"Mới sáng sớm, coi cái này làm gì vậy?" Sở Khâm lau miệng.
"Anh... anh chỉ định coi tài liệu của hạng mục..." Chung Nghi Bân nói lắp bắp, luống cuống tay chân đóng video lại, vừa mới tắt xong, chuông cửa liền vang lên.
Sở Khâm dụi dụi mắt đi mở cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn thấy thư ký Kim mặc tây trang mang giày da cầm theo bữa sáng.
"Thư ký Kim, tới sớm vậy." Sở Khâm mở cửa, nhịn không được lại ngáp một cái.
"Chào phu nhân." Thư ký Kim chính trực theo sát Sở Khâm lên tiếng chào hỏi, thay dép, cầm bữa sáng trong tay đặt lên bàn cơm. Nhìn thoáng qua tổng tài đang bận rộn, trên màn ảnh là tài liệu kế hoạch dự toán chi chít chằng chịt, trong lòng cảm khái một tiếng làm tổng tài thật khổ cực.
Nghe thấy xưng hô "Phu nhân", Sở Khâm còn đang trong trạng thái mơ hồ vẫn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi cậu kịp phản ứng lại, thư ký Kim đã mang theo vẻ mặt thành thật ngồi ở bên cạnh Chung Nghi Bân nghe anh nói về các vấn đề của hạng mục.
10h hôm nay phải đến tập đoàn họp, không kịp đến công ty, Chung Nghi Bân trực tiếp kêu thư ký Kim tới đây, hai người bọn họ cùng đến tập đoàn luôn.
Khóe miệng Sở Khâm giật giật, xoay người đi rửa mặt, dọn dẹp ổn thỏa, ngồi ở trước bàn ăn yên lặng ăn bữa sáng. Thư ký Kim đem bánh bao chiên tới, bởi vì đường đi có hơi xa, đồ ăn đã lạnh đi phần nào, Sở Khâm cho vào chảo điện hâm nóng một chút rồi mới lấy ra ăn. Chấm chút giấm đen, cắn một cái, nước tuôn ra bốn phía, ăn ngon vô cùng. Không cần cháo gì cả, uống một ly nước chanh mật ong nữa là đúng chuẩn luôn.
"Anh cũng muốn ăn." Chung Nghi Bân ngửi thấy mùi thơm, há mồm đòi Sở Khâm đút.
"Tự ăn đi, ăn xong rồi làm." Sở Khâm không để ý tới anh, gắp một cái bánh lên cho vào miệng.
Chung Nghi Bân đành phải ngoan ngoãn đi qua ăn sáng, để lại mình thư ký Kim khổ ha ha chỉnh lý tài liệu. Thời gian cấp bách, phải nhanh sắp xếp xong mọi thứ, làm ra vài bản brochure. Thư ký Kim chọn Power Point rồi cả hình ảnh và video trong một folder, copy qua ổ U, xong rồi lại down brochure về, đi tìm một tiệm in màu để in ra.
Ăn sáng xong, Sở Khâm chọn quần áo cả nửa ngày trời, thở dài. Quần áo Chung Nghi Bân để ở chỗ này quá ít, phải tham dự một trường hợp chính thức mà cũng không có nhiều tây trang để chọn lựa nữa.
"Không sao đâu, đều là người của tập đoàn, anh có quấn một tấm mền tới đó bọn họ cũng biết anh là ai mà." Chung Nghi Bân cười cười không thèm để ý, anh mặc áo sơmi, cũng không thắt cà vạt, xách áo khoác tây trang lên liền đi.
Sở Khâm cũng phải đi quay chương trình, cậu xoa cái eo đau nhức đến đài truyền hình, lúc Đỗ Vi trang điểm cho cậu, nhịn không ngủ thiếp đi.
"Tối hôm qua đi đâu chơi bời rồi?" Đỗ Vi vừa trang điểm vừa cười hì hì hỏi.
"Không có đi đâu hết đó." Sở Khâm ngáp một cái.
"Chậc chậc..." Đỗ Vi chắt lưỡi cười cậu.
"Chị Vi Vi, bên quản lý sân khấu hối rồi kìa." Trần Kỷ Minh đang ngồi ở một bên nhịn không được mở miệng hối. Gần đây hắn mới được biết, thực ra Đỗ Vi còn lớn hơn cả hắn, đã vậy cô còn là thợ trang điểm chuyên dụng của MC, không đợi hắn đắc ý được mấy ngày, Trần Kỷ Minh liền phát hiện ra, mỗi lần hắn ngồi trang điểm cùng một lúc với mấy MC khác, hắn cứ luôn bị xếp ra sau. Loại đãi ngộ khác biệt này, thời điểm Sở Khâm có mặt lại càng rõ ràng hơn, Đỗ Vi còn có thể cố ý nói chuyện với Sở Khâm một hồi nữa.
Đỗ Vi liếc mắt, quay đầu cười ôn nhu nói: "Gấp lắm sao? Nếu gấp như vậy, dặm cho cậu một lớp phấn là được rồi."
Sở Khâm mím môi nhịn cười, hoàn toàn không có ý nói giúp Trần Kỷ Minh. Tính tình của cái cô Đỗ Vi này không tốt, tâm nhãn lại nhỏ, đắc tội cô liền có thể nếm được mùi đau khổ.
Quả nhiên, Đỗ Vi lấy một hộp phấn nền ra, thoa cho Trần Kỷ Minh. Hộp phấn này thiên về màu tối, ngồi trong phòng hóa trang nhìn không ra, nhưng khi lên sân khấu liền lộ vẻ già nua.
Sở Khâm đặt một tay lên ghế dựa, cằm đặt lên cánh tay: "Vi Vi, chiều nay đi shopping với em nha."
"Uầy, rốt cục ngài cũng nhớ tới chuyện đi shopping với con rồi à?" Đỗ Vi cười liếc cậu.
"Không phải mỗi lần đi shopping em đều phải dựa vào chị cả sao, cứ quyết định như vậy nhá." Sở Khâm chớp chớp mắt với cô, lúc gần đi còn nhìn thoáng qua Trần Kỷ Minh bị Đỗ Vi cố ý trang điểm cho xấu xí một chút, "Kỷ Minh nè, một lát kéo cậu lên sân khấu chung với tôi nhé."
"Được ạ!" Trần Kỷ Minh không thèm nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý, thầm nghĩ rốt cuộc Sở Khâm cũng biết dẫn dắt mình rồi.
Món thập cẩm kỳ này mời một đoàn phim thần tượng, một đám người trẻ tuổi xúm lại rất là náo nhiệt.
"Khâm ca!"
"Chào Khâm ca!"
Đến hậu trường, giảng giải về lưu trình với bọn họ, đang cười cười nói nói thì nam nữ diễn viên chính lập tức đứng lên chào, những người khác cũng đều tiến tới chào hỏi.
"Khâm ca, đã lâu không gặp." Nam số 2 Kiều Tô có một khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, cười rộ lên trong trong sáng sáng, vô cùng dễ nhìn. Cậu vào nghề đã được vài năm, lúc mới vào nghề, diễn chính là mỹ nam cổ trang, một lần liền nổi tiếng, đáng tiếc công ty cậu ký hợp đồng lại không tốt, không biết cách nâng cậu lên. Bây giờ vẫn cứ để cậu nhận kiểu phim thần tượng ngốc nghếch này...
Sở Khâm nhìn cậu ta, cảm thấy có hơi đáng tiếc. Ba năm trước Kiều Tô từng tham gia chương trình của cậu, khi đó thiếu niên mới vào đời nhiệt huyết hăng hái, hiện tại đã nội liễm không ít, cũng tại mấy năm nay đã lãng phí không ít thời gian.
"Nghe nói gần đây em mới nhận một bộ phim cổ trang hả, sao rồi?" Nói về lưu trình xong, Sở Khâm lén trò chuyện với Kiều Tô đôi ba câu.
"Là một chế tác lớn." Nói đến bộ phim mới nhận, trên mặt Kiều Tô nhịn không được hiện lên ý cưới, "Hạng mục của giải trí Tinh Hải, tài chính đầy đủ." Bởi vì còn chưa công bố bộ phim này ra ngoài nên tất cả đều được bảo mật, Kiều Tô cũng không thể nhiều lời được. Bất quá mấy ngày nay đã bắt đầu tuyên truyền rồi, để cho người trong giới nhìn thử ảnh trong phim cũng được.
Sở Khâm tiến đến bên cạnh Kiều Tô, nhìn thoáng qua ảnh trong phim trong di động của cậu ta, vừa mới liếc mắt liền có thể nhìn ra được chế tác có tinh xảo hay không. Trường bào nghiễm tụ (áo dài tay áo dài) màu trắng tuyết, áo khoác là một lớp vải the mỏng trong suốt, tô điểm cho gương mặt Kiều Tô trắng nõn như ngọc. Thắt lưng tinh tế được khảm một khối ngọc bích, một chuỗi ngọc bích được treo rũ xuống bên hông, chạm trổ kỹ càng, có thể nói là xa xỉ.
"Đúng là dám chi mà." Sở Khâm cảm thán một tiếng, nhìn gương mặt đầy ý cười của Kiều Tô, nhịn không được mở miệng, "Hình như hợp đồng của em sắp đến hạng rồi phải không, có định đổi sang công ty khác không hả?"
"Đổi công ty?" Kiều Tô giương mắt nhìn về phía Sở Khâm, đờ ra một chút, người trong giới khá là kiêng kỵ với mấy chuyện khuyên người khác đổi công ty, dù sao thế lực của công ty diễn nghệ cũng lớn hơn nghệ sĩ, nói không chừng sẽ có một ngày nào bị ai đó truyền ra, vô duyên vô cớ lại đắc tội với người khác nữa. Sở Khâm có thể nói ra một câu như thế, đầu tiên là do cậu không sợ có người truyền ra, vả lại cũng là thật tâm muốn tốt cho Kiều Tô.
"Hai người đang nói gì vậy?" Diễn viên nam số 1 thấy hai người nói đến hăng say, có chút bất bình, sáp lại gần cũng muốn nói vài câu.
"Ha ha, không thể nói chuyện phiếm tiếp nữa rồi, bắt đầu quay rồi kìa!" Sở Khâm cười ha ha đi qua, chào hỏi Lâm Tiếu Tiếu và Chu Sướng rồi lên sân khấu.
Quá trình quay cũng coi như thuận lợi, trước khi Kiều Tô lên sân khấu cho Sở Khâm xem ảnh trong phim, cũng là để nâng thân phận của mình lên một chút, miễn cho xấu hổ ở trên sân khấu. Nhưng không ngờ tới, là mình có lòng tiểu nhân, căn bản là Sở Khâm sẽ không vì cậu còn chưa có tên tuổi mà vắng vẻ cậu, tương phản, anh ấy còn có thể mạo hiểm sẽ đắc tội với người nguy hiểm mà khuyên cậu đổi công ty khác.
Sở Khâm thật đúng là hàng hiếm trong cái giới này mà.
Trò chơi trong nửa cuối chương trình, bởi vì phải gom đủ năm nam sinh, trên sân khấu có hai diễn viên nam, cộng với Sở Khâm và Chu Sướng, còn thiếu một người nữa.
"Tôi có biện pháp!" Sở Khâm nhảy vào giữa khán đài.
"A —— Khâm ca ——" Nhất thời fan ngồi ở hàng ghế đầu điên cuồng, tiến lên vồ lấy cậu.
Sở Khâm linh hoạt tránh thoát khỏi mấy cái tay non mềm của fan, bắt lấy Trần Kỷ Minh đang ngồi ở trong góc: "Nhìn xem, tôi phát hiện ra gì đây!"
"Hở? Đây không phải là Trần Kỷ Minh ở sát vách sao?" Lâm Tiếu Tiếu giả vờ kinh ngạc nói, sau đó cũng nhảy xuống theo, hùa nhau lôi Trần Kỷ Minh lên sân khấu. Trần Kỷ Minh trang điểm là để quay bổ sung vài cảnh trong talk show của hắn, đã hứa sẽ đến xem Sở Khâm ghi hình nên còn chưa tẩy trang, vừa quay xong liền tới đây chờ.
Năm nam sinh đứng chung một chỗ trên sân khấu, Chu Sướng hài hước không đáng kể, hai diễn viên chính phim thần tượng, một Sở Khâm, đều là mấy tiểu thịt tươi trắng nõn, chỉ có Trần Kỷ Minh với sắc mặt ám trầm.
"Ể, không phải nghe đồn đó là MC tiểu thịt tươi mà Thịnh Thế TV vừa mới tuyển vào ư? Sao lại già như vậy chứ hả?" Khán giả dưới đài xì xào bàn tán.
"Đúng đó, so với Khâm ca của tụi mình thì xấu quá trời quá đất luôn." Fan ngồi ở phía trước giơ bảng tên Sở Khâm bĩu môi.
Bởi vì chơi trò chơi nên hoàn toàn phải xem phản ứng tại hiện trường. Vốn dĩ đây chính là địa bàn của Sở Khâm, cậu ở bên trong tự nhiên như cá gặp nước. Nam số 1 tình thương không cao, nhưng thắng ở ngốc đến đáng yêu; Kiều Tô lớn lên quá dễ nhìn, chỉ cần mỉm cười là đủ ăn rồi; mà Trần Kỷ Minh bởi vì vẫn luôn làm bên talk show nên cứ đứng đơ một chỗ, tới chừng chơi trò chơi lại có hơi câu nệ, đứng trên sân khấu cũng có chút đột ngột.
Cũng may thỉnh thoảng Sở Khâm sẽ nói đùa để làm tăng không khí, cuối cùng vẫn thuận thuận lợi lợi vượt qua, Trần Kỷ Minh lại vô cùng ảo não, hắn cảm thấy biểu hiện của mình có chút không xong.
Cùng lúc đó, Chung Nghi Bân đang ở tập đoàn tổng bộ của Thịnh Thế, đứng trên bục trong phòng họp.
"Hiện nay trên thị trường phim truyền hình được chế tác tinh xảo chất lượng, vừa xuất hiện liền bán hết hàng, chính là một cơ hội đầu tư tốt." Chung Nghi Bân có dáng người cao ngất, đứng trước máy chiếu chậm rãi thuyết trình, tiêu sái mê người.
Chung Gia Bân ngồi ở một chỗ khác trên bàn dài, lẳng lặng quan sát biểu hiện của đệ đệ.
"Rốt cục nhị thiếu cũng trưởng thành rồi ha." Chú Trữ ở bên cạnh cười ha ha nói một câu.
"Dạ." Đại ca Chung gia thản nhiên lên tiếng, chỉ có anh mới biết, căn bản không phải là đệ đệ trưởng thành, mà là biến thành một cậu bạn nhỏ, biết cả làm nũng nữa cơ đấy!
"Đây là một đoạn phim ngắn, mọi người có thể xem thử." Chung Nghi Bân ra hiệu cho thư ký Kim chiếu phim, màn hình chuyển thành một video, trên một con đường rợp bóng cây, thiếu niên mặc đồng phục học sinh vô tri vô giác đi trên đường, một người vạm vỡ xông ra...
Chung Nghi Bân: "!!!"
===========================================
Tiểu kịch trường
Nhị Bính: Ông trời của con ơi! Tại sao lại biến thành phim heo rồi!
Đại ca: Em giải thích rõ ràng cho anh
Nhị Bính: Em, em cũng không biết QAQ
Đại ca: Làm nũng một cái anh liền tha thứ cho em
Nhị Bính: →_→
Khâm Khâm: →_→