Chơi trong công viên giải trí cả ngày, lúc trở về Sở Khâm đã bước đi không nổi nữa, Chung Nghi Bân thì lại là vẻ mặt chưa thỏa mãn.
Đậu xe vào gara, Chung Nghi Bân xuống xe, phát hiện Sở Khâm đã ngủ mất, anh liền vươn tay tháo dây an toàn cho cậu, ẵm người ra khỏi xe, sau đó nhấc chân khép cửa xe lại.
"Hmm..." Sở Khâm mơ mơ màng màng, cảm nhận được là vòng tay quen thuộc, không thèm mở mắt, ôm lấy cổ của Chung Nghi Bân, sau đó liền tư tìm một thế thoải mái rồi ngủ mất.
Chung Nghi Bân cúi đầu, hôn một cái xuống mặt cậu, ẵm người vào thang máy.
Chơi trượt thác nước làm ướt quần áo, cũng may thời tiết đầu thu vẫn còn rất ấm áp, Sở Khâm hay bận tâm lúc ra khỏi cửa còn để sẵn khăn lông trên xe của anh, nhờ vậy mà hai người mới không bị đông lạnh. Nhưng vẫn phải tắm nước nóng để xua khí lạnh mới được.
Chung Nghi Bân thả người xuống giường, còn mình thì cởi áo sơmi đang dính sát vào người, sau đó vào phòng tắm xả nước. Một bồn nước nóng khiến cho cả phòng tắm biến thành khói mù lượn lờ.
Sở Khâm ngủ ở trên giường, bỗng nhiên cảm thấy nghẹt thở một trận, cậu giật mình tỉnh lại, khó chịu cuộn tròn cả người.
"Làm sao vậy?" Chung Nghi Bân đi ra, thấy sắc mặt cậu trắng bệch, vội vã chạy tới.
"Không có gì, ban nãy đang ngủ đột nhiên thở không được." Sở Khâm lắc lắc đầu rồi đứng dậy, kéo Chung Nghi Bân đi vào tắm.
Bồn tắm cũng đủ lớn, có thể chứa hai đại nam nhân cũng không thành vấn đề. Sở Khâm ung dung cởi quần áo, nhảy vào bồn tắm, chậm rãi ngồi xuống.
Thân thể trắng nõn cứ hiện rõ ra ở trước mặt anh như vậy, Chung Nghi Bân nhìn không chớp mắt, với anh mà nói thân thể xinh đẹp này tồn tại sức dụ dỗ trí mạng. Hôm nay sau khi chơi trượt thác nước, nước thấm ướt quần áo của Sở Khâm, lộ ra màu da còn dễ nhìn hơn cả hồi xưa, khiến anh đáng xấu hổ nổi lên phản ứng ngay tại chỗ.
"Vô tắm đi nè." Sở Khâm ngẩng đầu nhìn Chung Nghi Bân, thấy anh đang nhìn mình chằm chằm đến ngẩn người, cậu sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, nhất thời đỏ mặt. Sao mình lại quên mất chứ, người này bị mất trí nhớ, sẽ dễ kích động y như mấy người vừa mới bước vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt vậy.
Chung Nghi Bân ừ một tiếng, hai ba cái đã cởi quần, nhảy vào bồn tắm.
Sở Khâm có chút ngượng ngùng quay lưng lại, duỗi tay lấy xà bông thơm, lại bị hai bàn tay vươn ra, kéo vào một lồng ngực rắn chắc.
"Đừng quậy." Sở Khâm uốn éo người, có chút không được tự nhiên.
"Để anh gội đầu cho." Chung Nghi Bân hăng hái bừng bừng vươn tay, lấy dầu gội qua, cầm vòi sen được gắn trên tường, cẩn thận gội đầu cho Sở Khâm.
Sở Khâm muốn cự tuyệt, lại bị vững vàng ôm vào lòng, không thể động đậy được, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm. Rất hiếm khi Sở Khâm để anh làm loại chuyện này, một đại thiếu gia ngậm muỗng vàng ra đời, không để cho người khác hầu hạ đã là rất tốt rồi. Sở Khâm chưa bao giờ nỡ sai anh làm việc, nhưng kể từ khi mất trí nhớ, ngược lại đã làm đến càng ngày càng thuận lợi.
"Anh không cần làm như vậy..." Sở Khâm tựa vào người Chung Nghi Bân, cúi đầu nhìn ngón tay của mình, vẫy ra từng làn sóng trong nước.
"Anh muốn gội cho em mà." Chung Nghi Bân cười hì hì, dùng hai tay xoa xoa đầu của Sở Khâm, chà ra rất nhiều xà bông, rất giống như đang đội một cái nón trên đầu vậy. Bong bóng trượt từ trán xuống, rơi vào mặt của Sở Khâm.
Sở Khâm duỗi tay, bóp vỡ bong bóng, chùi lên tay Chung Nghi Bân.
"Làm gì đó?" Chung Nghi Bân bắt lấy cái tay đang làm chuyện xấu kia, "Dám chùi bong bóng lên người ông xã à?"
Sở Khâm nhe răng, không hề ăn năn chút nào.
Chung Nghi Bân hừ hừ hai tiếng, đột nhiên vươn tay, chọt chọt mũi của Sở Khâm, làm dính bong bóng lên mũi cậu. Sở Khâm rũ mắt nhìn xà bông, nhất thời hai con mắt biến thành mắt gà chọi. Vốn nên là khoảnh khắc ấm áp gội đầu cho người yêu, rất nhanh đã biến thành đại chiến bong bóng.
Tắm rửa xong chui vào trong chăn ấm hôi hổi, Sở Khâm ngáp một cái rất nhanh đã ngủ mất, Chung Nghi Bân liền ôm cậu lướt weibo. Cái weibo anh đăng hôm nay đã được share lại hơn mấy chục ngàn lượt, quần chúng nhân dân đều biểu thị ngoài dự đoán nhưng cũng nằm trong tình lý. Nhưng mà, người nào đó tiêu mười vạn tệ cũng không phải để trưng, đám thuỷ quân này vẫn cố hết sức lực bôi đen Sở Khâm.
【 Quào, nhanh như vậy đã đứng ra thanh minh cho người yêu rồi, thật không hổ là sủng phi đệ nhất của ông chủ Thịnh Thế nha 】
【 Giấu đầu lòi đuôi, nếu như không thẹn với lương tâm, cần gì phải đứng ra giải thích 】
Nhưng mà, rất nhanh cách nói này đã bị fan chân chính và thuỷ quân mà Chung Nghi Bân mướn vùi lấp mất. Bộ quan hệ xã hội mời công ty chế tác video, biên tập những đoạn kinh điển trong vòng mấy năm qua của Sở Khâm thành phim ngắn, dùng một nick của fan đăng lên.
"Quán quân lần này là —— Sở Khâm!"
"Chào mọi người, hoan nghênh đã đến với Món thập cẩm yêu dấu, tôi là Sở Khâm, hôm nay là kỳ đầu tiên, khẩn trương quá đi à, khẩn trương đến nỗi tôi phải ăn hai hộp cơm luôn rồi đó..."
"Lúc tiểu học từng đọc một đề ngữ văn, MC không cẩn thận ngã nhào trên sân khấu liền nói là bị sự nhiệt tình của mọi người đánh ngã, nhưng thật sự là quá giả, kể từ lúc tôi lên sân khấu đến bây giờ các bạn ngoại trừ cười trộm cũng không phát ra tiếng gì khác..."
"Ha ha ha..."
Sở Khâm đứng trên sân khấu nói chuyện, nghe qua cứ thấy vừa thành thật vừa buồn cười, mang đến cho người khác một loại cảm giác đặc biệt chân thành. Chung Nghi Bân nhìn cảnh quay trong clip, từng cảnh từng cảnh lướt qua trong đầu anh, rất nhanh trước mắt dần hiện ra rất nhiều cảnh tượng, nhất thời khiến anh cảm thấy có hơi choáng váng.
Để điện thoại qua một bên, Chung Nghi Bân tựa vào đầu giường nhắm mắt.
"A ——" Sở Khâm đang ngủ say trong lòng anh bỗng nhiên lại run rẩy kịch liệt, cậu hô lên một tiếng đầy kiềm nén, thoáng cái đã mở mắt ra.
"Sao vậy, bảo bối?" Chung Nghi Bân lập tức mở mắt ra, ôm người vào trước ngực mình vỗ vỗ.
"Nằm mơ thấy đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, đột nhiên lại không thở nổi." Sở Khâm thở hổn hển vài cái, ngẩng đầu cười cười với anh.
Chung Nghi Bân thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ Sở Khâm, để cậu dựa vào người mình ngủ. Quả nhiên nằm sấp ngủ đỡ hơn nhiều, Sở Khâm cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, cọ cọ mặt vào ngực anh, nhắm mắt lại.
Nhưng loại tình huống này chỉ duy trì chưa đến nửa tiếng, Sở Khâm lại giật mình tỉnh giấc, trên trán còn rịn ra một tầng mồ hôi.
"Em sao vậy?" Chung Nghi Bân lo lắng không yên, ôm lấy cậu vuốt vuốt đầu.
"Di chứng chơi tàu lượn siêu tốc, không sao đâu." Thanh âm của Sở Khâm có chút suy yếu, cậu vẫn có cái tật xấu này, mỗi lần chơi tàu lượn siêu tốc quá nhiều, đến tối sẽ luôn giật mình tỉnh giấc. Hôm nay chơi quá nhiều lần, căn bản là chưa kịp bình tĩnh lại.
Chung Nghi Bân hung hăng nhíu mày: "Sao em không chịu nói sớm!" Nếu em ấy chịu nói cho anh biết vấn đề này sớm hơn, hôm nay đã không lôi kéo em ấy chơi nhiều như vậy rồi.
"Không sao đâu." Sở Khâm vỗ vỗ đầu của anh, đây cũng không phải vấn đề lớn lao gì, là phản ứng sau khi cơ thể phải chịu kích thích quá độ thôi. Có thể là do Chung Nghi Bân hay lái xe thể thao, nên anh đã không còn mẫn cảm với loại chấn động tốc độ như vậy rồi.
Nói không sao nhưng đến nửa đêm, Sở Khâm vẫn phát sốt.
Chung Nghi Bân hối hận không thôi, cẩn thận lau người cho cậu, sau đó lại chạy xuống tiệm thuốc dưới lầu mua thuốc. Ông chủ tiệm thuốc đang ngồi ở sau quầy ngáy ngủ, chỗ của ông là tiệm thuốc phục vụ 24h, buổi tối cũng có người trực, hôm nay đúng lúc đến phiên ông chủ đầu hói.
"Ông chủ, ông chủ!" Chung Nghi Bân sốt ruột gõ quầy hàng.
Ông chú đầu hỏi mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua Chung Nghi Bân, lấy một hộp áo mưa từ trong quầy hàng ra, ngáp một cái: "30."
"Tôi không cần cái này!" Khóe miệng Chung Nghi Bân giật giật, "Tôi muốn mua thuốc hạ sốt."
"Hạ sốt?" Đột nhiên ông chú đầu hối mở to hai mắt, dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn anh, chậm rãi đứng dậy đi lấy thuốc, trong miệng khẽ lầm bầm, "Chơi cái nổi gì mà tới sốt luôn rồi..."
Chung Nghi Bân không có để ý coi ông ấy đang nói cái gì, cầm lấy hạ sốt thuốc liền đi mất. Về nhà cho Sở Khâm uống thuốc, rồi lại cho cậu uống một ly nước ấm, ôm Sở Khâm trùm vào chăn cho đổ mồ hôi.
"Nếu anh nóng thì đi lấy thêm một cái chăn nữa đi." Sở Khâm đẩy Chung Nghi Bân đã đổ mồ hôi còn sớm hơn cả cậu.
"Đừng nhúc nhích." Chung Nghi Bân có chút tức giận, nhét góc chăn lại cho cậu, gói kỹ lại không cho nhúc nhích. Anh cũng không nói rõ được mình đang tức chuyện gì, tức Sở Khâm khó chịu lại không chịu nói cho anh biết, tức mình ham chơi khiến cho Sở Khâm ngã bệnh nữa...
Ngày hôm sau cũng không bớt sốt, Sở Khâm giãy dụa định đi làm, hôm nay là ngày quay Kẹo que, có mời Mộ Thần và Kiều Tô tới, cậu phải đến sớm một chút để đối kịch bản với kế hoạch nữa.
"Hôm nay đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi đi." Chung Nghi Bân túm lấy Sở Khâm mới ăn sáng xong trở lại giường, lột quần áo nhét vào ổ chăn.
"Không được!" Sở Khâm đẩy anh ra, chương trình hôm nay rất quan trọng, Mộ Thần bận rộn không dễ hẹn, không thể bởi vì cậu chỉ mới bị bệnh nhẹ liền không đến trường quay.
"Hôm nay Mộ Thần đột nhiên có hoạt động, không tới được." Chung Nghi Bân cau mày, đè cậu xuống gối nằm.
"Hả?" Sở Khâm nghi ngờ nhìn về phía Chung Nghi Bân, "Thật không đó?" Từ trước đến nay Mộ Thần vẫn luôn giữ lời hứa, chuyện đã hẹn rồi rất hiếm khi dời lại.
"Ừ, em ngoan ngoãn ngủ đi, chuyện khác cứ để anh xử lý, buổi trưa trở về ăn chung với em." Chung Nghi Bân hôn xuống trán Sở Khâm một cái, xoay người đi ra ngoài, giơ tay lên gọi điện thoại cho Mộ Thần, "Sở Khâm bị bệnh, không thể đi quay chương trình được, cậu nói với em ấy là mình có việc, phải dời lịch."
"..." Mộ Thần ở bên kia bị nghẹn họng một chút, "Xảy ra chuyện gì, nghiêm trọng không?"
"Bị sốt cả đêm, hồi sáng còn phát run nữa." Chung Nghi Bân nói với giọng lạnh như băng, "Làm lỡ thời gian của cậu, sẽ thường tiền theo đúng hợp đồng đã ký."
Đã nói đến mức độ này rồi, nếu mà còn kiên trì đòi đi ghi hình nữa cũng quá không hợp tình người, hơn nữa còn bị coi là mình đùa giỡn đại bài, huống chi Mộ Thần cũng là bạn của Sở Khâm mà, "Chung tổng quá khách khí rồi, không cần phải thường tiền đâu, ban đầu là ưu tiên theo thời gian của tôi, vậy cứ hẹn lại ngày mốt đi."
Sở Khâm nằm ở trên giường, càng nghĩ càng thấy không đúng, căn bản là sáng giờ Chung Nghi Bân không hề nghe điện thoại, làm gì biết được Mộ Thần đã dời lịch chứ? Giơ tay lên chuẩn bị gọi điện thoại cho đài truyền hình, đột nhiên điện thoại lại reo lên, không ngờ là Mộ Thần gọi tới.
"Tiểu Khâm Khâm, thực sự rất xin lỗi, hôm nay anh phải tham gia một hoạt động khẩn cấp, đổi chương trình qua ngày mốt được không?" Trong giọng nói của ảnh đế tràn đầy sự áy náy chân thành.
=========================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Ông chủ tiệm thuốc hiểu biết nhiều lắm 》
Nhị Bính: Ông chủ, tôi muốn cái bình kia
Ông chủ: Nè, dầu bôi trơn mới nhập
Nhị Bính: Ông chủ, tôi muốn cái bao kia
Ông chủ: Nè, bao cao su mới nhập
Nhị Bính: Ông chủ, tôi muốn coi tiểu kịch trường kia
Ông chủ: Nè, bột tẩy trắng mới nhập
Bột tẩy trắng (khứ ô phấn): dùng để tẩy sạch những thứ đen tối