"Yên tâm, ca ca của con sẽ về sớm thôi, làm phiền rót giùm con ly nước với ạ." Ngu Lân cười đến vẻ mặt vô hại.
Bởi vì ê kip sợ bạn nhỏ bị người khác lừa bán nên đã để lại một tổ máy quay ở lại tiệm này, quay lại không sót một biểu hiện nào của bạn nhỏ Ngu Lân cả. Chờ đến lúc Ngu Đường trở về, Ngu Lân đã uống cạn hai ly trà, ăn sạch ba bịch đồ ăn vặt.
Kế tiếp là lúc mua đồ ăn, chị em Ôn Tình kiếm được rất ít tiền, chỉ mua chút đồ ăn liền lên xe buýt. Triệu Hú cũng không có nhiều tiền, mua chút đồ ăn vặt cho muội muội xong liền lên xe chung với hai chị em Ôn Tình. Bởi vì Mộ Thần và Mộ Sa đang làm công, phải tiếp khách đến 3h mới được giải phóng, khổ không thể tả.
Đại phú ông Chung Gia Bân dẫn đệ đệ đến siêu thị nhỏ: "Muốn ăn gì thì cứ lấy."
Chung Nghi Bân ngẩng đầu, nhất thời mắt sáng lên một cái, hậu kỳ quay chậm cảnh này lại, kết hợp với nhạc Hàn lãng mạn. Đính kèm chữ 【 Hạnh phúc tới quá đột nhiên 】. Thế là Chung Nghi Bân vọt vào siêu thị, túm lấy một đống khô bò, bánh cay, nước ngọt...
Cameraman lại chơi xấu đi quay đại ca, phát hiện đôi môi thường mím thành một đường thẳng vậy mà lại hơi nhếch lên, trong đôi mắt thâm thúy cũng chứa đựng ý cười.
Mấy thiếu nữ ngồi trước màn ảnh nhịn không được bụm mặt thét chói tai.
【 Chồi ội, chồi ội, ánh mắt cưng chiều! 】
【 Đại ca nhìn em nà, hụ hụ hụ! 】
【 Đáng thẹn leo lên thuyền CP anh em biết nàm sao? 】
Mua xong này nọ, Chung Nghi Bân xách theo một bịch đồ ăn đồ dùng, đi theo ca ca kiếm xe, tiện đường còn biểu thị sự đồng cảm với chị em Mộ gia vẫn đang đứng tiếp khách.
Bởi vì quy tắc tới trước được trước, Chung Gia Bân quyết định buông tha cho xe buýt, ngược lại đến công ty taxi mướn một chiếc việt dã, cũng không phải hãng đặc biệt sang trọng, một ngày 200 tệ. Lái xe việt dã nên rất nhanh đã đuổi kịp xe buýt mà nhóm Ôn Tình đang ngồi, Chung Nghi Bân thò đầu ra chào hỏi với bọn họ.
"Wow, bọn họ có xe kìa! Sao bọn họ lại có xe được chứ!" Triệu Hú rất kinh ngạc, vịn vào cửa sổ, cất cao giọng hỏi Chung Nghi Bân, "Hai anh làm sao mà có xe vậy?"
Nhưng mà xe buýt là một không gian kín, cửa sổ không được mở ra, bên ngoài không nghe được tiếng của Triệu Hú. Xe việt dã đã vọt lên trước bọn họ, tuyệt trần đi mất.
Triệu Hú cười nhìn Ôn Tình: "Hai anh em này thật lợi hại, chúng ta chỉ kiếm được tiền cơm, người ta còn kiếm được cả một chiếc xe luôn."
Ngu Đường đã kiếm được không ít tiền cũng không mua quá nhiều đồ ăn đồ dùng như anh em Chung gia, mà lại ung dung dạo quanh phố phường, mua cả đống đồ lưu niệm không dùng được. Cái gì mà hòn đá nhỏ kỳ quái nè, quạt lụa tơ tằm đặc sản nè, tiêu trúc đốm nè. Bạn nhỏ Ngu Lân nhìn không vừa mắt: "Ca, tốt xấu gì cũng phải mua chút đồ ăn chứ, lỡ đâu vào trong thôn không có rồi sao?"
Trúc đốm: tương truyền Vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô bị băng hà, hai vợ Vua Thuấn thương chồng than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó da trúc có đốm
"Em đi mua đi." Ngu Đường cho đệ đệ 100 tệ, để nhóc đến siêu thị bên cạnh mua đồ.
Ngu Lân be bé liền không hề oán hận đi vào trong, mua chút nhu yếu phẩm, sau đó lôi một cái túi ny lon bự ra ngoài. Ngu Đường đang đứng ở cửa hàng bên cạnh, thấy nhóc ra liền đi tới xách cái túi kia.
"Chúng ta nhanh lên đường thôi, không thôi sẽ thành nhóm đến bét đó." Ngu Lân nhìn Mộ Thần và Mộ Sa ở bên kia, bởi vì ông chủ biết bọn họ đang quay chương trình, vậy nên liền hảo tâm cho bọn họ tan tầm sớm, kết toán tiền công. Rất nhanh hai người đã vọt mất không thấy bóng dáng đâu, mà hai anh em bọn họ bởi vì kiếm tiền trễ nên bị trì hoãn, đã trở thành cặp lên đường cuối cùng rồi.
Lúc Mộ Thần và Mộ Sa đuổi tới trạm xe, một chiếc vừa mới xuất phát, chuyến sau phải chờ đến cả tiếng nữa, đến lúc đó hoa hiên vàng đều đã lạnh luôn rồi. Nhìn thoáng qua hai bên, có mấy người chạy mô tô sáp lại: "Xe ôm, có đi không?"
"Đến Thất Tinh thôn bao nhiêu tiền?" Mô tô chạy qua khiến cho bụi bay đầy trời, Mộ Thần chắn Mộ Sa ra sau, tự đi hỏi mấy người chạy xe ôm.
"50 tệ." Ở đây đều là cái giá này.
Mộ Thần biết giá cả ở khu du lịch khá cao, nhưng 30km mà đòi tới 50 tệ thì thật sự có hơi đắt, mình đi hai người cũng quá đắt rồi, anh liền trả giả một chút, cuối cùng thành giao với giá 40 tệ 1 người. Thế là, ảnh đế ảnh hậu ngồi lên hai chiếc xe ôm màu xám, chậm rãi chạy về thôn làng ở phía xa xa.
Ngu Đường kéo đệ đệ đi về cái trại nuôi ngựa lúc trước, bắt đầu đàm phán với ông chủ, muốn thuê một con ngựa làm phương tiện đi lại. Ông chủ không đồng ý, tuy rằng ngựa của ông đã qua huấn luyện, nhưng người không có kỹ thuật căn bản là không thể cưỡi ngựa đi đường xa được, huống chi bọn họ còn định cưỡi lên đường núi nữa.
Ngu Đường không nói hai lời, phóng người lên ngựa, con ngựa vốn không nóng không lạnh trong nháy mắt lại tỉnh táo tinh thần, chở anh chạy một vòng quanh sân, hí một tiếng, nhảy ra khỏi hàng rào, dọa cho ông chủ trại ngựa sợ hết cả hồn.
Không chỉ là ông chủ trại ngựa, tổ quay phim của cũng trợn mắt há mồm. Ngu Đường dứt khoát nhảy xuống ngựa, cũng không biết anh đã nói gì với ông chủ, cuối cùng ông ấy lại thực sự đồng ý cho anh thuê ngựa.
Cột túi siêu thị và cả đống đặc sản vào yên ngựa, Ngu Đường bế Ngu Lân lên, sau đó mới tự nhảy lên lưng ngựa, khoát khoát tay với tổ quay phim, cầm yên ngựa, quay đầu, tuyệt trần rời đi. Một loạt động tác lưu loát sống động, làm còn dễ nhìn hơn cả mấy người đóng phim nữa.
【 Hiện tại tui đã tin... Ngu tổng thật sự là Hoàng Thượng chuyển thế rồi... 】 Đây là suy nghĩ của rất nhiều khán giả ngay hiện tại.
Chung Nghi Bân lái xe, đại ca Chung gia ngồi trên ghế phó lái xem bản đồ, chạy qua đường núi ngoằn ngoèo, thành công là cặp đầu tiên đến Thất Tinh thôn. Sở Khâm mặc một bộ đồ của người dân tộc thiểu số, đang đứng trước cửa thôn chờ bọn họ.
Chung Nghi Bân nhảy xuống xe, ôm chầm lấy Sở Khâm.
Người trong tổ quay phim giật hết cả mình, bọn họ đều là người của Thịnh Thế, tự nhiên cũng biết quan hệ của hai vị này, rất sợ Tổng tài đại nhân nhất thời kích động làm ra hành động gì không lý trí thì nguy.
Cũng may Chung Nghi Bân chỉ lặng lẽ cọ cọ vào vai Sở Khâm một chút liền tách ra, cũng không có động tác gì dư thừa cả. Sở Khâm vỗ vỗ lưng của Chung Nghi Bân, cười nói: "Khổ cực rồi, có một tin tốt và một tin xấu, hai anh muốn nghe tin nào trước đây?"
Chung Nghi Bân nuốt nước miếng một cái, nhìn sang ca ca ở một bên. Đại ca Chung gia lại không có phản ứng gì, nhàn nhạt nói: "Nói tin xấu trước đi."
"Tin xấu là, chiếc đũa vàng không nằm ở chỗ của em, còn phải đi lên dọc theo đường núi, đây là bản đồ kho báu." Sở Khâm lại đưa cho bọn họ một tấm bản đồ, "Tin tốt là, hai anh đến đầu tiên, cho nên được ưu tiên lựa chọn chỗ dừng chân đêm nay."
