• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: tuanh0906

Sau giờ ngọ, mây mù che phủ đỉnh đầu, mưa to tầm tã một trận, lá sen trong hồ Thái Trạch đung đưa trong màn mưa, nước trong hồ bắn lên từng đợt.

Đoan Dương đế cơ nhắm mắt nghe tiếng mưa rơi, hơi ẩm len vào qua những khe hở trên cửa điện, quanh quẩn trong màn lụa. Giấc ngủ trưa quá dài làm người mê mang, nàng lười biếng ngồi dậy khoác thêm áo ngoài.

"Bội Vũ?" Nàng gọi một tiếng, tẩm điện trống rỗng, chỉ có một mình nàng.

Trước đây khi có Bội Vân, nàng luôn cẩn thận canh giữ ở cửa, vừa nghe tiếng động nàng sẽ vội vàng tiến vào, bưng chậu đồng và khăn lông ướt tới cho Đoan Dương lau mặt, trong chậu còn có cánh hoa tường vi mới hái.

Hơi nước dày đặc khiến không khí phồng lên, trên chăn toàn là hơi ẩm, mặc quần áo rồi tự đứng dậy, lê bước đến bàn trang điểm.

Lúc này, nàng có hơi nhớ Bội Vân.

Nhưng mà cảm giác này chỉ tồn tại trong giây lát, một mặt là do cảm xúc của nàng đối với Bội Vân lập tức chuyển thành oán giận, mặt khác là vì nàng phát hiện một bức thư trên bàn trang điểm.

Phong thư làm bằng loại giấy vàng rẻ tiền, đặt ngay ngắn trên bàn trang điểm, phía trên đè hai đóa cài tóc. Trên phong thư không có cái gì, chỉ viết một chữ "Mẫn", miệng được dán chặt.

Trái tim nàng bỗng đập thình thịch, dường như linh cảm đến việc gì đó, nàng run rẩy xé mở phong bì.

Giấy viết thư chỉ có một tờ, bởi vì ủ với hoa khô nên có mùi thơm nhàn nhạt.

Cơn mưa mùa hè xối xả đến rồi đi vội vã, chớp mắt mây đen đã tan, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào soi rõ khuôn mặt đỏ bừng vì vui sướng và kinh hoàng của Đoan Dương.

Lúc này ánh mắt nàng mới rời khỏi tờ giấy viết thư, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện cửa sổ không đóng chặt, tiếng chim hót lảnh lót theo cửa sổ truyền vào Phượng Dương cung.

Nàng nắm chặt giấy viết thư trong tay, không tin nổi chạy tới bên cửa sổ, ngoài cửa sổ cành lá xanh biếc được nước mưa gột rửa khẽ lay động, bông cẩm tú cầu trắng vẫn còn đọng nước mưa.

"Chàng... đã tới sao..." Đoan Dương đỡ song cửa sổ, hồn bay phách lạc nở nụ cười.

- -------

Đoàn người Lăng Diệu Diệu dừng lại nghỉ chân tại một quán trà đã đi qua trước đó.

Quán trà rất đơn sơ, dùng những thanh gỗ dày mỏng khác nhau dựng lên, bên ngoài dùng cỏ tranh lợp thành căn lều, còn phủ thêm một mảnh vải vụn, suýt nữa bị mưa bão bất thình lình thổi bay, cũng may nhóm vai chính mỗi người chặn một góc mới tạm thời giữ được mái lều.

Nước mưa không ngừng chảy xuống khe hở, chén trà của Lăng Diệu Diệu đã uống lên một nửa, nửa còn lại hứng nước mưa, đến bây giờ vẫn còn đầy một chén.

Nàng cầm cái chén mẻ thở dài, trên mặt nước lờ mờ chiều ra gương mặt nàng.

"Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện." Mộ Dao thần sắc vẫn rất nghiêm túc, mấy ngày nay nàng gầy đi nhiều, xương quai xanh nhô ra, cả người trông càng xa cách.

"Các ngươi nói bỏ thêm mê huyễn hương và tro cốt rốt cuộc có phải hay cùng một người không?"

Liễu Phất Y đang cẩn thận bóc lạc đậu phộng, so với Mộ Dao vẻ mặt chàng tương đối bình tĩnh: "Sao tự nhiên lại nghĩ đến việc này?"

"Ta luôn cảm thấy chúng ta đã bỏ qua điểm nào đó. Nếu nói tro cốt là cây cầu cho vong hồn, vậy vì sao còn thêm mê huyễn hương làm gì cho thừa thãi? Cái này Thái y sẽ kiểm tra ra, chẳng lẽ Quách Tu phụ trách lô hương này mà không kiểm tra ra trước sao?"

Liễu Phất Y đặt lạc đã bóc vỏ trước mặt Lăng Diệu Diệu và Mộ Dao, mỗi người hai hạt.

Mộ Thanh chống cằm, nghiêm túc trả lời câu hỏi của tỷ tỷ: "Nếu mê huyễn hương chính là Quách Tu thêm thì sao?"

"Mọi người có nhớ ngày kiểm tra hương không?" Lăng Diệu Diệu cắn lạc răng rắc.

"Quách Tu, Lục Cửu, Tống thái y, ba người đều ở đó. Trong đó, Tống thái y cư xử bình thường, còn Lục Cửu hỏi cái gì cũng không biết. Nếu nói là vì hắn sợ hãi liên lụy vào việc tranh giành quyền lực nên giấu giếm hương có tro cốt thì có thể hiểu được, nhưng mê hương thì sao? Một vị hương sư chuyên nghiệp sao có thể không phát hiện ra có mê hương. Huống hồ cho dù hắn không nói thì Tống thái y cũng sẽ nghiệm ra, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, vì sao hắn cố tình không nói?"

Ánh mắt Mộ Dao chợt thay đổi: "Hắn đã từng nhắc nhở ta, trong việc này nội tình phức tạp, không nên miệt mài theo đuổi, không có vẻ là người dễ bị dọa sợ. Bây giờ nghĩ lại, biểu hiện ngày đó của Lục Cửu đúng là không ổn lắm..."

Liễu Phất Y chăm chú lắng nghe, lúc này mới mở miệng: "Không phải hắn sợ hãi mà là kiêng kị, việc Triệu thái y có thể nói không thể do hắn nói ra. Có phải hắn kiêng dè ai đó?"

Mộ Thanh mới vừa rồi đã nhất châm kiến huyết đoán ra, mấy người gần như đồng thanh nói: "Quách Tu?"

- -------

"Mụ nội nó Lục Cửu, lăn ra đây cho lão tử."

Từ đầu đường phía Đông một đội nhân mã như thủy triều vọt tới, sau đó tản ra như đã được huấn luyện bài bản. Mấy chục thị vệ áo đen đeo đao bên hông, giây lát đã bao vây hai tầng Trầm Hương cư.

Kẻ cầm đầu lưng hùm vai gấu đúng là Quách Tu, hắn đứng giữa vòng vây chửi ầm lên.

"Nhiều thị vệ thế..."

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Người đi đường tránh xa như nước chảy hai bên miệng cá, đứng ở xa chỉ chỉ trỏ trỏ.

Bên cạnh Quách Tu hung thần ác sát đứng một vị phó thủ bình tĩnh điềm đạm, sắc mặt lạnh lùng cầm một tờ giấy có quan ấn đưa cho người qua đường xem: "Triều đình tra án, Trầm Hương cư tạm ngừng buôn bán."

Quả nhiên, các thuộc hạ đã quen với tính khí dễ bùng nổ của Quách Tu.

Trầm Hương cư là cửa hàng hương liệu lớn nhất trên đường phố Trường An, làm ăn rất phát đạt, khách hàng bên trong chen chúc nhau, nghe tin xảy ra chuyện liền hốt hoảng chạy ra ngoài, như rượu chảy ra từ bình vỡ, phải hơn mười phút mới giải tán hết.

Đường phố trong thành Trường An rất có trật tự, ít khi có người tụ tập một chỗ. Giọng nói của Quách Tu lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt. Một lúc sau, người dân Trường An tò mò đã tạo thành một vòng vây khổng lồ, thay phiên nhau ló đầu ra xem.

Thuộc hạ bình tĩnh đã khuyên được Quách Tu, một gã sai vặt bên cạnh nhón chân ra sức quạt cho hắn, hắn đang nhìn chằm chắm cánh cửa, mũi chân sốt ruột đá mặt đất.

Đợi một mạch suốt nửa canh giờ.

Cuối cùng một tiểu đồng dáng người nhỏ gầy rốt cuộc từ trên lầu xuống, cúi đầu khom lưng hỏi: "Xin hỏi đại nhân là..."

Nói đến một nửa, Quách Tu túm cổ áo hắn, nhấc cậu lên khỏi mặt đất, mắt trợn to như mắt trâu: "Lục Cửu ở đâu?"

Cổ áo tiểu đồng bị xé rách, cả người run rẩy: "Lục... Lục... Ông chủ Lục... ở... ở... lầu hai..."

"Ha, làm giá quá nhỉ." Quách Tu giận không thể át trừng mắt nhìn cửa sổ lầu hai đóng chặt, tay nắm chặt phát ra những tiếng răng rắc, mắt thấy tiểu đồng sắp biến thành chỗ trút giận, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng chào hỏi: "Quách đại nhân đặc biệt tới, thứ Lục mỗ không tiếp đón từ xa."

Tiểu đồng bị ném xuống đất, xoa bả vai vừa bò vừa chạy đi, trước khi đi còn vô cùng lo lắng nhìn người tới một cái.

Lục Cửu vẫy tay với cậu, ý bảo mình không có việc gì, từng bước đi tới.

Sắc mặt hắn tái nhợt, cả người gầy thêm một vòng, xương gò má trông càng cao, giữa mùa hè mà hắn còn khoác một chiếc áo dài màu trắng, trên mặt cười như không cười.

Quách Tu híp mắt: "Họ Lục, ta đúng là xem thường ngươi. Vốn tưởng rằng ngươi là con thỏ, không ngờ ngươi lại cắn người."

Lục Cửu vẫn duy trì nụ cười bên môi: "Quách Thị lang nói con thỏ gì đó, Lục mỗ là người làm ăn thô bỉ, nghe không rõ."

Hai người đứng nói chuyện trong vòng vây các thị vệ áo đen, sắc mặt Quách Tu không tốt, như mây đen đè trên đỉnh đầu. Lục Cửu tỏ ra khá bình tĩnh, thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt v e góc áo của mình.

Những tiếng xì xào bàn tán của mọi người bỗng trở nên dày đặc.

"Đừng giả ngu với lão tử. Nói, có phải ngươi thêm những cái đó vào lô đàn hương này?"

Lục Cửu kinh ngạc ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ vô tội: "Lục mỗ chỉ là một thảo dân, đương nhiên là mọi chuyện đều nghe lời đại nhân."

"Ngươi..." Sắc mặt Quách Tu nghẹn đến phát tím, hắn nhịn một lúc lâu, mới hạ giọng: "Cô mẫu tâm thần không yên mới đi bái phật thắp hương. Là ta suy nghĩ cho bọn họ, nên mới bảo ngươi thêm chút hương giúp ngủ ngon an thần, ngươi thêm thảo dược gây ảo giác làm cái gì?"

Lục Cửu không nói một lời chỉ cười nhìn hắn, khi cười nếp nhăn đuôi mắt rõ từng vệt như đao khắc.

Quách Tu hoàn toàn bị chọc giận, hắn tóm cổ áo Lục Cửu, ép Lục Cửu nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của mình: "Ngươi đã sớm biết bên trong có tro cốt người chết, vì sao không nói? Cố ý chơi lão tử đúng không?"

- -------

"Phụ trách việc thờ cúng và cúng tế cho Phật là công việc béo bở đầu tiên của là Quách Tu. Một mặt hắn muốn hạ thấp phí tổn, kiếm thêm lợi nhuận. Mặt khác, cũng không muốn từ bỏ cơ hội lấy lòng Thái phi. Bởi vậy, sau khi lấy được lô đàn hương giá rẻ từ Lý Chuẩn ở sườn núi Kính Dương, trong lòng hắn bất an, khả năng rất lớn sẽ đi tìm người thạo nghề giám định, thậm chí còn cho gia công lại, nâng cao chất lượng. Vì bảo mật, người này không thể là người trong cung, lại phải đủ chuyên nghiệp, vậy hẳn là hương sư dân gian Lục Cửu."

Mộ Dao nhíu mày: "Lục Cửu... hắn đã sớm biết lô hương này có vấn đề..."

"Đâu chỉ vậy." Lăng Diệu Diệu nhàn nhạt nhìn nàng một cái: "Nói không chừng mê huyễn hương chính là hắn tự tay thêm vào."

Liễu Phất Y sắc mặt nghiêm túc, ném xuống một ít tiền trà, đứng lên: "Bây giờ lập tức lên đường, chúng ta đã đánh giá sai mối quan hệ của Lục Cửu với việc này."

- -------

"Bang" Lục Cửu dùng sức hất tay Quách Tu ra, lùi lại vài bước, dưới ánh mắt tức giận của đối phương chậm rãi sửa sang cổ áo đã bị kéo rúm ró của mình: "Thay vì ở chỗ này hô to gọi nhỏ, đại nhân chi bằng đi quan tâm hòn ngọc quý trên tay Thái Phi nương nương."

Quách Tu khó có thể tin nhìn hắn: "Ngươi nói cái gì?"

Lục Cửu nhìn ông ta, khẽ cười, đây là một nụ cười khá kỳ quặc, một sự trào phúng sắc nhọn chưa bao giờ xuất hiện trên gương mặt khiêm tốn của hắn: "Ta nói Đoan Dương đế cơ đã xảy ra chuyện. Chúc mừng đại nhân là người đầu tiên trong cả kinh thành biết."

- -------

Đoan Dương đế cơ mất tích.

Nhóm nhân vật chính quay đầu chưa đầy một dặm thì gặp Quách Tu đang giục ngựa chạy như điên.

Người tới thấy Liễu Phất Y và Mộ Dao, như thể thấy cha mẹ ruột, đại cứu tinh. Hắn từ trên ngựa lăn xuống, thân hình to lớn làm bụi tung mù mịt, Lăng Diệu Diệu theo bản năng lui về phía sau một bước.

Quách Tu bò đến trước mặt nam nữ chính, tóc tai rối loạn, xiêm y cũng bị mồ hôi ướt đẫm, không hề hình tượng quỷ khóc sói gào một trận: "Liễu đạo sĩ, Mộ đạo sĩ, cầu xin các vị đi cứu Đế cơ. Tiểu nhân... tiểu nhân thật sự hết cách rồi."

Phượng Dương cung hoa nở trăng tròn, gió êm sóng lặng, mọi chuyện xảy ra không hề có báo trước.

Đế cơ ngủ trưa dậy, trang điểm chải chuốt, khoác lên mình chiếc áo rộng bằng lụa tơ tằm màu ảo từ Giang Nam tiến cống, tinh thần phấn chấn ra khỏi Phượng Dương cung, sau đó biến mất như sương sớm bốc hơi trong cung điện khổng lồ.

"Lục Cửu đã bị ta giam cầm, dùng các loại thủ đoạn, hắn vẫn không chịu hé răng nửa lời. Đây là... đây là cố ý làm khó dễ hoàng gia. Tiểu nhân bổn tính toán bẩm báo Thái phi, ai ngờ bệ hạ đang ở Lưu Nguyệt cung nói chuyện với Thái phi. Tiểu nhân vô cùng hoảng loạn, không biết cầu ai... Các vị đạo sĩ, tiểu nhân biết các vị thần thông quảng đại, nhất định có thể tìm được Đế cơ..."

Có thể thấy lúc này Quách Tu đúng là rất cấp bách.

Lúc trước hắn mua hương giá rẻ, sau lưng còn giở trò với Lục Cửu, ai ngờ đối tác làm ăn mà hắn tìm lại là kẻ đứng phía sau với ý đồ xấu, biến trong cung thành một mớ hỗn độn.

Nếu lần này Đế cơ xảy ra chuyện gì, truy cứu trách nhiệm con đường làm quan nhờ bám váy của hắn xem như hoàn toàn xong rồi. Nếu là Triệu thái phi giận chó đánh mèo thì ngay cả mạng nhỏ của hắn cũng chưa chắc giữ được.

Khó trách hắn sợ hãi tới mức lúc này không dám bẩm báo Triệu thái phi, chỉ hy vọng tìm được người trước khi sự việc bại lộ.

Liễu Phất Y nhíu mày: "Ngươi đã kiểm tra cẩn thận Phượng Dương cung chưa?"

"Ở... ở phía dưới trang điểm của Đế cơ tìm thấy..." Quách Tu nhìn chàng, muốn nói lại thôi, từ trong lòng ngực móc ra một cái phong bì màu vàng, run rẩy đưa cho Liễu Phất Y.

Phong thư có viết chữ "Mẫn" được xé mở cẩn thận. Liễu Phất Y lấy tờ giấy viết thư từ bên trong ra, trên đó vẫn còn mùi hoa khô.

Giấy viết thư trống trơn, chỉ còn một chữ "Y" màu nâu nhạt còn chưa bay mất, quả thực là cười nhạo nhóm vai chính.

Liễu Phất Y nắm bức thư, tức giận đến xanh mặt. Nếu là ai ăn gan hùm mật gấu, mạo danh chàng viết thư tình cho Đế cơ, ước người đi ra ngoài ám hại. Vậy thì thật đúng là...

"Dùng mực nước đặc chế, sau một thời gian nhất định chữ viết sẽ biến mất, ai cũng không biết trên thư viết đến chỗ nào." Mộ Dao cười lạnh: "Thật là ngông cuồng."

Quách Tu nhìn hết người này đến người khác, sốt ruột đảo quanh như kiến bò trên chảo nóng: "Các vị đại nhân... xin hỏi các vị..."

"Đi, khống chế cung nữ Bội Vũ trong Phượng Dương cung." Mộ Thanh ngắt lời, lời ít ý nhiều, không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của Quách Tu: "Sau đó, đi vào đại lao thông báo cho Lục Cửu."

Mộ Dao và Liễu Phất Y nhìn nhau, đều gật đầu đồng ý.

"Bội... Bội Vũ?"

Mộ Dao gật đầu: "Lúc trước chúng ta không dám chắc, nhưng Phượng Dương cung quản lý nghiêm ngặt, có thể ngang nhiên đặt bức thư này lên bàn trang điểm của Đế cơ, chắc là người trong Phượng Dương cung."

Quách Tu ngập ngừng: "Nhưng tiểu cung nữ trong Phượng Dương cung rất nhiều..."

"Quách đại nhân, có điều ngươi không biết." Mộ Dao liếc hắn một cái: "Lần thứ hai Đế cơ gặp ác mộng ở Phượng Dương cung, ta ở đại điện dùng tay nghiệm hương an thần. Bội Vũ châm hương an thần không có tro cốt, ngay cả mê huyễn hương, cũng là rơi ở bên ngoài, rõ ràng là sau đó thêm vào. Bội Vũ cáo buộc tiền cung nữ Bội Vân là cố tình vu oan hãm hại."

Liễu Phất Y nói tiếp: "Sở dĩ lần đó Đế cơ gặp ác mộng là bởi vì trên vai nàng bị người rải tro cốt. Trước đó, Bội Vân đã bị phạt ra ngoài làm việc, tiểu cung nữ trong Phượng Dương cung làm chứng Bội Vũ giúp Đế cơ rửa mặt chải đầu trang điểm, mát xa bả vai. Chúng ta sớm đã hoài nghi nha đầu này, lúc trước không nói là để tránh rút dây động rừng."

Quách Tu nghe vậy sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không hiểu ra sao: "Một cung nữ nhỏ bé làm sao..."

Làm sao có thể trở thành mắt xích quan trọng như vậy trong việc này?

Lăng Diệu Diệu nói: "Hành động này của Bội Vũ thứ nhất có thể điều đại cung nữ Bội Vân đi khỏi bên cạnh Đế cơ, để dễ bề mê hoặc Đế cơ. Thứ hai họa thủy đông dẫn, dùng Bội Vân và mê huyễn hương chuyển hướng sự chú ý. Mọi hàng động của nàng ta đều là nội ứng ngoại hợp với Lục Cửu, ngươi cảm thấy nàng ta và Lục Cửu không có quan hệ gì sao?"

Quách Tu nghe mọi người nói vậy, đột nhiên thông suốt, tức thì nhanh trí ở trong đầu ghép lại hai khuôn vốn không liên quan gì đến nhau.

Thật trùng hợp, gò má cao của Lục Cửu, mũi cao, môi mỏng... Bội Vũ... xương gò má cao trên khuôn mặt thiếu dinh dưỡng của Bội Vũ, mũi cao, môi mỏng...

Trong đầu "ầm" một tiếng, hắn sải bước lên ngựa quay đầu, quất một roi vào mông ngựa: "Đa tạ chư vị đề điểm. Tiểu nhân...... tiểu nhân lập tức trở về thẩm vấn."

Liễu Phất Y nhìn hắn giục ngựa đi xa, sắc mặt không tốt nói: "Động tác của bọn họ nhanh như vậy, chúng ta đã đã chậm một bước, hiện tại càng không thể ngồi chờ chết. Theo ác mộng của Đế cơ, nơi cuối cùng nàng đi hẳn là chùa cũ. Những người này hao hết tâm tư chuẩn bị ác mộng, còn không phải là muốn làm ác mộng trở thành sự thật sao?"

Mộ Dao lập tức tán đồng, nàng kéo qua Lăng Diệu Diệu, bốn người tạo thành một vòng tròn: "Như vậy đi, Phất Y và ta đi trước chùa cũ tìm Đế cơ. Để ngừa vạn nhất, A Thanh, đệ và Diệu Diệu ở chỗ này chờ tin của Quách Tu, nghe Lục Cửu trình bày xong hãy hành động."

"A tỷ..." Mộ Thanh nhíu mày: "Ta và tỷ đi chùa cũ, để Liễu công tử cùng Diệu Diệu ở chỗ này đi."

"Không được." Mộ Dao thẳng thừng từ chối: "Chùa cũ nhiều quỷ hồn, phải dựa vào Thu yêu tháp của Phất Y mới có thể trấn áp. Huống hồ, hai người chúng ta cần có một người ở lại đây, vạn nhất Thái phi lấy ra ngọc bài, người Mộ gia phải đích thân tiếp đón."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK