Đa Bảo ghét bỏ, “Tớ nói, mấy người dung tục các cậu có thể đừng luôn nghĩ tới việc chiếm lợi ích từ người khác không! Dù sao tớ cảm thấy lần này mẹ tớ có chút quá mức, cậu cũng vậy! Dù gì cậu cũng là người của giới trí thức, sao có thể tục như mấy bà bác thế! Một đám người phàm tục!” Đa Bảo tức giận quẹt thẻ quay đầu đi luôn.
“Đúng vậy, chúng tớ là người phàm, cậu là Bảo muội muội trên trời rớt xuống! Cũng không phải sao! Đa Bảo muội muội có thể không là tiên nữ hạ phàm sao! Chậc chậc!” Bát Bảo vừa dứt lời, cổ liền bị móng vuốt của Đa Bảo bóp. . . . . . . . . . . .
“Buổi tối chúng ta đến nội thành ăn đồ nướng đi!” Cho tới bây, Tứ Hỉ giờ là người miệng không thể dừng ăn được, mỗi lần ăn hàng đều là cô ấy giựt giây trước, thừa dịp quản lý không để ý lê ghế xoay từ khung làm việc của mình, như quỷ xuất hiện trước mặt Đa Bảo.
Đa Bảo thật đúng là bị giật mình.
Thử nghĩ xem, bạn đang chăm chỉ mà làm việc, đột nhiên một gương mặt trắng như trứng gà bóc xuất hiện không báo trước trước mặt mình, có thể không bị doạ sao!
Đa Bảo nhức đầu che đầu kêu đau, “Tứ Hỉ, tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần là phải lên tiếng trước rồi!”
“Không phải là tớ đang nói đây sao!” Tứ Hỉ tỏ vẻ vô tội.
“Thổ phì viên*, cậu lại cuồng ăn đấy à! Cẩn thận không ai thèm lấy!” Bát Bảo ở sát vách cười như tên trộm, cô thích nhất là đả kích Tứ Hỉ.
* nickname của Tứ Hỉ, nghĩa là cục đất tròn :v
“Cậu mới là cục đất tròn! Cả nhà cậu đều là cục đất tròn!” Tứ Hỉ kiêng kỵ nhất chính là người khác nói cô ấy là cục đất tròn, nói cô ấy mập không quan trọng, nhưng là không thể nói cô ấy [email protected] đất (quê mùa)! C ũng không thể nói cô ấy mập tròn! Mập với vừa mập vừa tròn là khác nhau! Huống chi cô ấy chỉ là mập giả tạo! Tuy chỉ có chính cô cho là như thế.
“Được rồi được rồi, buổi tối tớ đi cùng cậu là được, trở về làm việc đi!” Đa Bảo sợ hai cô càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng chẳng phân biệt được trường hợp, cãi vã ở công ty, nơi này không thể so với ký túc xá, cô phải lập tức kéo ra họ.
“Được rồi! Tớ đi mua tập thể đây*!” Tứ Hỉ vừa nghe đến Đa Bảo đồng ý lập tức dời đi chú ý của lực không để mắt đến Bát Bảo, lại nhanh chóng lướt về.
* dạo này cách mua này khá phổ biến ở nước mình. Khi bạn mua đồ gì đó với số lượng lớn thì sẽ được giảm giá. Thế nên những người cần mua tập hợp lại với nhau thành 1 đơn hàng, vẫn mua được số lượng nhỏ mà giá vẫn rẻ.
Đa Bảo nhìn ghế xoay linh hoạt phía dưới Tứ Hỉ, nhất thời vạch đen đầy đầu. . . . . . Chất lượng ghế xoay của công ty đúng là tương đối tốt!
Buổi tối Đa Bảo “trang bị đầy đủ”, tai đeo chụp tai con thỏ nhỏ ngây thơ, miệng đeo khẩu trang con thỏ nhỏ, lộ ra cặp mắt to sáng ngời, cưỡi xe máy điện “Rùa con” của Tứ Hỉ chở cô ấy tới khu vực thành phố.
Đa Bảo rất thích cưỡi “Rùa con”, mỗi lần cô cưỡi lên xe lại cảm thấy mình giống như đang thủ vai diễn công chúa Audrey Hepburn trong《 Roman Holiday 》.
Mặc dù phía sau không phải nam chính đẹp trai phong độ mà là Tứ Hỉ “Bốn lạng đẩy ngàn cân” . . . . . ..
Dọc đường đi hai người ngâm nga hát mấy bài hát, tâm trạng đi ăn thịt vô cùng vui vẻ, ha ha ~
Nhưng. . . . . . Đa Bảo cũng là bởi vì quá vui sướng mất hồn, chờ hồi hồn mới bỗng nhiên phát hiện không biết lúc nào con đường phía trước xuất hiện một con xe Maserati.
“Áaaaaaa!” Chỉ nghe Đa Bảo hét lớn một tiếng, vội vàng phanh xe.
Sau lưng, Tứ Hỉ cũng nhìn thấy, muốn kêu Đa Bảo ngừng lại, lại thấy càng ngày càng tiến tới gần chiếc xe kia, trong nháy mắt, Tứ Hỉ hoảng sợ ngẩn ra. . . . . .
“yu~~~~~” Trong cơn hoảng loạn, Đa Bảo nghe được tiếng kêu đáng đánh đòn của Tứ Hỉ.
Mẹ nó! Yu em gái cậu ấy! Thì ra cô ấy vẫn ôm chặt cổ cô là xem như cương ngựa mà kéo lại! Coi cô như ngựa cưỡi đi chơi sao! Serena Nguyen, diwnd4nl$quysdOn
“Bành!”
Mặc dù Đa Bảo đã phanh rất kịp thời, nhưng bởi vì tốc độ vừa rồi quá nhanh, nên vẫn không sai không lệch đâm vào chiếc xe.
“Tớ đã cố hết sức. . . . . .” Miệng Đa Bảo dấu sau khẩu trang ấp úng mở miệng.
Giờ phút này các loại kiến thức vật lý chợt lóe lên trong đầu Đa Bảo. . . . . .
Trọng lượng càng lớn quán tính càng lớn.
Cô giật mình, tại sao mình không có dừng lại là bởi vì quán tính, mà theo suy luận trên, bởi vì có sự tồn tại mạnh mẽ của Tứ Hỉ khổng lồ cho nên làm tăng quán tính, đụng vào là tất nhiên!
Nghĩ như vậy, Đa Bảo cũng yên tâm thoải mái hơn.
Nhưng chuyện quan trọng không phải là nghiên cứu vấn đề này, cô đã đụng vào xe thịn đó nha! !
Maserati đó! ! Chính là bán cả phòng ký túc xá của các cô đi cũng không đền được một bánh xe của người ta.
Một lúc lâu sau, tài xế chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, là một người đàn ông trung niên, ông nhìn Đa Bảo, mặt không chút thay đổi.
Đa Bảo mắt đối mắt nhìn đôi mắt ti hí của ông ta thật lâu, vẫn không dám nói chuyện.
“Đa Bảo. . . . . . Nếu không, chúng ta truồn thôi.” Tứ Hỉ ở phía sau nhút nhát nói, cái này nếu thật đụng hư, sao các cô bồi thường nổi.
“Hứa Đa Bảo tớ dám làm dám chịu, đâu phải là đồ chuột nhắt!” Đa Bảo lấy khẩu trang xuống mạnh miệng nói, lộ ra khuôn mặt nhỏ bé đẹp đẽ của cô.
Phốc. . . . . . Thật ra thì cô chút chột dạ. . . . . . Thật, tay run run như người bệnh mắc chứng Parkinson!
“Bác à. . . . . . ngại quá. . . . . . như vậy đi, bác ra cái giá chúng ta giải quyết riêng?” Sau đó Đa Bảo liền nơm nớp lo sợ mà mở miệng với chủ xe.
Người đàn ông xấu hổ. . . . . . Sắc mặt âm trầm.
“Không cần, các cô đi đi.” Bỗng dưng ông mở miệng đáp lại.
Đa Bảo cùng Tứ Hỉ cũng ngây ngẩn cả người.
Wtf? Thật hay giả?
“Tứ Hỉ, tớ không nghe lầm chứ?” Đa Bảo chất vấn lại lần nữa.
Tứ Hỉ lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Không có!” Cô ấy nói như chém đinh chặt sắt.
“Thật sao bác?” Đa Bảo còn chất vấn, để phòng ngừa bất trắc, lại hỏi một lần.
Sắc mặt người đàn ông càng thêm khó coi, “Tôi không có già như vậy đâu. . . . . .” Trầm giọng nói một câu như vậy.
“Ấy ấy. . . . . . Trời tối, gió lớn em nhìn không kĩ, ha ha. . . . . .” Đa Bảo đổ mồ hôi ầm ầm, ngoài cười trong không cười nhìn người đàn ông kia mà da đầu tê dại, “Ngại quá, anh này! Nghìn lần đừng để bụng! Em trông có vẻ già nhưng thật ra thì em rất nhỏ!” Sau đó lập tức đầu óc trở nên thông suốt ân cần giải thích, lại càng tô càng đen.
Mặt người đàn ông khẽ co quắp, nhức đầu bóp trán, nhẹ nhàng phất phất tay, “Lần sau lái xe cẩn thận một chút, các người đi đi.”
“Cám ơn anh! Anh thật là người tốt! Chúc anh lên đường bình an, hạnh phúc an khang!” Đa Bảo đienanlneqyuydon vui lên lại bắt đầu nói nhảm, sau đó vội vàng khỏi động rùa con chở Tứ Hỉ nghênh ngang rời đi.
Lúc này không chạy thì đợi đến bao giờ, đổi ý thì sao! Cho nên cô như một làn khói chốc lát đã không thấy.
“Trốn rất nhanh. . . . . .” Sau khi Đa Bảo biến mất, chỗ ngồi sau xe bỗng dưng vang lên một giọng nam ủ dột.
Trong bóng tối, trên ghế sau là một bóng dáng cao ráo, lại không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lóe sáng, chứng kiến một màn vừa rồi, khóe môi nhếch lên thành nụ cười khó phát hiện.
“Giang tổng, cứ bỏ qua cho nha đầu kia như vậy?” Tài xế vừa đối thoại với Đa Bảo không cam lòng.
Đàn ông phía sau vẫn ngồi nghiêm chỉnh không nhúc nhích.
“Khuyên chú phải có lòng khoan dung. . . . . . Ngày mai xem xem đụng hỏng ở đâu, gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm, đi thôi, tôi còn phải đi họp.” Anh sâu kín mở miệng.
“Được . . . . .” Người đàn ông lập tức không nói thêm gì nữa, ấn cửa xe lên, khởi động xe. . . . .