Sau khi xuống xe, ngực Bạch Chiêu Chiêu phập phồng lên xuống, vẫn còn chưa nguôi giận.
Diệp Chi Du xui xẻo lại đáng thương, không dám nói chuyện với cô.
Đáng sợ quá. Tuy bộ dáng Bạch Chiêu Chiêu nhỏ bé nhưng lại có thể bộc phát ra sức mạnh lớn như vậy. Nếu như vừa rồi lúc đối mặt với đám quỷ kết hôn kia, cô cũng có thể dũng mãnh như thế này thì tốt rồi. Quỷ cũng sẽ bị cô dọa sợ đến mức tè ra quần cho mà xem.
Tại sao lúc đầu mình lại cho rằng cô mềm yếu chứ?
“Này!” Cô giơ tay lên định kéo cậu.
Nhưng không ngờ chàng trai lại sợ tới mức rụt lại, theo phản xạ mà giơ tay lên muốn đỡ đòn.
Cô không nhịn được mà cười: “Làm gì thế? Tớ không định đánh cậu.”
Cậu hơi xấu hổ, biểu tình không tin tưởng.
“Thật đấy. Vừa rồi là do tớ tức giận quá thôi. Cậu còn chuyện gì chưa nói hết không? Nói rõ ràng hết một lần đi. Chúng ta cũng phải nói với cảnh sát Thạch để chú ấy cẩn thận một chút.”
“Hết rồi...” Cậu ấp úng nói.
“Hết thật chưa? Cậu nghĩ kỹ lại xem.”
Cậu lúng túng gãi đầu: “Dưới âm phủ không có Tôn Ngộ Không... Cái này có tác dụng không?”
“Cái gì?!” Bạch Chiêu Chiêu cho rằng mình đã nghe nhầm.
“Tớ hỏi bà Tôn có gặp Tôn Ngộ Không chưa. Bà ấy bảo chưa...”
Bạch Chiêu Chiêu thở ra một hơi thật dài, là vô cùng bất đắc dĩ nên mới thở dài như vậy.
Diệp Chi Du càng lúc càng cảm thấy mình yếu đuối và bất lực hơn.
“Được rồi.” Cô chậm rãi nói: “Nếu cậu nhớ ra cái gì thì nhất định phải nói với tớ đấy.”
“Ừ...”
Cô lại biến trở về thành Bạch Chiêu Chiêu dịu dàng, nắm lấy tay cậu rồi nhẹ nhàng thổi: “Haiz, mu bàn tay cậu đỏ lên rồi. Không đau chứ?”
“Đau chết mất!” Cậu chịu đựng nguy cơ trái tim mình có thể nổ tung mà nói dối.
Bạch Chiêu Chiêu dừng lại, nghe ra được cậu đang giả vờ nên cô trừng mắt liếc cậu một cái, sau đó cô bỏ tay cậu ra rồi đi vào tòa nhà.
Giờ khắc này, Diệp Chi Du rõ ràng cảm thấy mình rất đặc biệt.
Khi ở trước mặt người khác, cô đều lạnh lùng và câu nệ. Nhưng bây giờ, cô không những có thể biến thành Phong Hỏa Luân (*) nóng bỏng để đánh cậu, mà còn có thể trừng cậu. Điều này không phải cho thấy rằng ở trong lòng cô, cậu rất khác biệt à?
(*) Phong Hỏa Luân: Là một cặp bánh xe lửa của Na Tra, giúp Na Tra tự do di chuyển, đồng thời cung cấp ánh sáng và giữ ấm cho Na Tra.
Cậu hạnh phúc quá.
-
Hai người gõ cửa phòng 302. Thạch Dũng đã trở về sớm hơn bọn họ được 10 phút rồi. Sau khi ông ấy mở cửa ra và nhìn thấy hai người bọn họ thì liên tục hỏi bọn họ đã đi đâu, giống như đang trách bọn họ chạy lung tung, sau đó ông ấy lại nhiệt tình mời bọn họ ngồi xuống.
Bạch Chiêu Chiêu nhìn quanh một vòng: “Chú Thạch, nhà chú mới quá.”
Cách trang trí nhà của Thạch Dũng không tính là quá sang trọng, nhưng nhìn rất sạch sẽ và mới tinh. Nội thất trong nhà có màu trắng, được trang trí theo phong cách IKEA, khiến cho căn phòng trông vừa to lại vừa rộng rãi.
Là phong cách hoàn toàn khác so với nhà của Diệp Chi Du.
Thạch Dũng thở dài: “Đều là đồ nội thất mới mua. Đừng xem thường nó, không hề rẻ chút nào đâu. Nếu chú chết thì sẽ lỗ to mất. Biết thế thì chú thà cắn răng mua một chiếc Rolex để đeo trong 2 ngày còn hơn. Chú thích hãng đồng hồ này từ lâu rồi.”
Diệp Chi Du không khỏi bật cười: “Cảnh sát mà đeo Rolex thì nhất định sẽ bị người ta nói đấy...”
“Chú cũng nghĩ thế. Chú cũng không phải là ông chủ hay ngôi sao lớn gì, không xứng đeo nó! Ngộ nhỡ lúc bắt trộm mà rơi vỡ thì trái tim chú sẽ tan nát mất.” Ông ấy tự giễu, sau đó rót hai ly trà và đặt trước mặt hai đứa trẻ: “Hai đứa làm sao mà cứ nhất định phải đến trường một chuyến thế, có thu hoạch gì không?”
Vừa nghe thấy câu hỏi này, Diệp Chi Du lập tức cảm thấy hơi xấu hổ mà cúi đầu xuống.
Bạch Chiêu Chiêu lập tức tóm tắt chuyện về người lái xe bus cũng là bán sinh linh và chuyện minh hôn, sau đó cô lại nhắc nhở ông ấy: “Chú Thạch, chú phải cẩn thận đấy. Cấm địa thật sự rất nguy hiểm.”
Thạch Dũng nghe xong liền nổi da gà, nhưng ông ấy lại không hiểu: “Cho nên, cấm địa kia bắt hai đứa đi kết hôn?”
Còn biết suy nghĩ cho mấy người ế à?
Diệp Chi Du lắc đầu: “Cháu cũng không rõ lắm. Về mặt nhận thức thì nơi đó rất giống nơi tụ tập ác quỷ... Cháu sẽ đi hỏi bà Tôn.”
Thạch Dũng: “Vậy tài xế người giấy kia có thể lạc vào cấm địa đấy không!”
Bạch Chiêu Chiêu dịu dàng an ủi: “Cháu nghĩ là không đâu. Chú Thạch, chú không cần sợ hãi quá đâu. Cháu nghĩ trí nhớ của người lái xe bus đã xây dựng nên lối đi giữa các địa điểm, mà trí nhớ của chúng ta đối với xe bus cũng đã được khắc sâu. Cho nên, dù người lái xe là người giấy hay là bán sinh linh thì chỉ cần chúng ta ở trên chiếc xe và đi đến nơi quen thuộc trong ký ức của mình thì chiếc xe sẽ tuyệt đối không đi nhầm vào cấm địa đâu. Dù chúng ta vô tình đi lạc vào thì chỉ cần xe bus đến, hơn nữa, chỉ cần người lái xe là ông chú bán sinh linh kia thì cấm địa sẽ bị trí nhớ trục xuất, chúng ta cũng có cơ hội để chạy trốn.”
Thạch Dũng cũng suy nghĩ vài giây, sau đó ông ấy cực kỳ tán thành: “Không sai, hình như đúng là như thế! Cháu gái thật là thông minh!”
Diệp Chi Du cũng sống lại, hưng phấn phụ họa: “Đúng thế. Cậu ấy là người có thành tích tốt nhất ở trường. Cậu ấy cực kỳ thông minh đấy!”
Bạch Chiêu Chiêu bị cậu tâng bốc đến dở khóc dở cười.
Cô tốt nhất chỗ nào chứ? Cũng chưa đến mức cực kỳ thông minh.
Mà bộ dạng tự hào và đắc ý của cậu thật sự trông rất ngốc.
Cô thuận miệng khiêm tốn vài câu. Cô cũng đã sớm chú ý tới tập tài liệu đặt ở trên bàn, không nhịn được mà hỏi: “Đây là phần tài liệu kia ạ?”
Thạch Dũng gật đầu: “Đây chỉ là một phần thôi. Một phần chi tiết hơn đang được lưu trữ ở trong phòng lưu trữ hồ sơ. Người giấy bắt chú nộp đơn đăng ký trước rồi mới đồng ý đưa cho chú, có thể phải đợi đến mai.”
Bạch Chiêu Chiêu đang định lấy xem thì Thạch Dũng đưa tay ra cản lại: “À... ảnh chụp hơi đáng sợ đấy. Nếu không thì để cậu học sinh xem rồi nói cho cháu nhé?”
“Chú, cháu và Diệp Chi Du bằng tuổi mà.”
“A, đúng thế, nhưng cháu là con gái mà...”
“Con gái thì sao ạ?”
Thạch Dũng há hốc miệng ra.
“Ồ.” Bạch Chiêu Chiêu hiểu ý: “Cháu hiểu ý tốt của chú rồi, nhưng cháu không sợ đâu.”
Cô cũng không cần người khác phải chăm sóc và bảo vệ cô quá mức làm gì cả.
“Vậy... được rồi!” Thạch Dũng bỏ tay ra, cũng không kiên trì thêm nữa.
Nếu như vào lần đầu tiên gặp mặt, ông ấy chỉ cảm thấy cô là một cô bé thông minh và đáng thương, thì bây giờ, ông ấy cảm thấy có thể bỏ hai chữ “Đáng thương” này đi rồi.
Trong thế giới tinh thần của Bạch Chiêu Chiêu có một loại bình tĩnh và cứng cỏi hiếm thấy.
Chẳng trách Diệp Chi Du lại cực kỳ ân cần như thế. Cô gái như vậy thật sự đặc biệt.
“Cậu muốn xem thật à...” Diệp Chi Du cũng muốn khuyên nhủ cô: “Chắc chắn là rất đáng sợ đấy. Buổi tối có thể sẽ gặp ác mộng nữa.”
Thạch Dũng đứng dậy: “Hai đứa cứ từ từ mà xem. Cũng sắp tới trưa rồi, chú đi nấu cơm rồi cùng nhau ăn nhé.”
Vào giờ này, cơ thể sẽ cảm thấy rất đói. Tuy là không ăn cũng chẳng có ảnh hưởng gì.
Trong phòng khách yên tĩnh, Bạch Chiêu Chiêu rất nóng lòng mở ra rồi chăm chú xem.
Mấy trang đầu là bản tóm tắt của vụ án.
Trong tư liệu ghi lại rằng bắt đầu từ tháng 2 năm ngoái đã có ba người dân của đảo này mất tích, gồm có hai nữ và một nam. Nạn nhân trẻ nhất, cũng là nạn nhân đầu tiên là một cô gái 16 tuổi, học cùng trường với cô!
Chân và tay của cô ấy bị đông lạnh lâu nhất, nên sau khi mang về đồn công an thì cũng thối rữa nhanh nhất.
Còn có hai người khác bị vứt bỏ cùng cô ấy nữa, theo suy đoán từ vụ mất tích thì cả hai đều chết vào năm sau đó. Đúng như những gì Diệp Chi Du đã nói, các bộ phận cơ thể của ba người đều cùng lúc xuất hiện trong các thùng rác khác nhau. Điều này làm pháp y mất một thời gian rất lâu mới có thể kiểm tra và ghép lại được. Cuối cùng được xác nhận là một vụ án giết người liên hoàn.
2 tháng sau, người thứ tư mất tích. Vụ mất tích này cũng được xác định là có liên quan đến kẻ giết người. Bởi vì đồng nghiệp của nạn nhân nói rằng 1 ngày trước khi mất tích, nạn nhân đã khai rằng mình có một manh mối rất quan trọng.
Nhưng phần tài liệu này hình như chỉ là một phần tài liệu giám định pháp y ban đầu. Thông tin thêm về các nạn nhân có lẽ nằm ở trong phần tài liệu đang ở trong phòng lưu trữ hồ sơ mà Thạch Dũng đã nói.
Lật đến các trang sau, bắt đầu xuất hiện ảnh chụp các bộ phận cơ thể.
Các bộ phận cơ thể rất sạch sẽ, trên da cũng không có vết thương nào khác, ngay cả vết xước cũng không có. Chân và tay bị đứt lìa là do các dụng cụ như dao và cưa tạo nên. Mặt cắt thô ráp, rõ ràng đã bị chặt nhiều lần, hơn nữa còn không có máu— Bên cạnh có một tờ ghi chú: Chân và tay bọn họ đều được rửa sạch cẩn thận rồi mới bị đông lạnh.
Chỉ nhìn vào ba cái đầu với mức độ phân hủy khác nhau, thì thật sự rất khó tưởng tượng được bộ dạng nạn nhân khi còn sống...
Hơn nữa, kẻ giết người nhất định phải có phương tiện di chuyển thì mới có thể vận chuyển được những chiếc túi da rắn lớn như vậy. Việc gã ta không bị camera chụp lại đã chứng tỏ rằng gã ta rất quen thuộc với khu vực này...
Bạch Chiêu Chiêu vừa suy nghĩ vừa lật tiếp, thị giác bị tác động cũng càng ngày càng lớn. Cô hơi không chịu nổi nữa nên quay đầu đi chỗ khác, cố gắng giảm bớt sự khó chịu.
Trùng hợp là cô lại kề sát vào mặt Diệp Chi Du— Chẳng biết cậu cũng đã thò đầu đến đây từ lúc nào.
Hai người đều hoảng sợ.
Bạch Chiêu Chiêu suýt chút nữa thì đã hôn lên chóp mũi của cậu!
“Bộp!”
Diệp Chi Du bị tát một cái không nặng không nhẹ.
“Ơ? Sao lại đánh tớ?!” Cậu bị sốc!
Bạch Chiêu Chiêu nắm tay cậu rồi nhỏ giọng nói một cách thận trọng: “Sợ trái tim cậu không chịu nổi.”
“À... Cảm ơn cậu.” Cậu sờ sờ ngực mình, cảm thấy cực kỳ cảm động nên nhỏ giọng nói: “Cậu quan tâm tớ thật...”
Hai người nhìn nhau rồi cùng cười ngây ngô.
Cười ngây ngô đủ rồi, Bạch Chiêu Chiêu lại đưa tài liệu cho cậu: “Cậu xem hết chưa? Tớ cảm thấy hơi kỳ lạ. Kẻ giết người rõ ràng vẫn luôn đông lạnh và bảo quản những thi thể này. Nhưng năm nay gã ta lại đột nhiên vứt hết thi thể này ra ngoài. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó khiến gã ta phải vứt xác, đúng không?”
Diệp Chi Du gật đầu, cũng vắt hết óc để suy đoán: “Nếu thời điểm giết người là khi hắn sống một mình, thế chẳng lẽ đã có người trở về à?” Cậu lại giác ngộ thêm một điều: “Nhưng cũng có khả năng gã ta dọn tủ lạnh để làm kem...”
“Cậu đang kể chuyện cười kinh khủng gì thế...” Bạch Chiêu Chiêu hơi trách móc, ánh mắt lại nhìn về phía phòng bếp.
“Sao thế? Cậu vẫn nghi ngờ cảnh sát Thạch à?” Cậu hạ giọng.
“Trừ cậu ra, tớ nghi ngờ tất cả mọi người.”
Diệp Chi Du mở cờ trong bụng, tự mình phân tích: “Nếu là chú Thạch... Đầu năm nay chú ấy mới chuyển đến đây, có thể là vì không tiện giấu xác nữa nên mới vứt đi? Nhưng cách âm của tòa nhà này không tốt lắm, còn người mất tích kia thì sao... Có lẽ gã ta còn có một căn cứ bí mật hay gì đó tương tự.”
Tiếng nấu ăn truyền ra từ trong phòng bếp. Giọng nói của Bạch Chiêu Chiêu càng thấp hơn: “Như vậy đi, nếu đây là ký ức của chú Thạch thì chắc hẳn vẫn còn rất nhiều chi tiết vẫn còn lưu giữ ở trong nhà chú ấy. Cậu vào bếp nói chuyện với chú ấy và giữ chân chú ấy, còn tớ đi tìm kiếm dấu vết trong nhà chú ấy.”
“Được!”
Diệp Chi Du nhận lệnh rồi đi vào phòng bếp.
Thạch Dũng rất vui khi có người hỗ trợ nên không hề nghi ngờ cậu và để cậu bóc tỏi hộ. Nhưng một lúc sau, ông ấy quay đầu lại, lại thấy cái người đang bóc tỏi kia đang mỉm cười.
“Sao cậu vui vẻ thế?” Ông ấy kỳ quái hỏi.
“À, bởi vì Chiêu Chiêu rất quan tâm cháu...” Nụ cười của cậu càng rạng rỡ hơn.
Thạch Dũng bị nụ cười vô giá trị của cậu làm cho nổi da gà.
Thức ăn được làm xong bị Diệp Chi Du đoạt lấy, cố ý phô trương thanh thế mà bưng ra ngoài. Trong phòng khách, cô gái đã chạy trở lại, đang ngồi trên sô pha giả vờ xem tài liệu.
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Chiêu Chiêu lắc đầu.
Phòng ngủ chính đầy quần áo bừa bộn. Phòng ngủ phụ lại càng ít đồ đạc hơn. Ngay cả đồ đạc trong WC cũng còn rất mới. Cô cẩn thận mở ống thoát nước lên xem thì thấy cũng rất sạch sẽ.
Bạch Chiêu Chiêu không biết trí nhớ có thể lừa người được hay không. Hay là một người chưa thật sự thức tỉnh ký ức thì sẽ không lưu lại dấu vết gì? Có lẽ nên hỏi bà Tôn về chuyện này.
Dù thế nào đi nữa thì nhà cảnh sát Thạch lại chứng minh sự vô tội của ông ấy một lần nữa.
Thạch Dũng cũng bưng ra một đĩa mỳ sợi cuộn và cà tím kho, giọng nói rất hưng phấn: “Hai đứa thật sự rất may mắn. Chú không muốn khoe khoang gì đâu, nhưng cà tím kho của chú ngon lắm đấy! Đồng nghiệp của chú đều nói rằng chú có thể dựa vào món này để lấy vợ đó!”
Mặc dù ông ấy chưa cưới được vợ.
Ông ấy cởi tạp dề ra rồi xoa bụng cười: “Chú thích ăn ngọt cho nên cạp quần mới càng ngày càng to ra.”
Sau đó ông ấy lại trêu Diệp Chi Du: “Nhưng lúc vẫn còn ở trường cảnh sát thì chú cũng đẹp trai như cậu đấy!”
Nụ cười của Diệp Chi Du lộ ra một chút chột dạ.
Đối mặt với thức ăn ngon, hai học sinh cấp 3 có động cơ thầm kín lại trở nên tham lam và không hề khách khí mà quét sạch hết thức ăn.
Thạch Dũng không ngừng gắp đồ ăn cho Diệp Chi Du, lại dặn dò Bạch Chiêu Chiêu: “Cháu gái muốn ăn gì thì tự gắp nhé. Chú không tiện gắp cho cháu.”
Bạch Chiêu Chiêu gật đầu, ăn rất lịch sự.
Từ những hành động của cảnh sát Thạch thì có thể coi như ông ấy là một người tốt...
Sau đó cô quyết định thăm dò ý tứ của ông ấy: “Chú Thạch, cháu và Diệp Chi Du muốn kiểm tra các bán sinh linh trong tòa nhà này một lượt và xác định phạm vi chọn ác linh. Chú có đề xuất gì không?”
“Được đấy. Chú cũng muốn đi xem xem.” Thạch Dũng gần như không suy nghĩ gì mà nói: “Chú cảm thấy, có thể đi xem nhà đối diện nhà chú trước.”
Thứ nhìn trộm trong bóng tối kia giống như một nhân tố không an phận nào đó, khiến suy nghĩ này cứ quẩn quanh trong lòng ông ấy mà không thể xua đi được.
Hai học sinh nhìn nhau.
Đối với việc này, Bạch Chiêu Chiêu không có ý kiến gì. Cho dù người chú họ Hàn kia là người giấy thì cũng coi như họ đã loại trừ được một lựa chọn sai lầm, tuy nhiên: “Chú Thạch cho rằng anh Hàn có vấn đề ạ?”
“Khó nói lắm. Nhìn qua thì cậu ta không giống ác linh.” Thạch Dũng vuốt bộ râu mới mọc: “Nhưng mà nếu nói không có vấn đề gì thì nhà cậu ta lại có gì đó rất kỳ quái, khiến người ta phải để ý... Vẫn nên đi kiểm tra thì tốt hơn.”
“Giờ này chắc chỉ có vợ anh ấy ở nhà nhỉ?” Diệp Chi Du nói chen vào: “Trước tiên hỏi chị ấy trước? Một người phụ nữ trẻ tuổi ở nhà trông con thì chắc không phải là ác linh đâu.”
“Được.” Thạch Dũng nhanh chóng và cơm ăn: “Vậy hai đứa ăn nhanh lên. Ăn xong chúng ta đi luôn!”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thạch Dũng: Mặc dù biết cậu ta vô dụng, nhưng không ngờ cậu ta lại vô dụng đến mức này...
Diệp Chi Du: Con rể rùa vàng rất đáng giá đấy!
-
Thạch Dũng: Này, là cấm địa hả? Tôi, hi hi, muốn đến tìm vợ...
Cấm địa: Ở đây có một người lớn tuổi, rất xứng đôi với ông, được chôn khoảng 120 năm rồi.
Thạch Dũng: Làm phiền rồi...