• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta vẫn không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

Cái loại không khí yên tĩnh làm người ta sợ hãi giống như lần trước lại trở về. Hứa Đình bất an nói: “Các cậu, các cậu làm sao thế? Này, Chương Tử Cầu!”

Cô ta quay sang nhìn Chương Tử Cầu.

Từ miệng Con Gián là dễ moi thông tin nhất. Hỏi cậu ta cái gì thì cậu ta đều sẽ thêm mắm thêm muối vào để nói cho bạn biết.

Nhưng Chương Tử Cầu vẫn nằm bất động ở đó, cậu ta đang ngủ.

Hứa Đình biết, cậu ta nhất định là đang giả vờ ngủ.

Lúc này, Bạch Chiêu Chiêu cũng đã đến.

Cô đứng ở trước cửa phòng học, ánh mắt dừng lại ở trên người Hứa Đình.

“Cậu nhìn cái gì!” Hứa Đình hung dữ nói.

Cô không nói gì mà chỉ cất bước đi vào lớp, sắc mặt vẫn như bình thường, sau đó cô ngồi vào chỗ của mình— Ở chính giữa phòng học.

Không khí giống như bị ngưng đọng lại, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy, Bạch Chiêu Chiêu không mặc đồng phục. Cô mặt một cái áo len rất đẹp cùng với chiếc váy màu trắng. Tuy rằng cô cũng đi tất ống, nhưng lại để hở hai chân, thế mà cũng không sợ lạnh.

Khăn quàng màu đỏ trên cổ cô là màu sáng duy nhất trong phòng học u ám này.

Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Chiêu Chiêu nhìn thấy các bạn học người giấy của mình. Cô quay trái quay phải, vô thức đánh giá khuôn mặt của từng người.

Thật kỳ quái!

Một lúc lâu sau cô mới ý thức được kỳ quái ở điểm nào.

Bạn học của cô, tất cả bọn họ không giống với những người giấy khác ở trong trường—

Đúng là mỗi người giấy đều có những đặc điểm riêng biệt, nhưng các bạn cùng lớp với cô đều có đôi mắt rất nhỏ.

Nếu so sánh với đôi mắt to như quả nho của giáo quan Vương thì đôi mắt của bọn họ chỉ giống như hạt vừng. Nếu không nhìn kỹ thì có khi còn không biết được ánh mắt bọn họ đang nhìn về phía nào.

A, vừa kỳ quái vừa thú vị...

Chẳng lẽ đang phản chiếu nội tâm của cô à?

Bên này, Hứa Đình há miệng thở dốc, đang chuẩn bị nói tiếp thì thấy Chu Lạc Nhiên đang không nhanh không chậm đi vào lớp học.

Cô ta lập tức ngậm miệng lại rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Chu Lạc Nhiên cũng nhanh chóng nhìn thấy Bạch Chiêu Chiêu.

Tim cậu ta đập thình thịch, ngơ ngác vài giây, sau đó thân thể lại nhanh hơn não mà thay thế cậu ta chào hỏi: “Chào buổi sáng...”

Cậu ta cảm thấy có lẽ trên mặt mình đang có biểu cảm rất ngu xuẩn...

Chiêu Chiêu thật đẹp.

— Cô không mặc đồng phục trông càng đẹp hơn. Xinh đẹp và thuần khiết, giống như hoa bách hợp thuần khiết không nên xuất hiện trong giấc mơ hoang đường và hoang vu. Quanh thân cô còn được bao quanh bởi ánh hào quang của máu.

Nhưng Bạch Chiêu Chiêu không thèm để ý cậu ta.

Chu Lạc Nhiên lập tức đi đến phía sau cô rồi đẩy nam sinh đang nằm trên bàn.

Nam sinh ngẩng đầu lên, thắc mắc hỏi: “Cậu chủ Chu, sao thế?”

“Cút.” Cậu ta vô cảm nói: “Tôi muốn ngồi chỗ này.”

Nam sinh kia không dám chậm trễ một giây nào, nhanh chóng ôm đồ lên rồi nhường chỗ cho cậu ta.

Tiếng chuông vào tiết vang lên. Giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng bước vào rồi vội vã nói: “Giáo viên toán bị ốm nên hôm nay không đến được. Lớp trưởng đi theo tôi lấy sổ tay cho mọi người tự học.”

Bạch Chiêu Chiêu vô tình phát hiện ngay cả mắt của giáo viên chủ nhiệm cũng nhỏ như mũi kim.

Nhưng cô nhớ rõ, giáo viên chủ nhiệm là một người đàn ông trung niên có đôi mắt rất to.

Sau khi lớp trưởng chạy ra ngoài thì trong lớp trở nên hơi xôn xao. Mọi người đều rất vui vẻ vì có thể tự học.

Chỉ có Bạch Chiêu Chiêu hơi thất vọng, bởi vì cô rất thích giáo viên dạy toán. Giáo viên dạy toán không hợm hĩnh như giáo viên chủ nhiệm, mà luôn kiên nhẫn và dịu dàng, giảng bài cũng rất dễ hiểu. Vậy mà hôm nay cô ấy lại không thể đến được.

Nhưng mà vừa rồi lúc giáo viên chủ nhiệm rời đi, hình như ông ta đã liếc cô một cái.

Chắc là cũng muốn hỏi tại sao cô không mặc đồng phục.

“Này...”

Chu Lạc Nhiên ở đằng sau đang gọi cô, cắt đứt dòng suy nghĩ mơ hồ của cô, vẫn là cùng một câu hỏi:

“Sao cậu không mặc đồng phục? Giáo quan không nói gì cậu à?”

“...” Cô trầm mặc chớp mắt. Tuy rằng cô không muốn cho Chu Lạc Nhiên sắc mặt tốt, nhưng nếu đã muốn bẫy cậu ta thì cô phải ép buộc mình không được lạnh lùng như vậy nữa.

Cô quay đầu lại nhìn cậu ta: “Sao thế? Giáo quan không nói gì, cậu lại có ý kiến à?”

“Không, không có ý kiến...” Cậu ta nhanh chóng quay mặt đi, bởi vì cậu ta không dám đối diện với cô.

Cho dù không soi gương thì cậu ta cũng biết mặt mình đang nóng như lửa đốt, điều đó khiến cậu ta căm tức. Nhưng trong lòng cậu ta lại có một loại vui sướng mãnh liệt đang dâng lên, giống như chỉ cần nhìn thấy cô thì cũng rất là đáng giá rồi.

Một lúc sau, lớp trưởng ôm một chồng bài thi dày đi vào lớp và bắt đầu chia từ hàng đầu tiên xuống.


Đợi đến lúc Bạch Chiêu Chiêu đưa bài thi cho cậu ta thì cậu ta lại nhân cơ hội mà hỏi cô: “Hôm qua sao cậu không đi học?”

“Tôi bị ốm...” Cô thuận miệng nói, sau đó tựa lưng vào ghế xem bài thi.

Chu Lạc Nhiên cố gắng làm cho mình nghe có vẻ không nịnh nọt, nhưng tư thế đang thò cổ ra này lại bán đứng cậu ta: “Có phải cậu bị cảm lạnh rồi không? Tôi đưa áo khoác đồng phục cho cậu nhé?”

Cô lắc đầu: “Tôi không lạnh.”

Chu Lạc Nhiên cũng không tức giận, ngược lại, cậu ta lấy ra một cái hộp vuông màu đỏ từ trong cặp: “Vậy... cái này, cậu nhận đi...”

Cô nhìn về phía bên trái của mình.

Tay của Chu Lạc Nhiên cũng không tệ lắm. Ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, đang cầm một chiếc hộp nhỏ, nhìn cũng rất đẹp mắt.

Nhưng cô không nhận lấy mà chỉ hỏi: “Đây là cái gì?”

Cậu ta rụt tay về, mở hộp ra rồi lại đưa đến chỗ cô.

Lần này, cô mới nhìn thấy trong hộp có một sợi dây chuyền, những viên kim cương bao quanh một viên ngọc lục bảo hình vuông, to bằng móng tay của cô— Một món quà đắt như thế, không phải là món quà mà học sinh có thể tặng cho nhau được.

Các bạn học ngồi bên cạnh thấy viên ngọc sáng bóng kia thì kinh ngạc trợn tròn mắt, trao đổi ánh mắt không hiểu với nhau.

Cậu chủ Chu phát điên vì yêu à...

Nhưng Bạch Chiêu Chiêu không có phản ứng gì.

Cậu ta lại thấp giọng nói: “Tặng cậu, quà xin lỗi.”

Nhưng từ trước đến nay, cô vẫn luôn không thích những viên đá lạnh lẽo này. Cô thích đọc sách, thích khăn quàng cổ mềm mại, thích đồ ăn ngon... Hơn nữa, thế giới của bọn họ bây giờ, muốn những thứ này thì có ích gì chứ.

“Không cần...” Cô nhìn ra ngoài cửa để chắc chắn rằng mọi người đã vào lớp rồi mới quay đầu lại: “Nhưng mà bây giờ cậu có rảnh không? Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Chu Lạc Nhiên bị từ chối, đang định kiên trì tiếp thì nghe thấy cô nói như vậy. Trong lòng cậu ta lại mừng như điên: “Tôi lúc nào cũng rảnh.”

“Vậy... Chúng ta đến phòng thiết bị lần trước đi.”

-

Vào phòng thiết bị, Bạch Chiêu Chiêu vừa quay đầu lại thì bỗng nhiên không biết nên khóc hay nên cười.

Biểu tình của Chu Lạc Nhiên là ý gì? Vẻ mặt cuồng nhiệt, ánh mắt sáng ngời, giống như kỵ sĩ đang chờ đợi được nữ hoàng trao tặng huy hiệu vậy.

Nghĩ như vậy nên cô hỏi: “Cậu rất vui à?”

Cậu ta đưa tay lên che miệng, còn tưởng rằng mình đã bình tĩnh lại rồi nên mới buông xuống, đôi mắt hồ ly tinh tế hơi nhíu lại: “Tôi không được vui vẻ à?”

Dừng một lúc, lại cảm thấy giọng mình quá gay gắt nên cậu ta nhanh chóng dịu giọng: “Cậu gọi tôi đến có chuyện gì?”

Bạch Chiêu Chiêu cũng lười nói nhảm với cậu ta: “Tôi cảm thấy gần đây cậu hơi lạ. Cho nên muốn hỏi cậu có xảy ra chuyện gì không.”

Giọng điệu cậu ta đầy kiêu ngạo: “Theo đuổi cậu đàng hoàng nên cậu cảm thấy lạ à? Cậu khó hiểu thật đấy.”

“Ừ, chính là tại sao cậu lại đột nhiên muốn theo đuổi tôi?”

“Còn có thể vì sao nữa?” Tim cậu ta đập thình thịch, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi thích cậu, không phải đã nói với cậu rồi à.” Cậu ta lại kiên quyết muốn đưa chiêcs hộp kia cho cô: “Cái này cậu cầm lấy đi. Sau này cậu muốn gì thì nói cho tôi biết. Tôi nhất định sẽ thỏa mãn cậu.”

Bạch Chiêu Chiêu nắm chặt chiếc hộp trong tay, vẻ mặt phức tạp.

Thật ra, nhận lấy cũng không sao cả. Dù sao, sau khi tỉnh lại thì tất cả mọi thứ trong giấc mơ cũng sẽ biến mất. Nếu như Chu Lạc Nhiên hối hận thì cô trả lại cho cậu ta là được.

Nhưng cô lại nghĩ, nếu cô nhận thì có thể sẽ khiến đối phương lầm tưởng rằng mình đã tha thứ cho cậu ta.

Cô lắc đầu rồi đặt chiếc hộp lên trên bàn bên cạnh: “Tôi không cần.” Không đợi Chu Lạc Nhiên sốt ruột, cô lại đổi cách hỏi: “Vậy gần đây cậu có trải qua chuyện gì không bình thường không? Bất kỳ chuyện gì cũng được.”

“Không có.”

Nói là không có, nhưng thật ra lại có một chuyện khiến cậu ta để ý.

Cậu ta phát hiện sữa ở nhà mình có thể đã hết hạn rồi. Trước đó 2 ngày, mỗi lần cậu ta lên xe đều sẽ cảm thấy buồn nôn đến nỗi trời đất quay cuồng, nhưng đến buổi chiều thì lại tự động khỏi.

Vì thế cậu ta hung dữ mắng đầu bếp.

Sau đó, hai ngày nay cậu ta không uống sữa nữa thì lại không bị sao cả.

Bạch Chiêu Chiêu tò mò: “Vậy bố mẹ cậu đâu? Gần đây họ có liên lạc với cậu không?”

Cô nhớ Diệp Chi Du từng nói rằng bố mẹ vẫn luôn quan tâm cậu ấy lại đột nhiên không liên lạc với cậu ấy nữa.

“Liên quan gì đến bố mẹ tôi? Bọn họ đều ở bên Mỹ, rất bận rộn. Mấy tháng không liên lạc với tôi cũng là chuyện bình thường.” Nói đến đây, cậu ta lại cảm thấy tủi thân và bực bội: “Sao thế? Rốt cuộc là cậu muốn nói gì...”

Bạch Chiêu Chiêu cắn môi dưới.

Có thể là do không có ai nói với Chu Lạc Nhiên chuyện gặp quỷ, nên cuộc sống của cậu ta mới bình thường như thế.

Nhưng mà cô thật sự là chấp niệm của Chu Lạc Nhiên à?

Có phải bởi vì cô nên cậu ta mới có thể từ trạng thái nửa người nửa giấy biến thành người “Dày” như bây giờ không?

Nghĩ như vậy, cô tiến đến gần Chu Lạc Nhiên, làm cậu ta sợ đến mức phải lùi lại hai bước, lưng dán lên cánh cửa:

“Cậu, cậu muốn làm gì?”

“Bây giờ cậu rất thích tôi, mỗi ngày đều muốn gặp tôi à?”

Cậu ta bị dọa đến choáng váng, vẻ giả vờ bình tĩnh cũng lập tức vỡ vụn. Đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm lên trần nhà, miệng nói linh tinh: “Không được à? Thích ai là tự do của tôi... Nhưng tôi cũng biết cậu nghĩ như thế nào. Cho nên tôi sẽ luôn xin lỗi cậu—”

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Bởi vì tay Bạch Chiêu Chiêu đang dán lên ngực cậu ta—

Trái tim của Chu Lạc Nhiên đập rộn ràng dưới tay cô, giống như dã thú điên cuồng, không ngừng đập vào lồng ngực.

Cậu ta không phản kháng, ngược lại còn nhắm hai mắt dài và mảnh lại. Tựa như một kẻ đáng thương, cam tâm để crush muốn làm gì thì làm.

Bạch Chiêu Chiêu cực kỳ thất vọng. Cô không ngờ rằng mình lại là chấp niệm của Chu Lạc Nhiên.

Nhưng trên thế giới này, người cô ghét nhất, căm hận nhất, coi thường nhất chính là Chu Lạc Nhiên!!!

Cô có thể nhịn không trả thù cậu ta, không so đo với cậu ta, cũng đã dùng hết mọi phương pháp chiến thắng tinh thần. Nhưng bây giờ, chỉ cần cô còn tồn tại thì coi như cô đang cứu cậu ta, làm cho cậu ta càng ngày càng tràn đầy sức sống?!!

Điều này thật mỉa mai!

Dựa vào đâu?

Không công bằng gì cả!!!

Cổ họng Bạch Chiêu Chiêu nghẹn lại... Một ý nghĩ chợt hiện ra.

— Nếu như chấp niệm chết đi thì có phải cậu ta cũng không sống được, đúng không?!

Ý nghĩ này mạnh mẽ đến mức cô không thể khống chế được mà muốn đập thật mạnh vào tường, đồng quy vu tận với Chu Lạc Nhiên.

Thấy cô buông tay xuống, Chu Lạc Nhiên cũng tránh ra. Hốc mắt cậu ta đỏ bừng lên giống như say rượu, giọng nói khàn khàn:

“Chỉ... thế này thôi à?”

“Hả? Cái gì?” Cô lập tức tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên.

“Chỉ sờ cơ ngực thôi à?” Cậu ta nghĩ nghĩ rồi đắc ý hỏi: “Vậy cậu có hài lòng với thứ cậu sờ được không?”

Lúc này, biểu tình của Bạch Chiêu Chiêu rõ ràng đã trở thành một lời khó nói hết.

“Nếu cậu muốn hôn tôi cũng được. Nụ hôn đầu tặng cho cậu cũng được.” Cậu ta thậm chí còn hơi ngồi xổm xuống rồi mỉm cười: “Đây, như thế này tiện cho cậu hôn hơn.”

Tuy rằng giọng điệu là vẻ không sao cả, nhưng giọng nói của cậu ta vẫn run rẩy, ngoài cứng trong mềm. Dường như cậu ta không thật sự có thể tặng nụ hôn đầu tiên một cách “Thoải mái” như thế.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Lạc Nhiên: Đắc ý.

Diệp Chi Du: Đắc ý cái quần què. Đạp chết cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK