Bóng người đen nhánh trước mặt càng ngày càng gần, nàng gần như đã ngửi được mùi khét lẹt trên người hắn, nồng nặc phả vào mặt.
Lăng Diệu Diệu xác định đây là một người, một người chết bị đốt thành than.
"Khoan đã, khoan đã, buông ta ra..." Tay chân Lăng Diệu Diệu bị tiểu quỷ giữ chặt, nàng liều mạng giãy giụa: "Thánh đồng là cái gì, các ngươi không giải thích cho bổn cung sao?"
Ông lão làm một động tác, đám tiểu quỷ đỡ nàng dậy, ngồi sang một bên.
"Thần nữ có điều không biết, thánh đồng cũng giống ngài, là người được trời định. Thiên địa sơ phân, âm dương điều hòa, có âm thì có dương..."
Lăng Diệu Diệu không thể nhịn được nữa: "Nói đơn giản thôi."
Ông lão hơi sửng số, sau đó vuốt râu cười tủm tỉm: "Ý tứ chính là thần nữ và Thánh đồng, không thể thiếu một ai. Âm dương điều hòa mới có thể nối liền thiên địa chi khí. Thần nữ Thánh đồng cùng nhau quy vị, vĩnh đăng cực nhạc..."
Rắm chó không kêu, nói hươu nói vượn.
Lăng Diệu Diệu trong lòng trào dâng một nỗi bi phẫn lạ thường. Vị "Thánh đồng" này không biết là người qua đường đáng thương nào, đã bị thiêu sống thành thế này mà thi thể cũng không được xuống mồ vi an.
Đào Huỳnh đúng là có huyết hải thâm thù với hoàng tộc, nghĩ ra bao nhiêu thủ đoạn hành hạ Đoan Dương, cho dù không chết, cũng muốn nhục nhã nàng một trận, làm người há miệng ngạc nhiên.
Nàng nhìn mặt ông lão, xấu hổ chỉ vào cái xác chết mới cháy thành than: "Ờm... Các ngươi nhìn xem, "thánh đồng" đã... đã niết bàn trước rồi, đúng không? Bổn cung là thần nữ mà còn chưa chịu hoả hình, bây giờ lại cùng hắn... cùng hắn viên phòng. Bổn cung thật sự có chút tự ti."
Mấy tên tiểu quỷ ngồi vây quanh nàng, nghe vậy hai mặt nhìn nhau, sôi nổi gật đầu, không biết thầm thì nói cái gì.
Ông lão vẻ mặt sửng sốt, tròng mắt xoay chuyển, cười tủm tỉm nói: "Thần nữ có thiên phú đặc biệt, là một đôi trời đất tạo nên với Thánh đồng. Ngài không cần tự ti." Ông ta chỉ bảo vài câu, mấy tên tiểu quỷ lại nắm chặt cánh tay nàng, suýt nữa nhấc bổng nàng lên, định ấn đè lên cái xác: "Giờ lành có hạn, Thần nữ phải tranh thủ thời gian."
Lăng Diệu Diệu quả thực sắp khóc: "Chờ... Chờ một chút."
- -------
Mộ Dao được đặt dưới gốc cây Thanh Đồng, trên người đắp quần áo của Liễu Phất Y, hai mắt nhắm chặt.
Ánh lửa bập bùng bên cạnh chiếu lên khuôn mặt ôn nhu của Liễu Phất Y, tay chàng vỗ nhẹ trên người nàng vài cái, thấy cô đã ngủ say, lúc này mới sầu lo ngẩng đầu.
Lá bùa trấn quỷ trên cây và Đoan Dương đế cơ đều biến mất, Lăng Diệu Diệu cũng không biết tung tích.
Mấy ngày nay, bọn họ chỉ dựa vào một ít lương khô và dòng suối trong ảo cảnh mà sống sót. Trong tình hình này, thất lạc đồng đội là một việc vô cùng nguy hiểm. Nếu không kịp thời tìm được các nàng, hậu quả không dám tưởng tượng.
Chàng đứng dậy, tìm kiếm xung quanh trong phạm vi có thể nhìn thấy Mộ Dao. Sau đó một bụi cỏ cao, chàng phát hiện Đoan Dương đế cơ đang ôm đầu gối ngủ.
"Điện hạ......" Chàng khẽ chạm vào vai Đoan Dương, nàng suýt thì nhảy dựng lên như chim sợ cành cong, tới khi nhìn rõ mặt chàng mới mềm nhũn xuống, mang một bụng uất ức và hoảng sợ nhào vào lòng chàng, lớn tiếng khóc nói: "Liễu đại ca, cuối cùng huynh đã trở lại..."
- -------
Mộ Thanh chạy một mạch quay trở lại, tới gần cây Thanh Đồng hắn bắt đầu đi chậm lại, đi vào rừng trước.
Màn đêm vĩnh hằng khiến người bực bội, ánh trăng vừa to vừa tròn như cắt ra từ trang giấy, lạnh lẽo, không có một chút sức sống.
Nước suối chảy róc rách như thiếu nữ ca hát, lá rụng lạo xạo vỡ nát dưới chân hắn. Hắn càng đi càng nhanh, không có ý che giấu tiếng bước chân.
Chim tước ở đầu cành bị kinh sợ, phành phạch tung cánh bay đi. Bên cạnh dòng suối trống không, chỉ có bóng trăng lấp lánh trên mặt nước, gột rửa những tảng đá rêu phong.
Không phải bảo nàng chờ đây sao?
Hắn cúi đầu, trên mặt đất đọng lại một vũng máu nhỏ đã biến thành màu đen, loang lổ giữa những chiếc lá khô.
Hắn nhìn chằm chằm vũng máu, đứng đờ ra một lúc, sau đó mới xoay người vội vã đi vòng trở về.
Hắn vừa tới gần đã thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau. Dưới tàng cây phía xa, Mộ Dao sắc mặt tái nhợt nằm một mình.
"A tỷ?"
Mộ Dao nằm bên cạnh đống lửa, trên lông mi đọng một lớp sương, hơi thở đều đều. Hắn ngồi xổm xuống nhìn gương mặt nàng đang ngủ, trong lòng yên ổn một chút như có người vươn bàn tay lạnh lẽo khẽ xoa dịu hắn.
Nhưng ngay lập tức, trái tim lại bắt đầu phiền loạn.
Tầm mắt vờn quanh một vòng, không thấy bóng người quen thuộc.
Loại tâm trạng phiền loạn này gần như lập tức biến thành lệ khí* khó có thể kiểm soát. Hắn tiến lên vài bước một tay kéo Liễu Phất Y ra, nhìn chàng một cái, sau đó quay sang phía Đoan Dương đế cơ đang khóc như hoa lê dính hạt mưa, ngữ khí lãnh đạm: "Liễu công tử, giờ không phải lúc ôm mỹ nhân chứ."
*điên cuồng bạo nộ
Liễu Phất Y nhíu mày: "A Thanh, đệ hiểu lầm. Ta..."
Chàng khựng lại, bởi vì chàng thấy Mộ Thanh đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ, tràn đầy địch ý và lệ khí: "Vì sao ngươi lại đả thương Lăng Diệu Diệu?"
"Diệu Diệu? Đệ thấy muội ấy rồi sao?" Liễu Phất Y sửng sốt, thật lâu sau mới hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, vẻ mặt khiếp sợ nói: "Đệ nói ta..."
Mộ Thanh bất động nhìn chàng chằm chằm, ánh mắt tràn ngập cảm giác áp bách, môi khẽ mở: "Thanh đao đó không phải của ngươi sao?"
Liễu Phất Y nhìn hắn, suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ra "thanh đao" ám chỉ cái gì, nhớ lại trước đó hình như chàng đã đưa thanh đao đó cho Đoan Dương đế cơ khi cứu nàng, sau đó vẫn chưa lấy lại.
Chàng vô thức nhìn về phía Đoan Dương, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt hoảng loạn của nàng.
"......" Mộ Thanh theo ánh mắt Liễu Phất Y quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt hắn làm Đoan Dương rùng mình một cái, không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Đôi mắt Mộ Thanh đen tối nguy hiểm. Công chúa quen thói ngang ngược kiêu ngạo, muốn gì được nấy. Lăng Diệu Diệu và nàng cùng thích một người, nhưng lại không có pháp thuật bàng thân như Mộ Dao, đương nhiên là muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt...
"Là ngươi thọc?"
"Ta... ta không cố ý..." Vì quá hoảng loạn nàng nói năng lộn xộn.
Liễu Phất Y nhìn hai người bọn họ. Một người ánh mắt như đao, một người sợ tới mức mặt trắng bệch, nhất thời có chút nóng nảy: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Diệu Diệu làm sao vậy?"
Đoan Dương nơm nớp lo sợ, hai chân nhũn ra, không dám nhìn thẳng đôi mắt Mộ Thanh, đành phải nhìn Liễu Phất Y, giọng nói tràn đầy hối hận: "Ta...... ta chỉ đùa với nàng. Ta cũng không muốn tổn thương nàng mà chỉ định dọa nàng một chút, ai biết nàng tự mình đụng phải..."
Liễu Phất Y cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua gò má, chưa kịp lấy lại tinh thần, Mộ Thanh đã vươn một bàn tay bóp cổ Đoan Dương, đẩy nàng di chuyển vài bước, ấn mạnh vào thân cây, cặp mắt trơn bóng không nhúc nhích nhìn nàng: "Người đâu?"
Đoan Dương trợn to hai mắt, mặt nàng lập tức đỏ lên vì sung huyết, nàng há miệng nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Lúc này Liễu Phất Y mới ý thức được Mộ Thanh thật sự muốn động thủ. Nếu chàng còn không ra tay, giây tiếp theo thiếu niên này thật sự sẽ bóp ch3t Đoan Dương đế cơ.
"A Thanh." Chàng lập tức tiến lên kéo hắn ra, có chút thất thố hét lên với hắn: "Đệ điên rồi sao?"
Chàng kinh hãi đổ mồ hôi lạnh.
Người đệ đệ này của Mộ Dao luôn ngoan ngoãn ở trước mặt tỷ tỷ, nhưng đối người khác có chút lạnh nhạt, chàng biết điều này. Chàng còn biết hắn hơi cọc tính, không thể để người khác chọc nóng nảy. Nhưng chàng không ngờ được hắn đột nhiên sẽ làm một việc kinh khủng như vậy. Sự việc xảy ra quá nhanh, cho đến giờ chàng vẫn cảm thấy có chút không chân thực, như là đang nằm mơ.
Đoan Dương tê liệt ngồi trên đất, co rúm lại, kinh hồn táng đảm, ánh mắt đờ đẫn ôm cổ ho khan.
Từ nhỏ đến lớn, nàng sống trong nhung lụa, đừng nói bị bóp cổ, có người dám lớn tiếng nói với nàng sẽ bị kéo xuống đánh chết. Ngay cả những cơn ác mộng kh ủng bố đó cũng không khiến nàng cảm thấy hơi thở cái chết đến gần giống vừa rồi.
Mộ Thanh hất tay Liễu Phất Y ra, dường như đang cố gắng kiềm chế bản thân, lạnh lẽo nhìn chàng một cái: "Cản ta làm gì, ta đang hỏi chuyện."
Liễu Phất Y cuối cùng cũng cảm thấy chàng cần phải thay Mộ Dao quản giáo đệ đệ một chút, chàng hơi trừng mắt khẽ quát một tiếng: "Có người hỏi chuyện như đệ sao?"
"Liễu công tử." Mộ Thanh nhìn chàng, khóe miệng cong lên đầy vẻ mỉa mai, trong mắt không chút hối lỗi, mà còn hưng sư vấn tội: "Trước đây, ngươi và Lăng Diệu Diệu như hình với bóng, bây giờ nàng không thấy đâu ngươi còn quản ta hỏi chuyện thế nào?"
"Đệ..."
Mộ Thanh đã xoay người sang chỗ khác, cúi người, lạnh lùng nhìn Đoan Dương Đế đang run rẩy, thu hồi nụ cười nơi khóe miệng: "Lăng Diệu Diệu đâu rồi?"
Đoan Dương rơi nước mắt lộp độp, lông mi run rẩy kịch liệt, cố nén tiếng nức nở nói: "Ở... ở bên cạnh bụi cỏ kia, gặp phải... một con quỷ. Vốn chính là gọi ta... không ngờ nàng... lại đi thay ta... ngồi vào cỗ kiệu màu đỏ đi... đi về hướng kia."
Lại là cỗ kiệu. Liễu Phất Y đột nhiên sửng sốt, trong lòng dâng lên vô hạn lo lắng.
Mộ Thanh nghe vậy, tròng mắt đen khẽ đảo, trong đầu không tự chủ hiện lên khuôn mặt tái nhợt và dáng đi khập khiễng, lông mày ướt đẫm mồ hôi của thiếu nữ.
... Tự cho là mình thông minh.
Chảy nhiều máu như vậy, chắc hẳn bị đâm rất sâu, đi còn không nổi, chứ đừng nói đến việc chạy trốn khỏi Đào Huỳnh. Đã vậy, còn dám không biết tự lượng sức mình, ra mặt thay người khác?
Biết nàng tánh mạng vô ưu, nhưng những việc ngoài tánh mạng thì sao?
Hắn khẽ cau mày, cơ thể chợt lóe bay vút ra ngoài, góc áo màu đen lướt qua như một trận cuồng phong.
Chợt nhận ra Liễu Phất Y đi theo, trong mắt tức khắc hiện lên địch ý, một bông Tạc hỏa hoa không chút lưu tình bắn về phía sau, quát: "Quay lại chăm sóc A tỷ cho ta. Nếu tỷ ấy xảy ra chuyện, ta chỉ hỏi ngươi."
Bông hoa lửa thiếu chút nữa nổ tung trên mặt Liễu Phất Y, chàng không kịp phòng bị, buộc phải lui về phía sau vài bước tránh thoát, tới khi trời quang mây tạnh, Mộ Thanh sớm đã biến mất.
Chàng vô cung kinh ngạc đứng tại chỗ. Nghĩ thầm, đêm nay A Thanh quả thực điên rồi.
- -------
"Chờ một chút. Chờ một chút." Lăng Diệu Diệu dùng sức giãy giụa, cố gắng không chạm vào cơ thể cháy đen kia, sau lưng túa mồ hôi: "Bổn cung... bổn cung lần đầu nhìn thấy Thánh đồng, các ngươi có thể cho ta làm quen với hắn trước được không..."
Nàng còn băn khoăn liệu Thánh đồng đáng thương có thể chịu đựng trọng lượng của nàng hay không? Có thể nào vừa đụng vào hắn đã vỡ thành tro luôn không?
Nhưng dù sao đó cũng là sợi mô người chứ không phải than... Nghĩ như vậy, mùi xác cháy khét trên chóp càng thêm rõ ràng, dạ dày tức khắc quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, cố lắm mới không nôn lên thi thế.
"Không có tin tức chỗ Đào Huỳnh sư phụ, có khi nào đã xảy ra chuyện rồi không?" Một tiểu quỷ sợ hãi hỏi: "Ngài ấu nói sẽ tới xem nghi thức."
Sắc mặt ông lão đột nhiên tối sầm, xoay người trừng mắt nhìn Lăng Diệu Diệu đang liều mạng giãy giụa, ngữ khí âm lạnh nói: "Còn không nhanh lên?"
"Thần nữ, đắc tội." Tiểu quỷ khẽ cười bên tai nàng, nắm lấy chuôi đao trên đùi nàng, đột nhiên ấn xuống một chút.
"A..." Một cơn đau dữ dội khiến hai đầu gối nàng mềm nhũn, trực tiếp ngồi lên đống than, cong lưng lên vì đau.
Chế độ giảm đau không phải đùa đấy chứ? Vì sao vẫn đau như vậy...
Hay là nếu không bật chế độ giảm đau, nàng đã sớm ngất xỉu trong tình huống không có thuốc tê?
Trong mắt đầy sao xẹt, có người ấn đầu nàng, khuôn mặt cháy đen trước mắt càng ngày càng gần, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng. Ngoại trừ mùi cháy khét còn xuất hiện mùi hôi thối quẩn quanh.
"Đừng mà..." Lăng Diệu Diệu cắn răng ngẩng đầu, trong lòng rít gào: Hệ thống, hệ thống, mau mở ra lam diễm hộ thể cho ta.
Không có chuyện gì xảy ra, nàng cảm giác được mồ hôi lạnh theo vành tai nhỏ xuống, bên tai toàn là tiếng reo hò cổ vũ nhiệt tình của đám tiểu quỷ, ầm ĩ náo loạn, như thể lúc này không phải đang viên phòng mà là đang tiến hành đại hội thể thao.
... Đám nhãi ranh, học không giỏi...
"Xoẹt..." Sống lưng chợt lạnh, quần áo trên người nàng bị xé một mảnh to, lộ ra tấm lưng trơn bóng không chút che đậy dưới lớp áo lót ngắn ngủn, tiếng reo hò càng cao hơn.
"Xoẹt..." Lại thêm một mảnh...
Lăng Diệu Diệu trợn mắt há hốc mồm, sao nàng nhớ là tình tiết xé quần áo này xảy ra trên người Mộ Dao cơ mà...
Vì sao nàng cũng phải trải qua tình tiết đó?
Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng rít.
Khi cái lạnh của mùa Đông ở phương Bắc thổi qua các cửa sổ hợp kim nhôm, như dao nhỏ cắt qua khe hở, mới phát ra âm thanh như vậy.
Lăng Diệu Diệu bị âm thanh này làm cho ù tai, không khỏi nhíu mày.
Tiếng hoan hô sôi nổi đột nhiên tăng cao mấy quãng tám, tựa hồ đột nhiên biến thành tiếng gào thét, tiếng gào thét lướt qua bên tai, xuyên thủng màng nhĩ, lại tiếp tục ù tai...... Cảm thấy gông cùm xiềng xích giữ chặt cánh tay nàng bỗng nhiên buông lỏng, nàng theo bản năng lăn sang bên cạnh, vội vàng tránh xa cơ thể "Thánh đồng", trong lúc hoảng hốt còn đá hắn mấy cái.
"Thánh đồng" rắn chắc hơn nàng nghĩ, hắn không vỡ thành tro mà chỉ bị nàng đá cho vặn vẹo một chút, rồi bật ngược trở lại, lạnh lùng nhìn nàng.
Má ơi, thật đáng sợ...
Nàng nhắm mắt lại, lăn tiếp sang bên cạnh, lần này đè vào một thứ gì đó ấm áp. Thứ đó đưa tay vớt về phía trước, ôm cả người nàng lên.
Hình như là tay ai đó trong lúc vô tình áp sát vào cái bụng trơn bóng dưới lớp quần áo rách nát của nàng, khiến toàn thân nàng nổi da gà, bắt đầu hét lên và đá chân: "Buông ta ra."
Người nọ bị nàng lắc lư trái phải, đành phải ngồi xuống ném nàng trở lại mặt đất: "Đừng kêu nữa, câm miệng."
Giọng nói này đặc biệt rõ ràng, vang vọng trong đại điện.
Lúc này, nàng mới ý thức được xung quanh rất yên tĩnh, như thể những tiếng la hét ồn ào vừa rồi của đám tiểu quỷ đều là một cơn ác mộng và bây giờ là thời gian yên tĩnh khi ác mộng kết thúc.
Nàng ngẩng đầu nhìn, thì thấy một đôi mắt đen quen thuộc.
Đuôi lông mày và khóe mắt Mộ Thanh mang theo quỷ dị diễm sắc, khóe mắt hắn đỏ bừng, đỏ như là vẽ mắt hoa đào nhạt, đôi mắt thu thủy tinh khiết như hai viên thủy ngân đen.
Theo lý thuyết, trong vòng ba ngày hắn không thể lại dùng tà môn ma đạo. Nhưng vừa tiến vào, đã thấy quần áo nàng bị xé rách, lộ ra tấm lưng tr ắng nõn, nháy mắt làm đau đôi mắt hắn.
Trong lòng hắn bình tĩnh hiện lên một suy nghĩ là ngay lập tức phải làm chúng nó biến mất, dùng vòng thu yêu đánh từng tên một quá chậm, hắn không chờ được.
Hắn theo bản năng sờ vào cổ tay áo, trong tay áo lại không còn lá bùa có thể công kích. Nó giống như một vị tướng quân đang say sưa giết chóc lại không tìm được vũ khí thích hợp. Trong cơn thịnh nộ bình tĩnh, hắn duỗi tay về phía sau hung hăng buông lỏng dây cột tóc.
Gần như ngay lập tức, hắn hối hận. Nhưng hắn đã ra tay thì không có đường quay đầu lại.
Oán linh vốn chính là quỷ, trải qua lần này, hiện tại phỏng chừng đã thần hình đều diệt.
Thời hạn ba ngày không thể trái, hắn lại vi phạm cái nghiêm trọng nhất. Vừa rồi hắn càng giết càng hưng phấn, gần như mất khống chế giữa trận lệ khí ngập trời, sinh ra d*c vọng cắn nuốt thiên địa, cho tới khi một tiếng thét chói tai đột ngột đánh thức hắn.
Lăng Diệu Diệu nằm trên đất, vừa hét vừa ra sức đá một cái xác chết cháy, âm thanh đó dẫn dụ hắn đi qua. Tới khi hắn nỗ lực khống chế được thần trí, bế nàng lên, nàng lại giãy giụa, hét lên một trận vào tai hắn.
Hét tới nỗi mây đen khắp người hắn lui tán, lệ khí biến mất, châm dẫm lên đất, hoàn toàn trở về nhân gian.
Lăng Diệu Diệu ngơ ngác nhìn hắn. Không nghĩ tới, có một ngày nàng lại có thể làm Hắc liên hoa tự mình tới cứu. Đây quả thực là... Nàng gập ghềnh phun ra mấy chữ: "Tử... Tử Kỳ..."
Có điều, sao nàng cảm thấy mới không gặp trong chốc lát hắn lại trông có vẻ khác với bình thường?
Mộ Thanh cũng nhìn mặt nàng.
Bây giờ đã bình tĩnh lại, trong đôi mắt hạnh lấp lánh ánh nước, vô tình mang theo chút ấm ức, không chớp mắt nhìn hắn, vẻ mặt không dám tin tưởng gọi tên hắn.
Nàng ấm ức cái gì? Là vì người tới không phải Liễu Phất Y sao?
Hắn rũ mi, nể tình nàng vừa bị sợ hãi cố ý thu liễm sự lạnh lùng trong giọng nói: "Là ta. Đi thôi."
Không ngờ giây tiếp theo đã bị người ôm chặt. Cánh tay thiếu nữ ôm chặt cổ hắn, dường như đem toàn bộ trọng lượng giao cho hắn, sau đó mới buông lỏng cảm xúc: "Ta, ta vẫn luôn chờ ngươi... Không ngờ ngươi sẽ tới thật..."
"......" Hắn cảm thấy trên cổ nóng hầm hập, sau đó biến thành ướt dầm dề. Lăng Diệu Diệu khóc vô cùng thương tâm.
Hừ, vừa rồi thiếu chút nữa ôm xác chết, bị dọa như vậy cũng không khóc, chắc là đã kìm nén nước mắt đến bây giờ.
Lăng Diệu Diệu như một cái chăn lông, quấn chặt hắn, vừa ấm vừa mềm, khơi dậy toàn bộ khát vọng xấu xa điên cuồng của hắn. Hắn vươn tay, muốn túm quần áo nàng lôi nàng ra, nhưng vừa chạm làn da mịn màng của nàng mới nhớ tới quần áo nàng đã bị xé rách. Động tác này của hắn giống như không có ý tốt, nên đành phải miễn cưỡng đổi thành vỗ nhẹ.
Cảm thấy thái độ Hắc liên hoa nhu thuận một cách khác thường, để nàng ôm, còn tốt bụng vỗ về. Trong niềm xúc động vô hạn, Lăng Diệu Diệu phóng túng chính mình khóc sảng khoái một trận.
A, quá sung sướng, áp lực nhiều ngày như vậy dường như đều trút bỏ sạch sẽ trong vài phút này, tâm tình rất tốt.
Mộ Thanh đột nhiên cảm thấy trong lòng ngực nhẹ bẫng, ngay sau đó là một mảnh trống trải lạnh lẽo. Nàng đã lau khô nước mắt, tự mình giãy giụa đứng dậy, vô cùng tự giác tránh sang một bên, dùng giọng mũi dày đặc nói: "Xin lỗi."
Hắn cũng đứng dậy, trong đại điện tối tăm, vừa định mở miệng, mặt đất lại khẽ rung chuyển, giống như động đất quy mô nhỏ.
Lăng Diệu Diệu khiếp sợ nhìn mặt đất, khập khiễng đi đến bên cạnh hắn, vẻ mặt bất an.
"Đào Huỳnh đã chết, ảo cảnh cũng sắp sụp đổ, chuẩn bị ra ngoài thôi." Hắn nhìn con dao găm và vết máu khô trên chiếc váy rách tung tóe nàng, do dự một chút, cong lưng, chống đầu gối, nhanh chóng nói: "Phải đi mau, cô lên đi."
Lăng Diệu Diệu mở to đôi mắt đỏ bừng, ngẩn ngơ nhìn Mộ Thanh.
"Cô đi như vậy, ta còn phải chờ cô." Hắn có vẻ hơi bực: "Cũng không phải lần đầu, nhanh lên."
Lăng Diệu Diệu ôm tâm trạng kỳ diệu bò lên, quên cả đau chân, ở bên tai hắn hỏi: "À, ngươi ăn cơm chưa?"
"......"
Bệnh cũ lại tái phát, lải nhải, nói nhiều vô nghĩa, cái hay không nói, nói cái dở.
Lăng Diệu Diệu không để bụng sự im lặng của hắn, bắt đầu một chủ đề khác: "Mộ tỷ tỷ cứu về rồi sao?"
"Ừ."
"Tỷ ấy không có việc gì chứ?"
"...... Ừ."
Mộ Thanh dừng một chút, lông mi run rẩy, đột nhiên hỏi: "A tỷ đúng là bị hắc ảnh bắt đi sao?"
Lăng Diệu Diệu nhất thời nghẹn lời: "Cũng... cũng gần là vậy."
"Gần là vậy là ý gì?"
"Chính là..." Nàng nhỏ giọng, vẫn còn không chịu thua, nói: "Chính là đuổi theo hắc ảnh."
"... Vậy cô nói bậy cái gì với ta?"
Hắn quay đầu nhìn nàng, muốn tìm ra điểm sợ hãi trên gương mặt vô tâm vô phổi này, lại chỉ nhìn thấy nàng chớp chớp một đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng, vô tội nhìn hắn: "Là ta muốn ngươi mau đi, đừng dong dong dài dài."
...... Trên đời sao lại có người như vậy.
Nhớ tới khuôn mặt Đoan Dương đế cơ, giữa mày lại hiện lên sự tàn nhẫn, hắn lãnh đạm bổ sung một câu: "Nếu không muốn chết sớm, về sau bớt quản chuyện không đâu của người khác."
"...... Việc này sao có thể gọi là chuyện không đâu?" Lăng Diệu Diệu cười hì hì chọc vai hắn, chọc đến nỗi hắn nhíu mày: "Ta trước giờ to gan, với lại cũng không có việc gì mà. Bây giờ không phải rất tốt sao, mọi người đều vui vẻ."
To gan... Hắn ở trong lòng cười lạnh một tiếng, vừa rồi không biết là ai kêu đến nỗi suýt nữa banh nóc nhà.
Trên mặt đất xuất hiện từng đợt chấn động, khoảng cách càng ngày càng ngắn, biên độ chấn động cũng càng lúc càng lớn.
Mộ Thanh bỗng dừng lại, đặt nàng xuống đất, sau đó vén áo ngồi xuống, nhấc cái chân bị thương của nàng đặt lên đầu gối mình, bắt đầu nhìn chằm chằm đá quý trên chuôi đao.
"Ngươi làm gì?" Lăng Diệu Diệu lông tơ dựng ngược, cảnh giác bảo vệ thanh đao: "Cái này không thể tùy tiện rút đâu, Mộ Tử Kỳ, sẽ ra mạng người..."
Hắn khinh phiêu phiêu đáp: "Chuôi đao cứ đụng tới ta, cộm ta đau chân."
"......" Lăng Diệu Diệu sắc mặt tái nhợt: "Ngươi có thể nhịn một chút không? Không thể vì ngươi không thoải mái là... là phải lấy mạng ta..."
Còn chưa dứt lời, Mộ Thanh đã nhét đầu ngón tay vào miệng nàng, trên đầu ngón tay còn có vị ngọt của máu. Giây tiếp theo, hai cổ tay nàng bị hắn dùng một tay nắm chặt, một tay khác dứt khoát "xoẹt" một cái rút thanh đao trên đùi nàng ra.
Má ơi...
Lăng Diệu Diệu trơ mắt nhìn máu mình vọt ra, thật kỳ diệu là không đau chút nào.
Động tác của Mộ Thanh nhanh đến hoa cả mắt, một lá bùa cầm máu dán "bụp" lên vết thương của nàng, lúc này nàng mới cảm thấy hơi ngứa.
Bùa cầm máu được dán nhanh chóng và chính xác, máu không phun thành suối mà lập tức ngừng chảy.
Trong đầu nàng lại nghĩ đạo sĩ bắt yêu không phải có bùa cầm máu dùng tốt như vậy sao? Vậy mà lúc ở trên sông Uyển, hắn lại mặc kệ chính mình đổ máu không thèm xử lý. Cái đồ cuồng tự ngược này...
Mộ Thanh giương mắt nhìn nàng: "Đau không?"
Trong miệng Lăng Diệu Diệu vẫn còn vị ngọt chưa tan, theo bản năng đáp: "Không..."
Mộ Thanh bỗng nhiên cười, trong mắt lập loè ý cười ác liệt: "Sớm biết vậy nên làm cô đau một chút."
Dứt lời, hắn giữ chặt cánh tay nàng, ném Lăng Diệu Diệu ngốc nghếch lên lưng, cổ tay dùng sức bẻ gãy thanh đao nhuốm máu kia thành hai đoạn, lưỡi dao rơi trên những chiếc lá khô mục nát, lập loè hàn quang.
Chuôi đao còn bị hắn nắm trong tay. Lăng Diệu Diệu nghe thấy tiếng sột soạt, thì ra là hắn dùng sức, những viên ngọc khảm trên chuôi đao thi nhau rơi lộp độp xuống mặt cỏ. Cuối cùng hắn buông tay, vứt bỏ chuôi đao đầy lỗ hổng, hai tay tao nhã vỗ nhẹ, tựa hồ có vẻ chán ghét muốn rũ bỏ bụi bẩn trên tay.
"......" Nàng nhìn những đốm sáng lập lòe trong lá rụng đi xa dần, trầm mặc một lát, lắng nghe tiếng chim hót líu lo trên ngọn cây, nhẹ nhàng mở miệng: "Tử Kỳ, chúng ta có coi là bạn không?"
Khóe miệng Mộ Thanh hiện lên sự mỉa mai: "Ta chưa từng có bạn..."
Thiếu nữ trên lưng đột nhiên cười, một luồng gió nóng thổi qua lỗ tai hắn, nàng giảo hoạt nhắm mắt lại: "Ừ, ta biết, chỉ có một tỷ tỷ."
Mộ Thanh nghe nàng nói, nhất thời có chút thất thần. Trên đời này, hắn không còn lại gì, cũng chỉ có... chỉ có một tỷ tỷ thôi sao...
"Vậy chính là không coi là bạn..." Nàng nói tiếp, mỉm cười ôm sát cổ hắn, làm hắn có ảo giác đó là tư thế làm nũng vô cùng thân mật.
Giọng nàng rất ngọt ngào, hết sức chân thành khen ngợi: "Thật ra ngươi rất tốt, không cần bạn cũng rất tốt."
"......"
Nàng nói xong, hồn nhiên không thèm để ý, thậm chí còn dựa vào lưng hắn ngủ một giấc tỉnh lại, một lát thì nghịch tóc hắn, một lát thì chọc cổ áo hắn, làm hắn nhiều lần phân tâm, vô cùng phiền nhiễu.
"Quá nhàm chán, ta hát cho ngươi nghe một bài được không? Khụ, khụ. Cô gái đến từ núi Nghi Mông Sơn...""
Sàn nhà rung mạnh một cái, giọng hát cao vút đột nhiên bị cắt đứt: "Ôi trời, sao lại động đất?"
Ánh trăng rất sáng, như chỉ bạc giăng khắp nơi.
Hắn tự do bên ngoài sự dịu dàng của thế giới này, gần như cô độc một mình. Nhưng hiện tại đúng là có một người, ngoại trừ Mộ Dao, so với người khác càng đến gần hắn một bước.
Lúc trước, hắn kịch liệt phản kháng, hận không thể giết cho thống khoái. Bây giờ, tựa hồ lại biến thành thản nhiên tiếp nhận.
Hắn mơ hồ cảm thấy đoạn đường này là hắn tình nguyện thả chậm bước chân. Không có tỷ tỷ và Liễu Phất Y, không có Mộ gia, không có Triệu thái phi và ngọc bài, cho dù hắn phải gánh nặng nhưng cũng có thể nhẹ nhàng như thế này.
Nàng ấm như vậy, gần sát như vậy... làm hắn không muốn buông ra.