Sở Khâm nhìn ảnh trên weibo, chính cậu cũng bị manh đến muốn lăn qua lăn lại, quay đầu nhìn Chung Nghi Bân đang xem TV với vẻ mặt nghiêm túc, cậu tiến tới hôn lên mặt anh một cái "chụt".
Chung Nghi Bân giương mắt nhìn cậu, chỉ chỉ bên kia mặt.
Sở Khâm bật cười hì hì, duỗi tay bóp miệng anh thành mỏ gà con: "Nghiêm túc như vậy, học từ ai hả."
"Từ cưa (ca)..." Chung Nghi Bân nói không rõ chữ, tổng tài nghiêm túc lạnh lùng, mê đảo hàng nghìn hàng vạn khán giả ở trên mạng rõ ràng là đang nói tới ca ca của anh mà. Để nghiệm chứng mị lực của tổng tài lãnh khốc, Chung Nghi Bân tạm đóng giả làm đại ca nhà mình một chút.
"Không có gì mà lại đóng ca của anh làm chi, ha ha." Sở Khâm cười không ngừng, đẩy Chung gà con xuống giường.
Chung Nghi Bân đặt hai tay ra sau ót, hất hất cằm với Sở Khâm: "Ngồi lên tự mình động."
Người này, chơi nghiện luôn rồi. Sở Khâm nhấc chân cưỡi lên người anh, làm ra biểu tình điềm đạm đáng yêu: "Tổng, tổng tài... Em không..."
Chung Nghi Bân duỗi tay, nhéo một cái vào ngực cậu: "Tiểu yêu tinh, thực sự là không có biện pháp với em mà."
"Hmm..." Sở Khâm bị nhéo đến điểm nhạy cảm, thắt lưng mềm nhũn, nhào lên người Chung Nghi Bân.
Chung Nghi Bân vỗ một cái lên mông cậu: "Đừng tưởng rằng giả bộ nhu nhược liền có thể lừa cho qua chuyện, nhanh động đi."
Tiểu yêu tinh nhu nhược chỉ có thể nức nở cởi quần áo, sẵn tiện lột cả quần áo của tổng tài, đè tổng tài xuống giường... đánh mông. "Tổng tài đại nhân, thoải mái không?"
"Áu áu áu!"
Tỷ số người xem của kỳ này thật sự bùng nổ đúng như đã đoán, tỷ số người xem chương trình phát lại đều vượt qua cả chương trình cùng kỳ của mấy đài anh em. Thầy Lương đọc bản phản hồi về tỷ số người xem mà cười đến híp cả mắt.
Kéo theo đó, tỷ số người xem của bộ《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》cũng đạt tới một tầm cao mới, lần đầu tiên công khai chiếu phim về chuyện xưa giữa Cảnh Nguyên đế và hoàng hậu nam, bản thân bộ phim đã rất được quan tâm, chỉ là hai tập vừa mới công chiếu còn chưa đến cảnh hai người chạm mặt. Khán giả vẫn thấp thỏm không biết có khi nào sẽ bị cắt bỏ phân đoạn tình yêu hay không, nhưng Món thập cẩm kỳ này đã triệt để khiến cho mọi người yên tâm, ngược lại còn hăng hái bừng bừng canh giữ trước màn hình TV nữa.
Mà kỳ tích chính là, Thịnh Thế TV chiếu phim trễ hơn đài quốc gia 1 tập lại có tỷ số người xem không thua gì đài quốc gia, thậm chí mơ hồ còn có xu thế vượt lên trước nữa.
Ba Chung nhìn bản báo cáo kì này, khẽ gật đầu, mua quyền chiếu lại bộ phim này khá là tiện nghi, không ngờ còn thu được hiệu quả vượt qua cả đài chiếu đầu tiên, thật sự là cực kỳ có lời. Mặt khác, chuyện mua đất đã đâu vào đấy, Hoa gia bận việc nửa ngày lại không kiếm chác được miếng nào, ngược lại còn làm lỗ một số tiền lớn, chuyện này khiến cho ba Chung vô cùng hài lòng. Ông và lão đầu Hoa gia đấu nhau hơn nửa đời người, con trai ông đánh bại con trai của Hoa gia còn khiến ông hưng phấn hơn cả chính bản thân mình chiến thắng nữa.
Ba Chung đặt bản báo cáo xuống, nhịn không được gọi điện thoại cho Hoa Trung Nguyên, bình tĩnh khoe khoang thành tựu của con trai một phen, sau đó lại không có thành ý an ủi đối phương vài câu. Ba Hoa tức đến mức máu sôi sùng sục, cúp điện thoại gọi Hoa Gia Tinh vào phòng làm việc, mắng cho một trận xối xả.
Rốt cục con trai nhỏ cũng có tiền đồ, ba Chung rất là vui vẻ, nhưng ngẫm lại đây là kết quả do Sở Khâm giáo dục ra, ông lại thấy có hơi nghẹn lòng. Quay đầu gọi điện thoại cho Dave, người này, nói là vội tới chữa bệnh cho Chung Nghi Bân, nhưng đã qua lâu như vậy mà chỉ gặp Chung Nghi Bân được có mấy lần, sau đó liền chui vào thư viện của một trường đại học nghiên cứu.
"À, Chung tiên sinh, tôi đang định tìm ông đây, tôi đã tìm ra cách chữa bệnh cho lệnh công tử rồi." Dave nói có hơi kích động.
Kỳ thực Dave cũng không phải là một bác sĩ tâm lý chân chính, y là một học giả, y coi Chung Nghi Bân là một hàng mẫu để nghiên cứu thì đúng hơn. Nghiên cứu ra thành quả, đây là thời khắc mà mỗi một nhà khoa học thích nhất.
Ba Chung khẽ nhíu mày, cái kiểu nói chuyện rốt cuộc cũng vượt ải game này là sao vậy hả? Nhưng chữa trị theo nhân tố bên ngoài cho dến nay đều không có tác dụng, bác sĩ khoa ngoại cũng có nói, trừ phi kích phát phần ký ức dành riêng trong đầu của nó ra... Thế là, ông chỉ có thể dựa vào cái tên Dave không đáng tin cậy này đến thử một lần.
Sở Khâm dẫn Chung Nghi Bân đi gặp Dave, hình như người này đã không ngủ suốt mấy ngày trời, tóc rối bù xù, tiểu phiên dịch đến từ một học viện nào đó nơm nớp lo sợ đi theo phía sau y, lúc thấy Sở Khâm và Chung Nghi Bân, nhất thời còn co quắp lại nữa.
"Hi, đã lâu không gặp." Dave tiến lên chào hỏi.
"Hi, Dave điên cuồng, hôm nay anh có công cụ nào tốt đây?" Sở Khâm cười dùng tiếng Anh nói chuyện với y.
"À, tôi mang đến thuốc chữa bệnh cho bức tường hạt." Dave đắc ý lắc lắc đầu, thấy hai người không quá hiểu, liền kêu tiểu phiên dịch bên cạnh phiên dịch lại một lần.
Tiểu phiên dịch: "..." Người ta có thể nghe hiểu tiếng Anh hén, chỉ là không hiểu ông đang nói cái gì thôi.
"À, xin lỗi, ý của tôi là, đã tìm được cách chữa cho Chung tiên sinh rồi." Dave vội ho một tiếng, y vẫn cảm thấy biểu tình của Chung Nghi Bân rất giống bức tường hạt trong Plants vs Zombie, cho nên y liền thuận miệng nói như vậy luôn.
Chung Nghi Bân: "..."
=======================================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Phiên dịch không dễ làm 》
Dave: Tui muốn quan sát cuộc sống của chồng chồng bọn họ
Phiên dịch: Dave muốn quan sát cách hai người ở chung với nhau
Dave: Ý của tui là quan sát vận động trên giường của hai người đó, cần phiên dịch đi cùng
Phiên dịch: Dave muốn hai ngươi đánh ổng một trận
Khâm Khâm: →_→