Cùng với tiếng thét chói tai của cô ấy, là tiếng khóc lúc ngắn lúc dài của đứa trẻ trong nhà.
Người đàn ông nhanh chóng đóng cửa lại, đi vòng qua Bạch Chiêu Chiêu rồi xuống tầng trong trạng thái rối bời.
Bạch Chiêu Chiêu rất xấu hổ, sau đó cô cũng nhanh chóng đi lên tầng.
Về đến nhà, trong căn phòng vắng tanh, bóng tối bao trùm mọi ngóc ngách. Ánh sáng màu xanh từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn có hơi quỷ dị.
Bạch Chiêu Chiêu sợ tối nên cô chỉ nhìn một chút rồi nhanh chóng bật đèn lên.
Đèn vàng vừa được bật lên, trong phòng cũng lập tức trở nên ấm áp hơn nhiều.
Bây giờ vẫn sớm, chắc chắn mẹ còn chưa về. Nếu phải tăng ca thì có lẽ mẹ sẽ không về được.
Cô dựa vào cửa thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa mới thoát khỏi tình huống nguy hiểm nào đó. Ngón tay đang nắm chặt cũng thả lỏng, giống như một đóa hoa nhỏ từ từ nở rộ.
Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc rồi đặt cặp sách xuống, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Cô đánh trứng gà một cách thành thạo, thái ít hành lá và rau mùi, thêm ít xà lách và tôm vào nước mì. Sau đó cô cho giấm và muối vào, bữa tối đã hoàn thành.
Nghĩ nghĩ, cô chụp lại bữa tối rồi gửi tin nhắn cho mẹ:
[Mẹ, con về nhà rồi, đang bắt đầu ăn tối. Thế nào, cũng được đúng không ạ?]
Mãi đến khi cô cơm nước xong và rửa sạch sẽ nồi niêu xoong chảo xong rồi thì mẹ cô mới trả lời tin nhắn. Tin nhắn không có chữ, chỉ có một cái icon [Ngón cái].
Bạch Chiêu Chiều cười cười, sau đó lại mím miệng lại, nhẹ nhàng thở dài.
“Cốc cốc.”
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Bạch Chiêu Chiêu giật mình, cô đứng hình 2 giây, không biết nên giả vờ không có người ở nhà hay là đi ra mở cửa.
Giọng của Diệp Chi Du nhẹ nhàng truyền vào từ cửa chống trộm: “Bạch Chiêu Chiêu, là tớ. Tớ mua rất nhiều điểm tâm, muốn tặng cậu một ít. Tớ treo ở cửa cho cậu nhé.”
Cậu nói xong thì cô liền nghe thấy tiếng bước chân xuống tầng.
Ơ?
Bạch Chiêu Chiêu lặng lẽ đi đến cửa, nhìn qua mắt mèo. Đèn hành lang sáng lên, bên ngoài quả thật không còn ai nữa.
Tiếng mở cửa và đóng cửa ở tầng 2 vang lên.
Cô mở cửa ra và cầm lấy túi nilon trên tay nắm cửa.
Giống như Diệp Chi Du nói, bên trong có bánh bông lan nhân ruốc và mochi được đóng gói hoàn chỉnh. Nhìn nhãn hiệu, là cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng ở phố thương mại. Nghe nói nguyên liệu ở đây đều là loại tốt nhất.
Rõ ràng mới chỉ gặp nhau vài lần trên đường đi học, sao cậu lại đột nhiên tặng cho cô những thứ này...
Không phải có độc đấy chứ...
Cô bị sự đa nghi của chính mình chọc cười. Sau đó cô lại nhìn chằm chằm vào chiếc túi và nuốt nước bọt.
Mở túi to ra, trước tiên cô lấy ra chiếc bánh bông lan nhân ruốc và ăn trước. Sau khi cắn miếng đầu tiên, trên mặt cô hiện lên sự thỏa mãn.
Cô còn cảm thấy mặt mình đang nóng lên, giống như đang không nhịn cười được?
Cô nghĩ lại, lúc mình xuống tầng thì gặp phải Diệp Chi Du có phải là ngẫu nhiên hay không?
Chẳng lẽ...
Cậu muốn theo đuổi cô?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, dáng vẻ của Diệp Chi Du ở trong lòng cô càng trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng cô lại nhanh chóng xua tan ý nghĩ này đi.
Đừng có tự mình đa tình nữa. Cậu đã nói rồi, là do mua nhiều mà thôi...
Cô ăn xong bánh bông lan nhân ruốc rồi nhưng vẫn chưa hết thèm, nên cô lại ăn thêm một chiếc mochi.
Thật ra Bạch Chiêu Chiêu có hơi tham ăn, nhưng gia đình cô không có điều kiện để mua những loại đồ ăn chỉ có thể thưởng thức một lần này.
Đồ ăn vặt ăn xong là hết, còn không bằng mua đồ gì đó có ích hơn.
Cô chưa từng được ăn kẹo bơ cứng. Lần đầu tiên cô ăn nó là từ một đồng nghiệp ở chỗ làm của mẹ cô chia cho mọi người, mẹ cô chịu đựng những ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh để lấy thêm hai cái mang về cho cô.
Lúc đó, cô giống như phát hiện ra một thế giới mới. Sau đó cô ăn ba viên kẹo tận 1 tháng mới hết.
Bạch Chiêu Chiêu rất trân trọng niềm vui ngắn ngủi mà viên kẹo này mang lại.
Sau khi bố mẹ ly dị, mỗi tháng bố cô chỉ cho bọn họ 3000 tệ, còn tuyên bố chỉ trợ cấp cho Bạch Chiêu Chiêu đến khi 18 tuổi. Gần đây, đã mấy tháng ông ta không đưa tiền rồi. Một mình mẹ cô phải chống đỡ gia đình này.
Hai mẹ con đều có áp lực riêng phải đối mặt. Ai cũng không muốn làm phiền đến người kia.
Cuộc đời tất nhiên khổ sở, nhưng trong lòng có một nỗi nhớ nhung thì lại rất ngọt ngào.
Bạch Chiêu Chiêu đã chuẩn bị cho mẹ một niềm vui bí mật— Sắp đến sinh nhật mẹ. Cô đã tiết kiệm được một ít tiền và chuẩn bị mua tặng cho mẹ cô một chiếc áo khoác đẹp để đi làm. Phải là hàng hiệu, vải nhung lông cừu màu vàng be, cũng sẽ không bị lỗi mốt trong một khoảng thời gian dài.
Bạch Chiêu Chiêu ăn xong bánh ngọt thì tính toán tiền tiêu vặt của mình.
Cô kiềm chế nhìn những món còn lại, để chúng vào trong tủ lạnh. Như vậy, chờ đến buổi sáng mẹ về cũng có thể ăn được.
Bởi vì có một bất ngờ nhỏ nên tâm tình Bạch Chiêu Chiêu rất tốt, cô bắt đầu làm bài tập...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước thỉnh thoảng chảy ra từ vòi.
Đến 12 giờ đêm, cô rửa mặt xong và chuẩn bị đi ngủ—
Đột nhiên, toàn bộ căn phòng trở nên tối om.
Mất điện à?
Cô vội vàng cầm điện thoại lên, chuẩn bị kiểm tra xem tháng này có nợ tiền điện không.
“Hu hu hu hu...”
Đúng lúc này, tiếng khóc yếu ớt của người phụ nữ vang lên, như có như không...
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Lúc đầu, Bạch Chiêu không sợ lắm. Cô cho rằng người vợ trẻ ở dưới tầng lại khóc. Có lẽ chồng cô ấy vẫn chưa về...
Cô mở điện thoại lên kiểm tra thì thấy đồng hồ đo điện vẫn còn rất nhiều điện. Cô hơi bất ngờ. Cũng không thể là hỏng bóng đèn được, bởi vì tất cả đèn trong nhà đều không sáng.
Cô muốn gọi điện cho mẹ.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...”
“Hu hu hu hu...”
Trong bóng tối dày đặc, tiếng khóc dường như trở nên lớn hơn. Thậm chí cô còn nghe thấy tiếng khóc ấy có vẻ như rõ ràng quá mức rồi...
Giống như—
“Hu hu hu hu...”
— Giống như người phụ này đang khóc ở trong nhà cô vậy?
Da đầu Bạch Chiêu Chiêu nổ tung. Bên tai cô truyền đến một tiếng gọi vô cùng rõ ràng: “Chiêu Chiêu...”
Cô thậm chí còn cảm giác được có hơi thở thổi vào lông tơ trên tai của mình!
“A—! A—!”
Cô sợ hãi đến mức nhảy dựng lên, hồn phi phách tán, cô ôm lấy đầu mình, hét lên từng tiếng. Đúng lúc này, điện thoại cô “Tinh tinh” lên một tiếng, đèn trong phòng cũng sáng lên.
Có điện rồi?
Tiếng khóc của người phụ nữ cũng đã biến mất.
Bạch Chiêu Chiêu vừa hoảng sợ vừa hoang mang mà mở mắt ra, nhìn thấy tin nhắn của mẹ trên điện thoại:
“Mẹ đang họp, sẽ về muộn một chút. Có chuyện gì thế?”
Một lúc lâu sau, ngón tay cứng ngắc của cô mới chậm rãi gõ: “Không sao ạ. con đi ngủ đây. Mẹ ngủ ngon.”
Nhắn xong tin nhắn này, Bạch Chiêu Chiêu òa khóc.
Cô nhìn quanh phòng, ánh đèn vàng ấm áp giống như một tấm khiên chống lại bóng tối và sự âm u ngoài cửa sổ, khiến cô có cảm giác mình vẫn an toàn.
Mặc dù cô đã nhiều lần tự nói với bản thân rằng vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi, nhưng cô vẫn khóc rất thảm thiết. Cô nhanh chóng khóa cửa sổ lại, sau đó cô còn cầm lấy một con dao trong bếp, chạy về phòng mình và khóa cửa lại.
Cô đặt con dao ở dưới gối, bàn tay cầm vào cán dao lộ ra ngoài.
Trên thế giới thật sự có quỷ à?
Sao có thể như thế được chứ?
Vừa rồi chỉ là ảo giác thôi. Chắc chắn là do cô học tập nhiều quá nên mệt mỏi và áp lực quá lớn thôi.
Mặc dù sợ hãi đến vậy, nhưng cô vẫn không dám mở đèn lúc ngủ, bởi vì như vậy sẽ tốn tiền điện.
Cô mở chiếc đèn ngủ nhỏ lên rồi đi ngủ.
-
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng dịu dàng xuyên qua rèm cửa sổ, hôm nay là một ngày đẹp trời.
Trong phòng tràn ngập ánh nắng. Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh xe cộ đi lại và âm thanh nói chuyện của mọi người. Bạch Chiêu Chiêu lại có cảm giác an toàn.
Cô ngủ một giấc rất ngon. Chắc chắn là do gần đây cô quá mệt mỏi nên mới cho rằng mình gặp phải quỷ!
Cô cười nhạo sự nhát gan và suy nghĩ linh tinh của mình, sau đó cô mở cửa đi ra ngoài.
Phòng ngủ của mẹ trống không, nhưng trên bàn có bữa sáng. Chắc là bà về rất muộn và phải đi rất sớm.
Bữa sáng vẫn giống như hôm qua. Mẹ cô để lại tờ giấy note trên bàn: Chiêu Chiêu, ăn sáng xong rồi đi học nhé.
Cô đi đến chỗ tủ lạnh và mở tủ ra, đồ ăn vặt bên trong vẫn còn nguyên.
Cô thở dài một hơi, sau đó cô cũng cầm một tờ giấy note dán lên tủ lạnh: Mẹ, trong tủ lạnh có đồ ăn vặt, mẹ nhớ ăn nhé.
Trước khi đi học, cô nhìn thấy chiếc ô trắng của cô nằm lẻ loi ở lối ra vào, mà chiếc ô đen vẫn không có ở đây.
Mẹ cô mang ô đi rồi quên mang về à?
Cô cũng không nghĩ nhiều, khóa cửa xong thì chậm rãi đi xuống tầng. Cô nhìn thấy đôi chân dài của Diệp Chi Du đang giẫm lên thềm đá cao hơn để buộc dây giày.
Cô hơi căng thẳng, chào hỏi cậu: “Chào buổi sáng...”
“Chào buổi sáng.”
Chàng trai lập tức đứng thẳng người dậy, mặt mày thản nhiên, trong lời nói mang theo ý cười. Đường nét khuôn mặt của cậu cũng dịu lại, tinh thần phấn chấn.
Bình thường cậu có vẻ ngoài hung dữ và không kiên nhẫn, nhưng lúc cười lên lại rất tỏa nắng.
Nhìn thấy cậu, Bạch Chiêu Chiêu cảm thấy đi học không còn là việc tra tấn người nữa.
Diệp Chi Du sợ bầu không khí lạnh xuống nên lập tức bắt đầu nói nhảm: “Đến bến xe à?”
“Ừ...”
“Đúng lúc. Đi cùng nhé?” Cậu sợ cô từ chối nên không cho cô cơ hội trả lời, vội hỏi: “Bánh ngọt hôm qua có ngon không?”
“Ừ, ngon lắm. Tớ rất thích.” Cô thành thật nói.
“Vậy để tớ mua tiếp cho cậu...” Cậu dừng lại, giả vờ không nhanh không chậm mà bổ sung: “Ý tớ là tớ cũng cảm thấy rất ngon. Lần sau nếu tớ lại mua nhiều thì sẽ chia cho cậu.”
Bạch Chiêu Chiêu rụt cổ lại, gật đầu.
Thời tiết tuy rất đẹp nhưng lại bắt đầu có gió nên rất lạnh. Nhiệt độ cơ thể có thể chỉ có 15 độ.
Tiếc là cô không có khăn quàng cổ.
Nhìn thấy động tác co rúm cổ của cô, Diệp Chi Chu nhanh chóng cởi khăn quàng cổ lông cừu màu đen của mình ra và đưa cho cô:
“Cho cậu này... Quàng cái này đi.”
Cô hơi giật mình: “Không, không cần đâu...” Khuôn mặt trắng nõn của cô hiện lên một ít màu hồng nhạt: “Tớ không lạnh.”
“Không sao mà. Cậu quàng đi, không cần khách khí.” Cậu rất kiên trì, nhét khăn vào trong lòng cô.
Tim Bạch Chiêu Chiêu đập thình thịch, cầm lấy khăn ở trong tay. Đi được khoảng hơn 10 m thì cô mới chậm rì rì quàng nó lên cổ mình.
Lông cừu non cực kì mềm mại, nhẹ như không có trọng lượng, nhưng sẽ làm người mình nóng lên. Cô cảm giác người mình thoáng cái lập tức trở nên ấm áp.
Chiếc khăn quàng cổ của Diệp Chi Du vẫn còn mùi nước hoa nồng nặc.
Bố của Bạch Chiêu Chiêu là một người thô lỗ nên chưa bao giờ dùng nước hoa, cái mũi nhọn của cô vểnh lên, giật giật, không nhịn được mà ngửi thêm hai cái. Cô cảm thấy nó có mùi đắng của trầm hương và mùi mát lạnh của cây tùng. Tóm lại là rất thơm, là mùi hương cô thích.
Cô nghĩ thầm, mùi hương này rất thích hợp với Diệp Chi Du.
Diệp Chi Du nhìn cô một cái rồi cúi đầu xuống, lỗ tai đỏ lên. Cậu giống như đang tập trung đi đường, lại giống như đang đi vào cõi thần tiên.
Hai người không tính là quen nhau nên không nói chuyện với nhau trên đường đến bến xe.
Nhưng đối với những học sinh đang đợi xe thì cảm thấy hai người họ lại xuất hiện cùng lúc như vậy, chắc chắn là đang thông báo cho mọi người.
Sau khi lên xe bus, Bạch Chiêu Chiêu có ý thức đứng xa cậu một tí.
Cô không muốn tiếp tục nghe thấy những lời đồn đại không cần thiết nữa. Cô cũng không hy vọng bởi vì cô mà mang đến phiền toái cho Diệp Chi Du.
Nhưng ở trong đám người, cô lại như đóa phù dung tỏa sáng, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể tìm được cô. Ánh mắt Diệp Chi Du luôn “Không cẩn thận” nhìn thấy cô. Lúc cậu phản ứng kịp thì có lẽ cậu cũng đã nhìn chằm chằm vào cô rất lâu rồi.
Lúc cậu nhìn đến lần thứ 4 thì vừa vặn đối diện với ánh mắt của cô.
Cậu lập tức quay mạnh ra ngoài cửa sổ, mạnh đến mức sắp trật cả cổ luôn rồi.
Cổ có hơi đau, khiến cậu không thể quay về hướng kia được nữa.
Trong buổi tập bóng rổ vào buổi sáng, Diệp Chi Du vẫn luôn xoa cổ.
“Dầu Dừa!” Trong lúc nghỉ ngơi, có một người bạn nhào đến ôm lấy cổ cậu: “Sao cậu cứ xoa cổ mãi thế? Tối qua rình coi người khác nên bị căng cổ hả?”
Cậu cười rồi mắng: “Cút đi. Tối qua tôi rình coi cậu đấy.”
“Wow, vậy cậu có bị chấn động vì độ to của tớ không?”
Một đồng đội khác nghiêm túc hỏi: “Ầy, Dầu Dừa, sao tớ nghe người ta nói rằng sáng nào cậu cũng đi học cùng Bạch Chiêu Chiêu thế?”
Vừa nói xong, sân vận động lập tức trở nên im phăng phắc.
Lớp 10 và lớp 2 tập luyện cùng một sân. Lúc này, lớp 2 cách đó không đến 10 m cũng đang nhìn qua đây.
Những người khác chẳng qua là đang nháy mắt ra hiệu rằng chuẩn bị được nghe tin tức lớn, chỉ có Chu Lạc Nhiên là có vẻ mặt giống như bị sét đánh.
Diệp Chi Du cũng chú ý thấy, cậu nhìn lướt qua bầu không khí quỷ dị bên kia rồi nói: “Ở gần nhau mà, trùng hợp gặp được nhau thôi.”
“Này, chẳng lẽ cậu và Bạch Chiêu Chiêu ở cùng nhau à?” Một học sinh lớp 2 rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở miệng.
“Hả? Tôi có nói thế à?”
Chu Lạc Nhiên mang theo ý lạnh mà mở miệng: “Vậy thì là như thế nào? Cậu đang theo đuổi cậu ta à?”
“Đúng đấy!”Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu thẳng thắn thừa nhận: “Tôi thích cậu ấy, đang theo đuổi cậu ấy.”
“Không được à?”
“Oa!” Mọi người ồn ào.
Chu Lạc Nhiên khẽ cắn răng, tỏ vẻ âm hiểm, thấp giọng nói: “À, có thể chứ... Chẳng qua là, loại người như cậu ta...”
Diệp Chi Du không hề khách khí, cao giọng nói từng câu từng chữ: “Loại chuyện theo đuổi này là tôi tình nguyện. Tôi sẽ không bởi vì bị từ chối mà thẹn quá hóa giận rồi bịa đặt nói xấu con gái đâu. Làm người không thể vô nhân phẩm như thế được, các cậu nói có đúng không?”