Sau khi tan làm, Từ Sĩ Hưng phát hiện người đi trên đường đã ít đi rất nhiều.
Ông ấy cũng không hề về muộn hơn thường lệ, vẫn đúng giờ cao điểm tan làm, nhưng trên xe bus lại không chật ních người, qua hai trạm rồi mà trên xe vẫn còn chỗ ngồi trống.
Ông ấy ngồi ở vị trí đầu xe, nghe được người lái xe lớn tiếng lẩm bẩm:
“Có chuyện gì thế này? Hôm nay nghỉ lễ gì à?”
Từ Sĩ Hưng rất thích người lái xe này. Bởi vì mặt của những người lái xe khác đều như cá chết, chỉ có người này là có vẻ mặt hồng hào giống Phật Di Lặc, tràn đầy dương khí như cảnh sát Thạch. Cho nên ông ấy nhất định phải ngồi gần người lái xe này.
Nhưng dường như ông ấy đã hình thành một phản xạ có điều kiện, vừa thấy người trên xe bus ít đi là ông ấy sẽ bất an nhìn về hàng cuối cùng của xe bus.
Không có ai.
Ông ấy thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ “Sống chung” với Thạch Dũng nên ông ấy cũng được hưởng một ít dương khí từ Thạch Dũng. Gần đây Từ Sĩ Hưng không gặp phải nữ quỷ nữa, ngủ rất ngon, quầng thâm mắt cũng đã biến mất.
Nhưng đồng thời, còn có một điều bất ngờ khác đang đợi ông ấy ở nhà—
Liễu Đào Tử đang ngồi trên sô pha, ôm máy tính bảng xem phim truyền hình.
“Đào Tử!” Ông ấy kích động hét lên: “Sao em lại trở về rồi?”
Liễu Đào Tử rất bình tĩnh, liếc ông ấy một cái rồi tích chữ như vàng mà nói: “Mệt rồi, nghỉ 2 ngày.”
“Tốt quá, tốt quá.” Ông ấy mừng rỡ: “Em về rồi, anh sẽ không sợ nữa.”
Cô ấy châm chọc nói: “Gần đây nữ quỷ không bám lấy anh nữa à?”
“Gần đây thì không. Anh ở nhà cảnh sát Thạch. Chắc cô ta không dám đến đâu. Nhưng em về thì tốt hơn, hì hì, anh có thể về nhà ngủ rồi.”
“...” Liễu Đào Tử không nói nên lời: “Tôi là Chung Quỳ (*) hay là Thạch Cảm Đương (**)?”
(*) Chung Quỳ: Là một vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Quốc.
(**) Thạch Cảm Đương: Trong phong thủy, bia Thái Sơn Thạch Cảm Đương là một tấm bia đá nhỏ, thường được đặt trước cửa nhà hoặc đầu ngõ, dùng để trấn áp những điều không may, trừ bỏ tà khí.
“Em còn lợi hại hơn cả bọn họ. Em là Quỷ Mẫu (*)!”
(*) Quỷ Mẫu: Sống ở núi Tiểu Ngu ở Biển Nam, còn gọi là Quỷ Cô Thần. Buổi sáng nó sinh con, đến tối nó lại ăn con mình như bữa ăn phụ.
Mắt Liễu Đào Tử vẫn dính chặt vào máy tính bảng, vô tình phun ra một chữ: “Cút!”
“Ô kê!”
Từ Sĩ Hưng vui mừng hớn hở, sau đó ông ấy vội vàng chạy đến nhà Thạch Dũng lấy chăn đệm.
“Không ở nhà tôi nữa à?” Thạch Dũng rất bất ngờ: “Cô Liễu lợi hại thế à? Còn giúp cậu trấn áp quỷ hả?”
“Tất nhiên rồi. Hơn nữa cô ấy là phụ nữ mà. Phụ nữ đánh nữ quỷ thì thể lực ngang nhau. Tôi không tiện ra tay, hi hi.”
Thạch Dũng nghĩ thầm, Từ Sĩ Hưng này đúng là không thực tế chút nào. Những điều vớ vẩn như thế mà cũng nói ra được.
Nếu nữ quỷ thật sự xuất hiện thì đừng nói đến ra tay, Từ Sĩ Hưng không quỳ xuống mà tè ra quần đã là may lắm rồi.
“Tùy cậu thôi!” Thạch Dũng đầy một bụng tâm sự nên cũng không có lý do gì để khuyên Từ Sĩ Hưng nữa, ông ấy tránh sang một bên rồi nói: “Đừng có hết 2 ngày rồi lại đòi quay lại đây.”
Từ Sĩ Hưng nhanh chóng cuốn xong chăn đệm và quần áo bẩn của mình rồi đi ra ngoài: “Đào Tử nói cô ấy đang nghỉ phép. Tôi đoán mấy ngày nay cô ấy sẽ ở nhà. Tôi quan sát trước một chút, nếu nữ quỷ đến thì tôi lại phải làm phiền cảnh sát Thạch nữa rồi...”
Thạch Dũng uể oải xua tay, ý bảo Từ Sĩ Hưng mau cút đi.
-
Ban đêm, xung quanh tòa nhà, mọi thứ đều rất yên tĩnh.
Tấm lụa hắc ám được bọc từng lớp một, nếu không có ánh đèn đường dưới tầng thì có lẽ toàn bộ tòa nhà sẽ giống như chìm trong dòng nước đen...
Liễu Đào Tử đã xem xong phim truyền hình, đang mang dép lê đi vào phòng ngủ.
Từ Sĩ Hưng trốn trong phòng của mình, nghe tiếng bước chân của cô ấy, giống như có kiếm gỗ đào phòng thân vậy, nên ông ấy rất an tâm mà ngủ say.
Không biết đã ngủ được bao lâu, khi ông ấy xoay người lại thì tay chạm vào một thứ gì đó.
Lúc đầu, ông ấy còn buồn ngủ đến mức không có phản ứng gì. Nhưng đột nhiên, trong đầu ông ấy dường như có một luồng ánh sáng nổ tung lên, da gà nổi khắp người— Ông ấy đã hoàn toàn tỉnh táo!
Đây, đây không phải là cảm giác đang sờ vào chăn nhỉ…
Mềm lại dẻo, có độ cứng chống đỡ—
Con mẹ nó, đây là...
Hình như, hình như là eo của một người?
Eo của một người... phụ nữ?
Có độ cong nhưng không có độ ấm, lạnh đến thấu xương. Khí lạnh từ cổ tay của ông ấy bắt đầu lan ra.
Chỉ mới nhận ra điều này thôi mà đã khiến ông ấy bị dọa đến đứng hình, không dám mở mắt ra. Bởi vì ông ấy cũng đã bắt đầu sinh ra giác quan thứ sáu kỳ lạ, nhận ra rằng người phụ nữ kia đang nhìn chằm chằm mình...
Người phụ nữ này sẽ là ai, không có ai biết rõ hơn ông ấy.
Dù sao thì cũng tuyệt đối không phải là Liễu Đào Tử...
Tuy rằng ông ấy đang tiếp tục giả vờ ngủ, nhưng vẫn không thể giấu được nỗi sợ hãi.
Mí mắt ông ấy run rẩy, toàn bộ cơ thể cũng bắt đầu run theo. Chiếc giường cũ nát của ông ấy bắt đầu phát ra tiếng kẽo kẹt rùng rợn!
Ai mà không biết thì còn tưởng rằng ông ấy đang làm chuyện mười tám cộng gì đó với nữ quỷ đấy.
Xong rồi. Ông ấy sắp chết rồi!
Nữ quỷ nhất định đã phát hiện ra ông ấy đã tỉnh!
Trong nháy mắt, bản năng sinh tồn đã lấn át hết mọi thứ khác. Ông ấy mạnh mẽ như một con cá chép vượt thác, chiếc chăn bị ném sang một bên, ngay sau đó ông ấy đau khổ hét to: “Cứu mạng! Liễu Đào Tử! Cứu mạng! Liễu Đào Tử!”
Ông ấy vừa hét vừa xông ra ngoài!
Liễu Đào Tử cũng bị ông ấy dọa, từ trong phòng ngủ mà xông ra. Sau đó hai người va vào nhau ở cửa.
“Đào Tử, Đào Tử!” Chân ông ấy mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, khóc đến mức mặt nhăn lại: “Có quỷ! Trong phòng anh có quỷ!”
Liễu Đào Tử vốn dĩ đang bị dọa không nhẹ, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng khóc lóc xấu xí của Từ Sĩ Hưng thì cô ấy lại cảm thấy vô cùng phiền nên lập tức hét “Im đi” rồi đẩy ông ấy ra. Sau đó cô ấy anh dũng đá tung cửa phòng ngủ của Từ Sĩ Hưng ra.
Phòng ngủ trống không, giường cũng trống không. Không có gì cả.
Từ Sĩ Hưng ngơ ngác, lại sợ Liễu Đào Tử sẽ bỏ rơi ông ấy:
“Không có?! Sao có thể? Hay là ở dưới gầm giường?” Ông ấy chổng mông lên mà tìm ở dưới gầm giường: “Cũng không có, không thể nào! Cô ta ở đây mà! Anh không lừa em. Vừa rồi cô ta còn nằm trên giường anh nữa! Cô ta đến lấy mạng anh rồi!”
Từ Sĩ Hưng quỳ dưới mặt đất, đầu óc rối loạn, lại khóc lóc rồi nói vớ vẩn, sợ Liễu Đào Tử sẽ bỏ mình mà đi:
“Anh sợ lắm. Cô ta sống ở đây rồi! Cô ta biết anh sẽ trở về... Anh không lừa em thật mà!”
“Được rồi.” Liễu Đào Tử u ám thở dài: “Tôi biết anh không lừa tôi.”
“Hả? Thật không?” Ông ấy kinh ngạc đến mức lại có thể đứng lên được: “Em, em chịu tin anh à?”
Cô ấy bất đắc dĩ ôm trán, oán hận mắng: “Từ Sĩ Hưng, đồ ngu ngốc. Anh hại tôi cũng nhìn thấy quỷ rồi.”
-
Kể từ lần trước lúc gặp bác sĩ Lưu ở bãi đỗ xe xong, sau đó anh ta đã không còn xuất hiện nữa.
Người xung quanh dường như không còn ai nhớ rõ nữa. Lúc Liễu Đào Tử hỏi đến thì mọi đều người im lặng một cách kỳ quái trong vài giây, sau đó đột nhiên bắt đầu nói sang chuyện khác.
Cái kiểu cố ý giấu giếm kỳ quái này khiến Liễu Đào Tử nảy sinh nghi ngờ.
Mà sau đó, càng có nhiều chuyện kỳ quái xảy ra hơn...
Cô ấy không muốn nhớ lại nữa, nhưng cô ấy biết rõ mình không phải được nghỉ phép, mà là xin nghỉ.
Không phải Từ Sĩ Hưng nói trong nhà có quỷ à? Cô ấy đi nghĩ gặp con quỷ này trước đã và tích lũy chút kinh nghiệm, sau đó sẽ xử lý chuyện của mình sau.
Nhưng không ngờ, nữ quỷ này chỉ bắt nạt Từ Sĩ Hưng nhát gan, vừa thấy cô ấy đến thì đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Mà Từ Sĩ Hưng đã sớm mở cửa xông ra ngoài rồi quen đường quen nẻo mà chạy lên tầng 3 tìm Thạch Dũng!
Hơn nửa đêm, Thạch Dũng đang ngủ say thì bị Từ Sĩ Hưng điên cuồng đập cửa nhà và lôi ra khỏi chăn.
“Làm gì thế hả!” Thạch Dũng mặc ngược cả quần, khi ông ấy mở cửa ra và nhìn thấy Từ Sĩ Hưng thì càng không nói nên lời: “Cậu đang làm cái gì thế hả? Đừng nói với tôi là cậu lại bị quỷ ám đấy nhé!”
“Thật sự bị quỷ ám mà!” Từ Sĩ Hưng suy sụp.
“Cậu lại muốn ngủ ở nhà tôi hả?”
“Đây không còn là vấn đề ngủ hay không nữa rồi!”
“Cảnh sát Thạch, tôi cũng gặp quỷ rồi.” Liễu Đào Tử cũng đi lên cùng với hai quầng thâm mắt.
Thạch Dũng còn chưa kịp nói gì thì hai bạn học ở tầng dưới đã nghe thấy tiếng gió, từ trong chăn chui ra, giống như hai con chó cảnh sát mà chạy lên tầng:
“Chú Thạch, có chuyện gì thế!”
Hai người đều mặc bộ đồ ngủ nhung san hô có hai quả bông xù xù rủ xuống.
Thoáng cái, trước cửa nhà ông ấy trông còn náo nhiệt hơn cả cái chợ.
“Haiz...” Thạch Dũng che mặt, biết hôm nay mình không thể ngủ được nữa nên đành cam chịu mở cửa: “Tất cả vào trong trước đi...”
Trong phòng khách nhà Thạch Dũng, Từ Sĩ Hưng nói năng lộn xộn rồi còn thêm mắm thêm muối mà kể lại chuyện mình gặp quỷ: “Tôi thề với trời, nếu tôi lừa mọi người thì tôi sẽ không được chết tử tế! Nữ quỷ kia chắc chắn là một con quỷ xử nữ, chết không cam lòng nên mới muốn ngủ với tôi! Trong “Liêu trai” (*) nói như thế đấy!”
(*) Liêu trai: Tên đầy đủ là “Liêu trai chí dị”, là một tuyển tập truyện văn ngôn của tác giả Bồ Tùng Linh thời nhà Thanh, tập hợp gần 500 truyện hoặc truyện kỳ quái, viết theo lối chí quái và truyền kỳ. Theo một số nhà phê bình, tác phẩm ngầm phê phán các vấn nạn trong xã hội.
Liễu Đào Tử trợn tròn mắt lên rồi đánh một phát vào đầu Từ Sĩ Hưng: “Còn có học sinh ở đây, anh nói với vẩn cái gì thế!”
“À, à... Xin lỗi nhé.” Từ Sĩ Hưng ôm đầu, hơi ngượng ngùng: “Tôi, tôi muốn nói là cô ta nằm trên giường tôi... Tôi biết rồi. Cô ta muốn dương khí xử nam của tôi...”
“Xì—” Liễu Đào Tử cười lạnh ra tiếng.
Từ Sĩ Hưng nóng nảy: “Sao thế? Thái độ của em là sao? Anh không xứng để bảo vệ trinh tiết của mình à?”
“Ồ, anh còn trinh.” Liễu Đào Tử giả vờ cảm thấy rất hứng thú.
“Được rồi, được rồi...” Thạch Dũng nhanh chóng hòa giải: “Cho nên con quỷ của Tiểu Từ bò lên giường cậu ta. Còn cô thì sao?”
Liễu Đào Tử nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “Bệnh viện của chúng tôi bị quỷ ám rồi...”
“Sao lại bị quỷ ám?” Lần này là Bạch Chiêu Chiêu hỏi.
Liễu Đào Tử liếm răng, dường như cảm thấy chuyện này rất khó nói, nhưng cô ấy vẫn nói ra: “Ví dụ như có lúc tôi nghe thấy trong nhà xác có người đang đánh bài... nhưng mở cửa ra thì lại không có ai. Hơn nữa, đồng nghiệp của tôi gần đây đột nhiên đều bắt đầu xin nghỉ, mà bệnh viện lại phê duyệt. Điều này thật sự vô cùng hoang đường. Sau đó tôi cũng thử xin nghỉ, bệnh viện cũng lập tức phê duyệt. Cứ như vậy, y tá trực ban 2 ngày nay cũng chỉ còn lại một thực tập sinh. Vào ban đêm, khoa cấp cứu rất bận, căn bản không thể chỉ có một người. Nhưng mà ngay cả thực tập sinh này cũng không liên lạc với tôi về vấn đề thiếu người...”
Cô ấy nói xong thì tự ôm lấy hai tay mình, giống như đang cảm thấy rét lạnh bởi vì nhớ lại chuyện lạ ở bệnh viện.
Thạch Dũng nghe xong cũng không lên tiếng.
Căn phòng yên tĩnh đến quỷ dị...
Từ Sĩ Hưng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có phải bệnh viện của em sắp đóng cửa rồi không?”
“Cho dù công ty của anh đóng cửa thì bệnh viện của tôi cũng sẽ không đóng cửa! Ngu ngốc!” Liễu Đào Tử mắng ông ấy.
Bạch Chiêu Chiêu thấy Thạch Dũng nháy mắt với cô và Diệp Chi Du, dường như đang hỏi có nên thức tỉnh Từ Sĩ Hưng và Liễu Đào Tử hay không.
Nhưng không đợi hai người họ có phản ứng, Từ Sĩ Hưng đột nhiên cầm lấy tài liệu trên bàn:
“Ơ? Đây là cái gì? Hôm qua không thấy ở đây.”
“Này!” Diệp Chi Du đang định ngăn cản ông ấy thì bị Bạch Chiêu Chiêu bắt lấy cổ tay.
Cô còn không quên nháy mắt với Thạch Dũng, ý bảo ông ấy mặc kệ đi.
Liễu Đào Tử thấy ba người trao đổi ánh mắt qua lại thì không tránh khỏi việc cảm thấy tò mò về tài liệu này nên cô ấy thò đầu qua xem.
Trong tài liệu này chính là những tấm ảnh về cuộc sống của bốn nạn nhân.
Nhưng chưa đợi cô ấy nhìn rõ hơn thì toàn bộ tài liệu đột nhiên run rẩy, giống như chỗ của Từ Sĩ Hưng đang bị động đất vậy.
“Anh run cái gì!” Liễu Đào Tử kỳ quái nhìn Từ Sĩ Hưng, vẻ mặt ghét bỏ: “Oa, sắc mặt của anh bây giờ thật sự rất giống gặp phải quỷ...”
“Người phụ nữ này... là ai?” những ngón tay đang run rẩy của Từ Sĩ Hưng chỉ vào tấm ảnh thứ tư.
Trong tấm ảnh, người phụ nữ đứng trước cửa của một công ty, mặc bộ vest màu đen, tóc dài đen xõa trên vai như tơ lụa.
Chính là Ngô Phương Nhị xinh đẹp.
“Bên cạnh không phải đã viết tên của cô ấy rồi hả?” Giọng điệu của Thạch Dũng trở nên trầm thấp. Ông ấy nhìn chằm chằm vào Từ Sĩ Hưng, gân trên cánh tay tráng kiện chậm rãi nổi lên, vận sức sẵn sàng: “Sao thế? Cậu quen cô ấy à?”
“Tôi quen cô ấy?! Đâu chỉ là quen chứ?!” Từ Sĩ Hưng run rẩy như lá rụng mùa thu, hét to lên: “Cô, cô, cô ta chính là nữ quỷ kia!!!”