Đâu có ai khi dùng máy kẹp cố định những thanh sắt để chuẩn bị gia công lại muốn biết chi li về lực tác động của nó lên thanh sắt cả. Họ chỉ cần nhìn và biết thanh sắt được cố định thích hợp cho việc gia công. chưa, chỉ như vậy thôi.
Một điều nữa là, máy móc tồn tại để làm những gì con người không thể làm.
Thế nhưng nếu có bất kì người thợ lâu năm ở bên cạnh Takuto lúc bây giờ và nhìn cái cảnh cậu đang dùng bàn tay phải nắm chặt mu bàn tay trái thì hẳn họ đã có một khái niệm khác với quan điểm mà họ cho là đúng, con người vẫn có thể làm được những điều máy móc làm nếu họ đặt toàn bộ tâm trí của họ vào đó.
Và quả thật tâm trí của Takuto đang gào thét, cậu tập trung hết khả năng của cậu để câu thông nhằm xâm nhập thế giới tinh thần. Cậu có thể cảm nhận được từng milimet trong não bộ cậu như đang bị một bàn tay ngập trong hỏa diễm bóp chặt và liên tục thiêu đốt không ngừng nghỉ.
Cái cảm giác đó dần dần tan tỏa khắp não bộ.
Cái cảm giác đó cực kì hung hãn mà cậu chưa từng cảm thấy trước đây cho dù là khi giao thoa cảm xúc ở siêu thị.
Takuto không biết đó là gì, và cậu cũng không thể phân tâm để phân tích sự kiện xảy ra để đưa ra hành động hợp lý, tất cả những gì cậu có thể làm là chạy vào một con hẻm vắng gần khu góc chợ một mình tựa vào bức tường lạnh lẽo và chịu đựng sự hành hạ không ngớt này thôi.
Takuto không biết mình có thể chịu đựng được đến khi nào, và chuyện gì sẽ xảy ra khi cậu mất ý thức vì cơn nóng như hỏa thiêu não bộ này.
Thế nhưng cậu biết rất rõ rằng mình không muốn gục ngã. Và cậu chắc chắn không được gục ngã ở đây, trước khi giải quyết xong mớ lời nguyền này.
Thật ra thì ngay từ đầu không phải mọi chuyện đều đơn giản nếu cậu đi thẳng lên ngôi đền Shirojima hay sao. Mãi sau vụ nằm liệt giường khi kết thúc vụ việc tại siêu thị thì Takuto mới nhận ra được rằng khi còn bị lời nguyền ảnh hưởng thì những người nào lạ mặt không quen biết cậu đều có thái độ rất tiêu cực điển hình là cô bé nơi công viên người cậu phải đổi viên bi lấy tấm thẻ một cách bất đắc dĩ. Takuto còn nhớ rất rõ ánh mắt ác ý của mọi như thế nào khi cô bé thổi còi cảnh báo cậu.
Người tiếp theo là Shino san, người cô bé gọi đến, và người này là người có thể chỉ rõ được lời nguyền trên tay cậu nhưng không có cách giải.
Và người thứ ba chính là người bán hàng mà khi Takuto cùng với cô bé Riyumi bạn của Kotori lấy lại cái điện thoại của em ấy, người này thì khỏi nói rồi, thái độ không thể tiêu cực hơn, nhìn Takuto như nhìn một tên trộm cướp vậy, nếu không có Riyumi thì hẳn Takuto đã lâm vào rắc rối còn lớn hơn rồi
Trong những cuộc gặp gỡ trước khi Takuto bắt tay làm hòa với con ma thì chỉ có 2 ngoại lệ duy nhất, người lạ với cậu nhưng không hề có ác cảm với Takuto đó chính là người bán hàng rong tự xưng là bán vật phẩm huyền bí. Còn trường hợp còn lại là cô gái mang tên Himari Shirojima, cô ấy không hề có thái độ tiêu cực hướng về cậu thậm chí còn giúp cậu nữa, chứng tỏ cô ấy đủ bản lĩnh để khiến lời nguyền không thể tác dụng lên mình.
Vậy nên nếu tổng hợp những điều trên lại thì ta đã có một đáp án cho dễ cho rắc rối của Takuto đó là lên đền thờ Hirojima rồi nhờ người ta giải lời nguyền cho là xong.
Nhưng... Ở trên đời này không phải lúc nào người ta cũng sẽ chọn con đường dễ di. Có người sẽ nói cậu ngu lo gì cho đám u linh vất vưởng đó. Nhưng Takuto không làm vậy chỉ bởi một điều duy nhất cậu luôn tin tưởng
Đó chính là có ân báo ân.
Đáng lẽ vế sau là có oán báo oán cũng nên thêm vào nhưng đối với một học sinh như Takuto thì hai chữ thù oán có vẻ rất xa vời, thế nên cậu rất đau đớn khi em cậu Kotori mới nhiêu đó tuổi mà phải mang gánh nặng của sự thù hận trên vai.
Vì vậy tuy Takuto có một chút lo sợ về bọn u linh khác nhưng cậu lại không hề có ý định cứu ma này bỏ quỷ kia. Từ khi nhận ra được nỗi đau đớn của một cá nhân trong tập thể ma đó Takuto quyết định sẽ phải đối mặt với bọn chúng một cách thật nghiêm túc.
Cũng vì sự nghiêm túc đó cho nên Takuto không thể bỏ cuộc và gục ngã khi còn chưa vượt qua mốc đầu tiên. một tiếng hét vang lên từ sâu trong tâm khảm
- VÀO..... CHO..... TA......!!!!!
*Bốp......*
Đang chống lại cái sự thiêu đốt trong não bộ, Takuto đột nhiên thấy ót mình đau nhói như là bị một cái gì đó nặng nề từ trên trời rớt xuống đập trúng và tiếp theo là ý thức của cậu đã chìm trong bóng tối.
…..
Khi nhận ra thì trước mặt Takuto đã là thế giới tinh thần, nhưng bây giờ nó không quen thuộc như cậu thường vào trước kia. Không phải Takuto thấy việc đến đây thường xuyên là thú vị gì cả. Tất nhiên rồi a, cậu đâu có bị khùng và vui vẻ khi tới thăm một nhà tù mà không ai biết khi nào an ninh trở nên lỏng lẻo dẫn tới bọn tội phạm bị nhốt trong đó xồ ra đồ sát đâu cơ chứ.
Thế nhưng vì lời hứa giữa hai người đàn ông, à phải nói là một người đàn ông và một con ma khi còn sống là đàn ông mới phải. Takuto mới chui vô đây để học cách giã mochi, nhằm chứng minh mochi mình làm chất lượng hơn mochi ở tiệm bánh mà có thể người chủ ở đó là em gái của hắn khi còn sống.
Vậy mà bây giờ khi vào đây Takuto cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống, tựa như có thứ gì từ trong bóng tối hư vô này đang khóa chặt lấy mọi hành động của cậu.
"Ngươi rốt cuộc là gì đây, một nguyền rủa khác ư."
Khẽ cử động môi đưa ra lời phán đoán của mình, Takuto càng cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ phong ấn của cô bé tóc bạc chỉ có thể kiềm chế bọn này được mấy ngày thôi sao.
Tuy nghĩ vậy nhưng lập tức cậu phủ định điều đó, nếu thật là thế thì Takuto đã game over từ lâu rồi chứ đâu còn có thể xuất hiện ở đây nữa.
Bình tĩnh lại đôi chút Takuto bắt đầu đi tìm con ma mục tiêu giải cứu hiện giờ của cậu.
Không mất quá nhiều thời gian Takuto đã tìm thấy và cậu thật sự rét người khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt mình.
Con ma bây giờ đã không còn hình dáng kinh dị như trước đây nữa mà đã thành một thiếu niên mặc một bộ y phục kiểu cũ, còn về độ tuổi thì chắc chỉ xêm xêm Takuto mà thôi. Và bây giờ nó đang biểu hiện ra một vẻ mặt như người ngủ mê bị ác mộng vậy…
Cậu không hiểu điều này là sao bởi vì cho dù khi dạy Takuto làm mochi thì con ma vẫn giữ vẻ mặt nứt nẻ kinh hồn táng đảm đó nhưng bây giờ thì lại trở nên thế này. Thế nhưng theo kinh nghiệm M-A và đưa ra suy đoán.
