• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: tuanh0906

Lưu Nguyệt cung.

Lưới dọc trên cửa sổ tròn đổ một hàng bóng xuống bàn, ánh sáng di động, nhưng đám mây trôi trước cửa sổ phản chiếu ánh sáng biến ảo màu xanh ấm áp.

Hương khói chập chờn, làn khói thơm ngào ngạt bám vào áo đen thêu chỉ vàng của thiên tử. Thiên tử trẻ tuổi nhẹ nhàng ngả người ra sau, cau mày nhìn lư hương nồng đậm.

Triệu thái phi tay chống trán chợp mắt, ngón út đeo hộ chỉ giáp, nếp nhăn sâu và dài nơi khóe mắt lộ ra giữa khe hở ngón tay.

"Mẫu phi..."

"Hoàng nhi." Triệu thái phi không mở mắt, vẫn duy trì bộ dạng mệt mỏi: "Ngươi hu tôn hàng quý đến đây, còn không phải là vì nha đầu kia sao?"

Thiên tử bị lời này nghẹn lại, dừng một chút mới nói: "Mẫu phi biết Bội Vân là bị oan, từ nhỏ nàng đã hầu hạ bên cạnh trẫm, thành thật cẩn thận nhất..."

Triệu thái phi cười lạnh một tiếng, nhấc mắt, đôi mắt mang ý cười châm chọc nhìn thật sâu về phía hắn: "Hoàng nhi, người sẽ thay đổi."

Thiên tử ngẩn ra, rõ ràng cảm nhận được thái độ mẫu thân có khác thường.

Lúc trước bà ta ham danh lợi, mềm yếu ngang ngạnh, nhưng đối với đứa con trai là hắn luôn mang nhiệt huyết từ tận đáy lòng. Bà ta chờ hắn tới, lải nhải nói chuyện với hắn, cho hắn vô vàn sự quan tâm mà hắn không cần, mỗi khi hắn muốn đi, trong mắt nàng sẽ lộ ra vẻ mất mát và lưu luyến.

Hiện tại, người phụ nữ chốn thâm cung bị hắn nắm chặt trong tay này trong nháy mắt biến thành một người xa lạ bình tĩnh, làm hắn cảm thấy hoảng loạn không biết nên làm thế nào.

"Mẫu phi chắc là có chút hiểu lầm về việc này." Hắn thở dài một tiếng: "Là trẫm làm Bội Vân trông chừng Đế cơ. Một ngày ba bữa, đi chơi đi học, mọi việc lớn nhỏ của Đế cơ đều phải bẩm báo với trẫm không sót một chữ, thái giám trao đổi tin tức với nàng cũng chỉ là kẻ truyền lời thôi."

Hắn do dự một lát, có chút miễn cưỡng thừa nhận: "Tùng mẫn là em gái cùng mẹ với trẫm, sao có thể trẫm dửng dưng? Từ nhỏ con bé không thân với trẫm, trẫm cũng hạ được mình đi tìm nàng, đành phải dũng cách đó để gánh vác trách nhiệm của một người huynh trưởng..."

Triệu thái phi nhìn chằm chằm mặt bàn không nói, trong mắt chậm rãi hiện lên một tầng hơi nước.

"Là trẫm đưa Tô Bội Vân vào Phượng Dương cung, bởi vì trẫm cảm thấy nàng chu đáo cẩn thận, tác phong ổn trọng, tiến thối thoả đáng. Để nàng chăm sóc dạy dỗ Đế cơ, chắn chắn có lợi cho Tùng Mẫn."

"Tác phong ổn trọng, tiến thối thoả đáng..." Triệu thái phi đột nhiên ngẩn ra, như là nghe được chuyện gì buồn cười, trừng mắt nhìn hoàng đế: "Ngươi cảm thấy mẫu phi như ta hành bất chính, ngồi bất đoan, không dạy dỗ làm gương cho nữ nhi sao?"

*đi đứng không đàng hoàng, ngồi không ngay ngắn, ý chỉ cách làm việc không đúng đắn.

Hoàng Đế ngẩn ra: "Trẫm... trẫm không..."

Hắn nhìn đôi mắt đầy tơ máu của Triệu thái phi, hiểu rằng bọn họ không thể nói chuyện, vì thế suy sụp từ bỏ.

Mẫu tử hai người trầm mặc hồi lâu, không khí căng thẳng nặng nề, Hoàng Đế mở miệng trước: "Trong lòng mẫu phi vẫn luôn có oán, là oán nhi tử không để mẫu phi làm Thái Hậu sao?"

Khóe miệng Triệu thái phi hiện lên một nụ cười nhạo vô vị.

Hoàng Đế kiên nhẫn nói tiếp: "Ngài đối ta có sinh dưỡng chi ân, nhưng quốc mẫu một nước tất phải lấy đức xứng vị, không thể có điều chê trách."

Lời này ý có điều chỉ, nói rất cứng rắn, chọc vào chỗ đau của Triệu thái phi. Ngực bà ta phập phồng một lúc, môi không ngừng run rẩy: "Ngươi nắm chặt không bỏ chuyện xảy ra mười năm trước. Ngươi cho rằng ta sai, ở trước mặt ngươi ta phải cả đời không dám ngẩng đầu... Ta làm tất cả là vì ai? Ngươi nói xem."

Hoàng Đế cũng bị chọc nổi cáu: "Trẫm tại ở chỗ tiên Hoàng Hậu, ăn uống không lo, được chăm sóc rất tốt, mẫu phi có cái gì phải lo lắng? Tranh danh trục lợi, coi mạng người như cỏ rác, chẳng lẽ cũng là vì trẫm?"

"Bà ta chăm sóc ngươi rất tốt?" Triệu thái phi rơi nước mắt rào rạt, tay bà ta nắm chặt cổ áo, như thế sắp nghẹt thở: "Ta không tốt. Con trai ta không thân với ta, ăn được không, ngủ ngon không, có đi học tử tế hay không... ta không biết gì cả" Câu cuối cùng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi: "Nhi tử, rốt cuộc ngươi con có hiểu tấm lòng một người mẹ không?"

Hoàng đế xấu hổ im lặng trước cơn thịnh nộ này.

Hắn quen thói sát phạt quyết đoán, dứt khoát không dây dưa, trước tình yêu nhỏ bé và oán hận tồn đọng đã lâu của người phụ nữ, càng cảm thấy không biết làm thế nào.

Mười năm, đủ để biến những người ruột thịt thân thiết nhất trở nên xa lạ.

Cảnh tượng sau khi bộc phát thật xấu xí không nói nên lời, nước mắt Triệu thái phi như dòng suối nhỏ rửa sạch lớp son phấn dày đặc. Trước khi xuất các, là Triệu tiểu thư ngồi Thất Hương xe, vạn người kính ngưỡng, cao quý xinh đẹp ngàn dặm có một. Cuối cùng cũng chỉ là một người mẹ già nua trói buộc tình thân trong thâm cung.

Mà quá khứ đã không thể cứu vãn.

Sau một lúc lâu, bà ta mới mở miệng, lải nhải không biết đang nói chuyện với ai. Giọng bà ta khàn khàn, như guồng quay tơ cũ kỹ: "Ngươi biết không? Khi cữu cữu ngươi chết, hắn nắm lấy tay ta, dùng Mộ thị ngọc bài làm trao đổi, rơi nước mắt cầu xin ta đón con hắn trở về. Khi đó ta vô cùng kinh ngạc, ta cho rằng hắn nửa đời huy hoàng, cưới vợ đẹp như hoa, nhi nữ song toàn, vậy mà phút cuối vẫn còn nhớ thương đứa con hoang đó..." Bà ta liếc nhìn hoàng đế một cái, cười khổ nói: "Giờ thì ta đã rõ, đây là nguyền rủa, người Triệu gia chúng ta thời trẻ không từ thủ đoạn, dùng con cái đổi hư danh, cuối cùng đều phải trả lại."

Hoàng đế âm thầm nghi hoặc.

Mẫu thân đột nhiên nhắc tới cữu cữu, cữu cữu đã mất chừng bảy tám năm, sinh thời không thân cận hoàng thất, chết cũng không gióng trống khua chiêng, đã sớm bị mọi người quên mất.

Hắn nghe không hiểu, nhưng cũng không muốn miệt mài theo đuổi.

Thời gian có hạn, chuyến này mục đích của hắn chỉ có một, chính là hòa hoãn mối quan hệ với Triệu thái phi, làm bà ta thả Bội Vân. Chuyện khác, không nằm trong kế hoạch của hắn.

Hắn móc ra một cái hộp gỗ đàn từ trong tay áo, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, liếc nhìn thần sắc Triệu thái phi, chịu thua trước: "Lần này, hài nhi tới không phải làm tổn thương mẫu phi, nhiều năm như vậy cũng có chỗ con không đúng, hôm nay đặc biệt mang quà tới, cầu mẫu thân tha thứ."

Triệu thái phi uể oải cầm lên, mở hộp nhìn thoáng qua, đỉnh đầu như bị sét đánh, khuôn mặt tức thì trắng bệch, hai tay run rẩy, hồi lâu mới nói: "Đây là cái gì..."

Thiên tử không để ý sắc mặt bà ta thay đổi, hắn nhìn cái hộp, ngoan ngoãn nói: "Là xá lợi tử từ Thiên Trúc dâng lên, tương truyền viên xá lợi tử này là Phật gia chí bảo, trẫm nghĩ mẫu phi thành tâm lễ Phật chắc chắn sẽ thích nên cố ý tặng cho ngài..."

"Xá lợi... xá lợi tử..." Triệu quá phi giống như không nghe thấy, tay càng kịch liệt, hai mắt trợn trắng, từ trên ghế ngã xuống.

- -------

"Xá lợi tử?"

Đầu Lăng Diệu Diệu như to gấp đôi. Người phụ nữ này rốt cuộc còn có bao nhiêu việc che giấu. Chân tướng về sự việc năm đó rốt cuộc có bao nhiêu cái phiên bản?

"Lăng cô nương... cô biết xá lợi tử là gì sao?" Quách Tu lau mồ hôi trên trán, ngày hè nóng bức, chạy qua lại hai lần, quần áo hắn ướt sũng như vừa vớt ra từ trong nước: "Vì cái xá lợi tử này, đến bây giờ nương nương còn nửa chết nửa sống, nhắc tới nó liền phát điên."

Hắn vỗ ngực, thở hổn hển, trên mặt vẫn còn sợ hãi.

Lăng Diệu Diệu lặp đi lặp lại xác nhận: "Ngươi nói Bệ hạ tặng xá lợi tử cửa Thiên Trúc cho Thái Phi nương nương, bà ta vừa nhìn thoáng qua đã hôn mê?"

Quách Tu gật đầu: "Lăng cô nương có điều không biết." Hắn hơi cúi người, có chút bối rối hạ giọng nói: "Nương nương vừa xảy ra chuyện, Lưu Nguyệt cung náo loạn cả lên. Thượng cung cô cô bên cạnh bà ta đành phải nói hết mọi chuyện cho tiểu nhân. Thì ra mười năm trước tên Đào Huỳnh kia mang theo giáo chúng vào cung không phải là truyền giáo, mà là hiến vật quý, bảo bối đúng là xá lợi tử chí bảo của chùa Thiên Trúc. Nương nương và tiên đế bệ hạ đều bí mật nhìn qua nó, nên tin chắc vào thân phận của hắn. Xá lợi tử được đặt ở... ờm... tòa cao nhất Phật tháp ở chùa Hưng Thiện."

Não bộ của Lăng Diệu Diệu vội càng vận chuyển, gần như muốn chết máy vì quá nóng.

Cốt truyện trong nguyên tác đi đến chỗ này, toàn bộ thị giác đều từ góc nhìn của Liễu Phất Y, chính văn chỉ nói về việc Liễu Phất Y như thế nào anh dũng cứu Đế cơ ra khỏi chùa Hưng Thiện tràn đầy ma quỷ. Hai người cùng chung hoạn nạn ái muội như thế nào. Mộ Dao âm thầm đau khổ như thế nào, nói chuyện yêu đương quanh co lòng vòng như thế nào... Hoàn toàn không nhắc tới tình hình của Mộ Thanh, thế cho nên trong tình huống không có cốt truyện tóm tắt trọng điểm nàng và Hắc liên hoa chỉ có thể lúng túng tra án.

Một sinh viên gà mờ như nàng, chỉ số thông minh không đủ. Mộ Thanh chỉ số thông minh thì đủ nhưng đáng tiếc việc không liên quan mình hắn chỉ chờ xem náo nhiệt.

Thần điêu hạt lữ, đáng tin cậy mới là lạ.

*chơi chữ tên phim Thần điêu hiệp lữ, hạt là mù

Lăng Diệu Diệu cố nhịn đau đầu: "Ngươi nói Đào Huỳnh dâng lên xá lợi tử đặt ở chùa cũ, theo lý thuyết đã bị lửa đốt thành tro, vậy cái Bệ hạ đưa là cái gì? Xá lợi tử là Phật gia chí bảo, không phải năm mười viên sỏi nằm đầy trên đất..."

Quách Tu vô cùng đau đớn: "Kỳ lạ là ở chỗ này. Xá lợi tử Bệ hạ đưa Thái phi là cao tăng Thiên Trúc chân chính trèo đèo lội suối mang đến, tuyệt đối không có khả năng là cái trước đây Đào Huỳnh dâng lên......"

"Vậy chính là nói xá lợi tử Đào Huỳnh dâng lên có thể là giả, lại bị tiên đế và Triệu thái phi nhầm tưởng là bảo vật, bảo quản cẩn thận. Hôm nay Triệu thái phi thấy đồ thật, mới phát hiện mình bị lừa, sau đó thì... tức quá hôn mê?"

Lăng Diệu Diệu không tiếp được, nàng quay đầu nhìn Mộ Thanh nãy giờ vẫn im miệng không nói, thấy hắn thất thần nhìn mặt đất, nhịn không được dùng khuỷu tay thọc hắn: "Ngươi nói xem?"

Mộ Thanh nhếch khóe miệng cười lạnh: "Triệu Thấm Như xuất thân thế gia đại tộc, lại là sủng phi, gặp qua thiên hạ chí bảo nhiều không đếm hết, sao có thể dễ dàng bị một người xa lạ dùng bảo vật thật giả khó phân biệt, dắt mũi?"

Quách Tu ngẩn ngơ, sờ cái mũi: "Ý của Mộ đạo sĩ là... xá lợi tử mà Đào Huỳnh dâng lên là thật?"

"Là thật hay giả ta không biết, nhưng nhất định rất linh." Mộ Thanh liếc nhìn Quách Tu, nụ cười càng thêm cổ quái: "Ngươi cho rằng Đào Huỳnh chỉ biết tính mấy cái bát tự mà che được mắt Triệu Thấm Như?"

Trong đầu Lăng Diệu Diệu "cụp" một tiếng, như một sợi xích đã được móc vào nhau, tiền căn hậu quả chậm rãi nối liền.

Triệu thái phi nói bà ta tin tưởng không nghi ngờ Đào Huỳnh.

Trên đời sẽ không có Phật sống, rốt cuộc hắn dựa vào năng lực gì mà có thể khiến Triệu thái phi trong thời gian ngắn cầu nhân đắc nhân, tựa như thần tiên giáng thế, từng bước một dụ dỗ bà ta, làm bà ta cuối cùng dám đặt cược lớn tới mức châm lửa đốt nữ nhi...

Nếu linh không phải Đào Huỳnh, mà là "chí bảo" nào đó trong tay hắn thì sao?

"Ta thấy không phải linh, là tà." Lăng Diệu Diệu lấy áo Quách Tu quần áo, vội vàng nói: "Bà ta có nói xá lợi tử đặt ở đâu không?"

"Ở đâu..." Quách Tu bị trước mắt hai người hỏi hồ đồ: "Không phải là đặt ở Phật tháp trong chùa cũ sao?"

Diệu Diệu cười lạnh một tiếng: "Đùa sao. Nếu cái đó mười năm trước thật sự đã bị lửa đốt thành tro, thì hôm nay bà ta sẽ không hôn mê."

Triệu thái phi lễ Phật, không cầu trong lòng yên ổn, chỉ cầu được như ước nguyện. Đây là một người phụ nữ chỉ biết đến kết quả. Lễ Phật, tin đạo, bái tà đạo, bất luận việc gì, chỉ cần có thể giúp bà ta thực hiện nguyện vọng, bà ta đều sẽ mạo hiểm thử một lần.

Trong lòng Triệu thái phi có d*c vọng, sau khi tà giáo đốt chùa Hưng Thiện vẫn có thể an tâm lễ Phật, vốn đã có chút không thể hiểu nổi...

Bà ta có thể từ bỏ cái xá lợi tử trăm nguyện bách linh, có sức mạnh thần kỳ đó sao? Bà ta sao có thể nhẫn tâm để minh châu phủ bụi trần, bảo vật táng thân biển lửa? Nếu bà ta bí mật di dời nó, thần không biết quỷ không hay tiếp tục giữ cho mình dùng...

Nhưng bao nhiêu năm sau khi bà ta thấy xá lợi tử thật, mới phát hiện đồ vật lúc trước bị bà ta tôn sùng là chí bảo không phải thánh vật thật sự của Phật gia, mà là nguồn gốc của mọi tai họa, vậy nên mới hôn mê.

"Truyền ý chỉ của Thái Phi nương nương."

Ba con ngựa nối nhau lao nhanh mà đến, người đi đầu đôi tay cầm một chiếc hộp gỗ sơn đỏ, trên mảnh vải sa tanh mềm mại màu xanh đậm đặt một viên ngọc bài to bằng bàn tay, phía trên được điêu khắc thành đầu Tì Hưu, phía dưới có treo tua rua làm bằng chỉ đỏ.

"Phụng Mộ gia ngọc bài, đặc thỉnh Mộ đạo sĩ lập tức đi chùa Hưng Thiện, tìm xá lợi tử mang về Lưu Nguyệt cung, không được chậm trễ."

Mộ Thanh liếc nhìn khối ngọc bài, như thể nhìn thấy bài tập thầy giao cho, hắn nhíu mày, cực kỳ không tình nguyện: "...... Mộ Thanh tuân lệnh."

- -------

Đêm đó lửa thiêu chùa Hưng Thiện, Triệu thái phi hoảng loạn lấy xá lợi tử ra khỏi tháp, lặng lẽ chuyển dời đến chùa mới.

"Xá lợi tử" này vốn không biết là tà linh nơi nào, lây nhiễm oán khí của những người chết trong trận hỏa hoạn, bên trong tràn đầy tà khí. "Xá lợi tử" đặt ở chùa mới, như một cái trung tâm điều khiển từ xa, một khi gặp phải đàn hương có tro cốt người chết, nó sẽ dùng oán quỷ trong tro cốt làm vũ khí, thao túng thiên quân vạn mã, quấn lấy Đoan Dương đế cơ đáng thương. Vì thế chùa mới lạnh lẽo không thua gì chùa cũ.

Nội có tà linh quấy phá, ngoại có Lục Cửu và Bội Vũ phối hợp, Đoan Dương làm thế nào không thể thoát khỏi cái thiên la đại võng này, cho tới khi mọi chân tướng lộ ra khắp thiên hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK