giận, không nên khiến em đau lòng, đều là anh sai, Bảo Bảo...... Thật xin lỗi......" Chân còn chưa chạm đất, cái ôm ấm áp của Giang Mộ Hi kìm chặt cô vào lồng ngực anh, sau đó anh nói từng chữ từng câu với cô.

Giọng của anh phất qua bên tai của cô ở khoảng cách gần, thẳng tắp ngấm vào tận đáy lòng cô, giọng nói chân thành tha thiết, mùi vị riêng biệt trên người anh cũng chầm chậm truyền tới mũi Đa Bảo, Đa Bảo chỉ cảm thấy một cảm giác quen thuộc, sau đó nước mắt cũng không chịu khống chế rơi xuống.

"Anh là người xấu! Là Cọc Gỗ xấu, là đồ gỗ mục!" Ủy khuất nói xog, Đa Bảo lập tức khóc như mưa.

"Ừ, anh là người xấu, anh là Cọc Gỗ thối, là đồ gỗ mục, Cọc Gỗ trịnh trọng xin lỗi em, em tha thứ cho anh được không?" Không hề để ý bị cô khóc bẩn bộ véc đắt tiền của mình, Giang Mộ Hi kiên nhẫn lại nghiêm túc dụ dỗ cô.

"Vậy về sau anh không được gạt em! Không cho gạt em! Không cho bắt nạt em nữa!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đa Bảo dính nước mắt hạ lệnh cho anh.

Cô chính là vô dụng, cô chính là vô dụng mà thích anh như vậy! Dù có bị gạt, cô nhìn thấy anh vẫn sẽ nhịn không được muốn anh ở bên cô, không thấy được sẽ thấy trong lòng trống rỗng.

Thì ra là trái tim và thân thể đều giống nhau, giao ra sẽ không thu lại được.

Anh nguyện ý bỏ qua thân phận trở lại tìm cô, cô còn giả bộ kiêu sa cao quý không cho anh một cơ hội cái gì nữa?

Thân phận chênh lệch đi chết đi! Cô chỉ biết cô yêu Cọc Gỗ, Cọc Gỗ cũng yêu cô, cái này là đủ rồi, đủ rồi.

"Về sau không lừa em, không dối gạt em." Giang Mộ Hi cười ôm chặt cô vào trong ngực.

Đa Bảo bị nụ cười của anh quyến rũ, hoàn toàn quên anh thiếu nhân chứng, cũng gieo xuống mầm mống cho cuộc sống bất bình đẳng sau này của mình!

"Vậy cuối tuần anh đi đâu vậy, không phải tới xin lỗi à, xuất hiện một lần rồi biến mất, thật không có thành ý!" Đa Bảo thù dai, cái gì cũng nhớ.

Nod yuq el Khoé miệng Giang Mộ Hi chứa đựng nụ cười, cằm chống lên đầu Đa Bảo chầm chậm mở miệng giải thích, "Thì ra là em đang đợi anh à? Thứ sáu tuần trước người nào đó còn bày sắc mặt cho anh xem, thì ra là nghĩ một đằng nói một nẻo." Nad neid.

"Mới không có!" Đa Bảo cảm thấy anh đang cười nhạo mình, làm bộ muốn đẩy ra anh.

"Đừng lộn xộn, cẩn thận chút." Giang Mộ Hi sợ cô đụng vào kim tiêm nên nhắc nhở, ai biết vào trong tai Đa Bảo lại thành một ý khác.

Lập tức yên tĩnh lại, Đa Bảo thậm chí trở nên cẩn thận.

"Mộ Hi...... Có phải em đã đánh mất Tiểu Mộc Đầu rồi không?" Lúc mở miệng lần nữa giọng Đa Bảo có chút nức nở.

Nhìn Đa Bảo bộ dạng vừa căng thẳng vừa đau lòng, trong mắt Giang Mộ Hi càng tăng thêm sự dịu dàng, cưng chiều ôm cô vào trong ngực.

"Em lo lắng cho Tiểu Mộc Đầu vậy à?" Cố ý vòng vo với cô.

"Tiểu Mộc Đầu vẫn còn chứ?" Anh không nói thẳng, Đa Bảo càng nóng nảy hơn, lôi kéo cánh tay của anh lo lắng nhìn anh, ánh mắt khẩn thiết.

Giang Mộ Hi vốn đang định trêu chọc cô nhưng nghĩ lại thì anh mới được đặc xá, nếu khiến cô khó chịu thật sự không phải hành động sáng suốt. Nhìn cô lo lắng như vậy, tốt nhất anh nên nói thẳng nói thật.

"Đứa ngốc, chỉ là viêm đại tràng cấp tính." Cưng chiều vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh nói cho cô biết sự thật.

Triệu chứng của viêm đại tràng cấp tính và sinh non giống nhau ở đâu chứ? Cũng không biết sao cô có thể ngốc như vậy? Nhưng anh chính là thích cô ngốc, thích không có thuốc nào cứu được.

Đa Bảo giật mình, viêm đại tràng cấp tính? Không phải mang thai? Không phải sinh non?

Fuck, Bát Bảo thối! Không có việc gì ra ngoài gieo họa hại người! Toi rồi!

Tự cảm thấy vô cùng mất mặt, Đa Bảo né khỏi ngực của anh trốn vào trong chăn.

Quá mất mặt quá mất mặt rồi!!!

"Bảo Bảo?" Giang Mộ Hi cười kéo chăn của cô.

"Không cho nhìn em!" Đa Bảo núp ở trong chăn sống chết không muốn ra ngoài.

Nhưng cho dù cô ẩn núp kín hơn nữa, Giang Mộ Hi vẫn dễ dàng kéo cô từ trong chăn ra ngoài.

"Có phải em rất chờ mong Tiểu Mộc Đầu hay không?" Giờ phút này gương mặt đẹp trai còn có nụ cười cười gian.

"Không có!" Đa Bảo cảm thấy mất mặt, bụm mặt không để cho anh nhìn mình.

Giang Mộ Hi cũng không đẩy tay của cô, chỉ nhẹ nhàng dưa sát người cô, mập mờ thở bên tai cô, mập mờ khẽ cắn vành tai như ngọc của cô.

Đa Bảo không nhịn được trêu đùa như vậy, cả người bỗng dưng run lên rất nhạy cảm.

Giang Mộ Hi cảm thấy cô nhạy cảm, sau đó xấu bụng cười khẽ mở miệng, "Vậy chúng ta tạo ra một Tiểu Mộc Đầu có được hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK