"Là Bạch Cẩn tự tay thêu."
Lăng Diệu Diệu quay đầu lại quan sát hắn. Mộ Thanh vẫn luôn cột tóc, cái dây cột tóc màu trắng này gần như không rời người hắn. Nếu đã quý trọng dây cột tóc dưỡng mẫu cho như vậy, xem ra quan hệ giữa hai mẹ con họ cũng không tệ lắm.
"Xem ra mẹ Mộ tỷ tỷ đối với ngươi cũng không tệ."
Mộ Thanh không đáp, trên mặt xẹt qua nụ cười nhạo, hắn dùng vòng thu yêu gõ gõ lên bàn: "Cô định gửi thư thế nào?"
Lăng Diệu Diệu cất phong thư vào trong ngực: "Ta đã hỏi thăm rồi. Có một vị quan to sắp đi Giang Nam nhậm chức, có thể nhờ tùy tùng của người đó mang giúp. Hôm nay bọn họ sẽ lên thuyền xuất phát từ ngoại thành phía Nam."
Nàng lẩm bẩm nói: "Núi cao sông dài, gửi thư cũng phiền toái như vậy." Nàng cẩn thận gói hai mảnh điểm tâm vào trong bọc nhỏ, dùng ánh mắt dò hỏi Mộ Thanh: "Này, đủ chưa?"
Thiếu niên nhíu mày nhìn nàng: "Hỏi ta làm gì?"
Lăng Diệu Diệu hỏi lại: "Ngươi không cùng ta đi sao?"
"Tại sao ta phải đi cùng cô?" Phút chốc, trong mắt hiện lên sự chế giễu: "À, Lăng tiểu thư sợ lạc đường?"
Lăng Diệu Diệu tiếp nhận sự chế giễu của hắn, đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh* lập loè ý cười, không phủ nhận cũng không phản bác: "Đúng vậy."
*đen trắng rõ ràng
Nàng buộc chặt bọc nhỏ, thuần thục đeo nó trên người: "Mộ tỷ tỷ đã sớm nói, chúng ta chia làm hai hướng tra án. Tỷ ấy và Liễu đại ca bận bịu nhiều ngày như vậy, hai người chúng ta cả ngày đều ở trong phòng nhàn rỗi, không tốt lắm đâu."
Lăng Diệu Diệu biết rõ đại bộ phận cốt truyện. Tình tiết gửi thư của nguyên thân nhìn như vô tình, lại dẫn đến vô hạn phong ba ở các chương sau. Từ góc độ này, nàng làm NPC, không thể thoái thác việc thúc đẩy cốt truyện.
Mộ Thanh nheo mắt: "Cô định tiện thể đi tra án?"
Lăng Diệu Diệu mặt đầy chân thành: "Bên ngoài nóng như vậy, chúng ta không đi, Mộ tỷ tỷ sẽ phải bôn ba, ngươi nhẫn tâm sao?"
- -------
Lục Cửu ở Lưu Nguyệt cung hai canh giờ, sau lưng đã ướt đẫm. Trên đường ra khỏi cung, bước chân tuy vẫn có chút lảo đảo nhưng so với trước đây đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hắn cúi đầu, để Mộ Dao đi trước một chút, nhưng Mộ Dao lại thả chậm bước chân, cố tình sóng vai với hắn.
"Nghe nói việc làm ăn tại Trầm Hương cư của Lục tiên sinh rất phát đạt, được coi là độc nhất ở thành Trường An."
Lục Cửu lau mồ hôi trên trán, khiêm tốn cười nói: "Đâu có, đâu có. Chỉ là người làm ăn thấp hèn miễn cưỡng sống tạm mà thôi."
Mộ Dao quay đầu nhìn mặt hắn. Lục Cửu chỉ mới nhược quán* đã là hương sư nổi danh trong thành Trường An, mỗi ngày hốt bạc. Một thương nhân đi tới vị trí như ngày hôm nay, chính là dựa vào việc làm người khiêm tốn, xử sự khéo léo, thậm chí thức thời tới mức sợ bóng sợ gió.
*chàng trai tròn 20 tuổi
Mộ Dao nhìn hắn hồi lâu mới mở miệng, ngữ khí nghe không ra hỉ nộ: "... Lục tiên sinh bo bo giữ mình là đúng, nhưng nhất định phải không thẹn với lương tâm."
Khi nàng nói chuyện, cặp mắt lưu li vô cùng trong suốt, nốt ruồi dưới khóe mắt lạnh lẽo, nàng có vẻ trong sáng và thuần khiết đến nỗi không cho phép lừa gạt và ác ý.
Lục Cửu đột nhiên dừng bước, thân thể rơi run rẩy, vội vàng hạ giọng nói: "Mộ cô nương, việc này quá phức tạp. Ta khuyên các ngươi không nên điều tra tiếp nữa."
Mộ Dao giữa mày thoáng qua một chút nghi hoặc, nàng bình tĩnh nói: "Ý của Lục tiên sinh là?"
Thấy Lục Cửu do dự, Mộ Dao theo bản năng quay đầu tìm kiếm bóng dáng Liễu Phất Y, lại nhìn thấy chàng và Đoan Dương đế cơ cả người lộng lẫy sóng vai đi cùng một chỗ, tụt lại phía sau rất xa, gần như không nhìn rõ mặt.
Nàng im lặng quay đầu lại, giọng nói mang theo chút cảm xúc: "Ngươi yên tâm. Đạo sĩ bắt yêu chúng ta cả đời bôn ba vì sự bình an của bá tánh, ngay cả yêu ma cũng không sợ, đương nhiên cũng không sợ cường quyền."
Lục Cửu do dự một lát, thở dài nói: "Thương nhân chúng ta kết bạn khắp tam giáo cửu lưu*, biết rất nhiều tin tức..." Hắn cắn chặt răng, đè thấp giọng: "Mộ đạo sĩ, ngài từng đến chùa Hưng Thiện của hoàng thất, ngài cảm thấy nơi đó thế nào?"
*các tông phái học thuật và tôn giáo của xã hội Trung Quốc thời cổ.
"Uy nghi rộng lớn." Mộ Dao trầm ngâm một lát: "Nhưng ta có chút thắc mắc... Ta không biết nhiều về phong thuỷ, nhưng ta nhớ rõ về nguyên tắc phía sau đại điện phải dựa vào núi. Chùa Hưng Thiện gần nội thành như vậy, bốn phía đều là đất trống, hình như có chút không ổn."
Lục Cửu lắc đầu thở dài: "Ngài nói không sai. Về phong thủy, chùa chiền là nên lập tại Tý sơn Ngọ hướng, tọa Không vong tuyến, như vậy mới có thể nhảy ra ngoài tam giới, không nằm trong ngũ hành. Khi chùa Hưng Thiện mới được xây dựng, các đạo sĩ chọn đi chọn lại mới chọn được nơi thích hợp nhất, chính là dựa vào núi."
"Sở dĩ ngài cảm thấy kỳ quái là vì... Triệu Thái phi lễ Phật hơn mười năm. Chùa Hưng Thiện của mười năm trước không phải ngôi chùa các vị nhìn thấy."
*Tý sơn Ngọ hướng và Không vong tuyến liên quan đến phong thủy rất lằng nhằng, các nàng tò mò có thể tra google nha.
- -------
Dưới cửa sổ gỗ, hoa hiên tươi tốt che mất nửa lối đi trong cung, một bóng người nhỏ nhắn đứng dưới bóng cây sồi.
"Bội Vân, ngươi biết gì thì mau nói, ta còn rất nhiều việc." Thái giám mặc quan bào bằng lụa ôm phất trần trong tay, ngó trái ngó phải, nôn nóng nhìn khuôn mặt ưu tư của thiếu nữ.
"...... Hình như Đế cơ đã thích Liễu đạo sĩ." Trên tay Bội Vân bưng hộp thức ăn, dưới hàng mi dài hạ là do dự và lo lắng.
"Vậy ngươi..."
Hai người châu đầu ghé tai, thấp giọng trò chuyện một lúc, một tả một hữu tách ra, bóng người biến mất ở hai đầu ngã rẽ.
"Hừ, quả nhiên..."
Khung cửa sổ của Phượng Dương cung như một khung ảnh chụp lại cảnh tượng bí mật đó. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau.
Cửa sổ gỗ được nhẹ nhàng khép lại, mấy tiểu cung nữ bên trong cánh cửa sổ hai mặt nhìn nhau, thần sắc lập lòe: "Bội Vũ tỷ tỷ, thì ra Bội Vân tỷ tỷ thật sự vẫn luôn qua lại với người của cung khác..."
"Suỵt..." Trên gương mặt trẻ con của Bội Vũ lộ ra vẻ phẫn uất: "Đều nhẫn nhịn cho ta, sẽ có một ngày ta bắt được nhược điểm của nàng ta, tự tay giao nàng ta cho Đế cơ."
- -------
Càng đi về phía Nam ngoại thành, các mái hiên cong sơn đỏ hùng vĩ ngày càng thưa thớt, cỏ hoang mọc thành cụm, ngọn cỏ cao đến nửa người. Phía dưới là những cánh đồng màu mỡ nối tiếp nhau, nhìn không thấy cuối.
Ánh nắng gay gắt chiếu lên những tán cây tươi tốt, tạo nên những đốm sáng như đồng xu trên mặt đất.
Lăng Diệu Diệu cùng Mộ Thanh nhảy xuống ngựa, vội vàng trốn vào dưới bóng cây, cổ bị phơi tới nỗi nóng rát đau đớn, cả người đều đang bốc hơi.
Mộ Thanh mặc đen sì từ đầu đến chân, buộc cao đuôi ngựa, ngọn tóc lắc lư ở sau lưng, trên mặt ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có, quả thực vi phạm kiến thức vật lý.
Lăng Diệu Diệu dựa vào gốc cây ừng ực uống hết một nửa bình nước, nhưng dò ra rất nhiều, nước theo cổ chảy vào vạt áo màu tím nhạt của nàng.
Lăng Diệu Diệu tham lạnh, áo trên là băng ti dệt thành, mơ hồ lộ ra sợi dây yếm nhỏ trên cổ. Sau khi thấm nước, dây áo càng thêm đỏ tươi, nổi bật trên làn da trắng nõn, diễm sắc tương phản như một con rắn nhỏ chui thẳng vào lòng người.
Mộ Thanh nhìn tới phát bực: "Miệng cô là đồng hồ nước sao?"
Thiếu nữ lúc này mới thẹn thùng dừng lại, lau miệng nói: "Xin lỗi..." Còn chưa dứt lời đã hết xấu hổ, nàng quan sát hắn từ trên xuống dưới một hồi, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi không nóng chút nào vậy?"
Mộ Thanh cười khẩy, hoàn toàn không muốn để ý đến nàng, xoay người liền đi. Lăng Diệu Diệu lập tức theo sát hắn: "Uống nước không?"
Hắn do dự một chút, quay người nhận lấy, ngửa đầu uống nước, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt Lăng Diệu Diệu chăm chú nhìn mặt hắn, hàng mi dài hơi chớp, nhìn vào mắt nàng: "Cô nhìn ta làm cái gì?"
Lăng Diệu Diệu nóng tới hai má ửng hồng, nàng hơi nheo mắt, trong mắt phản chiếu vụn ánh sáng: "Học tập một chút, làm sao để uống nước không rỉ."
"......" Mộ Thanh xoay người uống nước.
Thư đã gửi xong, Mộ Thanh tay trái dắt ngựa, bên phải đi theo Lăng Diệu Diệu nửa chết nửa sống, tiếp tục lang thang vô định đi về phía Nam. Mặt trời thiêu đốt trên đỉnh đầu, nhưng không hiểu sao có người bên cạnh, con đường này cũng bình yên đến lạ.
"Nóng quá......" Thiếu nữ từ trước đến nay sợ nhất là mùa hè, Lăng Diệu Diệu dùng tay che mặt, lê bước chân nặng nề tiến lên dựa vào thân cây.
Cái bóng Mộ Thanh đổ xuống đôi ủng, môi mỏng hơi nhấp, thoải mái bước đi dưới ánh nắng chói chang, dư quang liên tục quan sát bóng dáng Lăng Diệu Diệu.
Hắn có chút không hiểu vì sao cô nương bên cạnh đột nhiên lại như một gốc cây mất nước, mềm oặt héo rũ, như bị hút cạn tinh khí. Đặc biệt là khi không cẩn thận chạm vào quần áo hắn, nàng lập tức trốn sang một bên như bị ai cắn một ngụm. Hắn nhất thời không kìm được kéo nàng tới, ánh mắt trầm xuống: "Cô trốn cái gì?"
"Ngươi sờ chính mình thử xem..." Lăng Diệu Diệu vẻ mặt đưa đám, cầm tay Mộ Thanh chạm vào vạt áo trước ngực hắn, vạt áo màu đen đã bị mặt trời phơi đến nóng bỏng.
Mộ Thanh sầm mặt, yên lặng thả lỏng dây buộc trên cổ tay, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay tuyết trắng, tỏ vẻ không phục ý bảo nàng sờ thử.
Lăng Diệu Diệu bị động tác này hoảng sợ, không dám không nể mặt Hắc liên hoa, nàng duỗi tay cẩn thận sờ sờ, tức thì trợn to hai mắt.
Nàng kinh ngạc cảm thán: "Thật đúng là băng cơ ngọc cốt?"
Thời tiết này, ai lạnh người đó chính là đại ca. Nàng theo bản năng tới gần, áo lụa tơ tằm nhẹ nhàng cọ lên da thịt hắn, bàn tay nóng bỏng không ngừng vuốt v e cánh tay hắn, cả người vui sướng dán lên, mang theo một mùi hương nhàn nhạt.
Giác quan của thiếu niên bỗng trở nên vô cùng mẫn cảm, không nhịn được lập tức buông tay áo: "Lăng tiểu thư không thể rụt rè một chút sao."
Nếu hắn là mèo thì giờ này đã bị nàng vuốt trọc. Người này da mặt dày không bình thường, một giây trước mới đối hắn tránh còn không kịp, một giây sau đã coi hắn như khối băng hình người. Nàng không chỉ sờ, nhìn dáng vẻ như có thể ôm luôn lập tức.
Lăng Diệu Diệu xem mặt đoán ý rụt sang một bên, lẩm bẩm nói: "Không phải Mộ công tử bảo ta sờ sao?"
"Cái gì?"
Lăng Diệu Diệu vẫy tay đình chiến, ngay cả sức lực cãi cọ với hắn cũng không có. Đi được hai bước, nhịn không được dè dặt hỏi: "Mộ Thanh, còn bao lâu nữa chúng ta mới tới?"
"Tới đâu?" Hắn cười lạnh một tiếng: "Chúng ta căn bản không quay về, vẫn luôn đi về hướng Nam."
"Cái gì?" Lăng Diệu Diệu gần như muốn sụp đổ, nàng quay đầu nhìn xung quanh: "Ngươi có chắc không? Ta thấy bốn phía đều giống nhau."
Thiếu niên nhếch miệng, lông mi đầy vẻ châm chọc, bám vào tai nàng nhẹ nhàng nói: "Bước chân ra cửa, mơ màng hồ đồ chết tha hương thường đều là kẻ mù đường."
Lăng Diệu Diệu giận mà không dám nói gì, nàng liên tục nhấp môi, vẻ mặt hoang mang bất lực: "...... Nơi nay hoang vu vắng vẻ, chúng ta định đi về Thái Thương sao?"
Mộ Thanh cũng cảm thấy không thú vị, hắn xoay người vỗ lưng ngựa, lãnh đạm nói: "Vậy thì quay về, lên ngựa đi."
"Mộ Thanh."
Hắn quay lại, thấy gió nhẹ thổi bay làn váy mỏng và sợi tóc nàng, nàng nhìn về phía bên kia sườn núi, duỗi tay chỉ vào một mảnh bóng râm ở đằng xa, ẩn giấu trong đám cỏ dại: "Ngươi mau nhìn..."
Đột nhiên, một trận gió mạnh thổi bay ngọn cỏ, một tia nắng chiếu lên mái hiên như thể bị gương phản xạ, hóa thành ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào mắt người, khiến Lăng Diệu Diệu theo bản năng né tránh.
Vách đá dưới mái hiên, có rất nhiều hàng lan can uốn lượn hướng về phía trước, bậc thang bằng ngọc bích xám trắng như xương khô trên cỏ, vô duyên vô cớ xuất hiện ảo cảnh nguy nga tráng lệ.
Lăng Diệu Diệu ngập ngừng quay đầu nhìn Mộ Thanh: "Chúng ta... lại trở về chùa Hưng Thiện sao?"