Sở Khâm đẩy chi phiếu một trăm vạn trở lại, "Bác gái, dù bác có tăng lên gấp mười, con cũng không cần đâu ạ." Ma ma Chung gia đây là coi phim coi tới lậm luôn rồi hả? Nào có chuyện đưa chi phiếu cho đối tượng của con trai thiệt như vậy chứ.
"Hừ, đưa cậu thì cứ cầm lấy đi, không muốn thì trả cho con tôi, cứ tiêu tiền này cho con trai tôi là được." Mẹ Chung mạnh miệng mềm lòng nói, bà xách cái túi hàng hiệu lên, xoay người rời đi.
Sở Khâm chớp mắt mấy cái, có chút sững sờ, không phải tiền để bán đứt tình yêu hở? Sao thoáng cái lại biến thành tiền tiêu vặt của Chung Nghi Bân rồi... Nhìn theo bóng dáng ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra khỏi quán trà, Sở Khâm nhịn không được cúi đầu nở nụ cười, đột nhiên cậu cảm thấy ma ma Chung gia có hơi đáng yêu.
Tối lúc về nhà, Chung Nghi Bân tắm rửa xong đi ra, Sở Khâm liền dán chi phiếu dán lên cái trán còn ươn ướt của anh, hô một tiếng: "Đứng yên!"
Chung Nghi Bân lập tức bất động, thổi thổi tờ giấy đang chắn tầm mắt: "Bảo bối, nhanh tháo ra giúp anh, còn chưa có lau tóc đâu nè."
"Ha ha ha ha..." Không nghĩ tới Chung Nghi Bân sẽ phối hợp như vậy, Sở Khâm nhìn bộ dáng cứng ngắc tay chân của anh, cười ngã xuống giường.
Chung Nghi Bân giơ tay gỡ tờ chi phiếu trên trán xuống, nhào lên giường, cọ cái đầu đầy nước vào ngực Sở Khâm. Sở Khâm la oai oái tránh né, cười đến không có khí lực, vừa lúc bị đầu lớn ướt nhẹp cọ loạn. Áo ngủ bằng tơ khô mát mềm mại bị ướt một mảng lớn.
"Bùa định thân gì vậy hả?" Thấy đầu lớn trước ngực càng cọ càng hăng, thậm chí còn nhe cả hàm răng trắng bóc ra, Sở Khâm vội đẩy anh ra một chút, không cho anh thực hiện mưu kế.
Chung Nghi Bân giơ tay lên, dán chi phiếu trong tay lên trán Sở Khâm: "Hiện tại đến phiên em không thể động đậy, nào, để cho anh cắn một cái."
"Ha ha ha, đừng quậy mà, một lát sẽ rách mất." Sở Khâm gỡ tấm chi phiếu đã nhăn nheo kia xuống, đung đưa trước mặt Chung Nghi Bân.
Lúc này Chung Nghi Bân mới chú ý tới, không ngờ tấm "bùa định thân" này lại là tờ chi phiếu một trăm vạn: "Cái này từ đâu tới?" Ngồi dậy, coi kỹ tấm chi phiếu, người ký tên là "Lý Thục Nhàn", anh nghi ngờ nhìn sang phía Sở Khâm. Thục Nhàn, vừa nghe liền biết là tên của nữ nhân, hơn nữa lại còn là một bà lão, hiện tại mấy người trẻ tuổi có rất ít người có tên này.
"Có người làm khó dễ em hả?" Trong nháy mắt Chung Nghi Bân đã bổ não ra tình tiết có phú bà muốn bao nuôi Sở Khâm, hiện tại chuyện phú bà bao nuôi tiểu thịt tươi cũng không có gì ngạc nhiên, mấy ngày hôm trước còn có phú bà sai người truyền lời cho Sở Khâm, hỏi em ấy có nguyện ý tiếp nhận vụ này không.
"Đây là của mẹ anh cho đó." Sở Khâm trợn mắt, người này thật đúng là đến cả mẹ mình tên gì cũng không nhớ nữa.
"... À." Chung Nghi Bân sửng sốt một chút, lúng túng lên tiếng.
Sở Khâm mím môi nhịn cười, kể chuyện mình gặp mẹ Chung hồi hôm nay cho Chung Nghi Bân nghe. Chung Nghi Bân nghe mà khóe miệng giật giật, quả nhiên mẹ còn không đáng tin cậy hơn cả anh nữa đó, đây đều là cái gì với cái gì vậy nha!
"Bà ấy cho tiền tiêu vặt, anh cứ cầm lấy đi." Chung Nghi Bân suy nghĩ một chút, đưa chi phiếu cho Sở Khâm, dù sao sau đó mẹ Chung cũng không nói đây là phí chia tay, bảo rằng cứ xài cho anh là được. Người lớn tặng cho không dám không nhận, cho thì cứ cầm dùng thôi. Vừa vặn anh đang coi trọng một thanh đao tốt, sợ Sở Khâm nói anh xài tiền bậy bạ nên không dám mua, có món tiền bất ngờ này thì có thể đi mua được rồi.
Quả nhiên, ngày hôm sau, Chung Nghi Bân đón Sở Khâm tan tầm xong liền trực tiếp chạy đến khu anime bên trung tâm thương mại, chỉ vào một thanh trường kiếm cực kỳ tinh xảo nói muốn mua nó.
Kiếm kia được làm phỏng theo thánh kiếm hoàng kim trong Saint Seiya, tuy rằng không phải làm bằng vàng nguyên chất, nhưng cũng được tráng một lớp vàng ở ngoài, chạm khắc tinh tế, thoạt nhìn không giống như đồ trong anime, mà càng giống với một tác phẩm nghệ thuật hơn.
"5 vạn!" Sở Khâm nhìn bảng giá trong tủ kiếng, khóe miệng giật giật, đạo cụ trong anime mà lại bán mắc vậy đó hả.
"Ừ, anh đã sớm muốn mua rồi, hiện tại mẹ cho tiền tiêu vặt, liền dùng cái đó đi." Chung Nghi Bân mở to đôi mắt long lanh nhìn Sở Khâm.
Sáng hôm nay, bọn họ vừa mới rút tiền trong ngân hàng ra, gởi vào thẻ của Chung Nghi Bân.
"Tại sao nhất định phải dùng tiền của mẹ chứ." Sở Khâm đỡ trán, người này, muốn mua thì cứ mua đi, mình cũng không có lấy hết toàn bộ tiền của ảnh, sao lại bày ra bộ dáng mình rất keo không cho ảnh mua vậy chứ hả.
"Tiền của chúng ta không thể phung phí." Chung Nghi Bân nói với vẻ mặt nghiêm túc, kêu nhân viên của cửa hàng lấy thanh kiếm xuống, tự đi tiền trả.
"Tiên sinh, trong tiệm của chúng tôi vẫn còn mấy vũ khí khác của Saint Seiya hoàng kim, ngài có muốn xem thử không ạ?" Thanh kiếm này đã nằm trong tủ gần cả năm nay, chưa từng có ai mua, thật vất vả mới gặp được một vị khách bự, mắt của nhân viên đã bốc lên chút ánh sáng xanh luôn rồi.
"Hả? Còn gì nữa sao?" Chung Nghi Bân hăng hái bừng bừng đi theo nhân viên coi thánh y hoàng kim, quyền trượng của Athena, mấy đứa nhỏ đến xem đạo cụ trong anime hâm mộ nhìn mấy thứ Chung Nghi Bân cầm trong tay, có đứa nhịn không được năn nỉ mẹ mua cho mình.
"Mấy ca ca này đã tự kiếm tiền được rồi, họ dùng tiền mình tự kiếm để mua mấy thứ đồ chơi đó, con phải học cho giỏi tương lai mới có thể kiếm nhiều tiền tự mua đồ mình thích, dùng tiền của mẹ mua đồ đắt tiền như vậy không thấy xấu hổ sao hả?" Mẹ của đứa trẻ lập tức mở miệng răn dạy.
Sở Khâm yên lặng che mặt, cậu muốn nói, vị ca ca kia cũng đang xài tiền của mẹ mua đồ chơi đấy ạ.
Lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại, Sở Khâm mang theo vẻ mặt sống không thể yêu tay trái cầm một cây thánh kiếm, tay phải cầm một thanh quyền trượng. Chung Nghi Bân thì lại ôm một cái thùng lớn, bên trong là thánh y hoàng kim trong truyền thuyết, cao hứng đến mức miệng nhếch tới mang tai.
"Khâm ca, Nghi Bân ca!" Một thanh âm giòn tan truyền đến từ phía sau, Sở Khâm quay đầu lại nhìn qua, thấy người kêu mình là Vũ Thiên Thiên, cậu liền lộ ra một nụ cười.
"Thiên Thiên." Hai tay Sở Khâm đang cầm đồ, chỉ có thể gật đầu chào hỏi.
Bên cạnh Vũ Thiên Thiên có hai cô gái đi theo, thoạt nhìn chắc là bạn thân của cô, nhìn thấy Sở Khâm cả hai đều có chút kích động: "Thật sự là Sở Khâm hả?"
"Đừng kêu, để cho người khác nghe thấy liền không xong." Vũ Thiên Thiên vội cảnh cáo bạn thân, nhất thời hai cô gái không kêu, chỉ dùng ánh mắt sáng rực nhìn Sở Khâm.
Chung Nghi Bân ló đầu ra khỏi cái thùng bự, nhìn Vũ Thiên Thiên một cái.
"Nghi Bân ca, sao lại tự bưng như vậy, không kêu nhân viên chuyển lên xe giùm cho." Vũ Thiên Thiên nhìn anh ló nửa cái đầu từ phía sau thùng ra liền nhịn không được muốn cười.
Sở Khâm cười cười: "Chỉ đi mấy bước thôi, không nặng lắm." Sự thật là do Chung Nghi Bân vô cùng bảo bối thánh y của anh, không chịu để cho nhân viên chạm vào, muốn tự mình bưng lấy.
Vũ Thiên Thiên cười cười, muốn nói lại thôi. Sau khi Chu Tử Mông bị kết án, anh của cô liền yên tĩnh, rốt cục cũng ý thức được không nên đi khuyên giải nữa. Đều đã phạm tội, có cái gì để khuyên nữa chứ, đồng thời Vũ Vạn cũng cảm thấy không còn mặt mũi gặp Chung Nghi Bân nữa. Bọn họ là đám bạn chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, nhưng lại không hề liên lạc với nhau cả tháng trời, mắt thấy nhóm nhỏ này sắp bị giải tán, trong lòng vẫn có chút khổ sở.
Cuối cùng cô cũng không nói thêm gì cả, Vũ Thiên Thiên bị bạn thân dùng sức nhéo lưng, lúc này mới vội ho một tiếng nói: "Khâm ca, nghe nói Kẹo que định mời Mộ Thần và Kiều Tô, có thể xin giùm em 3 vé được không dạ, tụi em muốn đi coi."
Kẹo que là một trong những show do Sở Khâm làm MC, kỳ thực tên đầy đủ là "Kẹo que xưa và nay", chính là chương trình nghiên cứu về văn hóa xưa nay. Tỷ số người xem hơi khiêm nhường hơn Món thập cẩm, bất quá cũng rất được hoan nghênh. Lần này 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》 đang làm mưa làm gió trong đài, tỷ số người xem tăng lên vùn vụt, Trương trưởng đài rất là vui vẻ, nói phải tăng cường độ tuyên truyền, nên kêu Mộ Thần và Kiều Tô lên chương trình này.
Mỗi lần ghi hình, Sở Khâm có quyền lấy vài vé, đó cũng không phải việc gì khó cả, vậy nên cậu liền gật đầu đáp ứng.
Ba cô gái hoan hô một tiếng, nói lời cảm ơn với Sở Khâm, sau đó thật sự nhịn không được, muốn chụp chung với Sở Khâm một tấm. Chung Nghi Bân đặt cái thùng bự xuống, chen đến bên cạnh Sở Khâm.
Bấy giờ hai cô gái mới thấy rõ mặt của Chung Nghi Bân, nhất thời kinh hô một tiếng: "Chung tổng... Hai người..." Hình như đã phát hiện được bí mật to bự gì đó, hai cô gái hưng phấn tới mức đỏ bừng mặt.
Vũ Thiên Thiên đã sớm nhìn quen, lúc này mới ý thức tới, bị người khác thấy hai người này cùng đi dạo phố là một chuyện bất ngờ tới cỡ nào, nhất thời cô có chút khẩn trương. Quan hệ của Sở Khâm và Chung Nghi Bân, cho tới bây giờ cô vẫn chưa đề cập với mấy cô bạn thân, cho nên hiện tại bộ dáng của hai người này vẫn đang là kiểu hưng phấn vì đã "Phát hiện cơ tình".
"Chúng ta có thể chụp chung một tấm được không ạ?" Một cô gái vui vẻ hỏi.
Sở Khâm cười cười, cậu dám đi dạo phố quang minh chính đại với Chung Nghi Bân, tự nhiên cũng không sợ bị người khác chụp ảnh, thế là liền vui vẻ đáp ứng. Chung Nghi Bân rất tích cực đứng ở bên cạnh cậu, thân sĩ khoác hờ lên vai của một cô gái, Sở Khâm thì khoác vai người còn lại, mọi người cùng chụp chung một tấm.
"Em, em, em có thể đăng lên mạng được không?" Một cô gái đã nhịn không được muốn đăng weibo, nhưng bị một cô gái khác cản lại, ý bảo cô nên hỏi ý kiến của người trong cuộc trước.
"Để anh xem thử." Sở Khâm cười tiến tới, nhìn tấm ảnh trong điện thoại, cô gái thông minh dùng app chỉnh ảnh chỉnh cho đẹp hơn một chút, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, "Có thể đăng."
Hôm nay, một cái weibo【 Trên đường bắt gặp Chung Khâm cùng đi dạo phố 】được share điên cuồng, trong hình hai thanh niên đẹp trai khoác vai hai cô gái, cười đến xán lạn. Mặt của hai cô gái bị bôi mờ, mặt của Sở Khâm và Chung Nghi Bân lại vô cùng rõ ràng.
【 Ối chời ôi, không ngờ đã ân ái đến trình độ cùng đi dạo phố luôn rồi hả? Bụm mặt bự 】
【 Có phải đang cố tạo scandal không vậy hả, y như Mộc Kiều vậy, làm gì có chuyện trùng hợp thế này chứ 】
【 Thím ở trên, thím coi thử danh hiệu của chủ thớt đi rồi hẵng nói tiếp 】
Comment cuối cùng này đưa tới sự chú ý của mọi người, mọi người đều chạy đi vây xem, phát hiện chủ thớt được xác thực là "Thành viên hội đồng quản trị Lục Dã Địa Sản", trước đây từng đăng ảnh bản thân, rất nhanh đã được người đào lên, đây là tiểu thư của Lục Dã Địa Sản, một em gái trắng giàu đẹp thứ thiệt. Cái người nói người ta là dân marketing online, nhất thời cứ như bị vả vào mặt.
Bởi vì chương trình lần trước mà tổ hợp "Chung Khâm" đột nhiên hot lên, lần này lại lên tới đỉnh điểm. Trò giải trí này, cũng không phải toàn bộ cư dân mạng đều thích thú, rất nhanh đã có âm thanh không hòa hài xuất hiện.
【 Dính scandal với ông chủ, nếu như đây là một ngôi sao nữ, sớm đã bị mắng chết luôn rồi đó! 】
【 Quy tắc ngầm để thăng tiến, có gì tốt mà khoe khoang chứ 】
Ban đầu fan hâm mộ không định để ý tới, nhưng thấy bọn họ càng mắng càng khó nghe, nhịn không được phải nhảy ra phản bác.
【 Mới không phải quy tắc ngầm đâu! Khâm Khâm của bọn tôi manh đến thế mà! 】
【 Ha ha, nam thì không coi là quy tắc ngầm sao? Cái bọn theo phái dương v*t này, phân biệt đối xử không cần phải quá rõ ràng 】
"Mấy người này, không giống như là cư dân mạng, ngược lại càng giống thủy quân hơn á." Sở Khâm được người đại diện nhắc nhở, mới biết được trên mạng đã cãi nhau túi bụi.
"A, quản người nọ là thuỷ quân hay lửa quân, đều thu thập toàn bộ." Chung Nghi Bân cười nhạt.
"Hả? Anh định thu thập thế nào?" Sở Khâm nhíu mày nhìn anh.
Chung Nghi Bân trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên rút thánh kiếm hoàng kim ra, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Chờ tiếp nhận lửa giận của chiến thần đi, phàm nhân ngu xuẩn."
Sở Khâm: "..."
==========================================
Tiểu kịch trường
Khâm Khâm: Lửa giận của chiến thần là cái gì
Nhị Bính: Cái này còn phải coi là nhắm vào người nào
Khâm Khâm: Với thuỷ quân
Nhị Bính: Tìm ra nguồn gốc, chặt đứt lương thực
Khâm Khâm: Với ma ma
Nhị Bính: Vét sạch hầu bao, xài hết chi phiếu
Khâm Khâm: Với em thì sao nha?
Nhị Bính: Cởi quần của em, chiếm lấy thân thể, trực đảo Hoàng Long, một đêm bảy lần
Khâm Khâm: ...