"Chỉ có 2 trường hợp mà oan hồn trở lại hình dạng cũ đó là nguyện ước hoàn thành và sắp tiêu tán vì nguyên do bên ngoài, và chứng kiến vẻ mặt đó thì hẳn là nguyên nhân thứ hai rồi. Mà ở không gian này ngoại trừ những vị khách trọ khác ra thì không cái gì làm được điều đó cả."
Nhưng đó là vị khách nào, Takuto hoàn toàn không biết, cậu quan sát chung quanh gần nơi của linh hồn đó nhưng hoàn toàn không có thu hoạch gì cả.
Không tìm được xung quanh thì tiến lại gần. Nghĩ vậy Takuto cẩn thận tiến đến, cậu cũng vô cùng tập trung cảnh giác, nếu thứ gì trong bóng tối gây ra chuyện này thì khi cậu đến gần hẳn nó cũng sẽ không nhân nhượng mà tấn công.
Thế nhưng trái với sự cảnh giác của Takuto, cậu mặc dù đã tiến lại gần nhưng cũng không có thứ gì từ trong bóng tối xồ ra cắn cậu cả.
Đã tiếp cận được mục tiêu, Takuto đặt tay phải của mình lên vai của con ma sau đó lay nhẹ.
- Uh…….
Takuto khẽ kêu lên khi cảm thấy một một cảm giác vừa nóng vừa lạnh chạy qua tay phải của mình và hắc khí bắt đầu bốc lên ngùn ngụt.
Takuto nhìn vào mà phát lạnh, cậu bắt đầu nắm chặt cánh tay phải đáng tin cậy của mình.
Tất nhiên cánh tay phải của Takuto không phải là Ảo Tưởng Sát Thủ của một thằng main có câu cửa miệng là “Thật xui xẻo.” cho dù hắn có một dàn harem thuộc loại bậc nhất và các bé ấy sẵn sàng chống lại thế giới cùng với hắn.
Nhưng giờ có cho cánh tay đó Takuto cũng không dám nhận, cậu không có tự tin rằng mình đủ khả năng vượt qua đống xúi quẩy hằng ngày do cánh tay đó ban tặng.
Càng thêm nữa là cánh tay phải của cậu cũng không có con ký sinh trùng quái vật biến dạng nào cư trú bất hợp pháp phải miễn cưỡng bảo vệ cậu cả. Một đám ma quỷ cứ trú ở cánh tay trái cũng đã là quá sức đủ rồi, không cần khuyến mãi thêm đâu.
Thế nhưng không có Ảo Tưởng Sát Thủ, hoặc con ký sinh nào, không có nghĩa là Takuto không có vốn liếng đấu với bọn này. Cậu rất tin tưởng vào cánh tay phải của mình.
Và tất nhiên nó không có bất cứ một lý luận khoa học vật lý gì cho niềm tin đó, nhưng Takuto biết, vì dù gì trong cái đêm kinh hoàng đó chính nhờ cánh tay phải có thể ghì chặt cầu thang đến nỗi để lại dấu móng tay mà Takuto có thể cầm cự đến khi sự báo đáp của của cô bé kia tới. Khi đó cả cơ thể cậu đều bị khống chế chỉ có cánh tay phải là không, chỉ nhiêu đó cũng đã đủ hiểu.
Thêm vào đó nữa là khi táng sấp mặt con ma mà cậu đang cố cứu khi “thương lượng” việc cứu Kotori mấy hôm trước, cậu chỉ dùng tay phải để đập nó.
Bằng những dẫn chứng đã nêu, Takuto rất tự tin rằng mình sẽ có cách giải quyết vụ này. Cậu đưa tay vào luồn hắc vụ đang bao phủ nắm chặt rồi xoắn mạnh sau đó giật ra thật dứt khoát.
Cả không gian như chấn động, cái lạnh lẽo như những mũi dao thi nhau cắt lên làn da của Takuto, mặt cậu trở nên nghiêm túc
Đây không phải là anh hùng cứu loli sister Ind*x như tên xui xẻo nào đó và đặc biệt người được cứu chỉ là một một tên đực rựa. Nhưng Takuto cũng vẫn làm những điều mà mình hứa. Cậu nắm chặt tay phải đưa ra phía trước tựa như vừa tung một đấm thay cho lòng quyết tâm rồi quát lớn như muốn trấn nhiếp toàn bộ những vị khách trong cái không gian đáng nguyền rủa này vậy.
“Xuất hiện đi..... Với độc chiêu “Phá Ảo Tưởng, Hủy Dung Nhan, Siêu Cấp Tươi Tỉnh Trở Lại Quyền" gọi tắt là “Ảo Tưởng Phá Nhan Tươi Tỉnh Quyền” của ta sẽ đưa người về chỗ của mình.”
[KHẨU KHÍ LỚN LẮM THẰNG NHÃI.]
Một giọng nói vang lên, không, nếu theo cảm tưởng của Takuto thì hẳn phải nói nó không vang từ tai vào mà xuyên thấu vào tận linh hồn của cậu, lan tràn cái lạnh lẽo cùng nóng bỏng từ bên trong mà bạo ra bên ngoài.
Cảm giác được sự khủng bố đó Takuto thầm nghĩ “Nếu là manga, câu thoại trên sẽ được viết bằng font có hiệu ứng đặc biệt với nền đen chữ trắng đó. Thiệt tình tại sao mình lại phải đối đầu với một thứ như thế này nhỉ.”
Hắc khí tỏa ngùn ngụt và dần ngưng tụ thành những cánh tay gầy gò đen kịt với những góc cạnh sắc nhọn như dao.
“Cái quái gì thế này, phiên bản lỗi của Unseen Hand trong Re*E*O á.”
Những cánh tay có vẻ cảm nhận được sự coi thường từ Takuto nên đồng loạt lao đến một cách dữ tợn.
“Uh.....”
Nhưng chắc chắn là Takuto không hề coi thường nó, nếu nó thật sự hàng xịn thì Takuto đã chết mà không biết tại sao mình chết rồi. Cậu né qua một bên sau đó dùng tay phải nắm lấy một cánh tay màu đen rồi bóp mạnh.
*Rắc...* Nó đã bị vỡ ra thành nhiều mảnh như gương màu đen sau đó biến mất như làn khói, Takuto đã chứng minh được đòn tấn công của cậu có hiệu quả.
"Được rồi, đến đi đây... Bao nhiêu tao đập bấy nhiêu."
Và thế là những cánh tay chết chóc bắt đầu lao lên tấn công một cách mãnh liệt. Và Takuto cũng lao tới liên tục vung cánh tay phải đón đỡ
*Uryaaaaa.* *Rắc....*
Hết né trái, nhảy qua phải Takuto vận dụng toàn bộ những gì cậu có qua những bài rèn luyện từ nhỏ nhằm đối kháng và đánh trả với đòn đánh đối phương. Hên là cậu cũng đã lấy lại cảm giác chiến đấu khi luyện tập với ông nội, động tác đã gọn gàng và tâm trí cũng đã bình tĩnh hơn nên vẫn có thể chiến đấu hiệu quả.
Thế nhưng chỉ với 1 tay, rõ ràng là bất lợi càng thấy rõ theo thời gian.
"Uhhhhh. Nó càng ngày chuyển động càng nhanh và càng chính xác, nếu không làm cái gì đó thì sẽ phiền toái đây."
Takuto rên nhẹ khi thấy sự thuần thục bắt đầu tăng lên bên phía đối phương và sự xuống sức của cậu.
"Thiệt tình á, mình đâu có nghĩ rằng có ngày mình phải chiến đấu như trong DB vậy chứ. Mà cho dù phải chiến đi chăng nữa thì ít nhất mình cũng được chiến một trận mà có thể sử dụng đủ tay chân chứ."
Rõ ràng tất cả những gì Takuto có thể dùng tấn công chỉ là cánh tay phải, và trên hết là cậu phải bảo vệ cho bằng được đôi chân của mình, là một cầu thủ bóng đá hơn nữa là một fan M-A, cậu hiểu được sự quan trọng của đôi chân trong chiến đấu là như thế nào.
*Vèo....*
những cánh tay bắt đầu vươn lên cao tít và sau đó gập cong lại như một chiếc bắn đá.
"Giờ thì đổi sang không kích à."
Vừa dứt lời thì những cánh tay như những chiếc đòn được giải phóng khỏi sự kiềm nén chuyển động như một đường tròn hoàn hảo và sẵn sàng phá hủy nát bấy bấ cứ cái gì trên đường chuyển động của nó.
