• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại 1 giây trôi qua, đám cỏ lau run rẩy chấn động trong chốc lát, mặt nước tĩnh lặng bỗng gợn sóng “Ào—”. Nước trào ra đầm đìa, một thân hình mập mạp từ giữa đám cỏ đứng lên— Là quả trứng bóng loáng kia, là lưng của nó.

Bạch Chiêu Chiêu còn chưa kịp nhìn rõ thì Diệp Chi Du đã tiến lên bảo vệ trước người cô. Sắc mặt cậu nghiêm trọng nhìn chằm chằm thứ kia.

Người khổng lồ loạng choạng, miệng cứ ô ô a a, không biết đang lẩm bẩm cái gì, từng bước một đi về phía bọn họ.

Mùi hôi thối càng nồng nặc hơn, hình như là phát từ người khổng lồ kia. Khi Bạch Chiêu Chiêu bịt mũi lại và ép buộc mình nhìn về phía “Người” kia, cô không thể tin vào mắt mình!

Có, có thể đó không phải là người nữa...

Làn da của nó vừa đen vừa xanh tím, làn da mỏng dường như bị kéo căng đến cực độ, căng đến mức sáng bóng. Dưới ánh nắng mờ ảo, thậm chí còn có thể nhìn thấy bên dưới lớp mô màu vàng hình tổ ong kia có thứ gì đó ở trong tâm đang run rẩy, giống như những con giòi, khiến người ra sinh ra cảm giác khó chịu. Khuôn mặt nó càng làm cho người ta khó chịu hơn, giống như bị sưng tấy nghiêm trọng, nhãn cầu ở giữa mí mắt sưng to lên, môi thì lồi ra như hai miếng xúc xích Quảng Đông.

“Ọe...” Bạch Chiêu Chiêu không nhịn được nữa, suýt nữa nôn mửa...

“Ừng ực.”

“Ừng ực.”



Âm thanh của thứ gì đó nổi lên khỏi mặt nước liên tục vang lên. Càng ngày càng có nhiều “Trứng” với những màu sắc xấu xí nổi lên, không phân biệt được là đực hay cái.

Mặt nước trong suốt bắt đầu trở nên đục ngầu, thậm chí nó còn bắt đầu có chất lỏng màu vàng xanh kỳ quái tràn ra...

Hai người vừa quay đầu lại thì mới phát hiện, bọn họ đã bị những thứ đáng sợ này bao vây rồi!

“Là vùng đất chết đuối. Đây là... là người bị chết trương...” Bạch Chiêu Chiêu nói dồn dập, sợ hít phải nhiều mùi hôi thối hơn: “Bọn họ đều là người bị chết đuối. Có thể là đã phải ngâm mình trong nước rất lâu rồi mà vẫn không có ai đến cứu...”

Diệp Chi Du hoang mang hỏi: “Còn bao lâu nữa xe bus mới đến?”

“3 phút...”

Diệp Chi Du cắn răng. Dù thế nào đi nữa thì cậu cũng phải bảo vệ Bạch Chiêu Chiêu và kiên trì đến lúc đó.

“Ợ—!” Thi thể gần bọn họ nhất ợ lên một cách buồn cười. Trong miệng nó bay ra một mùi hôi thối màu trắng, tan vào trong sương mù, sau đó biến thành một thứ màu trắng hôi thối.

Bạch Chiêu Chiêu nghĩ đến đám sương mù mà mình đã hít vào là khí bị biến chất ở bên trong của những thứ này tạo ra thì suýt chút nữa cô đã thật sự nôn mửa.

Ngay sau đó, những thi thể chết đuối mở miệng phát ra tiếng khóc quỷ dị: “Thay tôi... Thay tôi...”

Giống như tiếng trẻ con khóc.

Những người khác cũng bắt đầu khóc theo, chậm rãi lắc lư đến chỗ hai người: “Hu hu hu... Thay tôi... Thay tôi...”

“Chết thay tôi đi...”

Bạch Chiêu Chiêu lập tức nắm lấy tay Diệp Chi Du: “Không ổn! Quỷ nước muốn tìm người thay thế. Chúng ta phải chạy mau!”

Cô vừa dứt lời thì Diệp Chi Du đã nhanh chóng nắm lấy tay cô rồi chạy như điên.

Đám quỷ nước đều bị ngâm đến mức trương phồng lên, hành động rất chậm chạp nên không đuổi kịp hai người linh hoạt. Nhưng miệng của bọn nó sẽ phun ra khí vàng hôi thối, nếu nó đi nhanh, thì một bộ phận nào đó trên người của nó sẽ bị ép đến nổ tung rồi bắn ra thứ nước hôi thối và sâu bọ vặn vẹo khắp mặt đất!

Bạch Chiêu Chiêu gần như không thể hít thở được, bởi vì quỷ nước ợ quá nhiều, sương mù đều đã biến thành màu vàng hết rồi. Cho dù cô không bị quỷ nước bắt đi thì cũng có thể sẽ bị đám sương mù này thối chết!

Nhà dột mà còn gặp mưa dầm—

“Ối!” Bạch Chiêu Chiêu hét lên một tiếng, cánh tay bị kéo xuống!

— Diệp Chi Du vấp phải một con quỷ nước làm cô cũng vấp theo.

“Cậu không sao chứ!” Cô vội vàng kéo lấy Diệp Chi Du và cố gắng giúp cậu đứng lên.

“Chân, chân tớ bị cái gì đó bám lấy rồi!?” Cậu hoảng sợ đạp chân, nhưng làm thế nào cũng không đứng lên được.

Bạch Chiêu Chiêu quay đầu lại, quả nhiên thấy mắt cá chân của cậu có một ít rong rêu. Cô giúp cậu tách nó ra thì mới phát hiện, đó không phải rong rêu, mà là tóc người.

Tóc đã mọc tảo xanh, trở nên dẻo dai và dày...

Đám tóc đó quấn rất chặt, giống như có sự sống vậy, thậm chí nó còn đang không ngừng quấn chặt hơn! Kéo cậu xuống nước.

“Thay tôi đi, thay tôi chết...”

Những thi thể khủng bố kia chậm rãi vây quanh hai người. Lúc này Bạch Chiêu Chiêu mới nhìn thấy vệt nước trên mặt bọn họ là nước mắt. Nước mắt giống như vòi nước bị hỏng, chảy ồ ồ ra ngoài, sau đó tụ lại rồi nhỏ giọt trên mặt đất.

Thì ra nước trên mặt đất là nước mắt vô tận của quỷ nước.

“Chiêu Chiêu, cậu chạy mau, mặc kệ tớ!” Diệp Chi Du tuyệt vọng hét lên: “Chạy mau!”

“...” Sắc mặt Bạch Chiêu Chiêu trở nên trắng bệch, cô còn chưa kịp nói chuyện thì đã cảm giác được chân mình đang bị kéo, kéo ra xa một thước— Cả hai chân cô cũng bị tóc quấn lấy!

Diệp Chi Du mạnh mẽ nắm chặt tay cô.

Hai người tuyệt vọng nhìn nhau.

“Đừng sợ, tớ giúp cậu thoát ra!” Cậu lại bò qua, cơ bắp trên cánh tay kéo căng hết cỡ, muốn kéo đám tóc ra khỏi chân của cô.

“Đừng...” Hốc mắt cô ướt đẫm.

Xe bus rõ ràng phải đến rồi chứ, tại sao còn chưa đến!

“Chúng ta có thể sẽ phải chết ở chỗ này rồi.” Diệp Chi Du cũng biết lần này xong rồi. Cậu cực kỳ sợ hãi, nhưng trên mặt lại hiện ra một nụ cười yếu ớt: “Trước khi chết, tớ muốn nói...”

Bàn tay của quỷ nước vươn lên từ dưới nước và tóm lấy chân của cậu.

“Tớ, tớ muốn nói...”

Đột nhiên, mặt đất chỗ bọn họ đang đứng bắt đầu rung chuyển!

Nhưng không đợi hai người kịp phản ứng, mặt đất lại đột nhiên bay lên! Lúc này, Bạch Chiêu Chiêu mới phát hiện tay mình cũng đang truyền đến loại cảm giác mềm mại căng bóng...

Bọn họ vậy mà vẫn luôn bám trên lưng một con quỷ nước?!

Quỷ nước khổng lồ đột nhiên nổi lên. Hai người họ cũng lập tức rơi xuống làn nước tanh hôi.

Nước lạnh thấm vào quần áo. Dưới mặt nước trong suốt là vực đen không thấy đáy. Cái chết đang ở gần trong gang tấc.

Càng ngày càng có nhiều rong rêu từ trong đáy vực nổi lên, không quan tâm bọn họ đang giãy dụa mà kéo bọn họ xuống...

Trong vùng nước sâu đen kịt và tĩnh lặng như Biển Chết này, có rất nhiều thi thể tròn trịa và mập mạp bơi ra khỏi bóng tối... Bao vây lấy bọn họ, như những con cá heo mập mạp vui vẻ.

Một cảm giác nghẹt thở. Là nước đang tràn vào phổi!

Một chuỗi bong bóng “Ùng ục” thoát ra khỏi miệng Bạch Chiêu Chiêu... Váy trắng của cô xõa tung trong nước, giống như một con sứa xinh đẹp.

“Bíp—!”

Đúng lúc này, ở trên mặt nước, tiếng còi xe bus chói tai vang vọng khắp toàn bộ vùng đất chết đuối, xuyên thủng mặt nước dày đặc!

Quỷ nước khóc thút thít và liên tục lùi về phía sau: “Không, không...”

“Không cam lòng...”

“Khó khăn lắm mới có người đến mà...”

“Chết thay tôi đi, xin cô đấy...”

“Phù phù.”

Một con quỷ nước lảo đảo lùi về phía sau, ngửa người ra rồi ngã vào trong nước, phát ra tiếng thét thê lương.

“Phù phù.”

“Phù phù.”

Con quỷ nước khổng lồ ngã xuống nước, biến thành quả trứng màu trắng nổi trên mặt nước, sau đó chậm rãi chìm xuống.

Rong rêu đã biến mất, các tòa nhà lại xuất hiện. Bạch Chiêu Chiêu và Diệp Chi Du giãy dụa trên mặt đất khô ráo. Trong nháy mắt, nước trên người bọn họ đã bốc hơi hoàn toàn, phát ra âm thanh “Xì xì”, hóa thành khói trắng rồi biến mất trong không khí.

Xe bus dừng lại ở trước mặt hai người.

Cửa xe mở ra.

Người lái xe nhìn hai người đang ngồi dưới đất với vẻ mặt khó hiểu.

Trong nháy mắt, Diệp Chi Du có cảm giác như được sống lại. Cậu quay người lại nhanh như diều hâu rồi quen thuộc mà kẹp lấy Bạch Chiêu Chiêu đang bị dọa đến mức mềm nhũn lên xe.


“Sao lại là hai đứa? Không đi học hả?” Người lái xe cau mày: “Bố mẹ cũng không quản à? Không học hành chăm chỉ đi, ngày nào cũng chạy ra ngoài lang thang thế.”

Hai người đứng ở đó, mặt dại ra.

“Xảy ra chuyện gì? Bị cướp tiền à?” Thấy bộ dạng của bọn họ, người lái xe tốt bụng hỏi: “Có muốn chú thuận đường chở hai đứa đến đồn công an không?”

Hai người vẫn dại ra như cũ.

Người lái xe lắc đầu rồi nói thẳng ra rằng bọn trẻ bây giờ hơi ngốc, sau đó ông ấy khởi động xe.

Bạch Chiêu Chiêu khôi phục lại được một ít tinh thần, ngơ ngác hỏi Diệp Chi Du: “Ở trong vùng đất chết đuối, cậu muốn nói gì với tớ cơ?”

“Hả?” Diệp Chi Du cũng rất mờ mịt, dừng lại một lúc rồi mới ngập ngừng nói: “Không, không có gì...”

“Ừ...”

Hai người đã sống sót sau tai nạn, nên bây giờ đều bị dọa đến phát ngốc.

“Xe đến chậm 1 phút.”

Một lúc lâu sau, Bạch Chiêu Chiêu mới đưa ra kết luận một cách yếu ớt.

“Không sao. Dù sao chúng ta cũng thoát rồi.”

Bạch Chiêu Chiêu lấy tờ giấy màu vàng nhăn nhúm từ trong túi ra, dùng móng tay gạch bỏ chữ “Chết đuối” và “Minh hôn” đi, suy nghĩ một lúc lại gạch bỏ “Rơi”.

Diệp Chi Du nhìn cô làm xong thì kỳ quái hỏi: “Sao lại gạch cả rơi đi?”

Cô ủ rũ nói: “Tuần trước lúc tan học, tớ đã đi đến phố ăn vặt, lúc đi đến cuối đường thì thấy rất nhiều người rơi từ trên nhà cao tầng xuống, sau đó còn bò dậy đuổi theo tớ... Lúc đấy tớ còn tưởng rằng tớ bị trúng tà. Bây giờ nghĩ lại mới thấy có lẽ là do tớ không nhớ rõ về phía bên kia của phố ăn vặt nên đã đi vào cấm địa...”

“Vậy làm sao cậu thoát ra được thế!”

“Cũng là nhờ vào chiếc xe bus và người lái xe này... Ông ấy bị kẹt xe nên bấm còi liên tục. Tớ nghe thấy nên mới chạy về phía đó, dựa vào trí nhớ của ông ấy mà trở về phố ăn vặt. Thật ra lúc đó xe bus cách tớ rất xa... Nhưng đúng lúc tớ đã từng mua trứng luộc trà ở chỗ một bà cụ, bà ấy vẫn ở trong trí nhớ của tớ nên đã cứu tớ một mạng...”

Bạch Chiêu Chiêu trong lúc hỗn loạn nói năng lộn xộn, còn nhắc đến trứng luộc trà, Diệp Chi Du nghe mà không hiểu lắm.

Nhưng cậu không khỏi ngưỡng mộ cô. Bạch Chiêu Chiêu lúc đó cái gì cũng không biết mà đã đi vào cấm địa rồi, lại còn thoát ra được.

Cô thật sự rất giỏi...

Đang nói thì Thạch Dũng gọi điện thoại tới.

Bạch Chiêu Chiêu mở loa ngoài.

“Cháu gái, sao không gọi được cho cháu thế?” Giọng nói của Thạch Dũng rất lo lắng.

“Xin lỗi chú Thạch, vừa rồi bọn cháu đi kiểm tra tình hình của bán sinh linh nên có thể đã tắt âm của điện thoại.”

Cô giải thích bằng giọng điệu như bình thường.

“Thế à?! Làm chú lo muốn chết, sợ các cháu gặp phải nguy hiểm.”

“Không có. Hai chúng cháu rất tốt, vẫn đang ở cùng nhau.” Diệp Chi Du nhanh chóng lên tiếng: “Chú gấp như vậy có chuyện gì ạ?”

Thạch Dũng nhanh chóng nói: “Chú đã lấy được hai phần tài liệu. Trong tài liệu có thông tin của nạn nhân trong vụ án giết người liên hoàn. Lát nữa chú sẽ chụp cho hai đứa xem. Trong đó có một nạn nhân tên là An Mẫn, là học sinh của trường Thánh Tâm lớp 10/2. Nếu chú nhớ không nhầm thì cháu gái đang học ở lớp 2 đúng không?”

“Ý chú là nạn nhân đầu tiên học cùng lớp với cháu?” Bạch Chiêu Chiêu không dám tin.

“Đúng thế. Cô bé chuyển đến từ trường khác vào học kỳ hai, sau đó mất tích. Cho đến gần 2 năm sau thì mới được người ta tìm thấy. Không, phải nói là thi thể được người ta tìm thấy.”

Bạch Chiêu Chiêu khiếp sợ, một lúc lâu sau cô cũng không phản ứng được.

Biết có nạn nhân là một chuyện, nhưng nạn nhân là bạn cùng lớp với mình lại là một chuyện khác.

Thạch Dũng lại nói: “Chú không nhớ lúc đến trường điều tra đã ghi lại những gì nữa. Cho nên mới cố ý gọi điện cho hai đứa. Hai đứa có quen An Mẫn không?”

“Không quen ạ. Lên lớp 12 cháu mới chuyển đến...” Cô nhìn Diệp Chi Du.

Diệp Chi Du chuyển đến đây từ năm lớp 10, đúng là cậu có chút ấn tượng: “Hình như cháu biết cậu ấy. Lớp cháu và lớp 2 vẫn luôn học thể dục cùng nhau. Tính cách cậu ấy dường như rất nhàm chán, luôn ngồi một mình, lại không có bạn bè. Cháu nghe nói hình như cậu ấy bị lớp bọn họ xa lánh...”

Nói xong, cậu bất an nhìn thoáng qua Bạch Chiêu Chiêu, sợ cô để ý đến đề tài này.

Ngay cả từ ngữ, cậu cũng cẩn thận lựa chọn từ “Xa lánh” không gây kích thích lắm.

Nhưng Bạch Chiêu Chiêu chỉ chăm chú truy hỏi: “Cậu còn nhớ cậu ấy trông như thế nào không? Thành tích như thế nào?”

Cậu lắc đầu: “Không có ấn tượng. Cậu ấy là một nữ sinh rất bình thường, thành tích chắc là tầm trung bình, không thích nói chuyện lắm. Sao thế?”

Cô không lên tiếng.

An Mẫn và Hứa Đình giống nhau, chỉ bởi vì mới chuyển đến nên đã trở thành đối tượng để các bạn học trút giận.

Không.

Chuyển trường không phải là lý do chính.

Có lẽ, bắt nạt một người vốn không cần lý do. Cô sẽ bị bắt nạt. An Mẫn sẽ bị bắt nạt. Hứa Đình cũng sẽ bị bắt nạt. Trước khi các cô đến đây, hẳn là còn có người đi trước đã chịu tội thay.

Dựa theo tính cách không để ai vào mắt của Chu Lạc Nhiên, nếu một ngày nào đó gặp được người có quyền có thế hơn cậu ta thì cậu ta cũng sẽ bị bắt nạt mà thôi.

Đẹp hay xấu, thành tích tốt hay không, tính cách cởi mở hay hướng nội, tất cả đều không phải là yếu tố quyết định.

Mà là do con người luôn muốn tìm lý do, thật ra chỉ là để an ủi mình mà thôi. Xét cho cùng thì chỉ là do bản thân không muốn chấp nhận đây thật ra là một loại ngẫu nhiên, một loại xui xẻo.

Bởi vì quyền chủ động nằm ở trong tay kẻ bắt nạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK