Đoan Dương đế cơ dùng vẻ mặt chán ghét và xoi mói chăm chú nhìn chính mình trong gương, ngón tay vuốt v e hai quầng thâm dưới mắt, nàng ném chiếc trâm cài khảm trân châu lên bàn, giọng nói có chút bực bội: "Hộp phấn Quy Từ tiến cống đâu rồi?"
Cung nữ giúp nàng trang điểm tựa hồ có chút thất thần, cuống quýt lấy lại tinh thần: "Hồi điện hạ, mấy ngày trước đã dùng hết rồi... nên ta dùng phấn quốc nội sản xuất bổ sung."
Ánh mắt Đoan Dương chậm rãi từ gương di chuyển đến khuôn mặt cung nữ, ngây người nhìn một hồi, ngữ khí có chút cổ quái: "Bội Vân, hầu hạ bổn cung lâu quá nên quên luôn cả việc xưng nô tỳ rồi sao?"
Bội Vân ngơ ngác nhìn sắc mặt âm u của nàng. Tuy tính tình Đoan Dương luôn kiêu căng, nhưng chưa bao giờ khắt khe bọn họ, càng đừng nói là dùng giọng điệu âm dương quái khí* như vậy, Bội Vân lập tức hoảng loạn quỳ xuống đất: "Nô tỳ biết sai."
*nói chuyện kỳ kỳ quái quái, kiểu móc mỉa, châm chọc.
Bội Vân cúi đầu, lo sợ bất an nhìn sàn nhà, không phát hiện Đoan Dương lồ ng ngực phập phồng, ánh mắt hết tức giận rồi lại uất ức, tựa như đang cố sức nhẫn nhịn cái gì, sau một lúc lâu nàng mới lạnh lùng nói: "Ngươi lui ra, đổi Bội Vũ tiến vào."
Bội Vân và Bội Vũ đi lướt qua nhau. Bội Vân vẫn luôn cúi đầu, có vẻ hơi mất tập trung.
Bội Vũ nhập cung một năm trước, nhỏ hơn nàng bốn tuổi, năm nay chỉ mới mười lăm, chiều cao chỉ đến ngực nàng, tướng mạo không đoan chính bằng nàng, nhưng thắng ở chỗ ngây thơ hồn nhiên, cười rộ lên rất có sức lan tỏa. Nàng ta rất gầy, gò má cao, tóc hơi mỏng, búi tóc quá chặt khiến đầu trông khá to.
Đoan Dương đã dựa vào trên bàn chợp mắt: "Tới rồi?"
"Điện hạ, sao ngài còn để nàng ta ở bên cạnh... Chúng ta rõ ràng đều thấy..." Giọng nói căm giận của Bội Vũ rất to, Đoan Dương lập tức đứng dậy "suỵt" một tiếng, cười lạnh nói: "Còn chưa tới lúc, chờ ta bắt quả tang nàng, xem nàng chối cãi thế nào."
Khi nói lời này, ánh mắt Đoan Dương đỏ bừng, như một con thú nhỏ tức giận sau khi bị công kích: "Năm năm qua, ta đối nàng không tốt chỗ nào? Cái thứ ăn cây táo, rào cây sung."
Bội Vũ rũ đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nàng ta vốn là thị nữ của bệ hạ, chắc chắn là trong lòng chướng mắt chỗ chúng ta, tâm cao khí ngạo, đương nhiên là muốn ra ngoài giật dây bắc cầu."*
*môi giới, tạo quan hệ.
"A, hoàng huynh..." Trên mặt Đoan Dương đã không còn chút ý cười, để mặc Bội Vũ trang điểm cho nàng, trong tay nắm chặt một chiếc lược gỗ sồi: "Hoàng huynh là tiên Hoàng hậu nuôi lớn, tâm không ở chỗ chúng ta. Mẫu phi cực khổ sinh hạ hắn mà còn không làm nổi Thái Hậu, ta thì tính cái gì?"
Những cái hư danh và sủng ái đó, chưa bao giờ nàng thực sự có được.
Hôm nay mới coi như nàng giãi bày được nỗi lòng, trút bỏ ngột ngạt. Nếu Bội Vân ở bên cạnhh nhất định sẽ nghiêm túc nhắc nhở nàng "thận trọng từ lời nói đến việc làm". Quả nhiên là giúp người ngoài bắt nạt nàng.
Bội Vũ thì khác. Nàng trung tâm h ộ chủ, ở bên cạnh nàng rất thoải mái.
Bội Vũ tuy tuổi nhỏ, nhưng tay rất khỏe, dùng lực đạo vừa phải bóp vai Đoạn Dương khiến nàng nheo mắt lại, ngữ khí cũng dịu xuống: "Ngày đó, ngươi có thấy ta và Liễu công tử nói chuyện không?"
Bội Vũ ngọt ngào cười: "Nô tỳ nhìn thấy. Đúng là một đôi bích nhân."
"Chàng biết rất nhiều chuyện mà ta không biết, chàng là người dịu dàng thủ lễ nhất mà ta từng gặp." Đoan Dương đế cơ khóe miệng vừa cong lên đã rũ xuống: "Chỉ tiếc bên cạnh chàng luôn có một người, lúc nào cũng đi cùng chàng. Ta mời chàng cùng ta đi dạo hoa viên, chàng cũng không đồng ý."
Bội Vũ mát xa khiến cả người nàng đều thả lỏng, cơn buồn ngủ ập đến, không khỏi ngáp một cái.
"Đêm qua Đế cơ ngủ không ngon sao?" Bội Vũ nhìn nàng hồi lâu, sau đó vội vàng xoay người, nhón chân từ trong ngăn tủ lấy ra một hộp hương liệu: "Cũng may, lúc trước Bội Vân dùng hương còn thừa không ít, Đế cơ lên giường nằm một lát đi."
"Châm đi." Đoan Dương ở phía sau ngơ ngác trả lời.
Bội Vũ mở túi giấy, vặn ra một miếng đặt vào lư hương sau đó châm lên, mùi u hương nhàn nhạt bay ra: "Đế cơ cảm thấy loại hương an thần này thế nào?"
Quay đầu lại, Đoan Dương đã dựa vào bàn trang điểm ngủ rồi, tiểu cung nữ nhẹ nhàng ghé sát vào nàng, thử đẩy đẩy: "Đế cơ? Đế cơ?"
Không có tiếng trả lời, trong bóng tối Bội Vũ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của Đoạn Dương một lúc lâu.
--------
"Nếu các ngươi đã tìm được chùa Hưng Thiện ở phía Nam ngoại thành, vậy chứng minh lời Lục Cửu nói không sai, ít nhất không phải đều là đoán mò. Trong chuyện này có điểm kỳ quái." Mộ Dao khẽ nhăn mày.
"Nếu muốn giấu giếm hoặc là phong ấn cái gì, một ngôi chùa lớn như vậy bị bỏ hoang ở ngoại thành, không có khả năng mặc kệ nó ở đó mà không xử lý gì." Liễu Phất Y vén áo ngồi xuống, nói trúng trọng điểm.
Mộ Thanh đáp: "Nơi đó rất hẻo lánh, xung quanh mọc đầy cỏ dại, không nhìn kỹ rất khó phát hiện."
Lăng Diệu Diệu nhìn mặt đoán ý, phát hiện Mộ Thanh cố tình che giấu chuyện về phong ấn của Mộ gia.
Nàng suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Con đường đó rất ít người, cho dù có người nhìn thấy tòa đại điện ấy, hầu hết đều sẽ cho đó là ảo ảnh, sẽ không mạo hiểm đi tìm hiểu."
Vừa dứt lời, nàng cảm thấy ánh mắt Mộ Thanh lần thứ hai dừng trên người nàng, tựa hồ đang quan sát.
Chỉ là lời nói của hai người bọn họ quả nhiên không thể thuyết phục Mộ Dao, nàng lập tức quyết định: "A Thanh, ngày mai đệ dẫn đường, ta tự mình đi xem."
"Không được." Mộ Thanh nhất thời thay đổi sắc mặt: "Quá nguy hiểm, A tỷ không thể đi."
Mộ Dao nhếch miệng, ánh mắt lộ vẻ cười nhạo: "Vừa rồi không phải đệ nói chỉ là hơi hẻo lánh thôi sao?"
Mộ Thanh khẽ đảo tròng mắt trơn bóng, ra vẻ chần chờ vô tội: "...... Liễu đại ca nói rất có lý. Vạn nhất ở đó có phong ấn, ngày đó chúng ta đi vội, không phát hiện thì sao?"
"Được rồi." Liễu Phất Y buồn cười day thái dương: "Thăm dò thực địa không phải việc quan trọng. Trước đó, ta có mấy vấn đề muốn nói với mọi người."
"Lúc trước, chúng ta suy đoán Đế cơ gặp ác mộng là do đàn hương bị trộn thảo dược gây ảo giác. Vậy Triệu Thái phi mỗi ngày đều cùng Đế cơ ra vào, vì sao bà ta không làm sao?"
Mộ Dao định trả lời, Liễu Phất Y nâng tay áo ngăn lại, nói tiếp: "Dao Nhi phát hiện đàn hương có tro cốt người chết, nhiều tro cốt như vậy từ đâu mà đến? Tro cốt không cháy, sau khi châm lửa xong sẽ rơi ra, theo gió bay vào không khí. Nếu nói làm vậy là trộn hàng kém để hạ thấp phí tổn thì thật vô lý."
"Theo lời Quách Tú thú nhận, số đàn hương này xuất xứ từ một thương nhân người Giang Nam tên là Lý Chuẩn ở sườn núi Kính Dương. Người này có vai trò gì trong chuỗi sự kiện này? Hắn có quan hệ như thế nào với sự việc mười năm trước?"
Mấy người chăm chú nhìn Liễu Phất Y, đều lâm vào trầm tư.
"Còn một vấn đề nữa. Theo lời Lục Cửu, mười năm trước sau khi chùa Hưng Thiện hoàn thành không lâu, tăng nhân trong chùa chết bất đắc kỳ tử, hồng quang đầy trời không tiêu tan. Loại chuyện kỳ lạ này rõ ràng nằm ngoài khả năng của con người, chắc chắn phải có thần tiên ma quỷ tham gia, nhưng vì sao trong lúc chúng ta hỏi chuyện lại không cảm nhận được yêu khí?"
Không khí yên tĩnh, Mộ Thanh mặt không cảm xúc, Mộ Dao hình như nghĩ tới cái gì, sắc mặt trở nên khó coi.
Lăng Diệu Diệu nhẹ giọng mở miệng: "Liễu đại ca nói việc này tất có thần tiên ma quỷ tham gia cũng đã trả lời vấn đề đầu tiên."
Liễu Phất Y lộ ra ánh mắt khen ngợi, nói tiếp: "Không sai. Thảo dược gây ảo giác chưa chắc sẽ thật sự gây ác mộng, cho dù có tác dụng cũng là đối với mọi người giống nhau. Chỉ có thần tiên ma quỷ mới có bản lĩnh lựa chọn và khống chế."
Mộ Dao nhíu mày: "Nhưng chúng ta thật sự không cảm nhận được yêu khí, chẳng lẽ là đối phương tu vi cao thâm, sâu không lường được..."
"A tỷ đừng nghĩ địch nhân quá mạnh." Giọng Mộ Thanh dịu dàng thương tiếc: "Chúng ta không tìm được yêu khí, có thể là đối phương thật sự không phải yêu, nhưng cũng có năng lực cố lộng huyền hư*."
*cố làm ra vẻ huyền bí
Mộ Dao và Liễu Phất Y đồng thời ngẩng đầu: "Quỷ?"
Lăng Diệu Diệu yên lặng nghe, chớp chớp đôi mắt đen trắng rõ ràng.
Liễu Phất Y cẩn thận giải thích cho nàng: "Yêu không phải con người tu luyện mà thành, thường có yêu khí nồng đậm. Yêu lực càng cao, yêu khí càng nặng. Nhưng quỷ là người biến thành, về bản chất là một phương thức tồn tại khác của con người. Đối với đạo sĩ bắt yêu, oán khí của quỷ không dễ phát hiện."
Lăng Diệu Diệu chân thành gật đầu: "Cho nên, ánh sáng đỏ tại chùa Hưng Thiện mười năm trước và ác mộng của Đế cơ mười năm sau, rất có thể đều có quỷ hồn tham dự."
Liễu Phất Y suy nghĩ một lát sau đó giải thích: "Quỷ hồn khác với yêu quái, khả năng di chuyển của chúng có hạn, về cơ bản đều sẽ bị giam ở nơi chúng tử vong. Nếu muốn chúng di chuyển cần phải có vật dẫn."
Lăng Diệu Diệu nghe vậy da đầu tê dại: "Theo lời Liễu đại ca, có khi nào vật dẫn đó chính là tro cốt trong đàn hương, tro cốt bay theo gió, bám vào quần áo theo Đoan Dương đế cơ về nhà..."
Nếu bên cạnh nàng là người nhát gan nghe vậy e là sẽ thét chói tai, vắt giò lên cổ chạy.
Đáng tiếc mọi người ở đây đều là đạo sĩ bắt yêu đã thân kinh bách chiến, nên sắc mặt cũng không thay đổi mấy, gật đầu tán thành suy đoán của Lăng Lăng Diệu Diệu.
Mộ Thanh đùa nghịch đai lưng, nghiêng đầu cười nói: "Đã có quỷ hồn, vậy tất phải có người chết. Các ngươi đoán những người này rốt cuộc là chết ở chùa Hưng Thiện chỗ Triệu Thái phi, hay là chết ở sườn núi Kính Dương nơi Lý Chuẩn chế hương?"
Gương mặt lạnh lùng của Mộ Dao có chút nặng nề: "Người chết oan hóa thành quỷ, những chuyện xảy ra trước và sau khi chết đều là nhân quả. Việc này do âm phủ phụ trách, đạo sĩ bắt yêu chúng ta lấy tư cách gì đi quản?"
Việc đã đến nước này, chân tướng khó bề phân biệt, dưới cục diện bình tĩnh dường như ẩn giấu bão táp, nàng nóng lòng muốn điều tra tiếp, nhưng...
Mộ Thanh cười nói: "Nếu A tỷ muốn tra, ta sẽ tra cùng tỷ, chắn là bắt quỷ cũng thú vị như bắt yêu."
Mộ Dao quay đầu lại, vừa vặn đụng phải ánh mắt mang theo vô hạn dung túng của đệ đệ. Nhiều năm như vậy, hắn không nghe ai, chỉ đối nàng nói gì nghe nấy, luôn luôn đứng về phía nàng vô điều kiện, trái tim nàng khẽ động: "A Thanh, tỷ tỷ cảm ơn đệ."
"Nhà ta có lễ."
Kẹt một tiếng, cửa bị mở ra, tiếng ve kêu ầm ĩ lập tức ùa vào trong phòng, một vị thái giám mặc quan bào màu lam đậm mới tinh tay cầm phất trần đứng, phía sau là hai thị nữ búi tóc hai bên.
Lão thái giám bước qua ngạch cửa, đi thẳng về phía Mộ Thanh, cười đến mặt đầy nếp nhăn: "Mộ công tử, Thái Phi nương nương mời ngài đi tiền điện uống rượu."
Mộ Thanh hơi híp mắt, quay đầu lại nhìn ba người đang ngơ ngác, chỉ chính mình: "Chỉ kêu ta?"
"À..." Lão thái giám có chút xấu hổ, nhưng vội vàng sửa miệng nói: "Chư vị đại nhân lạo khổ công cao*, cùng đi cũng không sao. Chẳng qua là Thái Phi nương nương nói lúc trước Mộ công tử và vị cô nương này vội vã ra ngoài tra án chưa có dịp gặp mặt tử tế..."
"A Thanh, đệ đi đi." Mộ Thanh còn chưa nói gì, Liễu Phất Y đã quyết định thay hắn. Chàng đột nhiên không kịp phòng ngừa duỗi tay đẩy mạnh Lăng Diệu Diệu, không dung cự tuyệt cười nói: "Diệu Diệu cũng đi đi."
* càng vất vả công lao càng lớn