*Rầm....*
Những tiếng động của sự tan nát mặt đất vang lên, Takuto cảm thấy hú hồn rằng cậu đã tính toán đúng và nhảy về lui phía sau một quãng, chứ nếu cứng đối cứng thì cho dù cánh tay phải của cậu có thể phá được nó nhưng cũng có thể bị lực chấn động từ trên cao lao xuống gây bị thương, hoặc bị xung chấn gián tiếp đánh bay. Và hơn hết là không chỉ có 1 cánh tay tấn công cậu mà là vài cái, cậu không có bị điên.
"Yah.... nát đi này."
Takuto khi thấy đòn tấn công đã kết thúc, cậu lao tới chuẩn bị đấm nát những cánh tay đang cắm xuống đất....
"Khoan đã, không phải những cánh tay này nhanh lắm sao.... Thế mà nãy giờ vẫn cắm trên đất... Vậy chỉ có 1 trường hợp...."
Toát mồ hôi vì phán đoán của mình cậu lập tức nhảy qua một bên và cảm thấy cái gi sượt qua hông mình từ phía đằng sau
"Ah......"
Nghiến răng trong đau đớn, cảm nhận được chất lỏng đang chảy từ cơ thể mình, Takuto xoay mạnh hông và vung cánh tay về phía sau.
*Rắc...*
Vài cánh tay ám sát cậu đã bị phá hủy. Thế nhưng Takuto cảm thấy vẫn chưa phải là số lượng cánh tay khi nãy đã tấn công từ trên xuống, cậu bắt đầu tập trung cảnh giác.
*rầm....*
Thêm 3 cánh tay, 2 bên hông và cái còn lại thì..... ngay lỗ hậu...
Đối diện với sự tấn công từ 3 phía đó, Takuto tập trung hết sức, cậu giơ tay qua đầu, sau đó chân nhún nhẹ tựa như động tác của một võ sĩ quyền anh....
"Muốn thông tao à.... Đừng có mơ."
Bằng một tiếng quát lớn, Takuto đánh tay thật mạnh và búng cao hết sức có thể sau đó làm một cú lộn ngược trên không cực kì đẹp mắt nhưng cũng không kém phần liều lĩnh.
Bởi vì khi thực hiện một cú lộn trên không thì việc búng chân đủ lực là thứ cực kỳ quan trọng, thế nên một cú búng thông thường thì sẽ đòi hỏi người ta phải cong nhẹ đầu gối cứ như đang chuẩn bị ngồi lên ghế.
Thế nhưng ở đây tất cả Takuto làm chỉ nhún nhẹ chân mà thôi,vậy nên chỉ cần thiếu lực một chút chắc chắn sẽ té gãy lưng ngay. Mà vào tình huống Takuto hiện giờ mà nếu thật sự té thì đừng mơ đến chuyện nát lưng mà chuẩn bị cho một món xiên que thịt người là vừa.
Và sau khi nhẹ nhàng chạm đất cậu vung mạnh tay phải phá hủy hết những cánh tay vừa đánh lén kia.
Tuy đã thành công chặn đòn đột kích nhưng Takuto cũng bắt đầu mệt lả người. Hiện tại trông cậu đã khá là tả tơi với chiếc áo loang lỗ màu máu.
“Cho tao hỏi tí nhé, khi còn sống mày là gái hay trai vậy....”
[LIÊN QUAN....]
“Tất nhiên rồi a.... Bị một thằng con trai sờ mông chắc chắn là vô cùng tệ hại, nếu ngươi là một cô bé nóng bỏng thì tuy ta đã có người yêu nhưng bonus cũng không thành vấn đề.”
[BONUS????]
“À ngươi không hiểu tiếng anh a. Nghĩa là từ bi rộng lượng cho ngươi sờ miễn phí đó.”
[..........]
[NGƯƠI THÍCH NÓNG BỎNG.... VẬY THÌ BONUS CHO NGƯƠI]
“Học lóm còn nhanh hơn cả vẹt vậy trời.”
Nhưng Takuto chưa kịp Tsukomi thì một trận rung chuyển muốn nát trời xuất hiện. Nhìn cảnh tượng trên đầu, Takuto....
“Cái bonus này quá sức là nóng bỏng đến thành tro luôn rồi. Và nó không phải là nóng bỏng ta nói tới a”
Hàng chục tảng đá thiên thạch bọc trong lửa dung nham đang nhắm tới Takuto mà hạ cánh xuống.
“Đùa hả trời... Tengai Shinsei.... Ngươi là gì của Uchih* M*nd*r* vậy. Hack như thằng đó thì ta biết đánh như thế nào.”
Nếu những cánh tay Unseen Hand lỗi thì Takuto vẫn có tự tin đón đỡ được chứ cái kiểu này thì cậu thật sự bất lực. Nó không giống như mấy cánh tay kia, Takuto có thể né sau kiểm tra xem cánh tay mình có phá được không, đây là thiên thạch, nếu để nó rơi ở gần mình thì chưa kịp chạm vào cậu đã bị thổi bay.
Và nếu liều hơn nữa thì Takuto sẽ học hỏi tên xui xẻo có Ảo Tưởng Sát Thủ kia, giơ cánh tay ra chặn skill St. George"s Sanctuary. Thế nhưng một mình tên đó có thành công hoàn toàn đâu, phải có trợ giúp của hai cao thủ mới cứu được bé sister Ind*x đó chứ.
Vậy nếu áp dụng triệt để theo cách tên đó làm thì hẳn Takuto sẽ giơ tay ra đỡ lấy thiên thạch đang lao xuống, nó cũng na ná như tên đó dùng tay đỡ đấm của golem bằng đá khi cứu K*z*kiri Hyouk* thôi mà đâu có gì là to tát
“Khốn khiếp a.... Đừng có đùa kiểu đó....”
Trong khi Takuto đang sốc thì những tảng thiên thạch chỉ còn cách cậu hơn chục met, ngang ngửa với một tòa nhà 2 tầng thông trường. Không còn cách nào khác, Takuto đành dồn toàn bộ sức lực vào đôi chân cũng đang run rẩy trong sợ hãi của mình mà chạy thật lẹ.
*Rầm.....* Sự va chạm liên tục xảy ra, mặt đất nổ ra tạo những cơn rung chấn liên tục, không biết cái không gian tinh thần này có giống như ở ngoài hay không, nhưng Takuto thì cảm thấy rằng mình như đang phải trốn chạy một cơn động đất sóng thần.
Takuto vừa chạy vừa nghiến răng đau đớn, khi nãy sóng xung kích đã khiến cho lưng cậu như bị chục nhát kiếm chém lên đó vậy. Thậm chí có lúc cậu cảm thấy chân mình nhẹ bẫng như bị thổi bay bởi một cơn bão cấp độ đỉnh vậy.
Nếu không phải hồi nhỏ đã học được cách tiếp đất khi ngã thì Takuto chắc chắn sẽ lại phải nằm liệt giường nữa rồi mà cái đó chỉ xảy ra nếu cậu còn sống.
"Hộc... Hộc."
Thở dốc trong kiệt quệ khi cố gắng đứng lên, nhưng bây giờ ai cũng thấy đôi chân Takuto run rẩy đến thế nào. Với khoảng cách hiện tại thì nếu muốn giành lấy hi vọng vốn đã mỏng manh cho chiến thắng thì cậu phải tiếp cận đối phương.
Thế nhưng ác mộng vẫn chưa chấm dứt, những cánh tay lại xuất hiện và lần này chúng không lao tới mà nắm lấy những viên đá bị vỡ ra.
"Đừng có đùa chứ."
Hàng chục cánh tay thì hàng chục viên đá được ném tới với sức mạnh cùng tốc độ kinh hồn.
"Khốn khiếp mà...."
Quá tuyệt vọng vì những gì đang diễn ra. Cậu gào lên sau đó quyết định trực tiếp dùng toàn bộ sức bình sinh lao vào thẳng tới vừa hụp người lên xuống né qua trái phải và thậm chí dùng tay phải để đánh đỡ những tảng đá tựa như đạn súng shotgun vậy.
Thế nhưng người ta thường nói song quyền nan địch tứ thủ mà ở đây Takuto chỉ có 1 tay có thể sử dụng là cánh tay phải nên cậu cũng không thể chống chọi lâu hơn. Một tảng đá phóng về phía ống quyển của cậu và với tình cảnh hiện tại thì cậu không thể đánh văng được nó.
“Không được, nếu chân bị liệt thì mình tuyệt đối sẽ không thắng nổi.”
Nghĩ như vậy và không còn sự lựa chọn nào khác, Takuto vung cánh tay trái của mình gạt tảng đá ra và…..
- Ah……………………!!!!!!
Cậu gào lên đau đớn, một cảm giác tê dại bỏng rát lan khắp tứ chi, và khi ấy cậu cũng đã hiểu được rằng thân thể mình may ra chỉ có cánh tay phải là được bảo vệ thôi chứ những phần khác mà bị trúng đòn thì hoàn toàn xong rồi.
Thế nên cậu đang tập trung hết sức cao độ, khuôn mặt nhăn nhúm, ánh mắt mở hết cỡ chỉ để theo dõi được những đường đá ném tới.
"Ya.... Đừng coi thường tao. Hãy xem một tiền đạo chủ lực có thể làm được gì."
Takuto gồng người chạy đến và khi đạt đến tốc độ cao nhất thì cậu rùn người xuống làm động tác trượt trên nền đất và thu hẹp khoảng cách, bất ngờ tiếp cận những cái tay từ bên dưới
"Này thì ném đá....."
Bằng mấy đấm phải dồn hết sức bình sinh Takuto đã hủy gần chục cánh tay nát thành vụn cám.
Những cánh tay còn lại thấy vậy cũng lùi dần về với chủ nhân của nó. Như tỏ vẻ không muốn mất thêm cánh tay nào nữa.
Cuối cùng những nỗ lực cuả cậu đã được đền đáp, khoảng cách đã được thu ngắn đáng kể. Chỉ còn vài bước chân thôi cậu sẽ tiếp cận được với đối thủ của mình. Khi đó chỉ cần tiếp tục dùng tay phải gỡ hết mớ khói đen ra là có thể đã hạ được nó rồi
Thế nhưng ngay khi đó, như một quái vật quyết định chấm dứt trò vờn mồi nhàm chán, và quyết định sẽ nghiêm túc dốc toàn lực nghiền nát thứ đang trước mặt nó.
Những cánh tay bắt đầu vây xung quanh khởi nguồn của hắc vụ và hình thành một vòng tròn khép kín sau đó đồng loạt chắp lại tạo thành hình một bông sen.
"Cái gì thế....."
Không gian tinh thần như muốn bạo liệt, những tảng đá lớn nhỏ bắt đầu trôi nổi trong không gian và dần tụ lại thành một bông sen khổng lồ thậm chí còn hơn những viên thiên thạch khi nãy cộng lại nữa. Nó phải cao gần 200m đó chứ
Hắc liên màu đen như mực và đầy những đường tơ màu cam đỏ như dung nham. Một đóa sen đầy nghệ thuật nhưng cũng đầy chết chóc
Takuto khi mới nhìn thấy hắc liên đó thì cậu chỉ cảm thấy một điều duy nhất thôi, đó là tuyệt vọng. Chân cậu khụy xuống, ánh mặt dại ra, nhìn hắc liên đang nhẹ nhàng từ từ xoay phần nhụy về phía cậu như thể rằng nó không quan tâm là cho dù xoay chậm như một con bướm đang lượn lờ hay là xoay nhanh như nòng súng trong chiến trường thì con mồi của nó cũng không thể nào thoát nổi.
“Không thể nào a….. Một thứ như thế này…”
Tay chân run rẩy như không muốn chấp nhận thực tại, Takuto nghiến răng và lần này cậu đã thật sự bất lực khi thấy phần nhụy hắc lên đã rực lửa chuẩn bị bắn hàng chục viên thiên thạch như hồi nãy xuống Takuto, không, phải nói sự khác nhau giữa lần trước và lần này là ở 1 chữ. Lần trước là chữ “Rơi.” Và lần này là chữ “Bắn.” Nếu chữ rơi thì Takuto còn có thời gian để chạy trốn, nhưng còn với chữ bắn thì cậu hoàn toàn không có cách nào để thoát cả.
“Vậy hôm nay mình thật sự chết ở đây a.”
Cuối cùng đã buông xuôi, Takuto nhẹ nhàng ngẩng đầu đối mắt với những tảng thiên thạch rực lửa chuẩn bị khai hỏa và chậm rãi nhắm mắt lại. Cho dù nhắm mắt, cậu vẫn cảm nhận được màu lửa cùng nhiệt độ không gian đang tăng lên một cách chóng mặt.
[Chấp nhận số phận rồi sao…]
“Có cách khác không.”
[Không…. Nhưng…. Nếu ngươi không ngu ngốc hẳn đã có thể sẽ sống lâu hơn]
“Nói tiếp đi….”
[Hi Vọng Giải Thoát….. Nếu ngươi không mang 4 chữ đó vào đây thì hẳn sẽ sống lâu hơn rồi.]
“Ý ngươi là…”
[Nhìn không gian đầy nguyền rủa này đi, nơi đây có thể có hi vọng giải thoát sao. Thế nhưng số phận đã đưa ngươi tới đây và khiến cho một trong bọn ta cảm thấy có được hi vọng giải thoát…. Ngươi nghĩ xem…]
“Ngươi đúng là đồ khốn khiếp….”
Đến bây giờ thì Takuto cũng đã hiểu, tại sao đột nhiên con ma cậu định cứu trở nên đau đớn như vậy, hẳn là do tên này ra tay.
[Một phần thôi…. Thế ngươi nghĩ tại sao ta có thể ra tay với hắn… cái đó phải cảm ơn ngươi rồi.]
“Ngươi nói cái gì….”
[Ngươi đã tự tay xé phong ấn của tên đó đúng không…. Ta thật sự cám ơn ngươi đó…]
“Ngươi nói vậy là sao”
[Phong ấn những sợi tơ bạc này rất mạnh, nếu không làm điều dại dột đó hẳn ngươi còn sống được 3 tháng đến nửa năm, thế nhưng việc ngươi kéo đứt một trong những phong ấn khiến những cái còn lại yếu đi. Ta không cám ơn ngươi chứ nên cám ơn ai bây giờ.]
“Vậy sao…. Cám ơn đã nói cho ta biết sự thật.”
[Ngươi không hối hận.]
“Hối hận ư…. Để ta nói cho ngươi biết, Takuto Mizuhara này, chỉ hối tiếc việc mình chưa thể làm trong tương lai, chứ không bao giờ hối hận việc mình đã từng làm, không phá phong ấn, thì ai giúp ta tìm được em gái đang gặp nguy hiểm của mình. Ngươi nói cho ta biết điều đó hẳn muốn thấy vẻ hối hận trước khi chết của ta. Nhưng ngươi nhầm rồi, ta sẽ không chết, ít nhất là dưới tay một kẻ như ngươi.”
[CÒN CÁCH SAO, CÓ AI SẼ TIẾP TỤC PHONG ẤN TA GIÚP NGƯƠI CHẮC.]
*Đoàng….* Những tiếng nổ chát chúa kinh thiên động địa đã vang lên
Nó đã có vẻ nổi giận khi bị nhìn thấu, những viên thiên thạch đã khai hỏa hướng về Takuto mà lao đến.
Thế nhưng khác với trước đây, Takuto nhìn thẳng vào đám hỏa thạch đó với ánh mắt kiên nghị không thể bẻ gãy.
“Không ai cả…. Bây giờ ta sẽ tự mình phong ấn nhà ngươi.”
Nói rồi Takuto run rẩy nhấc cánh tay trái của mình lên và làm một chuyện mà cậu nghĩ mình sẽ không dám làm sau cái đêm hôm đó.
Nhanh như chớp Takuto tháo chiếc nhẫn màu đen của ông cậu ra, thứ vốn vẫn yên lặng kể từ khi cậu đeo nó vào. Nếu cậu suy đoán đúng, thì nó có thể giúp cánh tay phải của cậu đủ sức tiêu diệt những luồn hắc khí vậy nếu cậu đeo nó vào cánh tay trái hẳn sẽ khiến phong ấn nơi này càng thêm mạnh mẽ và cậu sẽ càng có thời gian nhiều hơn.
[NGƯƠI ĐỊNH….. ĐỪNG HÒNG TA CHO NGƯƠI LÀM THẾ.]
Takuto nghiến răng bắt đầu chống cự lại sự khống chế cơ thể của tên kia.