• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor : Serena Nguyen

Hôm sau, lúc Doãn Kha Cẩn đi xuống phòng ăn ăn sáng thì nhìn thấy Giang Mộ Hi đi ra khỏi phòng cùng lúc.

Ngạc nhiên trong giây lát, không hề nói gì, trực tiếp xuống lầu.

Giang Mộ Hi như đã quen, cũng không nói nhiều, cất bước chậm rãi xuống lầu.

"Cậu cả, Cậu hai cũng dậy rồi?" Người làm thấy hai vị thiếu gia hiếm khi xuất hiện cùng lúc lại cùng xuống lầu, không kìm được vui mừng.

Doãn Kha Cẩn không trả lời, cao ngạo xuống lầu đi về phía phòng ăn, Giang Mộ Hi ở phía sau khẽ mỉm cười gật đầu với người giúp việc.

Vẫn là cậu cả tốt, cũng may tương lai cậu cả là chủ nhà, nếu không theo tính nết khó chịu của Cậu hai, người làm bọn họ khổ muốn chết.

Người làm oán thầm, nhìn hai anh em không chút giống nhau một trước một sau vào phòng ăn.

"Ông. . . . . ."

Ông Giang đang dùng bữa sáng trong phòng ăn, Doãn Kha Cẩn đang đút tay trong túi quần, thấy ông thì bỏ ra, sau đó tôn kính chào hỏi.

"Ừ." Ông Giang nhàn nhạt đáp một tiếng, nhưng không hề dừng động tác múc cháo, thậm chí đầu cũng không ngẩng lên.

"Ông, chào buổi sáng." Sau đó Giang Mộ Hi mỉm cười bước vào phòng ăn chào ông.

Giống như gió mát thổi qua tai, ông nhẹ nhàng ngẩng đầu.

"Oắt con, còn biết trở lại sao!" Ngoài miệng trách cứ, giọng nói lại cưng chìu.

Khiến Doãn Kha Cẩn đứng lên cạnh đau khổ trong lòng. Vẫn luôn như vậy, chỉ cần Giang Mộ Hi ở đây, ông sẽ không coi cậu là cháu. Trong mắt của ông vĩnh viễn chỉ có mình Giang Mộ Hi.

Giang Mộ Hi quét mắt qua thân thể cứng đơ của Doãn Kha Cẩn.

"Ngồi xuống ăn cơm đi." Nhẹ giọng nói với cậu, sau đó thẳng kéo ghế cạnh Ông Giang ưu nhã ngồi xuống.

"Ông, dạo này thế nào ạ? Không phải con đã về thăm ông rồi đây sao." Giang Mộ Hi được ông nuôi từ nhỏ, nói chuyện có lúc nghịch ngợm như đứa trẻ, chỉ là trong mắt Doãn Kha Cẩn thật là châm chọc.

Nếu như đổi lại là cậu, ông chỉ cảm thấy cậu hỗn láo đúng không?

"Chuyện của công ty con không cần gánh một mình, các nguyên lão có thể giúp, con còn trẻ, nhiều thứ phải học, có họ giúp đỡ ông cũng yên tâm." Ông nhìn anh nghiêm túc nói, gánh nặng Giang thị, ngày sau phải nhờ vào anh gánh chịu. Chỉ là trong mắt ông, anh mãi mãi chỉ là đứa bé, bảo bối số khổ thuở đó. . . . . .

"Ông, con biết rồi, ông yên tâm, ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, chuyện của công ty giao cho con, không cần quan tâm." Giang Mộ Hi vâng lời.

"Cháu ăn xong rồi, đi làm trước."

Hai ông cháu vẫn còn nói chuyện, Doãn Kha Cẩn vừa rồi ngồi xuống không bao lâu múc vài hớp cháo càng thấy ăn không ngon, lạnh lùng để muỗng xuống, quẳng lại một câu nói liền đứng dậy muốn đi.

"Mày đứng lại đó." Giây sau, giọng nói nghiêm nghị của ông vang lên.

Doãn Kha Cẩn dừng bước.

"Hôm qua uống say khướt, ai dạy mày phóng túng như vậy?" Ông có vẻ tức giận.

Giang Mộ Hi đặt muỗng xuống, khẽ nhăn mày, nhưng không ai phát hiện.

Doãn Kha Cẩn đưa lưng về phía bọn họ, Giang Mộ Hi không thấy được vẻ mặt của cậu, chỉ là đôi tay nắm chặt hoàn toàn lọt vào mắt anh.

"Mày cũng không nhỏ, bao giờ mới được đáng tin như anh trai? Nhìn bộ dạng mày bây giờ, đúng là giống thằng bố vô dụng như đúc!" Hình như ông nổi giận thật, giọng cũng cao lên mấy phần.

"Ông, tối qua Kha Cẩn đi tiếp khách hàng, uống rượu xã giao khó tránh khỏi sẽ uống nhiều, nhưng cũng là thỉnh thoảng, Kha Cẩn luôn luôn tự hạn chế, không phải đứa bé chơi bời bên ngoài." Giang Mộ Hi nhẹ nhàng mở miệng giảng hòa thay cậu.

"Một công ty quảng cáo, khách hàng lớn thế nào mà phải say như chết? Mộ Hi, con không phải bênh nó, quản gia đã kể chi tiết cho ông rồi. 24 tuổi đầu rồi cũng không biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, sang Mĩ học mấy về coi luật lệ cái nhà này như đồ trang trí đúng không?" Ông không hề bớt giận vì Giang Mộ Hi, ngược lại càng ngày càng tức.

"Nếu cháu cả của ông đã ưu tú như vậy, ông cần gì phải để ý đứa cháu này chứ? Cháu chính là mê muội mất cả ý chí, không làm việc đàng hoàng, cháu bướng bỉnh thế nào chẳng lẽ người trong cái nhà này còn không biết? Từ nhỏ đến lớn cháu đâu có thiếu trừng phạt." Doãn Kha Cẩn nhếch miệng.

"Ông, ông không cần tức giận vì thằng cháu này, tức nhiều hại thân, nếu ông thấy cháu phiền thì cũng sai người đưa cháu ra nước ngoài đi, ông nhắm mắt làm ngơ, cháu cũng có thể đoàn tụ với mẹ, vậy vừa lòng ông chưa?" Cười lạnh nói xong, cậu cất bước ra khỏi phòng ăn.

"Khốn kiếp! Doãn Kha Cẩn, cánh mày cứng cáp rồi! Mày đúng là thằng con ngoan của bố!" Ông vỗ bàn, tức giận quát to, đôi tay khẽ run, mặt giận đến xanh mét.

"Doãn Kha Cẩn, cậu đứng lại đó cho tôi!" Giang Mộ Hi đứng dậy ý bảo người giúp việc khuyên ông cụ, sau đó cất bước đuổi theo Doãn Kha Cẩn, ngăn cậu lại đi.

"Cậu biết rõ tim ông không tốt còn nói những lời đó chọc giận ông, cậu có biết hai chữ hiếu thảo viết thế nào không?" Mãnh liệt trách cứ cậu, Doãn Kha Cẩn làm gì anh cũng mặc, nhưng anh không thể để cậu ta tổn thương ông dù chỉ một chút.

"Chữ hiếu?" Doãn Kha Cẩn cảm thấy buồn cười.

"Giang Mộ Hi, anh không cần vờ vịt trước mặt tôi, tôi là bất hiếu, bởi vì từ đầu tới đuôi ông không hề coi tôi như cháu. Còn anh nữa, tôi không cầu xin được làm em trai anh! Các người đưa mẹ tôi đi, mẹ tôi còn sống lại bắt tôi chịu đựng nỗi khổ mất mẹ như anh! Tại sao! Tại sao!" Phẫn hận chất vấn, như hận không thể xé nát Mộ Hi.

Giang Mộ Hi hờ hững cười.

"Doãn Kha Cẩn, cậu có chút bản lĩnh này thôi hả? Ngoài khiến ông tức giận thì là gào thét với tôi?" Điệu cười từ từ hạ xuống, vẻ mặt dần dần lạnh đi.

Mắt anh như lười kiếm sắc bén.

"Không cần oán trách số phận bất công với tôi, cậu. . . . . . không có tư cách đó." Từng chữ từng câu nói cho cậu biết, giọng nói giống như Hàn Băng.

Doãn Kha Cẩn nhìn thẳng anh, nhưng không hề sợ hãi.

"Giang Mộ Hi, anh sẽ phải hối hận. . . . . ." Cũng gằn từng chữ đáp lại anh, giống như tuyên chiến.

Giang Mộ Hi bình tĩnh xoay người quay lại phòng ăn.

"Doãn Kha Cẩn, trước khi muốn chống phá tôi, nhìn nhận rõ mình đi đã. . . . . ."

Lưu lại một câu như vậy, anh đi không nhanh không chậm, giống như không hề để cậu vào mắt, cũng không quan tâm khiêu khích của cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK