Đa Bảo không hiểu nổi tại sao bị yêu nghiệt yêu cầu tham gia tiếp khách, anh ta không cho Yêu Tinh đi giúp đỡ anh ta mà đổi thành cô? Đa Bảo chợt cảm thấy từng đợt lạnh lẽo, cảm giác anh không có chút lòng tốt nào mà là muốn chỉnh cô thì đúng hơn.
Đa Bảo đứng ở cửa phòng tiếp khách nhìn qua rất không tình nguyện, Yêu Tinh nhìn bộ dạng Đa Bảo ngọn lửa trong mắt từ từ bùng lên lên.
Hứa Đa Bảo cô là cái thá gì! Dám tranh giành danh tiếng của bà đây!
“Quản lý, Hứa Đa Bảo là bộ phận tài vụ, tiệc tiếp khách vẫn nên để bộ phận ngoại giao đi thì tốt hơn.” Không cam lòng mở miệng nói với Yêu Nghiệt.
“Từ trước tới nay bộ phận ngoại giao tham dự các hoạt động như này quen rồi, rèn luyện nhiều rồi, làm lãnh đạo tôi muốn đối xử công bằng cho các bộ phận khác cơ hội.” Yêu Nghiệt nghiêm nghị nói xong, nghe rất có đạo lý.
“Hứa Đa Bảo cô nói xem vậy có đúng không?” Dừng lại một chút lại nhìn về phía Đa Bảo không mặn không nhạt hỏi một câu như vậy.
Đa Bảo toát mồ hôi, cô tình nguyện không cần cơ hội này có được không! Làm Đấng Cứu Thế ban phát ân huệ cho cô không bằng!
“Ha ha, đúng vậy đúng vậy, cám ơn quản lý đã chiếu cố.” Trong lòng muốn ói nhưng Đa Bảo vẫn phải là nhắm mắt đồng ý.
Khóe miệng Yêu Nghiệt cười nhạt, chậm rãi từ bàn hội nghị thong thả đứng dậy dạo bước đến bên cạnh Đa Bảo.
“Ở tổng bộ Giang thị rèn luyện lâu như vậy, tôi còn chưa kiểm nghiệm thành quả của cô, vừa rồi lúc nói chuyện hợp tác tôi thủ hạ lưu tình không để đại biểu bộ phận tài vụ lên tiếng, buổi tối cô ở trước mặt khách hàng biểu hiện tốt một chút.” Nhẹ nhàng cúi người trước mặt Đa Bảo, anh thong thả ung dung nói.
Lần đầu tiên anh ta dựa vào gần như vậy, Đa Bảo cũng có thể rõ ràng nhìn đến cặp lông mi dày của anh ta, áp sát như này rất mập mờ có biết hay không!
Đa Bảo theo bản năng lui về phía sau mấy bước, cô là hoa có chủ rồi, có gia đình rồi nha! Người có gia đình rồi thường chú ý đến cự ly tiếp xúc với người khác giới!
Yêu Nghiệt thấy cô đề phòng anh, nụ cười trên khóe miệng cũng không nhạt đi, “Chuẩn bị cẩn thận một chút, buổi tối gặp lại.” Cuối cùng lưu lại một câu rồi cất bước rời đi.
Đa Bảo còn ngây người đứng nguyên tại chỗ, Yêu Tinh sau lưng đã đạp trên đôi giày cao gót mười mấy cm “Lộc cộc lộc cộc” đi tới.
“Hứa Đa Bảo cô cho rằng tôi không đi là cô có thể vui mừng đi tiếp khách hàng cùng quản lý rồi hả? Cô biết trên bàn rượu phải nói gì phải làm gì sao? Cô tốt nhất đừng phá hỏng chuyện hợp tác khiến công ty mất mặt, rèn luyện mấy năm nữa đi đồ ngốc nghếch!” Bị Đa Bảo chiếm vị trí của mình Yêu Tinh lúc này nộ khí xung thiên, quả thật giận đến mất khôn, hận không diệt được Đa Bảo, nói chuyện cũng không giữ mồm giữ miệng.
Trước giờ Đa Bảo không thèm so đo với cô ta, hiện tại cô ta châm chọc đủ kiểu, Đa Bảo cô cũng không phải là dầu mặc cho cô ta đứng đây phun, Đa Bảo nhìn dáng vẻ vênh váo hung hăng của cô ta vốn đã định không chấp lại bị cô ta chọc ngoáy!
Cho dù cô câu được quản lý thì có thể làm khó dễ được tôi chắc?
Cãi nhau à, Hứa Đa Bảo cô cho dù không bằng người ta cũng không thể bị người ta coi thường.
“Yên tâm, chúng ta không có ngực lớn nên có đầu óc, nên nói cái gì nên làm cái gì lòng sáng tựa như gương, đối tác nhìn là thực lực công ty, chúng ta làm nhân viên nếu tùy tiện là có thể làm món ăn một chuyện làm ăn cũng không tránh khỏi quá để ý mình rồi.” Đa Bảo quay cái miệng nhỏ nhắn thấy sắc mặt Yêu Tinh càng thêm tức giận trong lòng vô cùng sảng khoái tiếp tục mở miệng, “ Hứa Đa Bảo tôi có nói cho công ty mất gì gì đi nữa không phải là quản lý còn chưa sợ sao, có tình ý gì hả Yêu Tinh, Hoàng đế bên kia còn chưa gấp thái giám bên này xem ra rất khó chịu rồi ~”
Đa Bảo nói xong sắc mặt của Yêu Tinh đã giận đến trắng bệch, Đa Bảo bình thường không lời nói ác độc, nhưng khiêm tốn không có nghĩa là dễ bị bắt nạt, thực lực của cô không thua gì Bát Bảo đâu.
Khoác lên người bộ da đã tự coi mình là người rồi, con mẹ nó người cũng chia ba bảy loại người, cô có phần quá kiêu ngạo rồi, không áp chế được cô Hứa Đa Bảo tôi phí công lăn lộn trên giang nhiều năm như vậy!
“Hứa Đa Bảo cô nói chuyện với tôi nên chú ý một chút! Bàn về cấp bậc bây giờ tôi đứng trên cô đấy!” Yêu Tinh bị Đa Bảo phản kích đã phát cáu, thanh âm cũng nâng lên một tone.
“Ôi chao quản lý bộ phận ngoại giao, nhìn đại nhân ở đây tức giận, quản lý đại nhân đại lượng sao lại chấp nhặt một nhân viên nhỏ nhoi như tôi thế này, quản lý cần phải chú ý đến hình ảnh nha, camera theo dõi vẫn sáng ngộ nhỡ cấp dưới không hiểu chuyện cho rằng cô tức giận bắt nạt nhân viên hoặc là cấp trên nhìn thấy không phải là hạ thấp thân phận của cô sao!” Yêu Tinh căn bản không phải đối thủ của Đa Bảo, Đa Bảo thuận miệng vừa nói như vậy cô ta lại thật sự ngẩng đầu nhìn camera theo dõi.
“Hứa Đa Bảo! Coi như cô có gan!” Lập tức thu lại dáng vẻ kiêu ngạo dậm chân định đi.
“Ai da, chẹp chẹp, nhưng tôi đâu có cái thứ ấy, Đại lão gia mới có mà thôi, làm lãnh đạo không thể nói lung tung được.” Đa Bảo bày ra dáng vẻ vô tội ép Yêu Tinh cắn răng nghiến lợi.
“Cô chờ đó cho tôi! Chờ đó!” Yêu Tinh lắc cái mông liền chạy lấy người, Đa Bảo thấy dáng vẻ cô ta giận đến phát run không khỏi cảm thấy buồn cười.
Yêu Nghiệt thật là gu thưởng thức có vẫn đề, lại bị cô ta quyến rũ, cũng không sợ AIDS! Khinh bỉ! Vô cùng khinh bỉ!
Nghĩ như vậy hình tượng Yêu Nghiệt ở trong cảm nhận của cô càng thêm ảm đạm phai mờ.
(Doãn nhi tử: lão đây có bụng đói ăn quàng cũng không đam mê nhặt ve chai!!!)
Buổi tối Đa Bảo đúng giờ đi theo Yêu Nghiệt tham gia tiệc chiêu đãi, đến phòng ăn Đa Bảo mới phát hiện cô là nhân viên nữ duy nhất trong công ty tham gia tiệc chiêu đãi.
“Quản lý, tại sao chỉ có một mình tôi là phụ nữ? Các đại diện khác thì sao?” Đa Bảo vừa rồi ngồi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn liền bắt đầu phàn nàn, như vậy khiến cô càng thêm lộ ra vẻ lo lắng!
“Tiệc chiêu đãi không cần quá nhiều đại biểu, một là được rồi.” Yêu Nghiệt lại còn ngồi ở bên người cô, giọng nói bình thản làm như tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Đa Bảo nghe xong khóc không ra nước mắt, đây là logic gì vậy? Không chơi kiểu bắt nạt người như vậy nha!
Trong tiệc chiêu đãi là đám đàn ông ăn uống linh đình, đĩnh đạc nói chuyện, Đa Bảo một mình vùi ở vị trí của mình cũng không biết ý nghĩa mình tới đây làm gì.
“Doãn quản lý, tiểu thư bên cạnh anh họ gì, sao vẫn cúi đầu không nói lời nào thế, ai không biết còn tưởng rằng một đám đàn ông chúng ta bắt nạt cô ấy.” Đột nhiên một lãnh đạo phía đối tác chú ý tới bóng dáng nhỏ nhắn của Đa Bảo, đám đàn ông uống nhiều rượu rồi lời nói cũng bắt đầu nhiều, cũng bắt đầu lôi thôi lếch thếch.
“ Đại diện bộ phận tài vụ Hứa Đa Bảo.” Yêu Nghiệt vốn đang ngồi ngay ngắn nhưng dần dần cơ thể hơi ngửa ra phía sau, nghiêng nửa người nhìn về phía Đa Bảo bên cạnh, một tay nhè nhẹ vỗ miệng ly rượu trên bàn ăn, ngón tay thon dài lướt qua ly rượu ma sát, bởi vì uống chút rượu trong ánh mắt lạnh lùng thường ngày giờ có chút ôn hòa.
Rõ ràng lời nói rất bình thường, nhưng bởi vì cái động tác này ánh mắt đó nên ở trong mắt người khác toàn bộ thành một ý tứ khác.
Chỉ mang theo một nữ nhân nhân viên, còn để cho cô ấy ngồi ở bên cạnh mình, đã hiểu, đã hiểu ~
“Hứa Đa Bảo cái tên này rất hay, chiêu tài tiến bảo*!” Không biết người nào say xỉn trước đến tên của Đa Bảo cũng thành đề tài bàn luận.
*Chiêu tài tiến bảo: bộ vật phẩm bao gồm Tỳ hưu kết hợp với Đồng tiền hoa mai và Thiềm thừ. Ý muốn nói bảo vật trừ tà, mang tài lộc, may mắn đến.
Đa Bảo xấu hổ cười ngây ngô, hồn nhiên không biết mấy người đang ngồi hiểu ánh mắt của cô sang một ý khác, một mình tiếp tục cúi đầu ăn.
Cầu thần Allah! Có thể phù hộ để bọn họ cũng không nhìn thấy con hay không, không nhìn thấy con! Chiêu tài tiến bảo em gái ông!
“Tôi được nhờ phúc khí của cô, tôi mời cô một chén.” Bỗng dưng, người đàn ông vừa rồi nói chuyện giơ ly rượu lên định đứng lên muốn chạm cốc với Đa Bảo.
Đa Bảo thật là không hiểu mô tê gì, tên cũng có thể có phúc khí được à?
Thân thể cứng đờ cũng đứng lên, “Tôi mời ngài mới phải, ha ha.” Cười theo làm ly.
Một ly vừa xuống bụng cô cảm thấy trong miệng chát chát, còn chưa kịp ngồi xuống lại có người đứng lên muốn chạm cốc với cô.
“Tôi cũng được thơm lây phúc khí của Hứa tiểu thư, chiêu tài tiến bảo!”
Giống như kiểu thương lượng vậy, một người này vừa kết thúc người khác lại tiếp tục đứng dậy nâng chén.
Đa Bảo thật là muốn khóc, cô không phải là lãnh đạo công ty cũng không phải là mỹ nữ quan hệ xã hội, vậy mà cả một đống người không tiếc danh dự mời cô uống rượu, cô thật có thể chiêu tài tiến bảo thì bố của cô cũng sớm thành ông chủ lớn rồi!
Liên tiếp uống vài ly chân Đa Bảo cũng bắt đầu nhũn ra không khỏi cảm thấy có chút uất ức.
Nếu là Cọc Gỗ nhà cô ở đây nhất định không để cho cô uống nhiều rượu như vậy.
“Tửu lượng của Hứa tiểu thư không cao lắm, tôi thay cô ấy tiếp các vị.” Trong lúc Đa Bảo bị rót ly rượu thứ năm Doãn Kha Cẩn đoạt lấy ly rượu trong tay cô để ở một bên, sau đó cầm lên ly rượu của mình uống một hơi cạn sạch.
Tất cả mờ ám thu hết vào đáy mắt mọi người, suy đoán vừa rồi càng được chứng thực.
“Dõan quản lý tửu lượng thật tốt, coi trọng nhân viên của mình như vậy thật là một lãnh đạo tốt, hiếm có hiếm có! Mời anh một chén nữa!” Lại bắt đầu trêu trọc, Doãn Kha Cẩn mang theo nụ cười tiếp tục cùng bọn họ uống rượu.
Tửu lượng của Đa Bảo không tốt, vừa rồi uống mấy ly rượu cô lập tức cảm thấy hỗn loạn, thật vất vả chịu đứng đến tiệc chiêu đãi kết thúc Đa Bảo vừa ra khỏi khách sạn liền ói ra ngoài.
Doãn Kha Cẩn tiễn khách xong mới phát hiện Đa Bảo nôn, khó chịu đứng ở bên cạnh bụi cỏ xa khuôn mặt nhỏ nhắn co lại.
“Hứa Đa Bảo, cô vẫn khỏe chứ?” Anh nhẹ nhàng đi tới hỏi cô.
“Doãn Kha Cẩn khốn khiếp!” Đa Bảo nhìn thấy anh ta đi tới liền buột miệng mắng một câu như vậy.......