“Vậy không cần nói nhảm nữa, đi tìm chiếc đũa vàng thôi." Chung Gia Bân giơ tay lên, túm lấy đệ đệ đang ra sức sờ bàn tay nhỏ bé của Sở Khâm, nhìn đường núi chật hẹp, quyết đoán bỏ qua chuyện lái xe, bắt đầu đi bộ.
Phải lấy được chiếc đũa vàng mới tính là thắng vòng đầu tiên, phải tìm trước mấy người khác mới được. Phần bản đồ kho báu này cũng không phải là một tờ hoàn chỉnh, đến thôn càng sớm thì sẽ lấy được bản đồ càng chi tiết hơn.
Qua một lát sau, xe buýt tới nơi, Ôn Tình kéo lấy Ôn Vũ có hơi say xe xuống, Triệu Hú cũng ẵm Triệu Yến đã ngủ say đi theo ở phía sau.
Xin một chai nước khoáng ở tổ quay phim, Ôn Tình đỡ em gái ngồi xuống tảng đá lớn ở cửa thôn, đút cô bé uống nước. Thôn này cũng là một khu du lịch, bởi vì trên núi có một bệ Thất Tinh, phong cảnh xinh đẹp. Một dòng suối nhỏ trong suốt lượn quanh cửa thôn.
Bởi vì Triệu Hú phải biểu diễn cho tới trưa, đã chảy đầy đầu mồ hôi, vậy nên anh chạy đến bờ suối rửa mặt. Triệu Yến đang buồn ngủ cũng đi theo rửa mặt, gương mặt của trẻ con không cần trang điểm gì, là vẻ đẹp thuần thiên nhiên.
Triệu Yến đã trở thành bạn tốt với Ôn Vũ, thấy Ôn Vũ khó chịu, cô nhóc liền đi đến ngồi xổm ở bên cạnh.
"Mọi người lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ, hay là từ bỏ." Sở Khâm mở miệng đúng lúc, "Nếu từ bỏ sẽ bị trừng phạt, là người chọn chỗ ở cuối cùng."
"Tụi em từ bỏ, Ôn Vũ khó chịu, không thể đi bộ tiếp được nữa." Ôn Tình giơ tay nói, nhìn gương trắng bệch mặt của muội muội, dù thế nào cũng không thể tiếp tục nữa.
Hai anh em Triệu Hú là vận động viên, tố chất thân thể đạt tiêu chuẩn, an ủi Ôn Vũ vài câu xong cũng vội đuổi theo anh em Chung gia.
Chỉ chốc lát sau, tiếng mô tô uỳnh uỳnh và tiếng vó ngựa lộc cộc cùng vang lên, rốt cục hai tổ lựa chọn phương tiện lộ thiên cũng đến nơi. Sau khi hai chị em Mộ Thần xuống xe, Ngu Đường phóng ngựa lướt qua, dẫn đầu đi đến trước mặt Sở Khâm: "Chúng tôi tới trước đúng không?"
Sở Khâm mím môi cười: "Anh em Ngu gia đứng thứ tư, chị em Mộ gia đến sau cùng."
"Hả? Tại sao?" Mộ Sa mở to hai mắt nhìn, rõ ràng là đến cùng nhau mà.
"Lấy đến trước mặt em làm chuẩn." Sở Khâm vô tội nhún nhún vai, phát bản đồ cho bọn họ.
Biết được còn phải leo núi, Mộ Sa đứng giữa trời không khỏi kêu rên, dựa vào người đệ đệ không muốn động. Căn bản là Ngu Đường cũng không xuống ngựa, rũ mắt nhìn thoáng qua bản đồ, lấy đồ trên lưng ngựa xuống nhờ Ôn Tình trông giùm, sau đó anh liền kéo dây cương, xoay đầu ngựa lại, trực tiếp chạy lên núi.
Đường núi đầy đất, không thể chạy xe hơi, nhưng ngựa lại có thể đi.
Tuy rằng bản đồ trong tay không được chi tiết như cái đầu tiên, nhưng Ngu Đường vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra phương hướng. Không bao lâu sau, anh em Chung gia chạy ở đằng trước liền nghe được một trận vó ngựa quanh quẩn ở trong núi.
"Ở đây mà cũng có người cưỡi ngựa sao?" Chung Gia Bân có chút nghi hoặc, ý bảo đệ đệ dừng chân nghe động tĩnh, nghe tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, anh khẽ nhíu mày, duỗi tay kéo đệ đệ qua một bên. Rất nhanh, một con người có màu hỗn tạp phóng qua trước mặt.
"Tụi em dẫn đầu đây." Ngu Lân ló đầu ra khỏi khuỷu tay của ca ca, lễ phép chào hỏi hai người.
"..." Chung Nghi Bân có chút há hốc mồm, còn có thể như vậy nữa sao?
========================================================
Tiểu kịch trường
Nhị Bính: Ca ca, em muốn ăn khô bò
Đại ca: Muốn ăn cứ việc ăn, em đang tuổi ăn tuổi lớn mà
Ngư Lân: Ca ca, em muốn ăn khô bò
Ngư Đường: Ăn cái gì mà ăn, em bao lớn rồi hả
Ngư Lân: QAQ